Chọn Thiên Hạ, Chẳng Chọn Giai Nhân

Chương 107

Rõ ràng cả ông trời cũng không còn tốt với ta nữa… Ở cái thế giới chết tiệt này, không ai thực sự tốt với ta…

Không cần, không cần, đợi ta quay về thế giới cũ, ta sẽ đem chuyến du hành vớ vẩn này vứt vào xó trong trí não, chẳng cần nhớ đến…

Ta cũng không bao giờ đọc mấy loại tiểu thuyết mị dân nữa, ta cũng sẽ không nhìn những tên trai đẹp nữa, vì bọn chúng, hẳn chỉ có cái mã đi…

Mưa rất lớn nhưng ta không thèm về, ngồi bệt dưới một khóm trúc, ngơ ngơ ngẩn ngẩn. Nước theo thân cây, theo tán lá trút xuống, mái tóc và y phục của ta đã bết lại.

Nếu mưa cứ to như vậy, có sấm sét to đánh ta một cái, có phải ta có cơ hội trở về không?





Ở thế giới này, ta thật cô độc… ta thật cô độc…

Người đàn ông đầu tiên ta gặp gỡ, chỉ coi ta như một quân cờ, một thứ đồ chơi… Chính là tại hắn, vạn sự khởi đầu nan, chưa gì đã chạm mặt tên xấu xa đó, cho nên suốt quãng thời gian về sau, ta thực sự bị ám quẻ mà…

Nước mưa chảy từ trên trán xuống, thẩm thấu vào da thịt thật lạnh.

- TA CHÁN GHÉT CẢ THẾ GIỚI NÀY! – Ta nhắm mắt hét lớn.

Cho đến lúc ta mở mắt ra, những giọt nước xung quanh ta bỗng nhỏ xuống thành một vòng tròn, ta kinh ngạc ngước mắt lên…

Một thân bạch y tinh khiết, đột ngột xuất hiện sau bên cạnh ta như một âm hồn…

Có điều, là u lãnh hoàng tử cầm dù và đang che trên đầu ta. Chưa kể đến, đôi mắt bình thường lạnh lùng tàn khốc lại nhìn ta chăm chăm, đôi con ngươi xám tro trầm lặng quan sát…

Cái dù này không lớn, mà phần lớn của nó ở trên đầu ta, cho nên ta thấy phía sau lưng y, dường như đã ướt hết. Thật không bình thường, đem dù che cho một người đã ướt hết còn để bản thân đang khô dính nước mưa… mà rõ ràng hành động này không giống như phong cách của Diệp Phương Thành…

Chẳng hay trời mưa, đầu y cũng hư rồi…

- Nương tìm ngươi. – Y ba chữ nói.

- Ra là vậy… – Ta khẽ cắn môi, ổn định lại tâm trạng rồi đứng lên – Đằng nào cũng ướt rồi, không cần dù…

Trong lúc ta vô tình nhìn qua y, ta thấy bóng của mình vẫn ở trong cặp mắt xám tro ấy.

Ta vội vàng muốn chạy về, nào ngờ vì trời mưa, đất bùn trơn khiến ta lảo đảo muốn ngã… Ta đã chuẩn bị tinh thần vồ ếch lần nữa rồi, nào ngờ mấy giây sau, chỉ thấy cơ thể mình có chút chơi vơi …

Ta ngỡ ngàng mở ra đôi mắt, u lãnh hoàng tử vẫn một tay cầm ô, một tay vươn ra đỡ ta… Gương mặt của y không mấy đổi thái độ, chỉ có đôi con ngươi kia khẽ lay chuyển.

Y đỡ ta? Chắc chắn là do trời tự dưng bão lớn mới sinh ra kì tích…

- Chân tay không tốt… – Y nói rồi buông ta ra, có lẽ trong mắt y, giờ ta đã trở thành một kẻ vụng về, thường xuyên va vấp. – Nương sẽ lo lắng…

Ra vậy, Diệp Phương Thành trước sau vẫn rất kính trọng dưỡng mẫu, vì dưỡng mẫu mới không chính thức rũ bỏ trách nhiệm, vì dưỡng mẫu mà đi tìm ta, rồi vì sợ Mộc nương lo lắng mới không muốn để ta ngã…

- Không chỉ chân tay không tốt, ta cái gì cũng không tốt đấy! – Ta vì tâm trạng không tốt, có phần tiêu cực nói – Mộc tiền bối là nương của ngươi, không phải nương của ta, ngươi nói lại với bà không cần quan tâm ta như vậy.

Nói rồi ta buồn bực rời đi, chưa đi được năm bước, đã thấy vai mình bị níu lại. Những hành động liên tiếp bất thường của Diệp Phương Thành giống như tiếng sét giữa trời quang mang mưa bão đến, nhưng lần này lại vì chuyện gì? Vì ta ăn nói có phần thất lễ với Mộc tiền bối sao?

- Đừng mang giầy bẩn vào nhà… – Y tưởng như thản nhiên nói.

Ta nhìn xuống chân mình, hài của ta đã lấm bùn đất, cả ống quần cũng không còn sạch sẽ. Đối lập với ta, Diệp Phương Thành trong trời mưa vẫn một thân y phục trắng tinh tươm, trên hài không hề dính một giọt bùn đất. Đi đứng kiểu gì vậy, cứ cho là lúc này y chọn mô đất mà đứng, nhưng không có một chút vấy bẩn như vậy, chẳng nhẽ bước nào cũng thi triển thân pháp với khinh công…

Có lẽ bản thân y rất ưa sạch sẽ, ta bẩn như vậy, dĩ nhiên không được vào nhà ~.~

- Không cho ta vào, vậy ngươi gọi nương ngươi trực tiếp đến đây đi! – Ta bực mình nói.

- Hoang đường. – Y lãnh khốc nói, mà bản thân ta cũng tự biết làm gì có cái lẽ đấy.

Chỉ là ta không ngờ, Diệp Phương Thành trong chớp mắt một lần nữa bê ta lên, lột bỏ đôi hài bẩn, một chốc một nhát lại thi triển thân pháp, vù vù vèo vèo đã mang ta vào nhà…





Y ôm ta qua hành lang, qua căn phòng nhỏ ấy, ta không tự chủ nhìn qua, ánh mắt thoáng chạm với một đôi mắt yêu diễm nhưng thâm trầm khác. Mà đôi mắt đó, rất nhanh ánh lên tia nhìn chế giễu…

Một bên khóe miệng hắn cũng khẽ cong lên, bạc bẽo tàn ác…

Hi Nhi, hà cớ ngươi phải đối xử với ta như vậy…







[ _ Nhiều năm trước, ta từng hỏi mẫu thân của ta rằng, người có hối hận khi đã lấy phụ vương, một người nhân từ đức độ, nhưng không thể giữ được thiên hạ?

Mẫu thân trả lời: chung quy lại, vạn lần vẫn không hối hận…

Người nói rằng, bất cứ nữ nhân nào, cũng cần cảm giác an toàn… Cho dù chỉ là hạnh phúc vài năm ngắn ngủi, người sẽ không bao giờ tiếc nuối… ]

HOÀN QUYỂN 1
Bình Luận (0)
Comment