Con lừa già ì ạch cuối cùng cũng kéo xe ra khỏi trấn vào lúc chiều tối. Ta có chút si mê ngắm cảnh chiều xuống nơi đường mòn lên núi…
Khu đồi núi vô danh bên cạnh Thủy Nguyên trấn này có vẻ không quá lớn, gần chân núi cũng có một vài xóm nhà nhỏ…
Đi thêm một đoạn, thấy thấp thoáng một trang viên nhỏ nằm gần lưng chừng đồi, cũng có con đường dốc để lên… Ở nơi này thật thích hợp để sống một cuộc đời thanh bạch, quy ẩn giang hồ…
Con lừa già này vốn không kéo hai người đi tiếp nổi, ta bèn nhảy xuống, đi bộ gần trăm mét, chỉ còn cách cổng trang viên gần trăm bước chân…
Xa xa ta thấy một bóng phụ nữ áo tím đang lúi húi sau hàng rào gỗ.
- Tiểu cô nương, đợi ở đây, ta đi chào hỏi bà ta trước một câu! – Lão làm ra vẻ nhiệt tình mà đi trước.
Chẳng hay bà dược sư này tính tình kì quái hay khó tính nên phải làm công tác tư tưởng trước? Ta có chút thiếu nhẫn nại, tiến lên khoảng hai mươi bước chân để ngó cho rõ hơn…
Đột nhiên ta thấy người phụ nữ áo tím đánh đấm đạo nhân, không kiêng nể gì, còn như la hét chửi bới. Lão đạo nhân thì không phản kháng, còn chắp tay có chút như cầu xin…
Sau đó người phụ nữ quét mắt về phía ta, ta thấy hơi rợn gai ốc.
Lão đạo nhân thì thầm gì đó vào tai bà ta, trong chốc lát bà ta thu ánh mắt, quay sang nhìn lão, một hồi sau cả hai cũng thậm thụt điều gì đó với nhau như rất tâm đầu ý hợp, bà ta còn cười cười cợt cợt, xem ra rất vui vẻ…
Đúng là một người đàn bà kì quái.
Một phút sau, người phụ nữ áo tín đon đả bước đến chỗ ta, còn vui vẻ nhiệt tình mời ta vào. Lúc này đứng gần ta mới trông rõ tư dung của bà ta. Gọi là bà thì cũng hơi quá, người phụ nữ này chỉ tầm trung niên, nhan sắc mặn mà đẹp đẽ, ta đoán rằng hai mươi, ba mươi năm trước, người này chính là một tuyệt sắc giai nhân, hơn nữa còn là một mỹ nhân kiêu sa, đanh đá ~.~
- Bảo bối, mau vào! – Thân tình đến mức kinh ngạc.
- Ha, tiền bối này là… – Ta có chút ngạc nhiên quay sang lão đạo nhân.
- Là bằng hữu cực tốt của lão đạo – Lão vội giải thích – Là Mộc Doanh Doanh dược sư, cô nương cứ gọi là Mộc nương được rồi!
…o0o…
Bên trong trang viên khá rộng rãi, bài trí có chút kì quái, hẳn là nơi ở của kì nhân dị sĩ đây. Ta còn đang ngó ngang ngó dọc thì Mộc nương đã kéo ta ngồi xuống ghế, còn đem cho ta một chén trà nóng…
Không biết lão đạo đã dùng cách gì mà Mộc nương lại hiếu khách đến thế…
- Mộc tiền bối, người ở nơi này một mình sao? – Ta bắt chuyện hỏi, kì lạ chỗ này một người ở thì cũng hơi thừa thãi.
- À… – Mộc nương cười tinh vi, đánh ánh mắt sang lão đạo nhân – Trước đây còn nuôi một con lừa già và một con lừa trẻ, con lừa trẻ nhiều năm trước đã để người ta đem đi, con lừa già thì để lại sai vặt, hầu hạ…
- Ồ! – Ta cười gượng gạo, bà ta quả là có một sở thích khác người.
Ta để ý thấy Mộc nương và lão đạo sĩ là hai người duy nhất không sốc vì ngoại hình của ta, chẳng lẽ là vì họ cũng lập dị sao?
- Mộc tiền bối, hôm nay ta đến quấy rầy là để… – Ta bắt đầu mở lời.
Mộc tiền bối vui vẻ lên tiếng luôn:
- Tốt quá, ta biết, cô nương đến là để gả…
Mộc tiền bối mới nói lấp lửng chưa hết câu, đột nhiên mọi sự chú ý lại dồn vào lão đạo nhân.
- A trà nóng quá, ta sặc, ta sặc…! Khụ!
Mộc tiền bối buột miệng kêu “ suýt chết” một tiếng, quay ra vỗ lưng cho lão đạo nhân, song quay ra cười hì hì với ta…
- Mộc tiền bối, ta đến là để nhờ giải độc?
- Độc gì? – Bà ta có chút không tự nhiên hỏi.
- Bí phương thập ngũ tán.
- Ồ! – Mắt bà ta có phần kinh ngạc – Là một trong những độc dược cao cấp của Tây vực!
Ta trong lòng thầm thoải mái khi nghĩ rằng đã tìm được cao nhân. Phen này ta có thể phúc lớn không chết…
Đột nhiên Mộc nương rút trong người ra một con dao găm, lấy một cái chén, lại gần ta và nói:
- Ta cần lấy chút máu của cô nương trước!
- Tại sao? – Ta có chút ái ngại mà hỏi.
- Bí phương thập ngũ tán vốn là một loại độc đặc biệt, mỗi người bào chế lại có một phương thức và liều lượng khác nhau, cho nên nó mới là “bí phương”, tức là chỉ có người bào chế mới biết liều lượng để bào chế thuốc giải. – Bà ta nghiêm trọng giải thích – Thường thì cao thủ này của Tây vực cũng cực khó để tra ra phương thức của người kia…Nên trước hết ta phải thử nghiên cứu thành phần của độc đã…
Lúc này ta lại kinh hoảng. Lẽ nào cơ hội sống sót đào tẩu của ta thực sự rất mong manh, dù ta tìm được cao thủ Tây vực cũng không thể tìm ra phương thức chế thuốc giải? Chẳng nhẽ ta chỉ còn cách quay về nhận tội với Hi Nhi? Không không, ta đã sớm liên tưởng ra bộ mặt đáng sợ và sự trừng phạt biến thái của hắn >”<