"Mẹ! Mẹ ăn cắp icon của con!"
Thành ra mẹ tôi gửi liên tiếp ba cái icon [I][khinh bỉ][/I]: "Con làm ra?"
"Không phải con..."
Kết quả, mẹ tôi gửi icon "cụng ly". "Mẹ tự làm tự xài."
... Cụng ly. Trước đó ta còn nói tại sao đám biểu tượng này lại lòe loẹt như vậy. "Mẹ, mẹ ngầu ghê, có thể tự tạo icon luôn."
"Mẹ cô bản lĩnh mà, tôi còn có thể biết hết chuyện cô đang làm."
Câu này vừa gửi sang. "Con đang đi nhà xí, mẹ yêu."
"Con gái yêu, những chuyện đó thì con không cần báo cáo với mẹ đâu."
Ngày hôm sau, sau khi chủ nhà và tôi ăn cơm xong, tôi tiếp tục lướt web tìm được không ít món ngon và cảnh đẹp.
"Món này nhìn có vẻ ngon nè." Chủ nhà mang ý cười, kéo kéo màn hình.
"Dạ."
"Mấy món này nhìn cũng ngon nữa, khó chọn ghê."
"Vậy tụi mình ăn hết?"
"Nhiều quá, không ăn hết."
"Vậy mỗi món tụi mình chỉ ăn một chút?"
Chủ nhà bật cười: "Vậy thì lãng phí lắm."
"Em xem trang này có hướng dẫn nấu nè, chúng ta có thể tự nấu đó." Chủ nhà nói: "Nghĩ lại thì chị mong chờ em nấu hơn là ăn ở những chỗ này."
"Được, nhìn cũng có vẻ dễ làm." Tụi mình có thể chọn vài nhà hàng, sau đó..."
"Học lỏm nghề?"
"Lưỡi em vẫn chưa lợi hại như vậy đâu, em chỉ có thể đoán xem nấu như thế nào thì ngon hơn."
"Vị giác của chị cũng không tệ, đến lúc đó chị cũng nếm thử."
Vị giác chủ nhà quả thật rất tốt, đó cũng là điểm khiến tôi ngạc nhiên. Chủ nhà không mất vị giác, vậy tại sao chị ấy nấu ra thức ăn thảm hại như vậy. Xào rau cũng tạm được đi, chỉ có điều là xào không chín thôi. Nếu là gia cầm thì tôi cảm giác hệt như chúng bị người cứa một đao ngay cổ nhưng vẫn chưa chết.
"Tiểu Hoàn, em nấu ăn ngon như vậy có định mở tiệm không?"
"Mở tiệm hả..." Quả thật tôi chưa từng nghĩ đến, nhìn vẻ mặt chủ nhà không giống như nói đùa. "Em chưa từng nghĩ đến."
"Làm bên mảng ăn uống rất vất vả."
"Đúng vậy, nói đúng ra em chưa từng nghĩ bản thân tự mở tiệm." Năm ngoái, tôi dự định nghỉ việc cho nên cũng có ý định gây dựng sự nghiệp. Nhưng không có gì đảm bảo cho nên tôi cũng không có được cái dũng khí [I]"đập nồi dìm thuyền"*[/I], đành gác lại. Nếu tôi muốn có cuộc sống ổn định ở Thượng Hại thì tôi nhất định phải lập nghiệp.
[B][FONT=Comic Sans MS][SIZE=2][COLOR="#696969"]*Câu thành ngữ về sự tích của Hạng Vũ.[/COLOR][/SIZE][/FONT][/B]
"Nếu em có dự định, chị có thể tìm cửa tiệm cho em."
"Dạ, cảm ơn chị Hựu Thanh."
"Em mở tiệm, chị có thể đến ăn chực không?"
"Tất nhiên là được, mấy món ngon nhất đều dọn hết lên cho chị ăn."
Chủ nhà bật cười: "Em nói vậy, chị sẽ tưởng thật đó."
Chủ nhà và tôi thảo luận đầy hào hứng về các món ngon ở quê nhưng tôi hơi thấp thỏm. Đó chính là cha tôi, lòng tôi vẫn cảm thấy bất an, thậm chí ta tưởng tượng mình bị đuổi ra khỏi nhà. Nói cho cùng lúc trước tôi hơi quá đáng, dám bất chấp tất cả bỏ trốn với Tề Tiêu.
"Mẹ, cha biết con dắt bạn về cùng không?"
"Con yên tâm. Nếu ông ta không nể mặt Hựu Thanh thì chính là không nể mặt mẹ."
"Con đang nói con... Cha không chữi con trước mặt chị Hựu Thanh chứ?"
"Khỏi lo, việc trong nhà đều một tay mẹ quản hết."
"Con vẫn hơi lo lắng."
"Con trẻ tuổi mà lại sợ một lão già à?"
Thời còn trẻ, mẹ tôi đã thường xuyên đả kích cha, hiện nay ông ấy vẫn chưa năm mươi nhưng mỗi ngày cha tôi đều bị mẹ gọi là ông già: "Vậy cũng phải..."
Chiều thứ bảy, cả người tôi đều bay bổng khi nghĩ đến sắp được về nhà với chủ nhà rồi.
"Tiểu Hoàn, Chủ nhật này em có kế hoạch gì chưa?" Tiểu Nguyên hỏi.
"Chủ nhật này em về nhà."
"Vậy là tiêu rồi... Ê Tiểu Giản..." Tiểu Nguyên khều Tiểu Giản. "Chủ nhật em rảnh không?"
Tiểu Giản đắc ý vén tóc ra sau tai: "Tiểu Nguyên à, bây giờ chị là hoa đã có chậu rồi."
Lúc này tôi mới để ý đến chiếc nhẫn kim cương đeo trên ngón tay Tiểu Giản, nó sáng lấp lánh. "Ồ, Tiểu Giản, chị thoát kiếp độc thân rồi hả?"
"Em nghĩ đi đâu vậy." Tiểu Nguyên dở khóc dở cười nói: "Tuần này Tiểu Châu sẽ đến Thượng Hải phỏng vấn, em ấy hơi lo lắng cho nên anh muốn nhờ các em giúp một tay."
Tiểu Châu chính là cô bé sinh viên mà lần trước Tiểu Nguyên về nhà xem mắt.
"Nhớ lần trước chị rủ em đi bar không? Cũng may em không đi cho nên chị đây mới được người khác bắt đi." Tiểu Giản nói với tôi xong, quay sang nói với Tiểu Nguyên: "Cô em sướng nhỉ, bắt nữ cường nhân Tiểu Hoàn và em phải đi hộ giá."
"Khoan khoan, chị đừng lấy em làm lá chắn chứ, em có chỗ nào là nữ cường nhân."
Tiểu Giản nói qua loa vài câu với Tiểu Nguyên xong, chị ấy lại lôi kéo ta: "Chút nữa người ta đến đón chị, em giúp chị một chút đê."
"Sao?"
"Người đó cứ nghĩ chị là Giám đốc, anh ấy đâu biết chị chỉ là chân chạy vặt." Tiểu Giản giải thích.
"Vậy... em giúp cho." Tôi nói "Chỉ có điều Tiểu Giản, chị làm vậy là không được nha, quá hư vinh rồi."
"Chị cũng không vui vẻ gì đâu. Dù sao hôm nay em ứng phó giúp chị, chờ anh ta và chị ổn định, chị nhất định sẽ nói rõ với anh ấy."
Tôi liếc mắt: "Chị lấy gì đảm bảo với em."
"Hoàn Hoàn đáng yêu..." Tiểu Giản bắt đầu õng ẹo làm nũng với tôi, cặp ngực to của chị ấy cạ cạ lên cánh tay tôi.
Mấy người không biết chuyện còn nhìn chằm chằm bọn tôi, tôi vội vàng bảo vệ "sự trong sạch" của bản thân, rút tay về. "Không cần thiết thì em sẽ không nói chuyện. Muốn nói thì chị tự nói, em chỉ có thể đảm bảo mình không vạch trần chị."
"Được được." Tiểu Giản ôm mặt tôi, làm ra vẻ muốn hôn tôi.
Tôi vội đẩy mặt chị ấy đi.
Đợi trước cửa công ty một lúc lâu, bạn trai Tiểu Giản lái xe đến. Xe không tệ, được bảo dưỡng rất tốt.
"Sao anh đến trễ vậy chứ, em chờ lâu muốn chết." Tiểu Giản nũng nịu, khoát tay bạn trai.
"Đều do kẹt xe thôi mà, cũng may là anh đi đường vòng nếu không lúc này vẫn còn bị kẹt trên đường." Bạn trai Tiểu Giản vỗ vỗ mu bàn tay chị ấy, sau đó anh ta nhìn tôi. "Đây là... cô Triệu?"
"Đúng vậy đó. Chính là Trưởng phòng phát triển mới nhậm chức của bọn em."
"Hân hạnh, hân hạnh." Bạn trai chị ấy bắt tay tôi. "Tôi được ra mắt cô rồi."
"Ra mắt tôi?"
"Trước kia cô chủ trì cuộc họp công ty."
"À à." Chuyện này đã mấy năm về trước rồi. Tôi liếc mắt nhìn Tiểu Giản, chẳng trách chị ấy lôi tôi ra đây. Thì ra là bạn trai chị ấy biết tôi. "Hân hạnh hân hạnh, không biết anh làm việc ở công ty nào?"
"Làm việc thì không có, gia đình có một công ty nhỏ." Nói xong người đàn ông rút ra một tấm danh thiếp. Động tác rút danh thiết rất tự nhiên, có lẽ bình thường anh ta rất hay trao đổi danh thiếp với người khác. "Nếu cô có hứng thú..."
"Tổng giám đốc Cao nói gì vậy hả! Hóa ra là anh muốn đến công ty bọn em đào người hửm?" Tiểu Giản nũng nịu nói, chọc chọc bả vai người con trai.
Cao Tổng dường như rất thích dáng vẻ này của Tiểu Giản, anh ta vỗ vỗ tay chị ấy tựa như vỗ về. "Ây da, anh biết anh sai rồi."
"Triệu trưởng phòng, cô đang về nhà à?"
"Đúng vậy, tôi chuẩn bị về"
"Vậy thì Triệu Trưởng phòng, không biết kẻ họ Cao này có may mắn được tiễn cô một đoạn hay không?"
Tôi thật sự không chịu nổi điệu bộ ân cần của đàn ông. Tôi liếc mắt nhìn Tiểu Giản thì thấy rõ vẻ mặt "nể mặt cái đi" của chị ấy. "Vậy cũng được, làm phiền Cao Tổng rồi."
Tiểu Giản ngồi vào vị trí phó lái, tôi ngồi phía sau chị ấy. Có thể thấy tâm trạng Tiểu Giản vô cùng vui vẻ nhưng tôi lại có cảm giác khó nói. Mặc dù dáng vẻ Cao Tổng này phong độ, đứng đắn nhưng tôi luôn cảm giác có một số người không thể trông vẻ bề ngoài.
Về đến nhà, nửa đêm tôi cân nhắc, cuối cùng vẫn gửi tin nhắn cho Tiểu Giản: "Tiểu Giản, chị ở nhà à?"
"Chị ở nhà anh Cao, sao vậy?"
"Hả?" Việc này khiến tôi khó nói ra miệng. "Vậy hai người..."
"Ăn uống và chuyện nam nữ là dục vọng lớn của con người."
Được rồi, quả thật khó nói. Vậy là hai người bọn họ đã xác định quan hệ yêu đương, nếu bây giờ tôi nói ra chính là xen vào việc riêng của người ta. Quan hệ giữa Tiểu Giản và tôi chỉ tốt hơn đồng nghiệp một chút thôi. Tôi đắn đo nhưng tôi thấy vẫn nên nhắc nhở chị ấy. "Tiểu Giản, em cảm thấy Cao Tổng này không ổn, chị phải cẩn thận chút."
"Em đó, cảm thấy toàn bộ đàn ông đều không ổn."
"... Đâu phải vậy."
"Bé cưng, chị biết em lo lắng cho chị. Đừng lo, anh ta và chị chỉ là mối quan hệ giữa sắc đẹp và tiền tài thôi, ngoài ra mọi chuyện rất rõ ràng."
"Được rồi, vậy em ngủ trước."
"Ngủ đi bé cưng, chụt chụt."
Tiểu Giản sao mà quyết đoán được. Nếu chị ấy có thể phân biệt rõ ràng mọi chuyện thì chị ấy đã không dây dưa với tên bạn trai thời đại học lâu như vậy. Với lối sống mơ mơ màng màng của Tiểu Giản, tôi cũng bó tay. Vì tình đồng hương, tôi chỉ có thể để ý kĩ chị ấy.
"Chị Hựu Thanh, mai em gọi chị nhé?"
Chủ nhà chưa trả lời, tôi nhìn thời gian, có lẽ chị ấy ngủ rồi.
Hôm sau, tôi dậy thật sớm, gõ cửa nhà chủ nhà, không có tiếng động.
"Alo, chị Hựu Thanh, em ở..." Tôi gọi vài lần chủ nhà mới nghe máy.
"Chuyện gì?" Giọng nói chủ nhà hơi khàn.
"Em..."
"À... Hôm nay em về nhà đúng không? Thật xin lỗi... Bây giờ chị có chút việc, không đi được."
"Chuyện gì vậy? Có cần em đến..."
"Không cần. Em về nhà đi, đừng để lỡ chuyến bay."
"Vậy..."
Không chờ tôi nói xong, cuộc gọi đã bị ngắt.
Tôi mất hết tinh thần, cũng hơi lo lắng tình trạng của chủ nhà. Chị ấy không phải loại người cho ngườc khác leo cây, chị ấy xảy ra chuyện gì ư?
Tôi miên man suy nghĩ, đeo balo nhỏ trên lưng, bước vào hành trình về nhà một mình. Lên máy bay, đến khi máy bay bay lên, tâm trạng tôi càng thêm chán nản. Tôi hi vọng có thể về nhà chung chủ nhà.
Sau hai giờ bay, tôi đáp xuống mảnh đất quê hương. Tôi vừa ra cửa đã thấy một tấm bảng ghi "Triệu Hoàn" huơ huơ.
Thì ra cha mẹ đến đón tôi. Nhìn thấy bọn họ khiến tất cả cảm xúc trong tôi đều dâng lên hốc mắt. Rõ ràng là tôi vừa gặp mẹ gần đây thôi mà.
"Về rồi." Cha nhìn tôi, ông ấy nhếch miệng lộ ra vẻ mặt thiếu tự nhiên. Ông ấy quay đầu đi. "Tôi đi lấy xe, hai người đến trạm xe chờ tôi."
"Được, cha."
Cha tôi nghe tôi gọi một tiếng "cha" thì tay run run. Ông ấy khoát tay, quay lưng hòa vào dòng người đông đúc.
"Này? Hựu Thanh đâu?"
"Chị Hựu Thanh... có việc."
"Gì? Vài ngày trước, mẹ hỏi con bé, nó còn nói rất rảnh mà."
"Việc đột xuất, con cũng không rõ."
"Vậy thôi, chúng ta về nhà trước." Mẹ tôi xoa xoa đầu vai tôi, khoác áo khoác lên người tôi. "Trên máy bay không có cảm giác, chút hồi ra ngoài, con sẽ biết thế nào là lạnh."
"Cảm ơn mẹ."
"Không có gì, vốn là mẹ chuẩn bị cho Hựu Thanh."
"..."