Chủ Nhà Ơi, Cúp Nước Rồi

Chương 17

Sau khi Vưu Đắc và chủ nhà rời khỏi, tôi nhanh chóng gặng hỏi Lục Lộc Bỉ. "Lục Lộc Bỉ, chuyện này là như thế nào?"
Mặc dù, bình thường Lục Lộc Bỉ là kiểu người không đứng đắn. Từ cao trung, cậu ấy đã bắt đầu theo đuổi tôi nhưng thực chất bản chất của cậu ấy vẫn rất rụt rè? Có lẽ là vậy? Theo như lời Sầm Sầm, Lộc Lộc thân thiết với tôi là do cả hai đều nhút cấy. Đã như vậy thì cậu ấy không thể nào làm ra chuyện cường hôn được. Mọi người xem đi, tôi chỉ nói chuyện với chủ nhà đã run run, chị ấy nói vài câu có âm điệu nghịch ngợm, chân tôi sẽ mềm nhũn. Tôi hèn nhát, tôi là cô gái không làm nổi đại sự.
"Ừm... Cậu còn nhớ chuyện lần trước chứ?"
"Cậu ăn sạch gạo trong nhà?"
"Không phải chuyện đó... Chuyện mình gặp phải Ban Thảo."
Tôi nhướng mày. "Cô ta liên lạc cậu?"
"Ồ, Triệu Hoàn, cậu thật thông minh."
"Cậu đừng đánh trống lảng, sau đó?"
"Mình không dám kể cho các cậu nghe, mình thêm weixin của cô ta... Cậu đừng có trừng mình mà... " Lục Lộc Bỉ lau khóe mắt. "Chuyện đó thật mất mặt cho nên mình không muốn nói với các cậu."
"Cậu trò chuyện với cô ta?"
"Không có, là cô ta tìm mình tán gẫu."
"Đừng nói là cậu cho cô ta mượn tiền nha?" Theo như những gì lần trước Lục Lộc miêu tả, tôi đoán chừng những năm gần đây của Ban Thảo không tốt lắm. Bạn học nhiều năm không gặp tự dưng liên lạc, nếu không phải mượn tiền thì là câu like.
"Triệu Hoàn, cậu xem lịch sử tin nhắn của mình phải không?"
"Tào lao, mình không biết mật khẩu của cậu."
"Mình đã nói rồi, mật khẩu của mình là sinh nhật của cậu đó?"
Tôi liếc mắt. "Cậu cho cô ta mượn bao nhiêu?"
"Không nhiều lắm..."
"Bao nhiêu?"
"Hai vạn."
"Còn gì nữa?"
"Cô ấy nói thiết bị điện ở Mĩ rất rẻ, nhờ mình mua giùm cô ấy."
"Cô ta có đưa tiền cho cậu không?"
Lục Lộc Bỉ ngây người. "Cô ấy nói khi nào mình về nước sẽ mời mình ăn cơm."
"... Vậy cậu tới nhà mình làm gì? Đi ăn cơm với cô ta đi." Tôi mỉm cười nhìn Lục Lộc Bỉ, tôi đã sớm mài dao xoèn xoẹt trong lòng, thật là vô tích sự.
"Trong khoảng thời gian đó, mình có về nước một lần..." Lục Lộc Bỉ càng nói càng khiến tôi tức điên. "Cô ấy mời mình ăn cơm, còn tâm sự với mình rất nhiều..."
"Sao? Có phải cô ta nói bạn gái mình rất xấu tính, suốt ngày tiêu tiền."
Lục Lộc Bỉ rụt cổ. "Triệu Hoàn, không lẽ mình bị gạt rồi?"
Khả năng lừa gạt của Ban Thảo cũng quá kém cỏi, kịch bản y hệt mấy tên trai bao. "Chuyện này liên quan gì đến chuyện cậu cường hôn Vưu Đắc?"
"Cậu không thấy là Vưu Đắc... hơi giống Ban Thảo à?"
"Cậu để Ban Thảo abc rồi hả?"
"Đâu có..." Lục Lộc Bỉ nói. "Chỉ mới sờ soạng, hôn vài cái thôi... Triệu Hoàn, cậu vào bếp làm gì?"
"Cậu hỏi mình làm gì à? Lục Lộc Bỉ, cậu bây giờ thật tài giỏi, tán gái chán rồi đúng không? Giờ cậu còn chạy đi làm kẻ thứ ba?" Phòng bếp quá xa, tôi tiện tay chộp lấy con dao trên khay trà.
"Không có, khi đó cô ấy nói với mình là cô ấy đã chia tay bạn gái... Cứu mạng..."
Tôi vô cùng khó chịu, bạn tốt quen biết nhiều năm của mình lại ngu ngốc như vậy.
"Mình cũng không muốn chuyện trở nên rắc rối như vậy." Lục Lộc Bỉ ngồi bệt dưới đất, bắt đầu khóc lóc. "Mình phải làm sao, mình tự cảnh cáo bản thân vô số lần rằng không thể như vậy, người dụ dỗ mình là một ả cặn bã, sơ trung cô ấy còn mắng mình là heo... Nhưng mình càng nghĩ càng thấy có gì đó không đúng, ngoại hình của mình rất giống cô ta, mình đã vô thức biến thành người như cô ta rồi. Triệu Hoàn, cậu có hiểu..."
Tôi thở dài, cắm dao gọt trái cây lên quả táo.
Lục Lộc Bỉ khóc thút thít, tay bưng chén cơm, chọt chọt hạt cơm. Tôi tháo tạp dề ra, từ phòng bếp đi ra liền nhìn thấy bộ dạng đó, thức ăn trên bàn không động vào chút nào.
"Thấy đủ thì ngưng đi, cậu diễn quá hóa nghiện rồi, phải không?" Tôi gắp thức ăn cho Lục Lộc Bỉ.
"Triệu Hoàn, gắp cho mình cái cánh ú ù đó đi, mình định nói chuyện rõ ràng với cô ấy." Lục Lộc Bỉ nhai cơm, ăn thức ăn tôi gắp cho.
"Vuốt thẳng đầu lưỡi cậu trước đi, nó có thể nói chuyện lưu loát được không đây?"
Lục Lộc Bỉ nuốt cơm xuống. "Mình muốn từ bỏ quá khứ, từ sơ trung đến bây giờ, mình không làm được."
"Lúc cậu với mối tình đầu yêu đương, cậu vẫn nhớ đến cô ta?"
"Có một chút."
"Khó trách người ta đã ra mắt gia đình cùng cậu mà còn đòi chia tay." Thì ra là vậy. Lúc trước chính mối tình đầu theo đuổi Lục Lộc Bỉ, đến khi quen nhau, cô ấy đối xử tốt hết chỗ nói với Lục Lộc Bỉ, tôi nhìn thấy còn rất hâm mộ.
"Ừm..." Trên mặt Lục Lộc Bỉ hiếm thấy xuất hiện một tia hổ thẹn, bất quá biến mất rất nhanh. "Tiểu Hoàn, cậu đi cùng mình đi, đến lúc đó mình nói với cô ta, mình tán đổ cậu rồi."
"... Cậu đừng mơ." Tôi chợt nhớ đến Vưu Đắc. "Hay là để Vưu Đắc, người ta hi sinh giúp đỡ cậu?"
"Cô ấy hả, hay là thôi đi, mình sợ cô ấy làm giả thành thật."
"Vậy mình cũng sợ cậu làm giả thành thật."
"Mình bảo đảm sẽ không chạm vào cậu."
"... Có thể nhấc cái chân dưới bàn ra được chưa?" Lục Lộc Bỉ vội rút chân đang gác trên đùi tôi ra.
"Mình biết, mình biết là cậu thích chủ nhà của cậu." Lục Lộc Bỉ chu miệng. "Cậu nhìn thử ánh mắt cô ta, đúng kiểu hứng tình."
"Mình không biết hứng tình hay không... nhưng cậu còn lộn xộn nữa, mình sẽ nổi điên với cậu đó."
Lục Lộc Bỉ nhanh chóng ngậm chặt miệng, ngoan ngoãn ăn cơm.
"Ngày mai, em đi cùng em ấy à?" Tôi kể chuyện Lục Lộc Bỉ cho chủ nhà, chị ấy hỏi.
"Đúng vậy, em sợ Lục Lộc Bỉ suy nghĩ luẩn quẩn bị người khác quấn lấy." Tôi trả lời chủ nhà.
"Ừ, ngày mai em gửi địa chỉ cho chị."
"Vưu Đắc cũng muốn đi à?"
"Em ấy không yên tâm nên muốn đi theo các em."
"Vậy chị Hựu Thanh có đi cùng em ấy không?"
"Có chứ. Em ấy lo lắng Lục Lộc Bỉ, chị cũng lo lắng cho em."
Tôi nhìn phản hồi của chủ nhà có chút thẹn thùng...
Trước đó, Lục Lộc Bỉ hẹn gặp Ban Thảo, đến tối cô ta mới đồng ý gặp cậu ấy. Trước kia, khi Lục Lộc Bỉ chưa về nước, Ban Thảo nói muốn mời cậu ấy đại tiệc, bây giờ Lục Lộc Bỉ về nước, hẹn nhiều lần cô ta mới chịu ra gặp mặt, còn kiếm đại một quán vỉa hè đầy ruồi nhặng. Nơi này là quán ăn gần chỗ trọ của Ban Thảo, điều kiện vệ sinh cơ bản khó mà nuốt nổi, tôi không ăn chút nào, Lục Lộc Bỉ miễn cưỡng ăn vài miếng, ngược lại, Ban Thảo cặm cụi nhai nuốt. Lúc Ban Thảo vừa đến còn ra vẻ hăng hái, hiện tại ngồi xuống rồi, còn thiếu chút nữa cô ta cởi giày ra gải chân luôn. "Triệu Hoàn, không ngờ bây giờ cậu trở nên xinh đẹp như vậy đó?"
Thật sự, từ lúc tôi ngồi xuống, Ban Thảo chưa hề rời mắt khỏi tôi.
"Mình còn nhớ sơ trung cậu ốm y như con khỉ nhỏ." Ban Thảo kể. "Bình thường điềm đạm nho nhã, khi tức giận lên cũng vô cùng đáng yêu..."
Ban Thảo vẫn giống như sơ trung, tóc ngắn, mang nịt ngực, vẻ ngoài trông như con trai.
"Đã là bạn học thì đừng làm tổn thương tình cảm. Lúc trước Lục Lộc Bỉ cho cô mượn hai vạn, sau đó cậu ấy còn mua giùm vài thứ, hóa đơn đều ở đây, bỏ đi số lẻ, tổng cộng là bốn vạn hai ngàn. Cô trả tiền lại, bữa ăn khuya hôm nay cô không cần lo, chúng tôi mời."
"Tôi làm gì chi số tiền đó chứ?"
"Alipay của cô chứ còn gì nữa?"
"Đưa hóa đơn tôi xem thử." Ban Thảo cầm hóa đơn liếc mắt qua một cái, bắt đầu gào lên. "Triệu Hoàn, Lục Lộc Bỉ, chuyện này còn không phải là các ngươi lừa gạt bạn học ư? Chỉ có cái này lên đến hai vạn?"
"Bạn học cũ, cô định quỵt nợ à?"
"Ái chà, tôi cũng không thể để hai người tùy ý gài bẫy được? Các người nói hai vạn, vậy mang đi đi, tôi không cần."
"Cô xài mấy tháng rồi đi hỏi thử xem có cửa hàng nào cho cô trả hàng."
"Dù sao hiện tại tôi làm ăn thua lỗ, không có tiền chính là không có tiền."
Đối với loại người như Ban Thảo, tôi đã sớm chuẩn bị tâm lý. "Phải không? Cô đừng xem thường những tờ giấy này, tác dụng của nó rất lớn đấy. Nếu tôi giao nộp cho toà án, nghe nói là hai bác ở nhà có một căn hộ, vừa khéo."
"Ôi chao, cô muốn kiện tôi đấy à?"
Lục Lộc Bỉ có vẻ muốn nửa đường bỏ cuộc, kéo kéo ống tay áo tôi, dường như định cho qua.
Qua cái rắm, tôi trừng mắt nhìn cậu ấy. Mi bị người ta lừa sắc còn bị gạt tiền, chớ có cản bà.

Bình Luận (0)
Comment