- Mộc tiền bối, người có chắc ta có khả năng cứu được? – Ta nhìn Mộc nương lấy một vài giọt máu ở đầu ngón tay, sốt ruột hỏi.
- Cái này, ta sẽ cố gắng hết sức, nhưng để nghiên cứu cũng phải mất ba bốn ngày, phiền cô nương lưu lại đây được không?
Ba bốn ngày?
Dù sao ta cũng không biết đi đâu tìm cao nhân cả, đành đặt hi vọng vào Mộc tiền bối, vạn nhất không tìm được thuốc giải, có quay về tìm Hi Nhi cũng không muộn, hoặc cùng lắm là chết, kết thúc chuyến du hành ~.~
Mộc tiền bối sắp xếp cho ta một gian phòng sạch sẽ, còn nói là trước đây bà cho con lừa trẻ ở căn phòng này ~.~ Xem ra bà ta đãi ngộ thú vật hơn mức mình thường …
Mới chập tối vì mệt mỏi ta đã muốn đi ngủ… Vì vậy ta không quan tâm là phòng hay giường của con lừa trẻ từng nằm, ta thấy nó rất sạch sẽ nên không kiêng dè mà nhảy lên đó đánh một giấc.
[ --- Phân cách tuyến --- ]
[ Trong phòng riêng của Mộc Doanh Doanh, Âu Dương lão đạo có chút lo lắng ưu phiền nhìn người thê tử không có vẻ gì là vội.
- Doanh nhi, nàng không nghiên cứu chế giải dược sao? Nhỡ mấy ngày nữa con dâu chết, lấy ai để gả cho lừa nhỏ?
Mộc Doanh Doanh thở dài, phe phẩy tay:
- Lão lừa già, chàng cũng biết ở Tây vực ta được xếp trong mười đệ tử lười biếng và tệ hại nhất, chưa kể còn đào tẩu ra khỏi sư môn từ năm mười sáu tuổi, chàng còn bảo ta chế dược là sao? Đừng nói là ba ngày, đến ba mươi năm ta cũng chịu!
- Vậy phải làm sao? – Lão đạo nhân đứng ngồi không yên – Ta cũng là phản đồ Huyền Đạo giáo, trước đây với tử vi thuật lại càng lười biếng, chỉ hứng thú với kiếm thuật… cho nên xem thiên cơ chỉ xem được một phần nhỏ, chẳng biết có tính nhầm không?
- Hừ, sao chàng bảo nhẩm tính lần này sẽ lấy vợ được cho y? Còn nói nhất định đúng là ngày này, giờ này, một cô nương tràn đầy phúc khí, có số mệnh vô cùng phù hợp với y, hơn nữa sẽ cái biến được y, khiến cho y chấp nhận lấy vợ? – Mộc Doanh Doanh cũng muốn nổi khùng.
- Thì là ta nói thế, nhưng cô nương đó cũng có chút vận hạn mà, giờ không có giải dược, con dâu làm sao sống? – Lão đạo nhân không dám cãi lại thê tử, ủy khuất đau khổ than thở.
Lúc này Mộc Doanh Doanh mới bày ra bộ mặt nguy hiểm, vênh mặt lên nói:
- Chàng còn nhớ ta là ai?
- Nàng là Mộc Doanh Doanh, nữ tử của giáo chủ độc giáo Tây vực, tuy vậy lại không tinh thông chế độc….
Doanh Doanh moi ra một cái lọ sứ trong ngăn tủ.
- Đúng là cơ duyên vừa vặn trùng hợp, năm đó bỏ trốn ta đã vào mật thất trộm bừa của phụ thân ta một ít chai lọ, cái này là siêu cấp giải dược cho mọi loại bí phương thập ngũ tán, cha ta mất hai mươi năm nghiên cứu, chỉ có một lọ duy nhất!
- Doanh nhi, nàng đúng là bảo bối của ta! – Lão đạo nhân ôm vợ lên xoay vòng, xoay xong lại đặt xuống nghĩ ngợi – Vậy nàng đã cố tình bảo cô nương đó đợi!
- Đúng vậy! – Doanh Doanh tà ý cười – Chàng còn không mau viết thư cho lừa nhỏ, bảo ta ốm thập tử nhất sinh, y mau về gấp!
Trong lúc lão Âu Dương ngồi viết thư cho lừa nhỏ, hay nói chính xác hơn cũng là dưỡng tử, đệ tử mà phu thê lão đã từng nuôi, Mộc Doanh Doanh lại ảo não chống tay than thở…
- Con lừa nhỏ… không, y chính là con tuần lộc sống trên băng tuyết thì đúng hơn, từ lúc tám tuổi được chúng ta nhận nuôi, cái gương mặt của nó vẫn như vậy, tính cách cũng không khá hơn. Bao nhiêu lần khuyên giải y, bảo là dẫn nương tử về ra mắt chúng ta, y chỉ hồi âm là “ Không có”… Chàng nói xem, chúng ta không có hài nhi, coi y như con ruột, ta cũng muốn có cháu bế lắm chứ… Không phải cái tên ôn dịch kia đòi con, chúng ta nhất định không để y rời đi!
Âu Dương lão đạo gập gập lá thư, an ủi thê tử.
- Thành nhi tuy lạnh lùng, nhưng bản thân nó lại rất sâu sắc, cũng rất hiếu thảo… Năm đó ta nghĩ nó có quyền quay trở lại với thân thế thật của mình, con đường của nó còn rộng mở… Lần này chúng ta nhất định thay phụ mẫu, đặc biệt là mẫu thân xấu số của nó tuyển cho nó một người thê tử, cũng làm tri âm tri kỷ, không phải nó có thể mở tấm lòng sao?
- Vì vậy lần này chúng ta phải phối hợp! – Doanh Doanh đầy khí thế quyết tâm – Tốt nhất là bày kế trước, sắp đặt hoàn hảo, không để sai sót, chàng cũng hãy bí mật liên lạc với bên trái bên phải kia đi!
- Đúng vậy, có ta liên thủ với hai gã bên trái bên phải, chắc chắn điểm huyệt được nó, sau đó chúng ta sẽ… – Lão đạo nhân mờ ám cười.
Mộc Doanh Doanh cũng yêu mị nhìn phu quân, tâm đầu ý hợp nói:
- Áp dụng lại thủ đoạn ngày trước của ta?
- Đúng, đúng là như vậy!