Chương 20: Muốn vào ngồi một lát không?
Editor: Qin
Lý Cảnh Viên nghe mà há hốc cả mồm.
Không hổ danh là anh Trình, đúng là chơi lớn thật sự.
Trước bao ánh mắt mà dám trắng trợn viết một câu “lời chúc kiêm tỏ tình” thế kia, cô nàng không dám tưởng tượng nếu hôm đó mình cũng có mặt, chắc hưng phấn đến phát điên.
“Đường à, lúc đó mày từ chối luôn hả?”
Tiết Đường không nói gì, tiếp tục ăn cơm.
Triệu Hoan thì cúi đầu cười khúc khích.
“Gì vậy?” Lý Cảnh Viên tò mò chết đi được: “Không từ chối à? Hay là làm lơ luôn?”
Triệu Hoan nhận xét: “Còn buồn cười hơn cả làm lơ nữa.”
“Là sao?”
Lý Cảnh Viên cảm thấy tối nay mình như đang chơi ‘mười vạn câu hỏi vì sao’, nhưng càng nghe càng ghiền, chẳng thể ngừng được.
Triệu Hoan giải thích: “Hồi đó lớp tôi có cậu bạn làm lớp phó môn Toán tên là Hứa Đào, viết tắt cũng là XT, trùng hợp ghê chưa? Mà đúng lúc đó, cậu ta cũng có mặt.”
“Thế là lớp phó môn Toán của các cậu tưởng Trình Kim An đang nói đến cậu ấy á?” Lý Cảnh Viên nuốt nước bọt, “Chuyện này cũng có thể hiểu lầm được à? Lớp phó môn Toán của mấy cậu… không phải là không thích con gái đấy chứ?”
“Không không, không đến mức đó.” Triệu Hoan cười tới gục cả xuống bàn, “Cậu ta chắc chắn là thẳng mà, giờ đang có bạn gái rồi. Nhưng hồi đó tôi để ý thấy cậu ta đúng là ngớ người ra một chút, biết đâu trong đầu cũng nghi ngờ Trình Kim An vài giây ấy chứ.”
Cô ấy kể tiếp: “Nói trắng ra thì hôm đó Đường Đường nhà mình đã ‘tặng’ cơ hội trả lời cho bạn lớp phó môn Toán Hứa Đào rồi.”
Câu nói của Trình Kim An lúc đó gây náo loạn nguyên một nhóm nhỏ đang có mặt tại hiện trường.
Khi mọi ánh mắt đồng loạt đổ về phía Tiết Đường, cô lập tức lia mắt tới Hứa Đào đứng ngoài rìa.
Tiết Đường phản ứng siêu nhanh, nhìn cậu chàng rồi nói tỉnh bơ: “Lớp phó, đừng ngơ người ra nữa, bạn học Trình đang chờ cậu trả lời kìa.”
Nói xong, cô quay người bước nhanh khỏi chùa.
–
Lý Cảnh Viên lập tức giơ ngón cái với Tiết Đường: “Đường ơi mày phản ứng đỉnh thật đó, nếu là tao chắc đơ ra như cây cột điện, chờ người đến giải vây luôn quá.”
Tiết Đường chẳng hứng thú với lời khen đó, chỉ lên tiếng nhắc: “Ăn nhanh lên, nguội hết rồi.”
Lý Cảnh Viên ngoan ngoãn dạ một tiếng rồi ăn tiếp. Nhưng chỉ mới ăn được mấy miếng, cô nàng lại bắt đầu lấn sang chủ đề khác.
“Ê, rồi chuyện đó thế là xong luôn à? Về trường rồi không ai nhắc gì nữa sao?”
“Không ai nhắc gì mấy đâu.” Triệu Hoan tiếp lời, “Hôm đó thấy Đường Đường bỏ ra ngoài, tôi cũng đi theo luôn, sau đó xảy ra gì thì tôi không biết. Nhưng tôi đoán chắc Trình Kim An có dặn dò, kiểu: ‘về trường rồi im miệng dùm’.”
“Thế thì…” Lý Cảnh Viên lại liếc sang Tiết Đường, “Sau đó hai người có ngại ngùng gì không? Gặp nhau có khó xử không?”
“Gì mà gặp nhau chứ.” Triệu Hoan lại cười ra tiếng, “Đường Đường sau đó phớt lờ Trình Kim An luôn, lâu phết đó. Cậu ta nói gì cũng bị cho bơ đẹp.”
Lý Cảnh Viên gật gù, ánh mắt đầy ẩn ý lướt qua Tiết Đường, “Thế rồi sao… lại thành đôi vậy?”
Triệu Hoan nhún vai, “Cái này tôi cũng chịu. Tôi chỉ biết sau kỳ thi đại học là hai người họ đến với nhau, còn chi tiết thì chịu, phải hỏi người trong cuộc.”
Nghe đến đó, Lý Cảnh Viên liền cười tít mắt, xê dịch tới gần “người trong cuộc”, “Đường à, kể chị em mình nghe với đi. Mày biết không, nếu tao nắm được chuyện tình sử của hai người từ thời đi học, sau này anh Trình có nhắc tới mày thì tao còn biết đường đối đáp nữa chứ.”
Nói năng ngọt như mía lùi.
Tiết Đường đành đặt đũa xuống, “Hôm thi xong đại học, mọi chuyện tự nhiên thành vậy thôi.”
Sau lần leo núi đó, ai cũng nghĩ cô tức giận, kể cả Trình Kim An.
Chỉ có cô biết mình không giận.
Chỉ là hơi ngại, và không biết xử lý sao cho phải.
Việc bơ Trình Kim An về sau, phần nhiều là để “né phiền”.
Dù sao chuyện cũng chưa trôi qua bao lâu, mà chỉ cần hai người nói chuyện nhiều hơn một chút thôi, kiểu gì mấy đứa từng chứng kiến cũng sẽ bắt đầu chọc ghẹo.
Mà ở trường Nhất Trung, kỷ luật rất nghiêm. Thầy giám thị cứ ba hôm lại đi bắt mấy cặp “sớm nở sớm tàn”, ai mà chẳng biết.
Tiết Đường cực kỳ coi trọng việc học và tương lai của mình. Ít nhất là lúc đó, cô không muốn mối quan hệ chỉ vừa mới nảy mầm kia ảnh hưởng tới kết quả tốt nghiệp hay nguyện vọng vào đại học.
Nhưng mỗi lần thấy ánh mắt thất vọng của Trình Kim An khi bị mình lạnh nhạt, trong lòng cô lại thấy ngổn ngang.
Không hẳn là thương hại, càng không phải đáng thương, mà giống như một kiểu tê tái lạ lùng, có khi nhói lên trong tim, có khi lại như ngứa ngáy râm ran, khó tả vô cùng.
Chuyện bắt đầu thay đổi sau kỳ thi thử đầu tiên.
Ở Nhất Trung, tòa nhà dạy học cấm tuyệt đối học sinh mang điện thoại. Bị bắt là chắc chắn bị tịch thu.
Khu ký túc thì tuy cũng cấm, nhưng kiểm tra lại không nghiêm, ít nhất chưa từng có ai bị lục phòng vì lý do đó cả.
Vì vậy sau khi tắt đèn ban đêm, hầu như ai cũng lén lấy điện thoại ra chơi một chút.
Tối hôm công bố điểm thi, Tiết Đường nằm trên giường ký túc, lần đầu tiên chủ động nhắn tin cho Trình Kim An.
【Lần này cậu thi thử khá lắm.】
Gửi xong, cô tắt ngay màn hình, để điện thoại sang một bên.
Cố tình không nhìn.
Tận gần mười phút, không có hồi âm.
Ngủ rồi sao?
Trước giờ, tầm này là lúc hai người hay tám chuyện vài câu. Chưa từng thấy Trình Kim An ngủ sớm thế bao giờ.
Đúng lúc cô đang thắc mắc, điện thoại khẽ rung một cái.
Trình Kim An: 【Có tiến bộ, nhưng vẫn không bằng cậu.】
Tiết Đường nhìn một lúc, rồi lại gõ tiếp một dòng:
【Còn chưa tới ba tháng nữa, cố lên nha. Cùng nhau thi vào trường mình mong muốn.】
Trình Kim An: 【Cậu định thi trường nào?】
Tiết Đường: 【Đại học Truyền thông.】
Trình Kim An: 【Ở Kinh thị á?】
Tiết Đường: 【Ừ, hơi khó.】
Trình Kim An: 【Cậu chắc chắn làm được. Điểm cậu thế thì khỏi lo.】
Tiết Đường mím môi, phản hỏi lại: 【Còn cậu thì sao?】
Lần này, không phải là dòng chữ, mà là một tin nhắn thoại dài 10 giây.
Tiết Đường vội vặn âm lượng nhỏ nhất, rồi mới áp điện thoại vào tai.
“Cậu hỏi tôi à? Chưa quyết định học trường nào cả, nhưng cũng muốn thi vào Kinh thị. Mặc dù cũng hơi khó.”
Giọng anh trầm trầm, lười biếng mà mang chút ngông ngênh. Đặt sát bên tai thế này, càng nghe càng thấy dư âm lưu luyến.
Rút điện thoại ra khỏi tai, Tiết Đường vô thức giơ tay sờ vành tai mình.
Hơi nóng.
Tiết Đường: 【Cậu cũng chắc chắn làm được mà, thành tích của cậu đâu có tệ.】
Câu này không phải nói cho có. Hồi Trình Kim An mới chuyển tới Nhất Trung, hầu hết mọi người trong lớp đều nghĩ rằng anh vào được lớp này, chắc chắn là “dùng tiền mua”. Ngay cả Tiết Đường cũng từng nghĩ vậy.
Nhưng sau đó sự thật cho thấy, việc Trình Kim An được vào lớp họ là hoàn toàn dựa trên tiêu chuẩn chuyển trường. Hộ khẩu thành phố, thành tích học tập cũng không tệ, đặc biệt là môn tiếng Anh, hồi cấp ba đã định du học, TOEFL sớm đã có điểm 90. Với điều kiện như vậy, được trường Nhất Trung tiếp nhận là hoàn toàn hợp lý.
Đang nghĩ dở thì điện thoại lại rung.
Là tin nhắn của Trình Kim An: 【Vậy còn “chúng ta” thì sao?】
Nhìn dòng chữ hiện trên màn hình, tim Tiết Đường đập hơi nhanh. Cô từ từ gõ ra mấy chữ: Chúng ta gì cơ?
Nhưng rồi lại xóa hết.
Cứ giả ngơ mãi cũng hơi chán. Nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng cô gửi đi một câu: 【Chúng ta đợi thi xong rồi tính.】
Trình Kim An: 【Được, vậy thì đợi sau khi thi.】
–
Tối nay, đồng hồ sinh học vốn đã ổn định của Tiết Đường lại bị đảo lộn hoàn toàn. Cô trằn trọc mãi không ngủ được, dứt khoát ngồi dậy nửa người, bật máy chiếu lên rồi chọn đại một bộ phim.
Có thể vì buổi tối bị mấy chuyện cũ gợi lại quá nhiều, nên kể từ khi hai cô bạn kia rời đi, đầu óc Tiết Đường như đang chiếu phim tua lại, từng cảnh trong quá khứ lần lượt lướt qua.
Tiết Đường vò đầu một cái, tóc vốn đã hơi rối do lăn qua lăn lại, giờ càng thêm bù xù. Cảm giác hơi choáng váng.
Suy nghĩ một hồi, cô với tay lấy điện thoại từ tủ đầu giường, mở ứng dụng Zhihu, gõ vào bốn chữ: 【chia tay nhiều năm…】
Thật ra cô cũng chẳng biết mình muốn tìm gì.
Trên màn hình hiện ra cả đống từ khóa:
Chia tay nhiều năm gặp lại người yêu cũ là cảm giác gì?
Chia tay nhiều năm rồi, còn có cơ hội quay lại không?
Chia tay nhiều năm nhưng vẫn chưa quên được, phải làm sao?
…
Đột nhiên lại không muốn ấn vào nữa. Thì cứ để mọi thứ thuận theo tự nhiên đi.
Tiết Đường thở dài một hơi, đặt điện thoại về chỗ cũ. Đúng là bị hai con nhỏ đó ảnh hưởng đến mức hơi tẩu hỏa nhập ma rồi.
Cô cố gắng tập trung vào bộ phim, rồi vừa xem vừa ngủ quên lúc nào không biết.
Lúc tỉnh dậy thì trời đã sáng rõ. Tiết Đường ngủ không ngon, cả người còn mơ màng.
Ngồi dậy nhìn về phía đối diện, máy chiếu vẫn đang chạy.
Tối qua rèm cửa không kéo kín, ánh nắng chiếu vào vừa khéo cắt đôi khung hình trên tường. Cảm giác như có ai đó đang nói với cô: Chém một nhát đi, chấm dứt cho rồi.
Tiết Đường chớp chớp mắt, với tay tìm điều khiển máy chiếu.
Tắt.
Cô lẩm bẩm: “Đầu ngày đầu tháng mà xui xẻo ghê.”
Ngồi thừ một lát, Tiết Đường cảm thấy bụng mình bắt đầu kêu gào. Từ khi nhập viện rồi đến mấy ngày có Hạ Lâm Ngọc ở đây, cô đã quen với việc ăn sáng đúng giờ. Nay ngủ muộn, bụng biểu tình liền.
Hình như trong tủ lạnh vẫn còn bánh mì nướng, cộng với sữa mua từ hôm ra viện, thôi thì bữa sáng đơn giản vậy.
Sau khi rửa mặt xong, bánh mì cũng nướng xong. Cô rót ly sữa, vừa ăn bánh mì vừa uống từng chút một.
Rửa ly xong, cô mới nhớ điện thoại vẫn còn trong phòng ngủ.
Tiết Đường quay lại phòng lấy điện thoại. Vừa cầm lên, màn hình sáng lên ngay. Ba tin nhắn WeChat.
Vừa đi ra ngoài phòng khách, cô vừa mở tin nhắn. Còn chưa bước hẳn ra khỏi phòng, cô đã vô thức khựng lại.
Cả ba tin nhắn đều từ cùng một người. Hai tin đầu gửi cùng lúc, khoảng tám giờ sáng:
Trình Kim An: 【Áo khoác của tôi khi nào mới trả đây?】
Trình Kim An: [ Tôi tự đến lấy.】
Tin thứ ba là khoảng mười giờ, nửa tiếng trước:
Trình Kim An: 【?】
Chết rồi, quên béng mất vụ này luôn. Tiết Đường nhìn chằm chằm dấu hỏi cuối cùng, cứ như thấy được ánh mắt hơi cau lại của Trình Kim An vậy.
Chẳng lẽ nghĩ cô cố tình không trả?
Cô ra phòng khách, ngồi xuống, rồi mới nhắn lại: 【Xin lỗi, hôm nay tôi dậy muộn. Áo khoác hôm nay tôi trả luôn.】
Gửi chưa bao lâu thì bên kia đã rep gần như tức thì: [Năm phút nữa tôi tới.]
Tiết Đường nhìn con số đó, hơi nghi nghi. Năm phút á? Khu Vân Đỉnh Loan lớn thế này, chỉ đi từ tòa nhà cô đang ở ra tới cổng cũng hơn năm phút rồi.
【Nhanh vậy?】
Trình Kim An: 【Ừ, vừa hay đang ở gần.】
Tiết Đường cúi đầu nhìn bộ đồ mình đang mặc, vẫn là đồ ngủ.
Cô nhắn lại một chữ “Được”, rồi quay vào thay đồ.
Vừa vặn năm phút.
Tiết Đường trở lại phòng khách, ánh mắt liếc sang cánh cửa phòng sách.
Áo khoác của Trình Kim An từ hôm cô mang về tới giờ vẫn để y nguyên trong đó, chưa động tới. Chờ thêm chút nữa đi.
Đúng lúc ấy, chuông cửa vang lên. Tiết Đường ra mở cửa.
Trước mắt cô là một người con trai mặc áo khoác da dày phối quần bò, bên trong là áo cổ lọ đen, khoác ngoài là sơ mi xanh dương. Phong cách ăn mặc đã trở lại bình thường.
Nhưng vẫn như trước, lạnh mấy cũng nhất quyết không mặc áo lông vũ. Dù là hồi còn ở Boston, trong ảnh hay video, hình như cũng chưa bao giờ thấy anh mặc.
Trình Kim An đưa tay ra: “Áo đâu?”
Tiết Đường hoàn hồn lại, “Để tôi đi lấy.”
“Anh…” Cô quay lại nhìn: “Có muốn vào ngồi một lát không?”
–
Tác giả có lời muốn nói:
Đường Đường: Đừng nghĩ nhiều, tôi chỉ định mời anh ấy vào uống ly nước thôi.