Ta cũng không phải có thái độ bài xích hắn, là ta nói ta không muốn ảo tưởng vào tình cảm, là ta muốn có sự bền vững và chân thành, mà ta chưa nhận ra điều đó từ hắn… Chí ít cũng cần thời gian và minh chứng… Còn không ta vẫn sẽ đối xử với hắn như bằng hữu…
Hắn thoáng nhìn ta, tinh tế tự suy diễn rồi tiếp tục tàn ác mở lời.
- Ngươi cho rằng ta để ý thái độ của ngươi sao? Ngươi tin tưởng hay không tin tưởng ta, với ta cũng không quan trọng, đối với ta, ngươi chỉ là một quân cờ. Nếu không phải ở đây ngươi có nhiều người bảo vệ, mà ta thì đang trọng thương, ta sẽ không tiếc trừ bỏ một quân cờ đã không còn dùng được! – Hắn lại thản nhiên cười – Bất quá ngươi cũng là một quân cờ đặc biệt đi…
Rõ rồi, hắn nói, ta chỉ là một quân cờ, còn đặc biệt, đó là có thể đem ra cợt nhả, trêu chọc… Ngày hôm nay ta xảy ra cơ sự với Diệp Phương Thành, hắn không thể tùy tiện sử dụng được, cho nên…
Một giọt lệ ta cố giữ cũng đã rơi xuống. Tuy ta biết hắn muốn lợi dụng ta, nhưng cũng không nghĩ sự thật nói ra lại bạc bẽo đến vậy… Hắn đúng là chỉ có thiên hạ thôi, vì thiên hạ, hắn nhẫn tâm hơn bất cứ ai, bộ mặt hào hoa lãng tử cũng chỉ là vỏ ngoài thôi, yêu thương chiều chuộng ta, cũng chỉ là vì cao hứng thôi sao…
Mà ta trên đời, ghét nhất bị người ta lừa dối, lợi dụng quá đáng…
- Cơ Nhi, ngươi đừng oán ta, người muốn lấy được thiên hạ, không thể không nhẫn tâm, câu này là ta học được từ kẻ mà suốt bao năm nay đã gọi là cha…
….
….
Ta cũng cười lạnh, cái này ngươi muốn bảo là ta nên thông cảm cho ngươi sao? Ta nên đồng cảm cho hoàn cảnh của ngươi sao? Ta nhiều lòng bao dung đến thế sao?
Ta quẹt đi thứ nước mắt vô nghĩa, sự yếu đuối này không phải con người của ta. Oán hận, ân nghĩa đều phải sòng phẳng, ta ghét nhất là bị nam nhân ngược đãi.
Vì vậy ta nhanh chóng nhặt một cái mảnh sứ lên, cầm trong tay, trước ánh mắt thoáng ngạc nhiên của hắn, đâm mạnh vào bả vai của hắn, trút hết mọi nỗi oán hận…
- Ngươi không biết sao? Ta cũng rất nhẫn tâm đấy! – Ta hận ý nói.
Hắn tuy là trọng thương, không biết có đủ sức ngăn cản ta không, nhưng ta thấy ánh mắt hắn không có ý định đó hay nửa điểm nao núng sau chỉ một chút ngạc nhiên, hắn thậm chí còn không kêu lên, chỉ nghiến chặt răng…
Đây là việc ta muốn làm. Những chuyện ân oán khác như hắn từng một lần cứu ta nửa cái mạng, một lần giao chiến với Diệp Đông Doanh, cho dù cũng vì bản thân hắn, tất cả cộng gộp lại bù trừ đi, ta cũng không cần so đo.
Mặc dù không phải là chỗ hiểm nhưng ta lại đâm khá sâu, máu của hắn lại chảy ra, ướt đẫm vai áo, chảy xuống giường, thấm cả vào cái khăn lụa màu tím của mẫu thân hắn bên gối… Mặt hắn tái xám đi…
- Ngươi cứ lấy thiên hạ của ngươi đi, ta sẽ sống để nhìn xem ngươi lấy cái thiên hạ đó ra sao?
Ta cười rồi dùng sức rút mảnh sứ ra, máu tươi bắn lên cả gương mặt ta, nhưng những hạt châu sa lóng lánh.
Một phần vì cầm mảnh sứ quá chặt, bàn tay ta cũng rớm máu… Ta bước ra khỏi phòng, vừa lúc đó có hai tên hắc y nhân trái phải đi qua nhòm vào, không khỏi ngạc nhiên.
- Thiếu phu nhân, là…
- Là hắn đắc tội với ta nên mới phải trừng phạt! – Ta lạnh lùng nhìn hai tên hắc y nhân, có chút ý tứ giao phó cho bọn chúng lo liệu.
Ta chạy ra khỏi nhà, bỗng trời kéo đến mây đen. Ta muốn quên đi, gạt bỏ tất cả, ta không cho phép mình nghĩ đến tên đàn ông xảo quyệt nhẫn tâm kia, nhanh chóng xóa hắn ra khỏi não. Có cái gì tốt chứ, có ngoại hình tốt là muốn gây khổ đau cho nữ nhân sao?
Ta chạy ra sau trạch viện định thu quần áo, chợt cái áo yếm lụa của ta bị gió thổi tung về phía rừng trúc… Ta theo phản xạ ngây ngốc đuổi theo.
Gọi là rừng trúc, nhưng cũng có thể coi là một cái vườn trúc lớn được người xây trạch viện trồng làm cảnh… Trúc mọc xanh tốt, từng cây cao thẳng tắp…
Đến lúc ta tìm được cái áo yếm, trời đã trút mưa. Ta cười tự cho mình là ngốc, vì đuổi theo một cái áo yếm, không những vất vả chạy vào rừng, nhặt được thì đống quần áo bỏ lại đằng kia cũng đã ướt cả.
Rõ ràng ông trời vô tâm, mưa to như thế, bây giờ ta cũng không kịp chạy về, cả bản thân và công sức giặt giũ cả buổi sáng đều nhuốm nước mưa…