Nói như thế, thì có khả năng là…
Mọi việc đã bị bại lộ rồi.
Hồ Lăng nhéo nhéo mũi, định là giả ngu cho qua chuyện.
“Thì không phải là A Tân không có ở đây à, nên em gọi anh đến giúp, làm sao thế?”
Triệu Lộ Đông ngoắc ngoắc ngón tay.
“Nào, lên lầu với anh.”
Hồ Lăng lè lưỡi, rồi đi lên lầu với anh.
Bước vào phòng, đóng cửa lại, Hồ Lăng hành động trước, cô ôm lấy anh.
“Ôi dào, bé cưng!”
Triệu Lộ Đông ngoắc tay, chụp lấy cổ Hồ Lăng, kéo cô đến trước mặt mình, nói: “Đừng có dông dài không có tác dụng, khia thật đi, có phải là em làm hỏng miếng xốp không?”
Hồ Lăng không nhìn thẳng vào mắt anh, vùi đầu vào ngực anh, nói với giọng rầu rĩ: “Không phải em, anh đừng có đổ oan cho em.”
Ông chủ Triệu nói một cách vô tình: “Vậy cái tiệm này xảy ra chuyện rồi, anh phải đi tra camera.”
Hồ Lăng cọ mặt ở ngực anh.
“Không có tác dụng, đợi chốc nữa em sẽ đi xóa sạch chứng cứ.”
“…..”
Có cách không?
Rốt cuộc là có cách hay không?
Triệu Lộ Đông thở dài một hơi, bàn tay của anh đặt lên trên đầu Hồ Lăng, vò đầu của cô, rồi ngửa đầu của cô lên.
Bốn mắt nhìn nhau, Hồ Lăng nở nụ cười ăn vạ.
“Kiếm chút lợi nhuận ấy mà.”
“Vậy thì em dày vò người ta, dày vò anh làm gì hả?”
“Không có dày vò, chỉ là push ViVer trước ngày diễn ra hoạt động mà.” Hồ Lăng nắm lấy tay của Triệu Lộ Đông, kéo anh đến ngồi lên giường, nói chuyện với anh cứ như là đang thảo luận chuyện cơ mật gì vậy: “Gần đây em đã gia nhập group fan nội bộ, em đã nghiên cứu kỹ hết tất cả hệ thống rồi. Trong cái group này, fan only của thụ là nhiều nhất. Họ thích nhìn người con trai mà chọn có một đám con trai vây quanh, càng nhiều càng tốt, mình push người ta lên càng cao, thì họ lại càng thích. Mà con người ta một khi đã vui vẻ, thì sẽ thích tiêu tiền.” Cô phất tay. “Chúng ta dỗ cho họ vui, thì họ sẽ bỏ tiền ra cho mình, hai bên cùng vui, có đúng không nào?”
Triệu Lộ Đông không hiểu được mấy thuật ngữ của cô, anh chỉ cảm thấy mình đi ra ngoài một chuyến, mà sau khi quay về thì hình như Hồ Lăng đã bị tiền cuỗm đi mất rồi, hai mắt muốn bốc khói.
Triệu Lộ Đông nhìn ở cự ly gần, nói: “Quầng thâm mắt của em nặng như vậy, đừng có nói lung tung nữa, nghỉ ngơi cho đàng hoàng đi đã.”
Hồ Lăng: “Vì tiệm này, vì anh nữa, mọi vất vả đều đáng giá hết.”
Triệu Lộ Đông: “………….”
Anh nhíu mày, còn muốn nói gì đó, nhưng đã bị Hồ Lăng ôm mặt hôn rồi, cuối cùng bị cô lừa cho qua chuyện.
Còn về việc Hồ Lăng nằm vùng trong group fan, độ hoạt động gần đây đạt được đỉnh cao mới.
Triệu Lộ Đông chỉ xuất hiện có một chút như vậy, nhưng đã bị cắt thành đủ kiểu gửi lên group.
Trong group đang thảo luận hết sức kịch liệt chuyện “Đại thần game có lịch sử đen tối” và “Ông chủ đáng tin cậy kiệm lời trầm lặng” ai là người thích hợp với Tiểu Vi hơn. Mỗi người càng ngày càng trông mong live stream hơn, trước giờ live stream mấy tiếng thì họ đã bắt đầu khóc lóc đòi cơm trong group rồi.
“Tan ca rồi, mau live stream đi thôi!”
“Cơm đâu, hôm này có cơm không???”
“Cho chút cơm mới đi mà, không thì biết sống sao cho qua hôm nay đây…”
Mà sự kỳ vọng và niềm vui của fan thể hiện rõ trong quá trình live stream, hoạt động còn chưa bắt đầu, thì quà tặng mỗi ngày đều đã đạt đến con số vô cùng khả quan rồi.
Gần đây Hồ Lăng đi đường cũng thấy bay bổng như đang trôi, ngủ có muộn hơn nữa cũng không thấy mệt, tinh thần phấn chấn, máu huyết dâng trào.
Hình như mọi việc phát triển đều khiến mọi người rất vừa ý.
…. Vậy chuyện này, rốt cuộc bùng nổ do nguyên nhân gì đây.
Vẫn phải nói từ chỗ của ông chủ Triệu.
Một ngày nào đó, ông chủ Triệu nhận được một đơn hàng chuyển phát nhanh, không có tên người gửi, địa chỉ cũng chỉ viết tên tiệm net, người nhận hàng là Triệu Lộ Đông.
Triệu Lộ Đông nhận đơn hàng rồi về phòng làm việc để mở ra, đồ bên trong khiến anh hết sức ngạc nhiên.
Trong đó toàn là những vật phẩm có liên quan đến couple, đủ các loại card, ảnh, thậm chí là còn có một quyển tiểu thuyết đồng nhân* tầm mười ngàn chữ, anh lật giở vài trang, nội dung là chuyện tình yêu đầy thù hận từ kiếp trước sang kiếp này của anh và Triệu Cương, miêu tả vừa chi tiết vừa bất ngờ.
*Tiểu thuyết đồng nhân là truyện được sáng tác lại, viết lại dựa trên 1 tác phẩm nổi tiếng đã có sẵn như truyện tranh, phim ảnh, hoạt hình hay 1 tác phẩm văn học, truyện… Cốt truyện xoay quanh nhân vật chính trong tác phẩm cũ đó nhưng tình tiết và bối cảnh hoàn toàn mới, có thể thêm một vài nhân vật mới nữa tùy vào nội dung được tác giả làm mới như thế nào.Mà mấy tấm hình vẽ tay, thì thôi không cần phải nói nữa, các vị trí đều được vẽ hết sức rõ ràng, khả năng vẽ tay cực đỉnh, năng lực tạo hình rất mạnh, vẽ mặt anh và Triệu Cương đúng tầm đến tám chín phần, nhìn cực kỳ chân thật, khả năng tác động còn mạnh hơn nữa.
Khi anh nhìn thấy tấm ảnh hai người mặt đối mặt, trần truồng lõa thể ngồi xếp bằng, đang cho cái vật cương cứng phía dưới hôn nhau, Triệu Lộ Đông hoàn toàn bùng nổ.
Anh sống đến ngày hôm nay, ít khi nào thấy anh tăng huyết áp như vậy.
Anh cố gắng giảm bớt cảm giác đầu óc mông lung, đi xuống dưới tầng tìm người với bộ mặt đen thui.
Rất là không may, Hồ Lăng đang ngồi uống trà sữa tán dóc với mọi người bên bộ phận live stream. Không giống như Triệu Lộ Đông đang dựng cả lông lên, những người khác đều dang vui mừng vì thu nhập gần đây của mình.
Nhất là Hồ Lăng, tâm trạng của cô vui cực kỳ, mỗi câu nói đều kèm theo nụ cười.
A Tân ngồi bên cạnh nói: “Chị Lăng, tháng này mình kiếm hơn hai trăm ngàn rồi đó.”
“Còn chưa đến cuối tháng mà!” Hồ Lăng nói với giọng bình tĩnh, “Hoạt động cuối tháng sẽ thêm được gấp mấy lần nữa, đến lúc đó để cho mọi người cảm giác cái gì gọi là cất cánh! Yên tâm, mỗi một người đều sẽ có hoa hồng hết, không có thiếu ai đâu!”
A Tân kích động vỗ tay, khen ngợi: “Chị, chị đỉnh thật đó, lần này kiếm được hơn rất nhiều so với bọn em hồi trước luôn. Trước đây bọn em mở tiệm, một năm không chắc là kiếm được nhiều vậy nữa.”
Hồ Lăng đắc ý: “Đó là điều đương nhiên.”
A Tân cười ngây ngốc, ngay lúc muốn tâng bốc cô thêm vài câu, bỗng nhiên cậu phát hiện gì đó, không dám mở miệng nữa.
Hồ Lăng vẫn chưa cảm nhận được nguy hiểm đang đến gần, tự nói chuyện một mình: “Trước đây tư duy làm ăn của mọi người quá là quê mùa, chỉ có thể dùng hai chữ để hình dung – tầm thường! Mọi người không biết làm sao để nắm bắt thị hiếu và sở thích của thanh niên!” Cô vẫy tay về sau một cách tiêu sái, đưa ra kết luận. “Việc sáng tạo thì vẫn phải dựa vào chị, cái tên Triệu Lộ Đông thì làm gì biết kiếm tiền chứ!”
Kết quả tay cô vẫy đi thì không rút về được nữa.
Bàn tay bị nắm chặt.
Cô quay đầu, bốn mắt nhìn nhau.
Trước mặt mọi người, rốt cuộc Triệu Lộ Đông vẫn giữ mặt mũi cho Hồ Lăng, anh bình tĩnh nói: “Em lên đây, anh có chút chuyện muốn nói với em.”
Lần này đi lên lầu, đóng cửa lại, thì không dễ dàng chấp nhận việc Hồ Lăng nhõng nhẽo để lánh nạn nữa rồi.
Tay Triệu Lộ Đông chống eo, một tay chỉ ra ngoài, dáng vẻ hết sức nghiêm túc.
“Em đi nói với Triệu Cương cho anh, hoặc là thay đổi phong cách live stream, hoặc là cút mẹ nó đi!”
Bỗng nhiên anh lại nổi giận như vậy khiến Hồ Lăng không rõ nguyên nhân.
“Anh làm sao thế?”
“Không sao hết, em không nói với cậu, thì tự anh đi nói.”
“Sao mà tự dưng anh lại bắt đầu giận rồi?”
Hồ Lăng nói xong thì liếc thấy cái gì đó, nên đi ra chỗ bàn.
Triệu Lộ Đông lập tức chặn lại, dọn hết đồ đạc trên bàn vứt vào thùng rác. Nhưng mà kích thước của những ảnh người thật đó khá lớn, nội dung lại quá mức bắt mắt, Hồ Lăng nhìn hết một lượt, rồi tổng hợp tất cả mọi thứ lại, cuối cùng cũng hiểu chuyện gì xày ra.
Chậc………….
Hồ Lăng mím môi, đi đến bên cạnh anh.
“Ai gửi cho anh cái này vậy?”
“Làm sao mà anh biết được?” Anh châm một điếu thuốc, chân mày nhíu thành hình chữ bát (八). “Chuyện này thật là ghê tởm, em không nên tiếp tục làm cái này đâu.”
“Đây chỉ là chuyện ngoài ý muốn…”
“Hồ Lăng.”
Thật ra Hồ Lăng cũng có thể hiểu Triệu Lộ Đông, mặc dù anh trà trộn vào thế giới mạng đã nhiều năm, nhưng xét trên một mức độ nào đó, anh vẫn là một người đàn ông khá bảo thủ. Cho nên bây giờ bị fan couple quậy ngay trước mặt mình, anh không chấp nhận được cũng là chuyện bình thường.
Haiz, sớm biết vậy thì ban đầu đã chẳng tìm anh mà đi tìm A Tân rồi. Hồ Lăng nghĩ hết sức đau não. Cờ đi một bước!
Nhưng nếu bảo Hồ Lăng từ bỏ cơ hội kiếm tiền đã dâng tận cửa vào đợt cuối tháng này, vậy đó là chuyện hoàn toàn không có khả năng.
“Tháng sau,” Hồ Lăng nói, “Chỉ còn tầm mười ngày nữa thôi, đợi hoạt động cuối tháng kết thúc, thì em sẽ để cậu ta thay đổi phong cách dần.”
Triệu Lộ Đông trầm mặt không nói gì.
Hồ Lăng nói tiếp: “Triệu Cương có id Vương giả tầm trung, đến lúc đó em sẽ bảo cậu ấy thay đổi phong cách, còn vụ của anh thì em sẽ nghĩ cách cho bad ending. Để cho cậu ấy buồn một thời gian, sau đó sẽ phấn chấn trở lại, đi theo con đường cố gắng.” Hồ Lăng thiết kế xong xuôi, “Anh cảm thấy thế nào?”
Triệu Lộ Đông vẫn không nói gì, có lẽ là do anh vẫn chưa thể thoát khỏi những bức ảnh ciu kề ciu kia.
Hồ Lăng cũng không muốn thấy anh giận như vậy, cô kéo anh lên giường dỗ dành một cách kiên nhẫn.
“Chuyện này là do em suy nghĩ không chu đáo, đã vượt qua khả năng chịu đựng của anh, em xin lỗi anh.”
Triệu Lộ Đông liếc nhìn cô.
Hồ Lăng kéo cánh tay anh, nói: “Việc thay đổi phong cách thì cũng cần cho cậu ấy chút thời gian chứ, đúng không?”
Anh vẫn giữ im lặng.
Hồ Lăng nghiêng đầu, nói: “Sao mà vẫn chưa dỗ dành được thế này?” Cô nghĩ ngợi, níu cánh tay anh, nói: “Vậy… một tuần em đến đây ở ba ngày, được không?”
Đây là chuyện mà trước đây Triệu Lộ Đông yêu cầu bằng mọi cách, Hồ Lăng cứ bàn tới bàn lui nhưng vẫn không đồng ý, không ngờ bây giờ lại dễ dàng mở miệng như vậy.
Cuối cùng Triệu Lộ Đông cũng nói chuyện.
“… Vậy em nói làm sao với bố mẹ?”
“Thì nói là đổi ca vậy, rồi sau đó nói với bố mẹ ở tiệm mới ngăn thêm một cái phòng nghỉ mới, rất là tiện lợi, họ sẽ không có ý kiến đâu.”
Triệu Lộ Đông vô cùng ung dung, anh có hơi quay mặt sang một tí.
“Nếu thế thì đơn giản rồi, trước đây sao em cứ không chịu nói thế?”
Hồ Lăng than vắn thở dài, cẩn thận dỗ dành anh.
“Đầu tiên, thật sự là công việc của em bận quá, bình quân tháng này mỗi ngày em chỉ ngủ có bốn tiếng đồng hồ, anh cũng thấy rồi đó. Thứ hai, em có hơi không nỡ bố mẹ, dạo trước ngày nào bố em cũng uống thuốc ngủ nữa, em không yên tâm mấy.”
Triệu Lộ Đông hơi ngừng lại, nói: “À, anh quên mất chuyện này.” Anh chặc lưỡi một cái, xoa xoa cổ của mình, hình như anh có hơi tự trách những gì mà đã nói khi nảy. “Vậy thì thôi đi, em cứ ở nhà với bố mẹ đi vậy.”
Hồ Lăng: “Không sao, vậy một tuần em ở đây hai hôm, hai ngày thì chắc chắn không thành vấn đề.”
Triệu Lộ Đông ngẫm nghĩ, cuối cùng cũng gật đầu. Hồ Lăng đi đến ôm lấy anh, miệng thì nói: “Chỉ còn tầm chừng mười ngày nữa thôi, nếu như nửa đường đứt gánh vậy thì những cái hot mà trước đây chúng ta sử dụng làm bước đệm coi như phí công cả rồi.” Cô nói năng nhỏ nhẹ vỗ về anh, “Anh đừng tức giận, em đã đồng ý với anh cuối tháng này chắc chắn sẽ kết thúc, được không?”
Cuối cùng anh cũng chấp nhận.
Hồ Lăng mừng thầm!
Được!
Lướt qua được rồi!
Cảm hóa người khác bằng tình cảm, giảng giải cho họ hiễu rõ, đầu tiên là dùng thời gian làm việc của mình để thể hiện rõ mình dốc hết tâm sức, rồi sau đó lại dùng chứng mất ngủ của Hồ Khiêm ám thị bây giờ họ thật sự thiếu tiền.
Cái gì gọi là nghệ thuật ngôn từ? Tự Hồ Lăng cảm thấy bái phục bản thân mình.
Cuối cùng cũng yên ổn vượt qua cơn bão này.
Vốn Hồ Lăng nghĩ rằng giải quyết Triệu Lộ Đông xong rồi, thì họ sẽ suôn sẻ đợi ngày diễn ra hoạt động vào cuối tháng, nào ngờ qua được mấy hôm lại có chuyện, mà lần này chuyện còn xảy ra trên người cô nữa.
Vào một buổi tối yên tĩnh, trước khi ngủ Hồ Lăng lại đi nằm vùng group fan như thường lệ, thì bỗng nhiên nhìn thấy một tấm ảnh khiến cô trừng muốn rớt con mắt.
Đây là một tấm ảnh chụp trộm, ở ngay tại tiệm của họ, người trong ảnh là cô và Bạch Minh Hạo đang nói chuyện với nhau.
Vị trí chụp ảnh hơi xa, nhìn thì có vẻ là sợ bị phát hiện, nên đã trốn trong góc của tiệm để chụp.
Không đợi Hồ Lăng ngạc nhiên xong, thì trong group lại có một tấm ảnh được gửi lên.
Lần này là cô đang nói chuyện với Triệu Lộ Đông, vẫn chụp ảnh ở góc đó, hai người họ vừa nói vừa cười đi vào hành lang.
Chuyện này xảy ra vào buổi sáng, Hồ Lăng nhớ rất rõ, lúc đó cô đang nói với Triệu Lộ Đông chuyện trong tiệm càng lúc càng chật chội không đủ chỗ, sắp tới đây có khả năng là phải dựng thêm cái bên tiệm, làm thêm một tiệm nữa.
Vừa nghĩ đến việc họ đang dâng trào cảm hứng, thì có một cặp mắt lén lút theo dõi họ, còn chụp lén nữa, nửa đêm Hồ Lăng dựng hết cả gai ốc, hết cả buồn ngủ.
Mọi người trong group thấy hai tấm ảnh này thì lập tức ầm ầm lên.
“Cô gái này là ai đây?”
“Cô ta muốn làm gì đây hả!”
“Hình như là tôi có ấn tượng… trước đây khi FCZ tham gia thi đậu cũng có cô ta, chắc là thành viên trong đội đó.”
“Không phải là đội viên.” – Người gửi ảnh lên tiếng nói chuyện, id của người này là “Tiểu Viên huhu”. “Trong video thi đấu trước đây mọi người có thể xem thử, toàn là Bạch Thần với ông chủ dẫn dắt cả đội giành chiến thắng, cô ta chỉ là nhân viên trong tiệm đi cho đủ số lượng mà thôi.”
“Cuộc thi đó tôi cũng có xem rồi, đã đi cho đủ thôi mà còn ra vẻ như mình là nữ chính vậy đó! Ăn mặc trang điểm lộng lẫy! Còn chiếm hết số lần phỏng vẫn nữa chứ! Không để cho Bạch Thần và mọi người nói gì hết!”
“Cái con nhỏ đáng chết này chắc là không muốn giành đàn ông đâu nhỉ!”
“Aaaaaaaaaaa! Phiền thật đó! Tại sao xung quanh Tiểu Vi lại có người như vậy! Nếu như cậu ấy bị cô ả ức hiếp thì phải làm sao đây haraaaaaaaaa!”
Hồ Lăng bị một đám người chửi đến ngu cả đầu.
Cô gõ chữ trong run rẩy, cô hỏi một câu.
“Cô đến tiệm chụp ảnh… không hay lắm nhỉ.”
Tiểu Viên trả lời ngay lập tức: “Có cái gì mà không hay, họ cũng có phát hiện đâu, tôi trốn ở xa lắm, lần sau tôi sẽ đến gần hơn một chút, nghe xem họ nói gì!”
Hồ Lăng run rẩy ngay tại chỗ.
Dưới đó còn có người đang hỏi.
“Cô nghĩ cô ta có ý với Bạch Thần hay là có ý với ông chủ vậy? Cô ta không thể nào dở cả hai nhà được.”
Tiểu Viên phân tích: “Bây giờ còn chưa nhìn ra, yên tâm, chắc chắn tôi sẽ điều tra cho rõ.”
Mọi người: “Chị em! Dựa cả vào cô đó nhé!”
Hồ Lăng sắp ngu ngơ đến nơi rồi, lần đầu tiên mà cô bị chửi mà cô không phản kháng lại.
Cô ngủ cũng chẳng được, ngày hôm sau sáng sớm cô đã đến tiệm tra camera.
Cô nhanh chóng tra ra cái cô Tiểu Viên này, nhìn bề ngoài thì cao lắm là hai mươi thôi. Hồ Lăng vẫn còn ấn tượng về cô gái này, đến vào chiều ngày hôm qua, có vẻ là sinh viên, bề ngoài đáng yêu dễ thương. Lúc đó đến tiệm, khi cô ta đưa chứng minh nhân dân ra, còn nhẹ nhàng gọi cô là chị.
Hồ Lăng che miệng.
Cô nhớ lại nụ cười kỳ dị của Tiểu Viên lúc đó, dưới ánh mắt trời, cô sởn cả gai óc.
Cô bước nhanh lên lầu.
Lúc này Triệu Lộ Đông còn chưa thức, cô không nghĩ được nhiều như vậy, lấy chìa khóa dự phòng mở cửa phòng anh.
Trong phòng rất tối, còn tản cảm giác mê muội, chưa tỉnh giấc.
Bây giờ Hồ Lăng thần hồn nát thần tính, cô trở tay khóa cửa, rèm cửa cô cũng không dám kéo ra, cô rón rén tay chân đi đến giường, lắc lắc tay Triệu Lộ Đông.
“Triệu Lộ Đông, Triệu Lộ Đông…….”
Triệu Lộ Đông ngủ say tối tăm mặt mũi, anh nhíu mày xoay người, thấy Hồ Lăng ở bên cạnh, anh nhất thời không phân biệt được là mơ hay là thật, anh rúm cả mặt.
“… Hả?”
“Có chuyện rồi!” Hai tay Hồ Lăng lạnh như băng, bàn tay nắm lấy anh còn hơi run. “Gián điệp! Triệu Lộ Đông, có gián điệp!”
Triệu Lộ Đông cũng tỉnh táo hoàn toàn, đầu anh nghiêng nhìn trái nhìn phải, rồi nhìn lên trần nhà nhìn xuống đất, quét mắt một vòng quanh phòng, nói: “… Cái gì, gián điệp? Ở chỗ nào….?”