"Gả con rồi, mẹ mới yên lòng." Gả con gái như bát nước hắt đi.
Chuyện của Lộc Lộc và Vưu Đắc không chỉ riêng tôi biết mà chủ nhà cũng biết. Vưu Đắc đăng bài viết ở chế độ bạn bè -chỉ mình tôi trong đêm, yên tĩnh. Chủ nhà bình luận ngay phía dưới hỏi em ấy có chuyện gì, em ấy trả lời tỏ tình thất bại, chủ nhà phản hồi bằng vài dấu chấm hỏi. Có lẽ sau đó bọn họ sẽ tâm sự.
"Thì ra Vưu Đắc thích bạn của em." Chủ nhà gửi tin nhắn cho tôi. "Bạn em có vẻ không thích Vưu Đắc."
"Em nhớ trước kia cậu ấy rất thích kiểu người như Vưu Đắc." Đúng rồi, chính là Ban Thảo.
"Không phải em ấy thích ai đó rồi chứ?"
"Chắc là không đâu."
Chủ nhà gửi icon "cười trộm". "Chị cảm thấy là em ấy thích em đó nha."
Trước đây, chị ấy sẽ không nói đùa như vậy với tôi, điều này chứng tỏ... quan hệ của chúng tôi đã tiến thêm một bước rồi nhỉ?
"Cậu ấy hay nói giỡn."
"Chưa chắc đâu, trong lúc đùa giỡn một số người sẽ nói ra lời thật lòng."
"Haha, chị Hựu Thanh đang tác hợp cho Lộc Lộc và em hả?" Tôi gửi tin nhắn. "Nếu em và Lộc Lộc thành đôi, có lẽ Vưu Đắc sẽ khóc nhè đó."
"Em cảm thấy vui là được, kệ em ấy."
"Chị Hựu Thanh, cậu ấy và em chẳng qua là bạn bè thôi." Tôi dựa vào ghế làm việc, dùng hai tay gửi tin nhắn. Mỗi lần tôi nói chuyện phiếm với chủ nhà đều rất vui vẻ; có thể là do tôi có cảm tình với chủ nhà, cho nên dù ngăn cách bởi màn hình, tôi vẫn cảm thấy hứng thú. "Lộc Lộc không phải mẫu người lí tưởng của em."
"Mẫu người lí tưởng của em như thế nào?"
Tôi suy nghĩ, tôi chỉ mới yêu có một người là Tề Tiêu, nếu xét ra thì cô ta cũng không phải mẫu người lí tưởng của tôi. Mẫu người yêu lí tưởng của tôi như thế nào? Lâu lắm rồi tôi không có nghĩ đến chuyện này, thậm chí trước khi quen biết Tề Tiêu, tôi vẫn không xác định được là mình thích nam hay thích nữ.
"Em cũng không xác định rõ được, còn phải xem cảm giác."
"Sao?"
"Chủ yếu là xem nhan sắc."
"Chị biết cái này, rất nhiều người trên mạng gọi đó là yêu cái đẹp."
"Đúng vậy, đúng vậy đó. Nếu nói về khuôn mặt thì chị Hựu Thanh chính là mẫu người lí tưởng của em đấy."
Chủ nhà gửi icon "ngượng ngùng". "Chị xấu hổ tiếp nhận lời khen của em."
Ha ha ha ha tôi cảm thấy chủ nhà khi ở trên mạng nói chuyện rất cởi mở, nếu đổi lại là mặt đối mặt ở ngoài, chắc chắn chị ấy sẽ mỉm cười, sau đó không nói lời nào. Không ngờ nội tâm chủ nhà lại hài hước như vậy. "Này, hình mẫu lí tưởng của chị thì sao, chị Hựu Thanh?"
Vài phút sau, chủ nhà vẫn chưa trả lời, tôi tiếp tục gửi icon "tự hỏi".
"Chị đang suy nghĩ." Chủ nhà trả lời.
"Vậy nghĩ ra chưa?"
"Lúc trước còn đi học, cũng rất nhiều người hỏi chị câu này nhưng chị chưa từng trả lời ai." Chủ nhà đáp. "Kì lạ là khi em hỏi, chị rất muốn trả lời cho em."
Ừm... Qua một lúc, màn hình tối đen, tôi nhìn thấy khuôn mặt già nua thẹn thùng của bản thân. A a a, tôi vậy mà cũng có thể thẹn thùng. Mi là một quản lý già dặn kinh nghiệm, tỉnh, tỉnh mau?
"Chị cảm thấy em tốt vô cùng." Màn hình lại sáng lên.
Tốt lắm, không cần tỉnh nữa. "Ừm... Em xấu hổ."
"Chị không tin."
Tôi chụp ảnh bản thân đang thẹn thùng gửi qua. "Này, chị xem đi."
"Hôm nay, em trang điểm thật đẹp."
"Thật hả? Em còn thấy mình trang điểm quá qua loa."
Lúc này, Lục Lộc gửi tin nhắn. "Mình qua phòng cậu ẩn náu, về sớm nha, mình đói bụng."
"... Tại sao cậu có chìa khóa?" Tôi nhớ rõ ràng mình đã khám xét toàn thân Lục Lộc Bỉ, những chỗ kín đáo cậu ấy có thể giấu chìa khóa tôi đều lục soát qua.
"Chậu "sen đá" của chủ nhà cậu mọc không tốt, nhất định gần đây cô ta sẽ bị mất tiền."
Tốt, tôi đã hiểu. Lục Lộc Bỉ dùng chìa khóa dự phòng mà tôi đặt trong chậu "sen đá". "Cậu cũng có hứng thú với Vưu Đắc hả?"
"Wtf! Cậu nói gì vậy?"
"Nếu không sao cậu phản ứng quyết liệt như vậy?"
"Quyết liệt gì, Quyết liệt cái gì?"
"Cậu nói hai lần."
"Không phải, đó là đau lòng, trong lòng mình chỉ có cậu."
Tôi gọi cho Lục Lộc Bỉ, cậu ấy bắt máy rất nhanh. "Triệu Hoàn, cậu dám nghi ngờ tình cảm của mình dành cho cậu?"
"Cậu cẩn thận, đừng nói lớn quá. Mình nói cho cậu biết, đừng có nói lung tung với chủ nhà của mình, cậu... "
Tôi còn chưa nói xong, thình lình nghe thấy một cuộc đối thoại khác. "Chị là chủ nhà của Triệu Hoàn đúng không? Em biết chị, chị còn nhớ em không? Đúng, đúng rồi, em là bạn gái của Triệu Hoàn... Chị có gì để ăn không vậy?
Lục Lộc Bỉ nhanh chóng cúp điện thoại của tôi. "Chủ nhà của cậu đúng là người tốt, chị ấy nói đang làm cơm tối, có thể cho mình ăn chung."
"... Ừa, ăn nhiều vào, đừng phụ ý tốt của chủ nhà mình." Nhớ đến tài nấu nướng của chủ nhà, tôi phi thường hài lòng.
Lúc tôi trở về, Lục Lộc Bỉ đang ngồi xổm trong nhà vệ sinh, đây là lần thứ ba rồi. Vẻ mặt cậu ấy xanh xao, mò mẫm ghế sa lon từ từ ngồi xuống, lúc ngồi xuống còn nhe răng nhếch miệng. "Triệu Hoàn, ghế sa lon của cậu cứng quá, cấn ... yếu ớt của mình...."
"Lộc Lộc, không phải cậu bị bệnh trĩ lâu rồi chứ?"
"Bệnh trĩ?" Nét mặt Lục Lộc Bỉ mờ mịt.
"Đúng vậy đó. Poo* có phải có máu hay không?"
"Mình không có để ý, trực tiếp dội nước."
"Vậy sau khi đại tiện, có phải có cảm giác đau buốt hậu môn không?"
"Hơi đau..."
"Có cảm giác còn thứ gì đó kẹp bên trong hay không?"
"Cậu nói thế, hình như đúng là vậy..." Lục Lộc Bỉ xê dịch cái mông, sau đó xuất hiện vẻ mặt "suy sụp", cổ họng nghẹn ngào. "Trời ạ, mình bị trĩ lâu năm, Triệu Hoàn, cậu nói xem không phải mình bị ung thư trĩ đó chứ, có khi nào chết không?"
Lục Lộc Bỉ che mặt, khóc nức nở. "... Gần đây mình bị tên xấu xa Vưu Đắc làm cho đen đủi, đi nhà vệ sinh cũng có thể bị trĩ..."
Tôi định hù dọa Lộc Lộc, ai ngờ cậu ấy phản ứng mạnh như vậy. Tôi chỉ có thể vỗ vỗ đầu cậu ấy. "Bệnh trĩ đi cắt là hết thôi, không có chết đâu."
"Triệu Hoàn, hình như ngực cậu to hơn."
Trán tôi xuất hiện vài vạch đen, nắm tóc Lục Lộc Bỉ, cậu ấy dám thừa cơ hội dựa vào ngực tôi.
Không đến mấy ngày, Vưu Đắc cũng tìm đến. Chủ nhà và tôi khó xử ngồi giữa hai người bọn họ.
"Hôm đó... thật sự xin lỗi, chị không cố ý." Lục Lộc Bỉ im lặng một lúc lâu mới nói ra một câu như vậy.
Mặc dù, lượng thông tin quá ít nhưng điều đó cũng không ngăn cản được tôi có thành kiến nhìn Lục Lộc Bỉ. Đứa nhóc này trưởng thành rồi, có khả năng trở thành kẻ ngang ngược.
"Là do em tự nguyện." Vưu Đắc thật lâu mới trả lời một câu như vậy.
"Vậy thì tốt... Chúng ta dễ nói chuyện, không cần hở một chút là nói yêu thương."
Lời mở đầu này không đúng nha, y như lời của mấy kẻ cặn bả như thế này. Tôi quay sang nhìn Lục Lộc Bỉ. "Lục Lộc Bỉ, sao cậu có thể nói như vậy, cậu không chủ động thì thôi, còn muốn trốn tránh trách nhiệm hả?"
"Mình thừa nhận đúng là mình cưỡng hôn..."
"Cưỡng hôn?"
"Ừm, cưỡng hôn." Lục Lộc Bỉ hổ thẹn hạ thấp đầu, dường như cậu ấy cảm thấy vô cùng có lỗi với Vưu Đắc.
"Quen mới có nửa ngày cậu đã cưỡng hôn rồi à..." Mắt thấy Vưu Đắc và chủ nhà đều đang nhìn mình, tôi vội vàng đổi sang giọng điệu "thất vọng". "Lục Lộc Bỉ, suy nghĩ của cậu có vấn đề hả, quá mức bại hoại..."