Chồng Ấm Giường Hay Ghen

Chương 8

Ánh nắng ấm áp rọi vào trong căn phòng, Mễ Nhạc Nhạc khó chịu xoay người, thế nhưng thân thể lại như bị rót chì, không có cách nào nhúc nhích.

Khẽ mở đôi mắt sưng vù, cô giống như một đứa ngốc cứ nằm im một chỗ, sau nửa ngày mới khôi phục bình thường, khẽ cử động, lại phát hiện toàn thân vô cùng đau nhức.

Giấc mộng xuân đêm qua lại hiện rõ mồn một trong đầu, nhớ tới những cảnh sắc khiến mình mặt đỏ tim đập, cô thẹn thùng khẽ vặn thân thể, lại cảm thấy eo mình đang bị ai giữ chặt.

Cô cúi đầu nhìn, cánh tay lớn đang đặt trên eo mình trông rất quen, bỗng người sau lưng đột nhiên cử động, cô lại cảm thấy bên trong cơ thể dường như có gì đó không thuộc về mình. . . .

“Tỉnh rồi à?” Phạm Nghê khàn khàn nói.

Thân thể Mễ Nhạc Nhạc cứng ngắc, giống như xác chết, cô quả thực không dám tin vào tình huống hiện tại, mà cái ‘vật gì đó’ ở trong cơ thể cô . . . .

Hình như đang lớn dần? Dục vọng của đàn ông mãnh liệt nhất là vào lúc sáng sớm!

“Đêm qua, em hỏi anh có phải là đàn ông hay không, cứ nhất định bắt anh phải chứng minh điều này.” Phạm Nghê vùi mặt vào hõm vai cô, nhẹ nhàng cọ sát da thịt mềm mại của cô.

“Cái gì?” Phản ứng đầu tiên của Mễ Nhạc Nhạc là không thể tin, làm sao cô có thể làm ra loại chuyện này chứ.

“Khi uống say thì con người ta sẽ bộc lộ ra hết những khát vọng trong lòng.” Anh giống như ma quỷ thì thầm bên tai cô, khiến cơ thể cô khẽ run lên.

“Nói bậy!”

“Là anh không tốt, từ nay về sau tuyệt đối sẽ không để em. . . .” Phần còn lại không cần phải nói rõ, Phạm Nghê cười cười rồi hôn lên cánh tay cô.

“Không phải thế.” Hiện tại cho dù Mễ Nhạc Nhạc có 100 cái miệng cũng không thể nào giải thích được, làm sao cô có thể. . . . .

“Tôi không biết, tôi uống say.” Đem tất cả mọi chuyện đổ lỗi cho cồn, Mễ Nhạc Nhạc không muốn nghĩ đến hành vi của mình đêm qua.

Phạm Nghê thấp giọng nói: “Anh biết là hôm qua em có chút mơ hồ, cho nên. . . .” Anh chậm rãi đẩy nhẹ vào trong cơ thể cô một chút: “Giúp em khôi phục trí nhớ là vinh hạnh của anh.”

Nói cái quỷ gì vậy! Mễ Nhạc Nhạc giơ tay che mặt, không còn mặt mũi nào nhìn người khác nữa: “Im miệng!”

Rất tốt, ngày hôm qua anh phải khiến cô im miệng, mà cô thì lại không hề nhớ một chút nào, bây giờ rốt cuộc cô cũng hiểu được sự phẫn nộ của anh tối hôm qua rồi: “Không cần phải thẹn thùng, thả lỏng.”

“Phạm Nghê!” Cô ngượng ngùng nói: “Thân thể tôi còn đau.”

Động tác của Phạm Nghê khẽ dừng lại, khi Mễ Nhạc Nhạc còn đang ngượng ngùng sợ hãi, anh chậm rãi rút ra khỏi người cô, lúc này Mễ Nhạc Nhạc mới có thể thả lỏng.

Nhưng một giây sau, cô lại giật mình, người đàn ông này không buông tha cho cô, anh bá đạo mở chân cô ra, ánh mắt như tia laser nhìn thẳng vào nơi tư mật của cô.

“Phạm Nghê!” Mễ Nhạc Nhạc thật sự phải cắn anh thì mới có thể dập tắt được lửa giận trong lòng.

“Đừng ầm ỹ.” Phạm Nghê cẩn thận nhìn một chút, sau đó nghiêm túc nói: “Không có việc gì, chỉ hơi sưng chút thôi, không bị trầy da.”

Cái gì sưng, cái gì trầy. . . . Anh nói những lời này mà không cảm thấy xấu hổ sao? Mễ Nhạc Nhạc rưng rưng ôm chăn.

Phạm Nghê ngẩng đầu nhìn cô: “Không thoải mái à?”

Quan trọng không phải là thân thể, mà là tâm lý của Mễ Nhạc Nhạc không có cách nào tiếp nhận, cô im lặng lắc đầu, bây giờ cô chỉ hy vọng anh đừng làm ầm ỹ, để cho cô chậm rãi tiếp nhận sự thật này.

Phạm Nghê dịu dàng ôm cô, hôn nhẹ lên trán cô: “Anh đi làm bữa sáng.”

Mễ Nhạc Nhạc vô thức gật đầu, sau đó nhắm mắt lại nghĩ, cô phải làm sao bây giờ? Cô mơ hồ nhớ được

một số chi tiết, cũng xác định đêm qua không chỉ có mình anh hưởng thụ, trong trận hoan ái kia, cô cũng mê say.

Bọn họ đã là người trưởng thành, nam nữ hoan ái là chuyện bình thường, ít ra Phạm Nghê cũng sẽ không để chuyện này trong lòng, vậy nên cô cũng không cần phải khép kín như vậy.

Sau khi làm công tác tư tưởng thì tâm tình cô mới tốt hơn một chút, lúc rời giường lại trông thấy trên người mình có đủ loại dấu vết, rốt cuộc cô vẫn bị hoảng sợ rồi.

Khoác thêm áo tắm, cô vào phòng tắm tắm rửa sạch sẽ, sau đó lại lấy một bộ quần áo bảo thủ mặc vào, lần trước cô mặc quần áo Phạm Nghê mua để đi làm, lại thấy ánh mắt kinh ngạc của các đống nghiệp nhìn cô, hỏi cô có phải đã có bạn trai rồi hay không, cô nghĩ, chuyện này mà có thể suy ra từ một bộ quần áo, công nhận ánh mắt và chỉ số thông minh của bọn họ không hề thấp.

Mễ Nhạc Nhạc đến phòng bếp, Phạm Nghê đã chuẩn bị xong bữa sáng: “Nếu thấy không thoải mái thì hôm nay nghỉ đi.” Anh nói một cách thản nhiên.

Mễ Nhạc Nhạc không muốn nghỉ, cô lắc đầu: “Không có gì đâu, đi chậm chậm cũng được.”

Phạm Nghê nhìn cô một lúc lâu rồi mới nói: “Vậy em đi chậm một chút.”

Mễ Nhạc Nhạc vội vàng che miệng lại, nước trong miệng chút nữa thì phun ra ngoài, những lời như vậy phát ra từ trong miệng anh lại có cảm giác vô cùng mập mờ!

Mễ Nhạc Nhạc lườm anh một cái rồi cúi đầu ăn sáng, Phạm Nghê cũng ngồi xuống đối diện cô.

Bọn họ ăn sáng trong im lặng, trước khi ra ngoài, Phạm Nghê đột nhiên chặn cửa lại, ánh mắt nhìn chằm chằm vào cô.

Mễ Nhạc Nhạc có chút mất tự nhiên ngước nhìn anh: “Sao vậy? Trên mặt tôi dính gì sao?” Cô sờ sờ mặt mình.

Phạm Nghê nắm tay cô kéo xuống, mở lòng bàn tay cô ra nghiêm túc nhìn trong chốc lát, sau đó lại đem lòng bàn tay của mình áp vào lòng bàn tay cô.

Mễ Nhạc Nhạc khẳng định, anh chưa bao giờ nghiêm túc như vậy, cô bất an chờ anh nói tiếp.

“Nhạc Nhạc…”

“Ừ!” Tâm tình cô trở nên nặng trĩu.

“Em là bạn gái của anh.”

“Hả?”

“Không cần phải nghi ngờ về điều này, biết không?” Anh bước lên một bước, đứng trước mặt cô. “Em là bạn gái của Phạm Nghê anh, mặc kệ người khác nói gì, nhưng em không thể hoài nghi điều này.”

Mễ Nhạc Nhạc hiểu, anh đang muốn làm cô an lòng, bề ngoài cô thoạt nhìn rất cởi mở, có đôi khi cũng rất ngang ngạnh, nhưng thật ra cô rất mẫn cảm, ngày hôm qua cô đã khiến anh hiểu rõ, cô tinh tế và sâu sắc biết chừng nào, khiến anh không thể nào chán ghét, lại càng muốn ôm cô vào lòng, không muốn để cô rời khỏi anh.

Lòng bàn tay anh đem đến một sức mạnh vô hình. lan sang tận người cô, khiến cơ thể cô cũng tràn đầy sức mạnh.

Khóe môi cô khẽ cong lên, nụ cười ngọt ngào hiện rõ trên khuôn mặt, cô trịnh trọng gật đầu.

Phạm Nghê tiến lên một bước, nhẹ nhàng hôn lên môi cô, trong giọng nói lộ ra một chút xấu xa: “Nếu như em không tin, anh có rất nhiều cách để làm cho em biết, em chính là người phụ nữ của anh, biết không?”

Mễ Nhạc Nhạc đỏ mặt, giọng điều tà ác của anh khiến cô nghĩ tới những chuyện xấu trên giường, khẽ đẩy anh ra một chút, cô cúi đầu: “Biết rồi.”

Phạm Nghê hài lòng vì mình đã đe dọa thành công, ngón tay anh gập lại, đan vào ngón tay cô: “Đi thôi.”

Trái tim được lấp đầy, trên khắp khuôn mặt cô ngập tràn hạnh phúc, lúc này điện thoại của cô lại chợt vang lên, cô bắt máy: “Con nghe đây mẹ.”

Bọn họ lên xe, Phạm Nghê thấy cô dùng một tên kéo đai an toàn, anh nghiêng người cài giúp cô, sau đó khởi động xe.

“Nhạc Nhạc, con dậy chưa?”

“Mẹ, con đang chuẩn bị đi làm, sao vậy, trong nhà có chuyện gì sao?”

“Không phải, trong nhà không có chuyện gì, chỉ là hỏi con một chuyện, con còn nhớ lúc nhỏ đã gặp thằng bé tiểu Quân không?”

Mễ Nhạc Nhạc đương nhiên nhớ rõ cái thằng nhóc nghịch ngợm như quỷ đó, hồi bé cô cũng không muốn chơi với nó, cô không thích đứa em họ phá phách như tiểu bá vương này.

“Vâng, nhớ ạ, sao vậy mẹ?”

“Em họ con gây chuyện, mọi người bàn bạc rồi, đang tính cho nó qua chỗ con tránh tạm một thời gian.”

Em họ lại gây chuyện cũng không khiến Mễ Nhạc Nhạc bất ngờ, nhưng cô không hiểu vì sao lại đưa đến chỗ cô, dù sao ở Đài Bắc vẫn có nhà họ hàng khác. “Mẹ, ở chỗ con không tiện đâu.”

“Con bé này, nó là em họ con, hơn nữa nó còn nói muốn ở cùng con, hai đứa con có tình cảm tốt nhất.” Mẹ Mễ không vui, nói.

“Nhưng…” Nhưng cô đang sống cùng Phạm Nghê, nếu em họ đến đây thì phải làm sao bây giờ?

Mẹ Mễ không cho phéo cô cự tuyệt: “Quyết định như vậy đi, mẹ đưa cho tiểu Quân địa chỉ của con rồi, tối nay nó sẽ đến Đài Bắc.”

Tiền trảm hậu tấu! Địa chỉ cũ? Cô đã không còn ở đó lâu rồi, Mễ Nhạc Nhạc chưa biết phải nói sao thì bên kia mẹ Mễ đã cúp máy.

“Sao vậy?” Phạm Nghê quan tâm hỏi.

Nét mặt Mễ Nhạc Nhạc đầy đau khổ: “Em họ em sắp tới đây rồi, làm sao bây giờ?”

Nếu em họ phát hiện cô sống chung với người khác . . . . đầu óc Mễ Nhạc Nhạc muốn nổ tung, trời ạ, cô không dám tưởng tượng nữa.

Sau khi tan làm, Mễ Nhạc Nhạc cũng không về cùng Phạm Nghê, chuyện em họ tới đây, Phạm Nghê tôn trọng Mễ Nhạc Nhạc, để cho cô tự mình xử lý.

Mễ Nhạc Nhạc đi tàu điện ngầm về khu nhà trọ cũ, cô đứng chờ ở cửa, bấm điện thoại gọi cho Mã Vĩ Quân, định nói với cậu ta là mình dọn nhà rồi, không ngờ điện thoại cậu ta lại tắt máy.

Sắc trời dần tối, một bóng người đang chậm rãi đi tới, Mễ Nhạc Nhạc vừa nhìn đã nhận ra đó là em họ mình.

Đã rất lâu rồi bọn họ không gặp nhau, lúc còn bé cùng nhau đùa giỡn, cậu ta phá phách hệt như một tiểu bá vương, bây giờ gặp lại thằng em họ khiến người khác phải đau đầu này, Mễ Nhạc Nhạc cảm thấy cậu ta cũng chẳng có gì thay đổi, chẳng qua chỉ là một tiểu bá vương to xác mà thôi.

“Tiểu Quân à?”

Mã Vĩ Quân đến gần, khuôn mặt dữ tợn, khóe mắt còn có một vết sẹo khiến người ta có cảm giác cậu ta là người xấu: “Nhạc Nhạc. . . .” Đây là em họ cô, Mã Vĩ Quân.

Mã Vĩ Quân chưa bao giờ gọi cô là chị, vĩnh viễn chỉ gọi cô bằng tên, dáng vẻ không biết lớn nhỏ khiến người ta nhìn phát bực.

“Nhạc Nhạc lại đặc biệt đứng đây chờ tôi à?” Mã Vĩ Quân cười du côn.

Mễ Nhạc Nhạc vô cùng đau đầu: “Ừ, mẹ tôi bảo là cậu muốn lên đây ở vài ngày. . . .”

“Không phải vài ngày, tôi muốn ở lại Đài Bắc.” Mã Vĩ Quân cắt ngang lời cô: “Vậy nên phải làm phiền Nhạc Nhạc rồi.”

Đây là muốn bấu víu lấy cô sao? Mễ Nhạc Nhạc nghẹn lời, liếc nhìn cậu ta, người bình thường không phải chỉ cần ở vài ngày rồi tự mình đi tìm chỗ ở sao?

Quả thực là không thể dùng suy nghĩ của người bình thường đặt trên người em họ của cô, Mã Vĩ Quân chính là một đứa trẻ chưa trưởng thành.

Mễ Nhạc Nhạc quyết định trả lời dứt khoát: “Cậu không thể ở cùng tôi, bây giờ tôi không ở chỗ này, tôi đang ở chung với người khác, cậu mà đến sẽ làm ảnh hưởng đến người ta, vậy nên. . . .”

Mã Vĩ Quân cười cợt nhả: “Nhạc Nhạc, có phải là cô đang lén lút sống chung với đàn ông, sợ tôi tới . . . . thế nên . . . .”

Trái tim Mễ Nhạc Nhạc đập ‘thịch’ một cái, kìm chế nói: “Không có, cậu đừng nói vớ vẩn.”

“Thật không?” Mã Vĩ Quân tỏ vẻ không tin.

“Tin hay không tùy cậu!” Mễ Nhạc Nhạc hừ một tiếng, giả vờ bình tĩnh nói lảng sang chuyện khác: “Vậy nên cậu không thể đến ở cùng tôi.”

Mã Vĩ Quân khoanh tay trước ngực: “Dì nói tôi có thể tìm cô, xem ra là tôi phải gọi điện hỏi . . . . .”

Thằng nhóc này! Dự cảm xấu trong lòng Mễ Nhạc Nhạc thành sự thật rồi, thằng em họ này thật khó đối phó, cô phải hạ giọng, nói: “Rốt cuộc thì cậu đã gây họa gì? Tốt nghiệp đại học chưa? Muốn ở lại Đài Bắc tìm việc làm thì bản thân cậu phải. . . .”

“Không sao cả, tôi cũng không muốn kiếm nhiều tiền, chỉ cần có chỗ ăn chỗ ở là được rồi.” Cậu ta dửng dưng nói.

Nói tóm lại là cậu ta vẫn muốn ở cùng với cô, Mễ Nhạc Nhạc thật sự muốn khóc, lại cố động viên chính mình không được thua, nếu thua thì cô cũng không dám nghĩ đến hậu quả nữa.

“Nhưng bạn cùng phòng của tôi. . . .”

“Chi bằng cứ để tôi gặp người đó thì được rồi.” Mã Vĩ Quân ám muội nháy mắt với cô: “Tôi thương lượng với người đó một chút, để tôi ngủ ở ghế sofa cũng được.”

Mễ Nhạc Nhạc toát mồ hôi lạnh, cô suy nghĩ cả ngày, rốt cuộc cũng chả nghĩ ra được cách gì.

“Nhạc Nhạc?” Mã Vĩ Quân cười như ác ma, Mễ Nhạc Nhạc khóc không ra nước mắt, lúc cô sắp phát điên thì cậu ta lại mở miệng: “Được rồi, cô không cho tôi qua ở thì ít ra cũng phải cho tôi. . . .” Cậu ta xòe tay ra: “Tiền, nếu không thì cô bảo tôi phải ở đâu bây giờ?”

Mễ Nhạc Nhạc hận chết mẹ mình, khi không bà ấy lại ném một cái của nợ lớn như vậy cho cô: “Cậu không có tiền à?”

“Có, nhưng cô không cho tôi ở nhờ, vậy thì tôi phải tốn tiền thuê nhà. . .”

Mễ Nhạc Nhạc có

loại kích động như vừa gặp cướp, cô không phản đối, chỉ rưng rưng lấy tiền từ trong túi xách ra đưa cho em họ, trong lòng lại không ngừng mắng chửi cậu ta.

“Tôi đi đây.” Mễ Nhạc Nhạc cho tiền xong thì nghiêm mặt đi ra ngoài.

Mã Vĩ Quân lén lút đi theo, khóe miệng nở nụ cười xấu xa.

Mễ Nhạc Nhạc trở về nhà, Phạm Nghê đang ngồi xem TV trong phòng khách, nghe có tiếng mở cửa, anh quay đầu lại hỏi: “Về rồi à, ăn cơm chưa?”

“Chưa.” Cô uể oải đáp lại.

Phạm Nghê ngẩng đầu nhìn cô: “Sao vậy? Cái cậu tiểu Quân đó rất khó đối phó sao?”

“Không phải là rất khó đối phó, mà là vô cùng vô cùng khó đối phó.” Mễ Nhạc Nhạc căm hận nói.

“Hả?” Phạm Nghê bật cười, vươn tay ôm lấy eo cô: “Nếu không thích thì đổi số điện thoại, nhắm mắt làm ngơ đi.”

“Vậy cũng được à?” Mễ Nhạc Nhạc đấm nhẹ vào người Phạm Nghê vài cái cho hả giận, Phạm Nghê túm lấy tay cô.

“Chẳng qua cũng chỉ là một đứa trẻ, em tức làm gì, vào ăn cơm trước đã.” Phạm Nghê kéo tay cô vào trong phòng bếp: “Ăn no rồi nói tiếp.”

Mễ Nhạc Nhạc ‘oh’ một tiếng, ngước mắt nhìn anh: “Anh cũng chưa ăn à?”

“Ừ.” Phạm Nghê để cô ngồi xuống, sau đó dọn món ăn lên bàn rồi xới cơm.

Anh đợi cô trở về để cùng ăn cơm sao? Mễ Nhạc Nhạc nhìn theo bóng lưng của anh, đôi mắt khẽ nóng lên: “Phạm Nghê…”

“Vừa nãy tự nhiên không muốn ăn.” Trong mắt Phạm Nghê lóe lên một tia hứng thú, thế nhưng mở miệng lại khiến người ta tức chết.

Mễ Nhạc Nhạc thu lại sự cảm động, nhận lấy chén cơm, khẽ mắng một câu: “Khốn khiếp!”

Phạm Nghê ngồi xuống đối diện cô, thản nhiên cầm chén cơm, gắp thức ăn, Mễ Nhạc Nhạc đem toàn bộ sự tức giận trút lên đồ ăn, nhai ngấu nghiến.

Chuông cửa vang lên, Phạm Nghê nhìn thoáng qua người nào đó đang ‘phấn đấu’ ăn cơm, lúc cô không để ý thì trong mắt anh hiện lên sự cưng chiều. Anh đứng dậy mở cửa, cửa được mở ra, anh trầm ổn nhìn người trước cửa: “Xin hỏi cậu tìm ai?”

Ngoài cửa là một người đàn ông, à không, là một gã thanh niên trong vẫn còn trẻ con, trên mặt nở cụ cười du côn: “Tôi tìm Mễ Nhạc Nhạc.”

Nụ cười trên mặt Phạm Nghê trầm xuống: “Ồ?” Sau đó lại cười khẽ: “Cậu là gì của cô ấy…”

“Tôi là em họ cô ấy.” Mã Vĩ Quân đút tay vào túi quần, tạo dáng tự cho là phong độ, nói: “Cô ấy sống ở đây à?”

Phạm Nghê khẽ cười nhìn cậu ta, trong mắt lại có chút lạnh lẽo.

Mễ Nhạc Nhạc đang ngồi ăn trong bếp, chợt cảm thấy có chút bất an, cô rời khỏi bàn ăn: “Phạm Nghê, là ai…”

Mễ Nhạc Nhạc thở dốc vì kinh ngạc: “Mã Vĩ Quân, sao cậu lại ở đây?”

“Tôi lo lắng cho sự an toàn của cô, vậy nên cố ý đi theo sau cô.” Mã Vĩ Quân cười gian xảo: “Thuận tiện nói một tiếng với bạn cùng phòng của cô.”

Phạm Nghê nhàn nhạt liếc nhìn Mễ Nhạc Nhạc, lại lịch sự nói với Mã Vĩ Quân: “Cậu là tiểu Quân?”

Mã Vĩ Quân nghe thấy cách gọi này thì không khỏi ngẩng đầu, cậu ta không muốn bị người kahsc xem thường, nói: “Tôi là Mã Vĩ Quân!”

Phạm Nghê khẽ nhướng môi: “Đã đến rồi thì vào đi, cùng ăn cơm.”

“Thật đúng lúc!” Mã Vĩ Quân vỗ tay một cái: “Tôi cũng đang đói bụng.” Cậu ta nghênh ngang đi vào phòng bếp, nháy mắt ra hiệu với Mễ Nhạc Nhạc.

Mễ Nhạc Nhạc cảm thấy dạ dày mình thắt lại, Phạm Nghê đi theo sau lưng Mã Vĩ Quân, lúc đi ngang qua cô thì lạnh nhạt nhìn cô một cái, nói thầm ở bên tai cô: “Em không nói cho anh biết, em họ tiểu Quân… thì ra là đại Quân.”

Lúc đầu Phạm Nghê cứ tưởng cậu em họ tiểu Quân của cô là một thằng bé chưa đủ tuổi thành niên, bây giờ trong lòng lại có chút không vui.

Mễ Nhạc Nhạc bất lực nói: “Nó là em họ em.”

Phạm Nghê hừ nhẹ: “Còn anh là cái gì? Bạn cùng phòng?” Nói xong anh cũng không thèm liếc cô, cứ thế đi thẳng vào phòng bếp.

Mễ Nhạc Nhạc chưa hiểu tình huống hiện tại, cô không biết vì sao mà Mã Vĩ Quân lại có thể theo dõi mình, cũng không biết Phạm Nghê tức giận cái gì, cô cảm thấy mình giống như một người ngoài cuộc vậy.

“Nhạc Nhạc, không ăn cơm sao?” Mã Vĩ Quân thân thiết gọi.

Phạm Nghê còn chưa kịp xới cơm cho Mã Vĩ Quân thì trong mắt đã lóe lên một tia lạnh lẽo, nhưng rất nhanh đã biến mất, anh mỉm cười đặt chén cơm xuống trước mặt Mã Vĩ Quân, khách khí nói: “Mời dùng.”

Mã Vĩ Quân không biết lễ phép, đế cả một câu cám ơn cũng không nói, trực tiếp cầm lên ăn, trong mắt Mễ Nhạc Nhạc bốc hỏa, tên tiểu bá vương này đúng là được cưng chiều đến vô pháp vô thiên rồi.

“Tiểu Quân, tôi là chị họ của cậu.” Cô thử lấy vai vế ra phát uy: “Phạm Nghê lấy cơm cho cậu, ít ra cậu cũng phải nói một câu cám ơn chứ.” Lại tự nhiên cứ như ở nhà mình vậy, thật khó ưa, đúng là một đứa trẻ to xác.

Mã Vĩ Quân nghe lọt tai mới là lạ, cậu ta nhìn Mễ Nhạc Nhạc, khó hiểu nói: “Nhạc Nhạc, trước giờ tôi vẫn luôn gọi cô như vậy mà, hơn nữa, anh ta là gì của cô?”

Uy phong ‘chị họ’ của Mễ Nhạc Nhạc trong nháy mắt đã biến mất, cô khẽ ho nhẹ một tiếng: “Ăn cơm của cậu đi, nói nhiều thế.” Cô liếc trộm Phạm Nghê, thấy anh chỉ lịch sự dùng cơm mà không quan tâm đến người bên cạnh, trong lòng cô có chút không thoải mái, thái độ của anh cũng quá mơ hồ, cô không biết anh đang nghĩ gì.

“Đây là bạn cùng phòng của chị à?” Mã Vĩ Quân truy vấn.

Phạm Nghê đang dùng cơm lại đột nhiên đặt đũa xuống, âm thanh không nặng không nhẹ nhưng lại khiến cho Mễ Nhạc Nhạc khẽ run lên, cô ngước mắt nhìn, thấy Phạm Nghê hình như chỉ đặt đũa xuống để múc canh mà thôi, nhưng vì sao cô lại cảm thấy dường như anh đang tức giận, vô cùng tức giận vậy?

Mễ Nhạc Nhạc nhìn thoáng qua cái thằng nhóc đáng đánh đòn này, cất giọng lạnh lẽo: “Anh ấy là bạn trai tôi, cậu có ý kiến gì à?”

Cô thật sự bị chọc giận điên lên rồi, vậy nên cũng quên mất cái tên tiểu bá vương này không thể đắc tội, nếu không cậu ta nhất định sẽ bám dính lấy cô.

Bầu không khí lạnh như băng đột nhiên lại trở nên dịu đi, Phạm Nghê đặt chén canh trong tay xuống trước mặt Mễ Nhạc Nhạc, dịu dàng nói: “Ăn canh đi.”

Chẳng lẽ đây là ban thưởng sao? Mễ Nhạc Nhạc nhìn Phạm Nghê, lại thấy trong mắt anh như có hào quang sáng rực, khiến lòng cô cũng cảm thấy ấm áp.

“Đương nhiên là không có ý kiến.” Mễ Nhạc Nhạc cho rằng Mã Vĩ Quân sẽ tức giận, không ngờ thái độ của cậu ta hôm nay lại tốt đến lạ thường, Mã Vĩ Quân đột nhiên quay đầu nói với Phạm Nghê: “Này bạn trai của Nhạc Nhạc, hôm nay tôi có thể ở đây không?”

Mễ Nhạc Nhạc thật muốn ngất đi cho xong, đang định mở miệng cự tuyệt, không ngờ Phạm Nghê lại nói trước cô: “Được thôi, cậu là em họ của Nhạc Nhạc, đương nhiên cũng là em họ tôi, tôi họ Phạm, cậu gọi tôi một tiếng anh Phạm là được rồi.” Anh sẽ ‘thương yêu’ đứa em họ này thật tốt.

Mã Vĩ Quân cho rằng Phạm Nghê là một người nhỏ nhen, trong lòng có chút miệt thị: “Anh Phạm!”

Mễ Nhạc Nhạc trừng mắt nhìn, cảm thấy Phạm Nghê hôm nay sao lại dễ dàng nói chuyện như vậy, thật không giống với Phạm Nghê thường ngày mà cô biết, trong lòng lại bắt đầu run rẩy.

“Này anh Phạm, tôi ở phòng nào?” Mã Vĩ Quân vừa nói vừa quan sát xung quanh, lúc cậu ta đi theo Mễ Nhạc Nhạc đến nơi này thì cũng chỉ biết đây là nơi của những kẻ lắm tiền.

Nghèo kiết xác như Mễ Nhạc Nhạc thì làm sao có khả năng ở đây, tiền lương một tháng của cô còn phải gửi một nửa cho mẹ Mễ, cậu ta hiểu rõ, những chuyện này họ hàng trong nhà ai cũng biết.

Phạm Nghê vẫn duy trì nụ cười nho nhã, duỗi tay chỉ: “Ở đó.”

Mễ Nhạc Nhạc quay đầu nhìn, suýt chút nữa thì hét lên, đó chẳng phải là phòng của cô sao? Để Mã Vĩ Quân ở phòng cô, vậy cô ở đâu?

Mễ Nhạc Nhạc đang định mở miệng hỏi thì tốc độ của Mã Vĩ Quân lại nhanh hơn: “Được!” Giải quyết dứt khoát.

Mễ Nhạc Nhạc nhớ tới sáng nay anh còn nói với cô, bọn họ đã xác định sống cùng nhau như vậy, bảo cô thu dọn đồ đạc chuyển sang phòng anh, cô đương nhiên phản đối, cho dù đã xảy ra quan hệ, thế nhưng cô cũng không dám hoàn toàn buông thả nguyên tắc của mình.

Sau khi bị cô cự tuyệt, Phạm Nghê không nói gì, cũng chẳng có biểu hiện gì, bây giờ Mã Vĩ Quân đến đây thì anh được toại nguyện rồi. Phạm Nghê đúng là một con hồ ly, giảo hoạt là bản tính của anh, cô bị hãm hại rồi!

“Nhạc Nhạc, em có nghe không đấy?” Phạm Nghê nở nụ cười vô hại, vẻ ngoài hoàn mỹ đến nỗi khiến cho người ta không nhìn ra được sự tà ác ẩn giấu bên trong.

“Hả? Thì ra là phòng của Nhạc Nhạc à.”

Mễ Nhạc Nhạc nắm chặt đôi đũa trong tay, chặt đến nỗi muốn bẻ gãy nó, cô không thể trông cậy vào Mã Vĩ Quân, cái thằng nhóc này đừng hại cô thì cô đã cảm ơn trời đất nhiều lắm rồi.

“Này Nhạc Nhạc, chị mau dọn ra đi, tôi muốn dùng phòng rồi.” Mã Vĩ Quân hoàn toàn không khách khí: “Đừng chậm trễ nữa, nếu không là tôi mách dì đấy.”

Mách mẹ cô? Đây rõ ràng là uy hiếp, Mễ Nhạc Nhạc đặt đũa xuống, mím môi đi vào dọn phòng.

Phạm Nghê lạnh lùng nói: “Ăn cơm xong

đã.”

Thái độ đột nhiên thay đổi, biểu tình lạnh nhạt và kiên quyết như vậy khiến Mã Vĩ Quân có chút sửng sốt, cẩn thận nghĩ lại, người đàn ông này có vẻ rất thương Mễ Nhạc Nhạc, thật tốt, cậu ta có thể hoàn toàn lợi dụng được điểm này rồi.

Nhưng Phạm Nghê là ai, đứa trẻ trước mắt mà có thể qua mặt được anh sao? Anh đeo lên mặt nạ hiền lành: “Em họ…”

Mã Vĩ Quân nhíu mày: “Đã bảo là gọi tên tôi…”

Phạm Nghê cao ngạo cắt đứt lời nói của cậu ta: “Em họ, bây giờ cậu có dự định gì không?”

Bị cắt lời, sắc mặt Mã Vĩ Quân không tốt lắm, mắt lạnh trừng Phạm Nghê, coi Phạm Nghê như một con cừu nhỏ để bắt nạt. “Tôi muốn tìm việc làm ở Đài Bắc.”

Mễ Nhạc Nhạc bị khiển trách, ngoan ngoãn ngồi ăn cơm, tuyệt đối không để ý tới chuyện này, trong lòng lại nghĩ, thằng nhóc này ở trước mặt Phạm Nghê, không khéo lại bị anh ta chỉnh đến cái rắm cũng không phóng được.

“Tốt nghiệp chưa?”

“Chưa… nhưng tôi nhất định có thể…” Mã Vĩ Quân đang định bốc phét, thế nhưng người nào đó lại không để cho cậu ta được như ý.

Phạm Nghê lại một lần nữa cắt ngang lời nói của cậu ta, giọng điều tỏ ra có chút khó xử: “Ở Đài Bắc rất khó tìm được một công việc tốt, mà cậu lại còn chưa tốt nghiệp…”

Mã Vĩ Quân nhíu hàng lông mày thô rậm: “Nhất định có thể tìm được việc, tôi không sợ vất vả, chỉ cần không chết đói là được.”

Lời cậu ta nói khiến khóe môi Mễ Nhạc Nhạc khẽ co giật, với tính cách đó của cậu ta mà bảo là không sợ vất vả à? Mễ Nhạc Nhạc không thể tin được.

“Thấy không, em họ của em tuổi còn trẻ mà tính cách đã kiên cường như vậy.” Phạm Nghê cười gian xảo.

Mã Vĩ Quân được khen thì vểnh đuôi lên: “Đương nhiên rồi, cho dù là công việc thấp kém thì cũng có giá trị tồn tại của nó chứ.”

“Ồ, vậy chẳng lẽ cậu cũng nguyện ý làm nhân viên vệ sinh à?” Phạm Nghê tỏ vẻ kinh ngạc.

“Nhân viên vệ sinh thì sao?” Mã Vĩ Quân đặt đũa xuống, vỗ tay lên ngực: “Phải nếm trải khổ sở thì mới có thể là người trên vạn người.”

“Vậy đúng lúc chỗ của tôi có công việc thích hợp cho cậu đấy…”

“Việc gì?”

“Nhân viên vệ sinh.” Phạm Nghê cười thản nhiên: “Vừa rồi cậu cũng không kỳ thị, vậy tôi cũng không lo lắng nữa.” Anh mỉm cười nhìn Mễ Nhạc Nhạc: “Nhạc Nhạc, em họ em quả là một nam tử hán.”

Không tệ! Nam tử hán? Chụp cho Mã Vĩ Quân một cái danh xưng này lên đầu, cho dù Mã Vĩ Quân tức giận muốn chửi ầm lên thì cũng phải nhịn, cậu ta cũng sắp bị nội thương mà chết rồi.

Mễ Nhạc Nhạc khẽ bật cười, ông chủ nhà cô chỉnh người lúc nào cũng thản nhiên như vậy, chẳng qua lần này, cô hoàn toàn giơ hai tay ủng hộ: “Đúng vậy, em họ tiểu Quân đúng là như thế.”

Không để ý tới sắc mặt khó coi của Mã Vĩ Quân, Phạm Nghê cười đến gian xảo: “Ăn no chưa?”

Mễ Nhạc Nhạc khẽ gật đầu: “No rồi.”

“Vậy dọn phòng đi, em họ cần phải nghỉ ngơi thật tốt mới được, ngày mai phải đi làm rồi.” Phạm Nghê chỉ nói một câu đã có thể phân rõ công việc tiếp theo cho hai người.

Sắc mặt Mã Vĩ Quân tái mét: “Ngày mai?”

“Không được à?” Phạm Nghê khó xử nói: “Nếu như quá gấp thì… tôi thử đi nói với người ta một chút, có thể dời lại thêm vài ngày, nhưng cậu phải biết rằng, ấn tượng đầu tiên rất quan trọng…”

“Tôi đi!” Mã Vĩ Quân cắn răng nói, mắt lạnh nhìn Mễ Nhạc Nhạc đang đứng ngu ngơ, tâm tình khó chịu, gào thét với cô: “Nhạc Nhạc, chị còn không mau đi dọn phòng đi, chẳng lẽ bắt tôi ngủ ngoài phòng khách sao?”

Ngủ ngoài phòng khách càng tốt, Mễ Nhạc Nhạc nghĩ thầm, cô chỉ muốn cậu ta lăn ngay ra ngoài, khí tiết tuổi già của cô cũng khó giữ được rồi, cô bực bội đứng dậy, vô cùng không cam lòng mà bước vào phòng mình.

Phạm Nghê cũng đứng dậy, bắt đầu dọn dẹp bàn ăn, Mã Vĩ Quân sững sờ: “Tôi còn chưa ăn no…”

“Ồ, thật xin lỗi, tôi tưởng cậu no rồi.” Động tác của Phạm Nghê rất nhanh, thoáng chốc đã dẹp xong một nửa.

Mã Vĩ Quân khó chịu, hừ lạnh một tiếng, đi về phía tủ lạnh, khóe môi Phạm Nghê khẽ cong lên, trong tủ lạnh không có đồ ăn vặt, chỉ có rất nhiều nguyên liệu nấu ăn mà thôi.

“Có lầm hay không vậy, ngay cả một thứ để ăn cũng không có, tôi ra ngoài mua đây!” Mã Vĩ Quân tức giận, đành phải lê chân ra ngoài kiếm ăn rồi.

Tuy thái độ của Mã Vĩ Quân đối với Mễ Nhạc Nhạc khiến Phạm Nghê không vui, thế nhưng kết quả như vậy cũng rất tốt, anh tạm thời ghi nhớ món nợ này, về sau còn rất nhiều cơ hội để anh và cậu em họ này ‘tương thân tương ái’.

Tối hôm đó, phòng của Mễ Nhạc Nhạc trở thành phòng của Mã Vĩ Quân, nhân lúc Phạm Nghê không chú ý, Mã Vĩ Quân nói thầm với Mễ Nhạc Nhạc: “Ở chung cơ đấy.”

Mễ Nhạc Nhạc giống như con mèo bị đạp đuôi, vội vàng trốn vào phòng Phạm Nghê, so với Mã Vĩ Quân, cô tình nguyện đối mặt với Phạm Nghê còn hơn.
Bình Luận (0)
Comment