Chồng Ấm Giường Hay Ghen

Chương 9

Sau khi xử lý xong một số công việc, Phạm Nghê vào phòng ngủ, trông thấy Mễ Nhạc Nhạc quấn chăn quanh người, dáng vẻ như sẵn sàng liều mình nếu anh dám đến gần.

Anh buồn cười, khẽ bật cười nói: “Có lạnh đến mức đó không?”

“Không.” Khuôn mặt cô ửng hồng, bởi vì chuyện của Mã Vĩ Quân mà những chuyện xảy ra ngày hôm qua đã bị cô tạm gạt sang một bên.

Bây giờ hai người lại ở cùng một phòng, Mễ Nhạc Nhạc vừa nhìn thấy Phạm Nghê thì lại nhớ đến giấc mộng nửa thật nửa giả ngày hôm qua, nhớ đến những chuyện xấu hổ mà anh đã làm với cô.

Phạm Nghê đương nhiên biết rõ là cô đang nghĩ gì, anh cởi quần áo, chỉ mặc một chiếc quần lót, sau đó bò lên giường, lúc Mễ Nhạc Nhạc vừa thấy anh cởi quần áo thì nhắm tịt mắt lại, không dám nhìn thẳng vào anh.

Phạm Nghê ôm cô vào trong ngực: “Sao lại còn thẹn thùng như vậy, hm?” Anh lấy chóp mũi cọ nhẹ vào má cô: “Làm nhiều thêm vài lần thì em sẽ quen thôi.”

Năm chữ ‘làm nhiều thêm vài lần’ không ngừng phóng đại trong đầu cô, khiến cả người cô choáng váng, lắp bắp nói: “Nhiều, nhiều. . . .”

Anh buồn cười: “Chẳng lẽ em muốn làm ni cô, anh làm hòa thượng sao?” Hai người yêu nhau, ân ái là chuyện không thể thiếu.

Tim Mễ Nhạc Nhạc đập càng lúc càng nhanh, sắc mặt cô càng lúc càng đỏ rực: “Phạm, Phạm Nghê. . . anh không thấy là chúng ta quá nhanh rồi. . . .”

“Em quên ngày hôm qua mình chủ động thế nào rồi à?” Anh thì thầm bên tai cô, gợi lại ký ức ngày hôm qua: “Trong tiềm thức em đã tiếp nhận anh, chỉ là sợ người nhà em không có cách nào tiếp nhận, anh nói đúng không?”

Xã hội bây giờ, nam nữ sống chung đã không còn là chuyện lạ nữa, sự lo lắng của cô trong mắt người khác có lẽ chỉ là chuyện cười, nhưng Phạm Nghê hiểu, giống như cô từng nói, cô là kiểu phụ nữ truyền thống, trong cảm nhận của cô, chỉ có những người phụ nữ xấu mới làm như vậy, Phạm Nghê cảm thấy mình may mắn khi tìm được một người phụ nữ như cô: “Em đừng nghĩ nhiều, chúng ta chỉ phát sinh quan hệ sớm mà thôi.”

Mễ Nhạc Nhạc bị lời nói của anh làm cho hồ đồ, cô ngơ ngác nhìn anh, vẻ mặt khó hiểu: “Sớm?”

“Đúng vậy.” Phạm Nghê lại nghịch tóc cô theo thói quen, tóc của cô rất mềm, không bị chẻ ngọn, làm anh cảm thấy rất thoải mái.

“Phạm, Phạm Nghê… Anh muốn kết hôn với em sao?” Mễ Nhạc Nhạc dè dặt hỏi, ánh mắt cẩn thận quan sát sắc mặt của anh.

Vấn đề này không thể úp úp mở mở, Phạm Nghê nghiêm túc gật đầu: “Ừ, chúng ta sẽ kết hôn, em còn phải sinh cho anh thật nhiều củ cải đấy.”

Mễ Nhạc Nhạc thẹn thùng không thôi: “Anh còn chưa cầu hôn, em cũng chưa đồng ý gả, anh đừng có nói lung tung.”

Phạm Nghê hôn lên tóc cô: “Ừ.” Anh cũng không nói thêm gì nữa, nhìn mặt cô đã đỏ như đít khỉ rồi.

“Phạm Nghê…”

“Ơi?”

“Anh đừng tưởng nói như vậy thì em sẽ để cho anh muốn làm gì thì làm.” Mễ Nhạc Nhạc hừ nhẹ vài tiếng, gạt phăng cái tay đang lén lút mò vào trong váy ngủ của cô ra,

Phạm Nghê không nói gì, chỉ mỉm cười, anh bị phát hiện rồi, ai bảo cô kém thông minh chứ.

“Ngủ đi.” Mễ Nhạc Nhạc đẩy anh ra, dùng chiếc chăn dư ngăn ở giữa làm giới tuyến: “Không được lấn qua đây, chỗ nào lấn qua, em chém chỗ đó!” Cô tỏ vẻ hung ác, giơ tay làm tư thế chặt dao.

Phạm Nghê lại không biết xấu hổ, hỏi: “Em muốn tự tay hủy đi tính phúc của mình sao?”

Mễ Nhạc Nhạc lại đỏ mặt một lần nữa, quả thực đàn ông mặt dày không biết xấu hổ là đáng sợ nhất, nghĩ đến tay mình chém vào vật nào đó của anh, cô lại lập tức muốn tát vào mặt mình, cô rõ ràng là đang tưởng tượng theo lời nói của anh, thật sự là đáng sợ mà!

Phạm Nghê thấy dáng vẻ như bị sét đánh của cô, anh bật cười, vượt qua khỏi giới tuyến, vươn tay ôm lấy cô vào lòng mình.

“Buông ra!” Cô vô cùng xấu hổ và giận dữ.

“Ngoan, hôm nay anh sẽ không làm gì, em mau ngủ đi.” Anh còn chưa cầm thú đến mức đó.

Mễ Nhạc Nhạc ngẩng lên nhìn anh: “Hôm nay anh không biến thành cầm thú à?”

Phạm Nghê nghiêm túc gật đầu: “Đương nhiên, anh rất thông cảm cho thân thể của em.” Nếu thân thể của cô không thoải mái thì người chịu khổ sẽ là anh, cô thoải mái thì anh mới được thoải mái, vì những đêm tốt đẹp sau này, hôm nay anh sẽ nhịn một bữa.

Mễ Nhạc Nhạc cẩn thận đánh giá, xác định anh không gạt mình thì cô mới dám thả lỏng, nhưng vẫn không quên cảnh cáo: “Là anh nói đấy!”

“Ừ.”

Cơ thể của Phạm Nghê rắn chắc, nằm trong vòng tay anh khiến cô có một loại cảm giác an toàn, khiến cô cảm thấy bình yên, anh đã nói vậy thì cô sẽ lợi dụng thân thể anh một chút, á, sao lời này nghe có chút xấu xa vậy nhỉ?

“Đúng rồi, anh thật sự để cho em họ em làm nhân viên vệ sinh à?” Mã Vĩ Quân không giống loại người có thể làm những việc này, nó sẽ phá hủy mọi thứ mất.

“Ừ, chính cậu ấy cũng đã đồng ý còn gì.” Phạm Nghê đem mọi trách nhiệm đổ lên người Mã Vĩ Quân, không hề có chút cảm giác áy náy.

“Nhưng em vẫn thấy lo lắng…” Mễ Nhạc Nhạc bất an nói.

“Không cần lo lắng.” Phạm Nghê cười: “Cậu ấy còn trẻ, tâm tình vẫn còn rất nóng nảy, cần phải dạy dỗ một chút.”

Mễ Nhạc Nhạc quay đầu nhìn Phạm Nghê, trái tim lại càng run rẩy. em họ cô tuyệt đối không thể ngồi yên rồi, cô sợ mẹ Mễ sẽ trách móc, có chút sợ hãi hỏi anh: “Dạy dỗ trong bao lâu?”

Phạm Nghê cười ôn hòa, rất có phong thái bao dung: “Đến khi nào cậu ta chịu gọi em bằng chị.” Tuổi còn trẻ mà không được dạy dỗ, xưng hô bậy bạ với họ hàng thân thích.

Mễ Nhạc Nhạc chợt hiểu ra, anh là đang giúp cô hả giận, cô mỉm cười, nói: “Phạm Nghê, không cần phải quá nặng tay đâu.”

“Anh tự biết chừng mực.” Đầu tiên cần phải cải tạo mồm mép của cậu ta, sau đó sẽ tiến hành cải tạo những phương diện khác.

“Nhưng cũng không nên khách khí quá.” Mễ Nhạc Nhạc nhìn Phạm Nghê, cười đến ngây thơ.

Phạm Nghê bật cười, hôn vài cái lên môi cô: “Bé con gian xảo.”

Mễ Nhạc Nhạc đẩy ngực anh: “Đừng làm loạn, ngoan ngoãn ngủ đi.”

Phạm Nghê cười xấu xa: “Biết rồi, nhưng anh muốn phúc lợi.” Nói xong, anh lại hôn lên môi cô, mãnh liệt cắn mút, cho đến khi bờ môi cô sưng đỏ anh mới chịu buông ra, đánh đòn tâm ý với cô: “Nhạc Nhạc…”

“Cái gì?” Cô bị hôn đến mơ màng.

“Em có biết là, dã thú ở trong rừng rậm không thể nhịn đói quá lâu, nếu không…”

“Nếu không thì sao?”

Phạm Nghê cười, mân mê bờ môi của cô: “Dã thú sẽ ăn tươi nuốt sống người nó nhìn thấy đầu tiên.”

Vừa nói, anh vừa dùng lưỡi liếm khóe môi cô, hương vị ngọt ngào của cô vương vấn trong miệng anh, làm anh lưu luyến.

Mễ Nhạc Nhạc khẽ nuốt nước bọt: “Ưm, thật ra dã thú có thể ăn vỏ cây…”

Đầu ngón tay anh chạm nhẹ vào môi cô, cười đến điên đảo chúng sinh: “Đúng vậy, nhưng vỏ cây làm sao có thể thỏa mãn?”

Huhu… Vậy nên ông chủ cũng có thể đừng ăn tươi nuốt sống cô không?

Phạm Nghê ôm lấy Mễ Nhạc Nhạc đáng thương, dịu dàng nói: “Ngủ đi.”

Khốn kiếp, làm sao cô có thể ngủ được chứ!

Mễ Nhạc Nhạc cho rằng Mã Vĩ Quân sống chung, từ nay về sau cuộc sống của cô sẽ hoàn toàn bị đảo lộn, nhưng thực tế là cô đã suy nghĩ quá nhiều, sau khi người em họ tinh lực dư thừa của cô trở thành nhân viên vệ sinh, mỗi ngày trở về chỉ có ăn và ngủ.

Cô nghi ngờ cái người này không phải là em họ của mình, không phải cô hy vọng nó có thể xảy ra chuyện gì, nhưng trực giác của cô cho rằng cậu ta không phải là một người an phận như vậy.

Mã Vĩ Quân không làm nhân viên vệ sinh trong công ty của Phạm Nghê mà là trong công ty của bạn anh, Mễ Nhạc Nhạc lén hỏi Phạm Nghê, rốt cuộc Mã Vĩ Quân làm nhân viên vệ sinh hay làm lao động gì nặng nhọc, sao ngày nào cũng thấy nó mệt mỏi như vậy.

Phạm Nghê cũng không nhìn cô, thản nhiên nói: “Làm người.”

Quên đi, chỉ cần nó đừng gây họa thì cô đã cám ơn trời đất rồi, mấy ngày trước nói chuyện điện thoại với mẹ, cô mới biết, thì ra Mã Vĩ Quân gây gổ với người khác, còn đánh người ta gãy chân, bây giờ mới phải chạy đến Đài Bắc trốn.

Sau khi nghe xong, cô cảm thấy thằng em họ của mình không gia nhập băng đảng xã hội đen cũng thật đáng tiếc, uổng phí sát khí và bản tính hung ác trời sinh của nó.

Một tháng sau, Mễ Nhạc Nhạc phát hiện em họ mình thay đổi không ít, cũng không còn dáng vẻ lấc cấc nữa, dường như đã trưởng thành hơn rất nhiều.

Ăn tối xong, Mễ Nhạc Nhạc dọn dẹp rồi đi tắm, sau đó vào phòng ngủ, thấy Phạm Nghê đang nằm trên giường, nửa người trên trần như nhộng, nhìn cô bước vào.

“Tới đây.” Phạm Nghê nói với cô, trong căn phòng tối, đôi mắt anh sáng rực, hệt như dã thú ẩn nấp trong bóng đêm, ánh mắt phát ra tia sáng.

Khuôn mặt Mễ Nhạc Nhạc nóng lên, biết rõ đây là biểu hiện ‘động dục’ của anh, cô thật đáng thương, chỉ có thể ngoan ngoãn trèo lên trên giường.

Phạm Nghê vươn tay ra, kéo đầu cô tựa vào ngực mình: “Em muốn hỏi gì?”

Mễ Nhạc Nhạc cười tươi như chim sẻ, thật ra thì cô rất ngạc nhiên đối với chuyện em họ mình: “Rốt cuộc anh chỉnh nó kiểu gì thế?”

Lời nói của cô khiến Phạm Nghê bật cười: “Chỉnh? Anh có chỉnh cậu ấy sao?”

“Vậy chứ anh đang làm gì?” Nhìn kiểu gì cũng thấy là Phạm Nghê đang ‘ngược đãi’ em họ cô, xoay 360 độ cũng không tìm ra chút gì gọi là đùa giỡn.

Bàn tay Phạm Nghê tiến vào trong váy ngủ của cô, đặt lên lưng cô, bàn tay ấm áp khiến trống ngực cô đập dồn dập, cô xấu hổ quay mặt đi chỗ khác.

“Anh dạy cậu ta làm người, không đúng à?” Anh nhàn nhạt hỏi.

Mễ Nhạc Nhạc không biết Mã Vĩ Quân đã đắc tội với Phạm Nghê lúc nào, dẫm lên thuốc súng của Phạm Nghê lúc nào, cô cũng không quan tâm đến chuyện này, chỉ nắm lấy tay anh, lắc qua lắc lại, dáng vẻ giống như một cô nữ sinh nhỏ: “Đúng, anh làm rất đúng.”

Sự lạnh lẽo trên mặt anh dần tan biến, dần dần lại chuyển sang vẻ mặt xấu xa, một tay anh đặt trên bầu ngực trắng nõn mềm mại: “Vậy em định báo đáp anh thế nào?”

Cái này là đang muốn ăn thịt cô sao? Mễ Nhạc Nhạc nở nụ cười đáng yêu: “Báo đáp? Chẳng phải anh đã tìm được sự sung sướng trong quá trình ‘ngược đãi’ người khác đó sao? Cái này chính là báo đáp nha.”

Đầu óc cô nhanh nhạy thật đấy, Phạm Nghê bật cười: “Em nghĩ anh là ác ma biến thái sao?”

“Haha.” Mễ Nhạc Nhạc cười ngây ngô nhưng trong lòng lại thẳng thắn gật đầu, không sai, anh chính là một tên ác ma lạnh lùng biến thái.

“Thật sự muốn biết à?” Anh đột nhiên trở nên dịu dàng, giọng nói mềm mỏng đến chết người: “Em muốn biết, anh cũng có thể nói cho em biết.”

Tất cả lông tơ trên người cô dựng đứng, thân thể Mễ Nhạc Nhạc run lên, muốn rời khỏi ngực anh, nào biết sức lực của anh lớn như vậy, chỉ cần một tay đã có thể ôm chặt lấy cô.

“Muốn biết sao?” Anh khẽ liếm lên má cô, ánh mắt mang theo sự hấp dẫn.

“Không muốn.”

“Nhưng anh muốn nói.” Phạm Nghê không cho cô cơ hội, anh vươn tay kéo đôi tay đang bịt lỗ tai của cô: “Em có biết vì sao anh để cho cậu ấy đi làm nhân viên vệ sinh không?”

Bởi vì tâm lý của anh biến thái, Mễ Nhạc Nhạc hung hăng nói thầm trong lòng.

“Bởi vì muốn làm một người đứng trên cao, trước tiên phải để cho cậu ta đứng ở vị trí thấp nhất.”

Mễ Nhạc Nhạc kinh ngạc nhìn anh, dường như hiểu được ý anh, hàng chân mày khẽ nhíu lại: “Phạm Nghê, anh đã từng đứng ở vị trí thấp nhất sao?”

Phạm Nghê không trả lời câu hỏi của cô: “Đứng ở vị trí thấp nhất mới có thể dùng sự chế nhạo của người khác làm bàn đạp để tiến lên vị trí cao nhất, nhưng có người tâm cao khí ngạo, lại muốn nhanh chóng trở thành một người mạnh mẽ và kiêu hãnh.”

Mễ Nhạc Nhạc ngẫm lại tính cách của em họ mình, quả quyết nói: “Tiểu Quân hẳn là thuộc vế sau.”

Phạm Nghê ‘ừ’ một tiếng: “Không bao lâu nữa, cậu ta sẽ tìm đến chị họ của mình, là em.”

“Vì sao?” Mễ Nhạc Nhạc không nghĩ là mình quan trọng đến mức có thể khiến cho tiểu bá vương đến tìm mình giúp đỡ, mà cô cũng chẳng có năng lực giúp cậu ta giải thoát khỏi hoàn cảnh khốn đốn.

Phạm Nghê cười gian xảo, không nói cho cô biết, anh cố tình đem cuốn tạp chí có hình mình làm ảnh bìa để ở trong phòng khách, chỉ cần người không bị mù đều có thể nhìn thấy, vậy nên Mã Vĩ Quân chắc chắn sẽ đến tìm anh giúp đỡ, mà muốn anh giúp đỡ thì phải cần có người mở miệng, người đó chính là Mễ Nhạc Nhạc.

“Được rồi, anh đã nói xong rồi.” Phạm Nghê cười dâm nhìn cô, thấy cô run rẩy giống con thỏ nhỏ, anh cười để lộ hàm răng trắng, sung sướng tiến đến gần, nhẹ nhàng cắn xuống xương quai xanh của cô.

“Phạm Nghê, đừng… A!” Mễ Nhạc Nhạc sợ hãi đứng dậy, lại bị Phạm Nghê xoay người đè dưới thân mình, thân thể nhỏ bé của cô bị nhốt dưới thiên la địa võng của anh.

“Muốn chạy đi đâu, hả?” Anh hưng phấn nhìn cô, trong mắt lóe lên sự hứng thú: “Có phải là không ngủ được đúng không? Tốt lắm, vận động trước khi ngủ rất có lợi cho thể xác và tinh thần.”

Mễ Nhạc Nhạc mở miệng muốn mắng anh, anh lại đang nói linh tinh cái gì đấy!

Nhưng môi mỏng của anh lại áp xuống, chặn lấy môi cô, ngày ngày đều ngủ chung với cô, sao anh có thể không biết cô đang muốn cự tuyệt.

Thân thể cô cứng ngắc, đang đắn đo giữa lý trí và cảm tính, gặp phải anh thì cũng không còn thời gian để suy nghĩ nữa, mọi thứ đều tan biến.

Đợi đến khi cô rốt cuộc không suy nghĩ được gì nữa thì Phạm Nghê đã sớm thực hiện được kế hoạch của mình, ăn cô đến cả xương cốt cũng chẳng còn, cô cố gắng tỉnh lại từ trong sự hỗn loạn, nhưng thân thể lại rất mệt mỏi, cho nên thường thường chỉ cần năm phút đồng hồ thì cô đã ngủ say như chết.

Thật là mất mặt, cô vậy mà lại ngủ thiếp đi trong lúc kịch liệt nhất, đợi đến ngày hôm sau thì chẳng còn nhớ gì nữa.

Mễ Nhạc Nhạc cảm thấy vô cùng rối rắm, nhưng lại không cự tuyệt được Phạm Nghê, cô cũng không biết mình bị làm sao nữa, lần đầu tiên xảy ra chuyện này thì cô cũng trầm luân trong đó, những lần kế tiếp thì cô đã hoàn toàn mất đi khống chế, cứ thế mà hùa theo sự trêu chọc của anh.

Giống như lúc này, chỉ cần một nụ hôn của anh cũng khiến cô rơi vào tay giặc, cô bị hôn cũng không chỉ một hai lần, nhưng lần nào cũng bị anh hôn đến tay chân mềm nhũn, mắt nổ đom đóm.

Lúc cô trở nên mê man thì nghe thấy tiếng anh thở dốc bên tai, cô mở mắt, thấy thân thể nõn nà nhưng có chút không đầy đặn của mình đang trần truồng, không hiểu sao lần nào như vậy thì đôi mặt của người đàn ông này đều lóe ánh sáng, thật sự rất dọa người, cứ như cô là thức ăn của anh, trên thực tế thì đúng là như vậy.

Anh cúi người, cắn nhẹ lên chóp mũi của cô, cô khẽ hừ nhẹ một tiếng, chiếc mũi nhỏ mẫn cảm bị anh căn lại hơi đỏ lên.

Bàn tay anh dịu dàng như nước chậm rãi lướt trên thân thể của cô, khiến cô như đang ngâm mình trong suối nước nóng, thoải mái rên nhẹ vài tiếng. Anh đè ở trên người cô lại khẽ bật cười, cảm thấy thỏa mãn vì mình có thể làm cho cô rên rỉ, mà thân thể cao lớn cũng không ngừng trượt xuống dưới, đôi tay khẽ tách hai chân cô ra, sau đó cúi đầu xuống giữa hai chân, nhẹ nhàng trêu chọc.

Mễ Nhạc Nhạc không nhịn được mà kẹp chặt đầu anh, rồi lại sợ làm anh bị thương nên đành phải ngoan ngoãn mở chân ra, ưỡn cong người như ếch nằm chống vó, một chút mỹ cảm cũng không có.

Lúc Mễ Nhạc Nhạc xem phim, nhưng đoạn tình cảm mãnh liệt, cô thấy tư thế của diễn viên chính vô cùng đẹp mắt, nhưng đến lúc thực hành mới biết, thật ra không hề đẹp như vậy, những lúc thế này, người bình thường đều bị tình dục khống chế, giương nanh múa vuốt rất dọa người, nhưng cảm giác vui thích thì không thể phủ nhận.

Khuôn mặt cô ửng hồng, giống như ráng chiều đẹp nhất thế gian, hai tay túm chặt drap giường, đôi mắt ngập nước, cơ thể lấm tấm mồ hôi, đập vào trong mắt Phạm Nghê lại trở nên đẹp đến mê người.

Lúc cô sắp đạt đến cao trào thì anh lại rời khỏi thân thể cô, ngẩng đầu nhìn cô, cười như có như không, khóe môi còn vương một mảnh ẩm ướt.

Mễ Nhạc Nhạc biết, anh đang đợi cô tự chui đầu vào lưới, đợi cô chủ động nhào vào lòng anh, dục vọng sâu trong thân thể cô không ngừng rục rịch, cô khẽ cắn môi, đôi chân mảnh khảnh chủ động vòng lên hông anh.

Thấy khóe môi anh khẽ cong lên, cô đỏ mặt, vươn tay ôm chầm lấy cổ anh, để nơi tư mật của mình mở ra chào đón anh.

Phái nam nóng rực chạm vào cánh hoa sưng đỏ, anh cúi đầu nhìn khát vọng hiện rõ trên khuôn mặt cô, chợt, anh dùng sức, thắt lưng khẽ trầm xuống. Cô nức nở rên lên một tiếng, đôi mắt rưng rưng, miệng nhỏ khẽ mở ra: “Phạm Nghê. . . .”

Trái tim khẽ nóng lên, anh cúi xuống hôn lên môi cô, phía dưới lại ra sức công kích, cô nằm dưới thân anh, hưởng thụ sự hầu hạ của anh, cất lên từng tiếng yêu kiều, cô không phải là người đẹp nhất anh từng gặp, nhưng cô lại là người duy nhất anh muốn giữ chặt trong lòng mình, không muốn buông tay.

“Phạm Nghê. . . A . . .” Mễ Nhạc Nhạc khó chịu nức nở, khoái cảm giống như một quả bom đang oanh tạc trong cơ thể cô, khiến cô muốn tránh mà không kịp.

Động tác phía dưới của Phạm Nghê càng trở nên nhanh hơn, hai tay gắt gao vịn lấy eo cô, giống như muốn nuốt chửng cô.

Thân thể trắng nõn của cô bị anh đè nặng, thế nhưng cô cũng không hề phản kháng, trên mặt lại mang theo sự sung sướng pha lẫn khó chịu không cách nào đè nén.

Thân thể cường tráng của anh va chạm vào thân thể mềm mại của cô, tạo thành những âm thanh mập mờ, vang dội khắp bên trong căn phòng u ám. . . .

***

“Chị họ. . .”

Mễ Nhạc Nhạc giật mình nhìn Mã Vĩ Quân, thằng nhóc tiểu bá vương này vừa gọi cô là chị họ, cô có nghe lầm không?

Mã Vĩ Quân nhìn Mễ Nhạc Nhạc đang ngây ngốc, dằn xuống cảm giác không vui trong lòng, lén nhìn thoáng qua Phạm Nghê đang vội vàng làm bữa sáng trong phòng bếp.

Nếu Phạm Nghê không phải là ông chủ của công ty, nếu cậu ta không phải là nhân viên vệ sinh thì cậu ta tuyệt đối sẽ không mở miệng cầu xin Mễ Nhạc Nhạc.

Dựa vào trực giác của bản thân, cậu ta cảm thấy Phạm Nghê không phải là một người dễ dàng trêu chọc, lúc trước là cậu ta sai lầm nên mới bỏ lỡ cơ hội này, nếu không thì bây giờ cậu ta cũng không cần phải nhờ đến Mễ Nhạc Nhạc, đơn giản vì cô là bạn gái của Phạm Nghê, hơn nữa, Phạm Nghê dường như lại rất yêu thương cô. . . .

Cậu ta ở đây cũng đã được một thời gian ngắn, ít nhiều gì cũng nhìn ra được, cái bà chị họ cổ hủ nhà mình và cái gã Phạm Nghê đang nấu ăn trong phòng bếp kia dường như có tình cảm rất tốt, nếu không có gì ngoài ý muốn thì Phạm Nghê sẽ trở thành anh rể tương lai của cậu ta, chậc, mà cậu ta cảm thấy Phạm Nghê sẽ không để xảy ra vấn đề gì ngoài ý muốn đâu.

“Có chuyện gì không?” Mễ Nhạc Nhạc đã không thể nào dùng hai từ kinh ngạc để hình dung tâm tình của mình lúc này, cho dù là người ngoài hình tinh đến bắt cóc cô cũng không khủng bố như tình huống hiện tại.

“Chị giúp tôi nói với anh rể một tiếng, tìm cho tôi một vị trí để làm việc trong công ty anh ấy được không?” Mã Vĩ Quân ra vẻ nịnh nọt.

Kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt, Phạm Nghê vừa cho cậu ta ăn, lại cho cậu ta ở, cậu ta cho rằng Mễ Nhạc Nhạc là mấu chốt tồn tại, vậy nên nếu muốn thoát khỏi cái công việc nhân viên vệ sinh này, đến tìm Mễ Nhạc Nhạc là tuyệt đối chính xác.

Mễ Nhạc Nhạc ngẫm lại lời nói của Phạm Nghê, cảm thấy anh liệu sự như thần, vậy mà lại có thể đoán chuẩn như thế, Mã Vĩ Quân quả thực là đã tìm tới cô, chẳng qua là cậu ta lại muốn tới làm trong công ty của anh…

Mễ Nhạc Nhạc khó xử: “Muốn xin việc trong công ty của Phạm Nghê, tôi cảm thấy khó lắm.”

Công ty không phải của cô, tuy cô là bạn gái của anh, thế nhưng cô cũng không có quyền quyết định những chuyện trong công ty của anh.

Mã Vĩ Quân vừa nghe lại tức giận gầm nhẹ: “Chị đã lên giường với anh ta rồi, chẳng lẽ chút chuyện nhỏ này mà anh ta không đáp ứng? Chị chưa thỏa mãn được anh ta sao?”

Mễ Nhạc Nhạc cứng họng, trừng mắt nhìn cậu ta, Mã Vĩ Quân vừa nói xong thì lập tức hối hận: “Tôi…”

“Em họ, tôi thật sự không giúp cậu được.” Mễ Nhạc Nhạc nói một cách dứt khoát, sau đó xách túi lên, không đợi ăn sáng, cũng không nói với Phạm Nghê một tiếng đã đi thẳng khỏi cửa.

Mã Vĩ Quân ảo não gãi đầu, cậu ta càng nói càng làm mọi chuyện hỏng bét rồi.

“Sao Nhạc Nhạc chưa ăn sáng mà đã đi rồi? Có chuyện gì vậy?” Phạm Nghê đứng sau lưng Mã Vĩ Quân cất giọng hỏi, khóe môi mang theo nụ cười nhàn nhạt.

Giọng nói kia tuy nghe rất bình thường, không có gì lạ, thế nhưng Mã Vĩ Quân lại có dự cảm chẳng lành, cậu ta quay đầu nhìn Phạm Nghê, sắc mặt vô cùng khó coi: “Chuyện này…”

“Hai người vừa nói gì vậy? Tôi nghe hình như có liên quan đến công việc.” Anh mím môi, ra vẻ lo lắng: “Cậu không hài lòng với công việc hiện tại, muốn đổi việc khác sao?”

Trên khuôn mặt tuấn tú của Phạm Nghê tràn đyà nghi hoặc và quan tâm, nhưng chỉ khiến Mã Vĩ Quân càng cảm thấy phập phồng và lạnh lẽo, cậu ta kiên trì gật đầu: “Tôi muốn đổi việc.”

“Ồ.” Phạm Nghê nhìn cậu ta, dáng vẻ như muốn nói lại thôi, sau đó lại thản nhiên nói: “Tuy nói là công ty của bạn tôi, chẳng qua nếu cậu bị bắt người ta bắt nạt thì tôi cũng không có cách nào giúp cậu được đâu.”

Mã Vĩ Quân nghe anh nói vậy thì sắc mặt tối sầm, cái gì gọi là mình bị người ta bắt nạt, cậu ta rít lên: “Tôi không có…”

“Chi bằng cậu đến công ty của tôi… À, cậu vừa nói gì nhỉ?” Phạm Nghê dừng lại, đôi con ngươi đen láy nhìn thẳng cậu ta.

Mã Vĩ Quân cố gắng tự nhủ rằng mình không nên cậy mạnh, lúc trước cậu ta không hiểu chuyện, không biết xã hội này lại phức tạp như vậy, cũng không biết Phạm Nghê là ông chủ của một công ty, quan hệ tốt như vậy, sao cậu ta có thể không cần.

“Không có gì.” Bảo cậu ta thừa nhận mình bị bắt nạt, cậu ta cũng chấp nhận.

“Lúc trước vốn định để cho cậu tới công ty của tôi, nhưng lúc đó công ty đã đủ người rồi, mấy ngày trước có nhân viên xin nghỉ, tôi nghĩ cậu có thể bổ sung.” Phạm Nghê giải thích.

Mã Vĩ Quân e sợ nói: “Không phải lại là nhân viên vệ sinh đấy chứ?”

“Nhân viên vệ sinh thì có gì mà không tốt?” Phạm Nghê tỏ vẻ áy náy: “Biết trước cậu không thích thì tôi đã không để cho cậu đi rồi.”

Mã Vĩ Quân không nghe ra được sự áy náy trong lời nói của anh, cậu ta nhếch môi, ngoài cười nhưng trong không cười: “Haha, không phải là không tốt, ai cũng cần đi từ dưới lên mà.”

Phạm Nghê vui vẻ nói: “Người trẻ tuổi thì nên nghĩ như vậy, tranh thủ lúc còn trẻ thì nên phấn đấu hết mình.”

Trong lòng Mã Vĩ Quân như có giọng nói bảo cậu ta nên cách xa Phạm Nghê, nhưng trên miệng vẫn tò mò hỏi: “Là công việc gì vậy?”

“Nhân viên nghiệp vụ.”

“Oh.” May mà không phải là nhân viên vệ sinh, Mã Vĩ Quân vô cùng vui vẻ: “Cám ơn anh, anh rể…”

Đã gọi anh một tiếng ‘anh rể’, nếu anh không tốt với cậu ta một chút thì cũng thật có lỗi với cái danh xưng ‘anh rể’ này, Phạm Nghê gật đầu: “Ăn sáng đi kẻo nguội.”

“Được, chị họ vẫn chưa ăn sáng, lát nữa tôi mua bữa sáng cho chị ấy.”

“Tiểu Quân…”

“Sao vậy?”

“Cậu vào công ty làm nhân viện nghiệp vụ đấy.” Phạm Nghê nói bóng gió.

Mã Vĩ Quân không ngốc, đương nhiên hiểu được ý anh, cậu ta không thể đề cập đến quan hệ của bọn họ, khẽ gật đầu: “Tôi biết rồi.”

Phạm Nghê cúi đầu, chậm rãi dùng bữa sáng, sâu trong đáy mắt lóe lên một tia sáng u ám, mà bên kia bàn, Mã Vĩ Quân còn đang mừng rỡ, tâm tình rất tốt, ăn cũng nhiều hơn.
Bình Luận (0)
Comment