Chồng Yêu Độc Tài: Cô Vợ Nhỏ Có Chút Tâm Cơ!

Chương 618



Tư Mã Ngọc Như đã bị thương ba ngày rồi, vốn là phải có chuyển biến tốt hơn rồi, nhưng không ngờ lại trở nên nghiêm trọng hơn trước, vừa sưng vừa đỏ, còn vô cùng ngứa ngáy nữa.

Lục Vinh Hàn vội vàng mời bác sĩ tới.

Bác sĩ xem vết thương của cô ta, vô cùng khó hiểu: “Bà chủ, bà không bôi kem trị bỏng đấy chứ?”
“Tôi bôi tinh dầu tử thảo này, nghe nói còn có tác dụng hơn kem trị bỏng.” Tư Mã Ngọc Như lấy lọ tinh dầu tử thảo mà Lục Sênh Hạ đưa cho cô ta ra.

Bác sĩ sờ sờ cằm: “Tinh dầu tử thảo quả thực có tác dụng trị bỏng, nhưng sau khi bôi vào thì không phải là thế này mới đúng.”
“Không phải là đã hết hạn rồi đấy chứ?” Tư Mã Ngọc Như nhướng mày.

Bác sĩ bôi một chút tinh dầu lên mu bàn tay, chỉ chốc lát sau, mu bàn tay đã bắt đầu phiếm hồng.


Đôi mắt âu lo của ông ta lóe lên sự kinh ngạc: “Tôi phải đem lọ tinh dầu tử thảo này về xét nghiệm một chút, như vậy mới có thể biết rốt cuộc là tại sao.”
Sau khi bác sĩ rời đi, đến buổi chiều là đã có kết quả.

Trong lọ tinh dầu tử thảo có trộn lẫn thành phần cây sơn.

Trong nhựa cây sơn có độc, chứa axit mạnh, nếu dính một chút vào da sẽ gây ra viêm da, vừa đau vừa ngứa, nếu không được chữa trị kịp thời, sẽ dẫn đến toàn thân lở loét, thậm chí là sẽ chết.

“Sao trong lọ tinh dầu này lại có thành phần như vậy chứ?” Vẻ mặt Tư Mã Ngọc Như kinh ngạc.

“Đương nhiên nhà sản xuất sẽ không thêm thành phần như vậy vào, chắc chắn là có người đã lén bỏ thêm vào rồi.” Bác sĩ nói.

Tư Mã Ngọc Như chấn động, cô ta bắt ngay lấy tay của Lục Vinh Hàn đang đứng bên cạnh, đôi mắt lại nhìn sang bác sĩ: “Ý của ông là có người hạ độc với tôi, muốn hại chết tôi sao?”
“Cái này…” Bác sĩ không trả lời, chỉ viết một đơn thuốc chống dị ứng rồi rời đi ngay.

Trong nhà quyền quý người lừa ta gạt đầy ra đấy, ông ta không dám nói bừa.

Tư Mã Ngọc Như dựa vào trong lòng Lục Vinh Hàn gào khóc: “Em tưởng rằng cô ta muốn làm hòa với em, không ngờ là lại muốn hại chết em, đúng ta biết người biết mặt không biết lòng mà, cô ta hận em đến vậy sao? Hận đến mức muốn giết em luôn ư! Đáng sợ quá, thực sự đáng sợ quá rồi.”
Lục Vinh Hàn vỗ vỗ vai của cô ta, đôi mắt như đang bốc cháy, vô cùng phẫn nộ: “Rốt cuộc là ai đưa thứ đồ quỷ quái này cho em, anh lập tức phái người đi tính sổ với nó.”
Cô ta nghẹn ngào một lúc, rồi xua xua tay: “Bỏ đi, cho dù anh có biết, cũng không thể nào trừng phạt cô ta được, cái răng này em tự cắn nát, cũng chỉ có thể tự mình nuốt vào trong bụng mà thôi.”
“Nói bậy, bất kể là ai, đã làm ra chuyện độc ác táng tận lương tâm thế này, anh đều không thể dễ dàng bỏ qua được.” Lục Vinh Hàn vô cùng tức giận, run rẩy nói.

Tư Mã Ngọc Như lau nước mắt, hạ giọng thật thấp lí nhí nói: “Là… Hoa Hiền Phương.”
Trong căn phòng trên tầng ba, Hoa Hiền Phương hắt xì một cái.

Cô vừa từ công ty trở về, vào phòng trẻ con xem đứa trẻ đang ngủ say, rồi đến phòng sách tìm Lục Kiến Nghi.


“Báo cáo tiêu dùng của sản phẩm mùa mới này anh đã xem chưa?”
“Không tồi, giống với dự tính của anh.” Bờ môi mỏng của Lục Kiến Nghi nhoẻn lên nụ cười cưng chiều.

“Bây giờ Steven đang phụ trách mở rộng thị trường bên Châu Âu, hôm qua trợ lý của Vương phi Mia đã liên lạc với anh ta, hóa ra Vương phi cũng là một trong những khách hàng cao cấp đã đặt hàng, cô ấy hy vọng trang sức của buổi hôn lễ sẽ đều do em thiết kế.

Em nghĩ đây cũng là một cơ hội tốt, đến lúc đó những quý tộc của tầng lớp thượng lưu Châu Âu đều sẽ chú ý đến.” Cô khẽ mỉm cười, để lộ ra hai cái núm đồng tiền đáng yêu.

Lục Kiến Nghi xoa xoa đầu cô: “Sớm muộn chúng ta cũng có chỗ đứng trên thị trường Châu Âu, chỉ là vấn đề thời gian mà thôi.”
Cô tinh nghịch làm một cái mặt quỷ: “Tổng giám đốc Lục, anh đừng có quên đấy, em là đối thủ cạnh tranh của anh?”
Lục Kiến Nghi búng vào trán cô một cái: “Là em quên rồi, JVlear là một đại cổ đông đấy.”
“Em biết mà, chỉ là đùa tí thôi.” Cô cười hihi: “Có một chiến thần như anh trấn thủ, mới có thể thoát khỏi vòng bao vây trùng trùng của công ty đá quý cũ.”
Hai người đang nói chuyện, thì nghe thấy tiếng người giúp việc gõ cửa phòng.

Lục Vinh Hàn gọi bọn họ xuống dưới tầng.

Tư Mã Ngọc Như ngồi trên sô pha khí thế bừng bừng, đang chuẩn bị khởi binh vấn tội.

Lần này, cô ta nhất định sẽ kéo cái vị trí bà chủ của Hoa Hiền Phương xuống.

Lục Vinh Hàn lấy lọ tinh dầu tử thảo ra.

“Hiền Phương, lọ tinh dầu tử thảo này là của con sao?”
Hoa Hiền Phương liếc một cái, vẫn chưa rõ lắm ý của ông ta: “Sao vậy chứ?”.


Truyện Sắc
“Bác sĩ đã xét nghiệm ra trong lọ tinh dầu tử thảo này có chất độc, mẹ nhỏ bôi vào xong, vết thương lập tức trở nên nghiêm trọng hơn…”
Lục Vinh Hàn chưa nói xong, đã bị Tư Mã Ngọc Như cướp lời nói: “Hoa Hiền Phương, tại sao cô lại muốn hại tôi? Vốn dĩ tôi còn cho rằng cô đang muốn hòa giải với tôi, không ngờ cô lại hạ độc, cô muốn hại chết tôi.”
Hai hàng lông mày rậm đẹp của Lục Kiến Nghi lập tức nhíu lại với nhau: “Tư Mã Ngọc Như, thuốc của cô có vấn đề, thì nên đi tìm người bán thuốc, liên quan gì đến vợ tôi chứ? Đừng có ở đây phát điên lên rồi cắn bừa người ta.”
“Lọ tinh dầu tử thảo này là cô ta đưa cho tôi, bác sĩ nói bản thân tinh dầu thì không có vấn đề gì, là có người đã âm thầm bỏ độc vào bên trong.”
Tư Mã Ngọc Như ác độc quắc mắt lên trừng Hoa Hiền Phương: “Tôi quả thực không dám tưởng tượng ra, Hiền Phương cô lại là con người như vậy.

Giữa chúng ta chỉ là xảy ra một tranh chấp nhỏ bé mà thôi, cô ta lại muốn dồn tôi vào chỗ chết, có phải tâm địa quá ác độc rồi hay không?”
Hoa Hiền Phương vô cùng bình tĩnh, lấy lọ tinh dầu từ trong tay Lục Vinh Hàn qua nhìn một lát: “Đúng là tôi đã mua hai lọ tinh dầu tử thảo của nhãn hiệu này, chuẩn bị để bôi cái mông đỏ của trẻ con, nhưng tôi không hề đưa cho cô mà.”
Tư Mã Ngọc Như thở phì phò nói: “Đương nhiên cô sẽ không đích thân đưa cho tôi rồi, cô bảo Sênh Hạ đưa nó cho tôi, cô thông minh như vậy, sao có thể đích thân đưa thứ đồ đã hạ độc cho tôi chứ? Tôi phải tìm một người chịu tội thay, mà người này chính là Sênh Hạ, tôi trúng độc rồi, xảy ra chuyện rồi, cô có thể nói là Sênh Hạ làm, như vậy có thể đẩy tội danh đi một cách trong sạch.”
Hoa Hiền Phương nhún nhún vai: “Đúng thực là Sênh Hạ lấy một lọ tình dầu tử thảo từ chỗ tôi đi, con bé nói bị muỗi cắn, muốn bôi một chút, nên tôi đã đưa cho con bé, tôi hoàn toàn không hề biết con bé lại đưa cho bà.”
Gân xanh trên trán Tư Mã Ngọc Như nổi lên, cô ta cười lạnh hai tiếng: “Quả nhiên bị tôi nói trúng rồi, Sênh Hạ thân với cô như vậy, lúc nào cũng bảo vệ cô, cô lại muốn hại con bé, cô quả thực là lòng dạ độc ác.”
Cô ta nói, ánh mắt lại chuyển sang Lục Vinh Hàn: “Vinh Hàn à, nhìn đứa con dâu tốt của anh đi, nếu còn muốn tiếp tục để cô ta làm bà chủ, rồi sẽ có ngày em và Sênh Hạ chết trong tay cô ta.”
Lục Vinh Hàn ôm lấy vai cô ta: “Sự việc còn chưa làm rõ ràng, em cứ bình tĩnh đã.”
Cô ta cắn răng, khuôn mặt đầy vẻ tức giận: “Còn chỗ nào không rõ ràng chứ, cô ta đều thừa nhận rồi, tinh dầu tử thảo là cửa cô ta.

Anh cũng không đến mức cho rằng Sênh Hạ muốn hại em đấy chứ, cho dù con bé có tùy hứng đến đâu, có nghịch ngợm đến mức nào, cũng không thể làm ra chuyện tổn thương mẹ ruột được.

Hơn nữa một thủ đoạn âm hiểm độc ác như vậy, cũng không phải một đứa trẻ mười ba tuổi có thể nghĩ ra.”
Đáy mắt Lục Kiến Nghi lóe lên tia sáng lạnh lung hung ác, anh gọi người giúp việc đến, kêu Lục Sênh Hạ qua đây, ba mặt một lời.”


Bình Luận (0)
Comment