Tư Mã Ngọc Như giống như bị một viên đạn bắn trúng tử huyệt, bờ vai cô ta run rẩy kịch liệt.
Cô ta hít thở sâu tận mấy lần, cố ép mình phải duy trì bình tĩnh, không để lộ ra chút sự chột dạ nào: “Chắc chắn sau khi con bé lấy đi rồi, con bé sẽ lại quay về phòng của cô hạ độc.”
Lục Sênh Hạ bĩu bĩu môi: “Tôi bôi xong là đưa cho mẹ ngay rồi mà, trước sau không đến một phút, nếu thật sự có người hạ độc, vậy chắn chắn là đã hạ độc sau khi tôi đưa cho mẹ.
Mục đích của người đó là giá họa cho chị dâu, nhưng chỉ có một mình mẹ biết tinh dầu tử thảo là do chị dâu đưa, còn người khác lại không biết, cái này nói ra chẳng hợp lý chút nào cả.”
“Có cái gì mà không hợp lý, có người vừa ăn cướp vừa la làng mà thôi.” Khuôn mặt tuấn tú của Lục Kiến Nghi trở nên độc ác: “Mẹ nhỏ, cô diễn màn khổ nhục kế này cũng tốt lắm, tự mình hạ độc để vết thương bị viêm, rồi lại vu oan cho vợ tôi, cô thật sự ngày càng lợi hại rồi đấy, khiến tôi phải nhìn với cặp mắt khác xưa rồi.”
Khóe miệng Tư Mã Ngọc Như như bị ong vò vẽ hung hăng đốt cho một cái, gần như méo xệch đến tận mang tai: “Cậu đừng có nói bừa, ngậm máu phun người như thế, tôi xuống đất đi lại còn khó, lấy đâu ra nhựa cây sơn?”
Bờ môi mỏng của Lục Kiến Nghi nhếch lên một tia cười lạnh: “Bên bờ Bích Hồ có một cây sơn mọc hoang, bây giờ chính là lúc đang ra hoa, cô chỉ cần bảo người giúp việc đi hái hai bông về cho cô là được rồi.”
Anh nói rồi, gọi bộ trưởng cục bảo vệ đến, bảo ông ta đi xem camera, xem xem hai ngày nay có ai đến gần cây sơn đó không.
Sắc mặt Tư Mã Ngọc Như dần trở nên trắng bệch, ngón tay giấu trong túi áo khẽ run rẩy.
Cô ta làm sao cũng không thể ngờ rằng, lọ tinh dầu tử thảo này lại không phải là Hoa Hiền Phương đưa.
“Nếu trong nhà chúng ta có trồng cây sơn, tại sao trước nay tôi chưa từng biết đến là nó có độc chứ, nhỡ đâu bọn trẻ con không cẩn thận chạm vào thì phải làm sao?”
Cô ta cố ý làm ra biểu cảm vô cùng kinh ngạc, tiện lưu lại cho mình một đường lui.
Lục Kiến Nghi cười lạnh một tiếng, kỹ năng diễn xuất của cô ta quá vụng về, khiến anh cảm thấy buồn nôn.
Bộ trưởng cục bảo vệ đã mang đoạn video theo dõi tới.
Từ trên đó có thể nhìn thấy rõ ràng, người giúp việc đang đẩy Tư Mã Ngọc Như ngồi trên xe đẩy, rồi dừng lại một lúc bên cạnh cây sơn, người giúp việc còn ngắt một cành hoa về cho cô ta.
Tư Mã Ngọc Như cố ý trừng đôi mắt lên to như cái chuông đồng, lộ ra biểu cảm hết sức hãi hùng.
“Cây đó là cây sơn sao? Trời ạ, không thể nào, tôi cảm thấy hoa của nó vô cùng đẹp, nên vẫn thường tới nơi đó ngắm hoa.”
Thực ra trong lòng cô ta biết rõ, đó là một cái cây có độc.
Cô ta vốn cho rằng trên dưới cái nhà họ Lục này, trừ cô ta ra cũng chỉ có bà cụ biết mà thôi, mà bây giờ bà cụ đang tham gia hoạt động hiệp hội trung y, phải đến tuần sau mới quay lại, đây chính là cơ hội để cô ta ra tay.
Nhưng trăm tính ngàn tính vẫn tính sai một bước, đó là không ngờ Lục Kiến Nghi cũng biết.
Đôi mắt Lục Kiến Nghi chế giễu: “Đừng diễn nữa, cô đã diễn nhiều năm như vậy rồi, chẳng lẽ không mệt sao?”
Khuôn mặt Tư Mã Ngọc Như lúc xanh lúc trắng: “Cậu có biết bây giờ tôi khó chịu đến mức nào không, vết thương vừa đau vừa ngứa, thực sự là sống không bằng chết, trừ phi là tôi điên rồi, mới tự đi hại bản thân như thế.”
Con người của cô ta, làm việc gì cũng sẽ để lại cho mình một đường lui.
Cô ta không lựa chọn buổi đêm lén lén lút lút đi hái hoa, mà cố tình chọn lúc buổi sáng quang minh chính đại mà đi hái.
Như vậy thì cho dù âm mưu quỷ kế của cô ta có bị vạch trần đi nữa, cũng có thể nói không phải.
Lục Sênh Hạ nhìn cô ta, trong ánh mắt giấu sự gian xảo.
“Mẹ nhỏ, tôi có ý tốt muốn để mẹ hòa giải với chị dâu, không ngờ mẹ ngược lại muốn vu oan cho chị ấy, mẹ có biết trong nhà họ Lục này, mưu hại bà chủ là tội lớn lắm hay không?”
Tư Mã Ngọc Như tức đến thở hổn hển, lần này thực sự là thất sách quá rồi.
“Lục Sênh Hạ, mẹ là mẹ ruột của mày đấy, sao mày có thể nói mẹ như thế? Mẹ hoàn toàn không biết đó là cây sơn, lúc về đến còn mẹ đã cắm cành hoa đó vào trong bình hoa rồi, cũng không hề động vào thêm nữa, độc bên trong tinh dầu tử thảo chẳng liên quan gì đến nó cả.”
Lục Vinh Hàn thấp giọng ho một tiếng: “Anh thấy là do lúc em dùng tinh dầu tử thảo đã không kịp đậy nắp lại, gió lại thổi bụi phấn của hoa vào trong lọ tinh dầu rồi, cho nên mới xét nghiệm ra trong tinh dầu có thành phần cây sơn”
Tư Mã Ngọc Như lộ ra nét mặt bừng tỉnh ngộ: “Vinh Hàn, anh nói rất đúng, xem ra chuyện này là hiểu lầm rồi.”
Lục Kiến Nghi khẽ híp mắt lại, sự lạnh lùng trong đôi mắt đen sẫm của anh tràn ra, thực sự lạnh đến thấu xương, vô cùng sắc bén.
Bố muốn tạo một đường lui cho mẹ nhỏ, cũng có thể nói là đang trá hình bảo vệ cho cô ta, nhưng anh cũng chẳng có ý định giữ ông ta mặt mũi.
“Có phải hiểu lầm hay không, lên máy kiểm tra nói dối là rõ ngay.”
Anh thấp giọng quát một tiếng, kêu bảo vệ đẩy Tư Mã Ngọc Như vào phòng tối.
Tư Mã Ngọc Như vô cùng hoảng sợ, cô ta bắt láy góc áo của Lục Vinh Hàn: “Gia quy của nhà họ Lục là không được kiểm tra nói dối với người nhà, cậu muốn phản lại gia quy sao?”
Lục Vinh Hàn ôm lấy vai của cô ta, ánh mắt nhìn đứa con trai vô cùng bất mãn: “Đây là một hiểu lầm mà thôi, người bị hại lại là mẹ nhỏ, những người khác cũng không có tổn thất gì cả, chuyện này cứ bỏ qua thôi, đừng ai nhắc đến nữa.”
Lời này đã chọc giận Lục Kiến Nghi, anh túm lấy cánh tay của Tư Mã Ngọc Như, kéo mạnh một cái, trực tiếp lôi cô ta đang ngồi trên sô pha lên: “Hôm nay đừng nói là bố, cho dù là ông trời cũng đừng hòng cản được con kiểm tra nói dối với cô ta, bố có thể giả ngu, nhưng đừng mong người trong phòng này cùng giả ngu với bố.”
Tư Mã Ngọc Như bị dọa kêu lên thất thanh: “Vinh Hàn, cứu em, chân của em đau quá, Lục Kiến Nghi điên rồi, cậu ta muốn giết em.”