Chương 21: Em đỉnh thật
Editor: Qin
Đôi lông mày của Trình Kim An khẽ nhếch, sau đó kéo khóe môi: “Được chứ.”
“Lần này có cần đổi dép không?” Anh lại hỏi.
Tiết Đường cúi xuống lấy từ tủ giày ra một đôi dép lê, đặt trước mặt anh, “Anh tôi từng đi rồi.”
Trình Kim An khẽ nghiêng đầu, vẫn là chữ ấy: “Được.”
…Biết vậy đã chẳng hỏi.
Thay dép xong, Trình Kim An rất tự nhiên đi về phía sofa, trông cứ như đang ở nhà mình.
Ừm, mà trước đây đúng là nhà anh thật.
Tiết Đường đi đến trước tủ lạnh, quay đầu hỏi anh: “Anh muốn uống nước không? Hay là nước ngọt?”
“Có nước ngọt gì?” Trình Kim An hỏi lại.
Vị trí anh ngồi đối diện tủ lạnh, khoảng cách cũng không xa.
Biết mắt anh tốt, Tiết Đường dứt khoát mở toang cửa tủ lạnh cho anh tự nhìn.
Anh ngó vài giây.
“Uống nước đi.”
“Ừ.” Tiết Đường đóng cửa tủ lạnh lại, quay người đi rót nước.
“Cho anh.”
Trình Kim An đưa tay nhận lấy, “Cảm ơn.”
Khô khốc, không chút cảm xúc.
Tiết Đường đi vào thư phòng, lát sau xách ra một túi đồ.
Cô nói: “Anh kiểm tra đi.”
Trình Kim An nhận túi, không lấy quần áo ra, chỉ thò tay vào túi lục qua hai cái, “Được rồi, không vấn đề ggì.”
Tiết Đường chớp mắt, tùy tiện vậy luôn à?
Trình Kim An bắt gặp ánh mắt cô, nói: “Tôi biết chỗ nào có vết dầu.”
Ý ngầm là: Không cần nhìn cũng biết.
Tiết Đường gật đầu, “Ừm, không có vấn đề thì tốt.” Cô lại hỏi: “Bạn anh xuất viện chưa?”
“Ra viện lâu rồi.” Trình Kim An nói bâng quơ: “Thứ Năm tuần trước.”
Tiết Đường há miệng: “Vậy là cùng ngày với tôi luôn.”
Trình Kim An ngẩng lên nhìn cô, ánh mắt có phần kỳ lạ: “Làm sao tôi biết em xuất viện ngày nào?”
Ờ thì cũng đúng.
Tiết Đường vẫn gật đầu, “Ừm, trùng hợp thật.”
Trình Kim An cũng thừa nhận: “Đúng là trùng hợp.”
Sau vài giây bốn mắt nhìn nhau, Trình Kim An hạ chân bắt chéo xuống, xách túi đứng dậy: “Vậy tôi đi nhé, không làm phiền em nữa.”
“Khoan đã.” Tiết Đường gọi anh lại.
Trình Kim An nhướng mày: “Sao? Còn chuyện gì à?”
Tiết Đường ngập ngừng hai giây, khóe mắt liếc thấy chiếc cốc trên bàn trà, liền giơ tay chỉ vào đó: “Cốc nước tôi rót cho anh, anh còn chưa uống.”
Chỉ có thế? Trình Kim An khẽ bật cười, lại đặt túi quần áo xuống đất, cúi người cầm lấy cốc nước, “Được rồi, tôi uống.”
Một hơi uống hơn nửa ly.
“Xong chưa?” Anh đặt lại cốc xuống, miệng còn cố tình châm chọc: “Em thú vị thật đấy, mời bạn trai cũ vào nhà ngồi chơi, còn nhất quyết bắt người ta phải uống cốc nước.”
“…”
Sắc mặt Tiết Đường vẫn bình tĩnh như thường, cô từ từ chuyển ánh mắt từ cái cốc về phía anh, rồi đột nhiên nghiêm túc nói: “Hôm qua tôi vừa lắp vòi nước lọc trực tiếp.”
Trình Kim An: ?
Cô tiếp lời: “Chưa uống thử nên muốn để anh nếm trước xem sao.”
Lặng thinh vài giây.
Nói xong câu đó, Tiết Đường gần như không chớp mắt, cô thấy nét mặt Trình Kim An rất rõ ràng co giật một cái, vài giây sau, đầu lưỡi anh khẽ đẩy lên má, hiện ra biểu cảm nửa như bất lực, nửa như thán phục.
“Em đỉnh thật.”
Đó là hai chữ cuối cùng anh để lại trước khi rời đi.
……
Những ngày sau đó, mọi thứ trở lại như thường.
Tiết Đường vẫn không mấy hứng thú với nấu ăn, làm được mấy món đơn giản là thấy đủ, chẳng còn muốn học thêm món mới.
Nhưng dạo này, cô lại thực sự mê mẩn làm bánh ngọt.
Mấy món như bánh mì, tráng miệng… so với nấu ăn, rõ ràng thú vị hơn nhiều.
Sau vài lần thử nghiệm, cuối cùng cũng làm ra thành phẩm trông tạm được, Tiết Đường quay luôn một vlog “làm bánh cuộn Thụy Sĩ tại nhà”.
Là một blogger toàn thời gian, việc liên tục đổi mới nội dung là điều không thể thiếu.
Ban đầu khi mới làm tự media, Tiết Đường chủ yếu quay vlog sinh hoạt, mấy năm sau đó, vì thể loại “review quán” bắt đầu thịnh hành, cô cũng đi theo xu hướng này mà quay các video tương tự.
Nhưng nửa năm gần đây, số lần quay video đi quán của cô giảm dần, dần dà lại quay về trạng thái như ban đầu.
Đó là trạng thái cô rất thích, không cảm thấy như đang làm việc hay hoàn thành nhiệm vụ, mà đúng là đang chia sẻ cuộc sống thật sự của bản thân.
Sau vụ tám chuyện trên bàn nhậu hôm trước, ba người lập luôn một group chat.
Sau khi video bánh cuộn được đăng lên, hai người kia đồng loạt đòi đến ăn thử tận nơi.
Thứ Bảy, ba người lại tụ hội ở Vân Đỉnh Loan.
“Sao trông cậu tơi tả thế?” Triệu Hoan nhìn Lý Cảnh Viên hỏi.
Từ lúc bước vào cửa, Tiết Đường cũng đã lén đánh giá cô nàng vài lần, trông đúng là có chút mệt mỏi.
“Công việc dạo này nhiều quá hả?”
Lý Cảnh Viên ngã vật lên sofa, thở ra một hơi dài: “Làm ơn, nhất định sau này đừng để con mấy cậu làm kế toán, nghề này đúng là không phải cho người làm.”
Triệu Hoan gật đầu đồng cảm: “Cuối năm rồi mà, kế toán chỗ tôi cũng bận túi bụi, suốt ngày tăng ca, kiểu như không có một giây ngơi nghỉ luôn ấy.”
Lý Cảnh Viên gật đầu lia lịa, vẻ mặt như gặp được đồng loại: “Đúng rồi đó! Bảng biểu đối hoài không xong, sổ sách cứ rối tung lên, cảm giác tinh thần của tôi sắp bị công ty hút cạn rồi.”
“Vậy thì ăn đồ ngọt vào bù năng lượng đi.” Tiết Đường đặt hai dĩa nhỏ xuống trước mặt họ, “Thử xem, lần này làm vị matcha.”
Thời gian nhấm nháp trôi qua.
Những lời khen tới tấp đồng loạt ùa vào tai Tiết Đường.
Lý Cảnh Viên thậm chí còn xin thêm một miếng nữa.
Nhưng ngay giây sau, Tiết Đường không hề do dự mà từ chối thẳng thừng.
Lý Cảnh Viên vẫn ngậm cái thìa còn vương chút vị kem, khuôn mặt tỏ ra vô cùng tủi thân, “Chưa đã miệng mà…”
“Làm gì có chuyện để cô ăn cho đã miệng được chứ.” Triệu Hoan vỗ vai cô nàng, “Đây chỉ là món tráng miệng trước bữa chính thôi, lát nữa còn chờ Đường Đường đãi tụi mình bữa chính nữa mà.”
Tiết Đường khẽ mỉm cười đỡ lời, “Đúng vậy, lát nữa muốn ăn gì?”
Lý Cảnh Viên không có ý kiến gì cụ thể, “Hôm nay tao không thèm món gì đặc biệt cả, ăn gì cũng được ấy.”
Tiết Đường lại quay sang nhìn Triệu Hoan, rõ ràng là muốn cô ấy đưa ra quyết định.
“Hai người từng đến quán lẩu của Trình Kim An rồi đúng không?” Cô ấy nói, “Tao thì chưa, hay dẫn tao đi thử xem sao.”
…Quán lẩu?
Lý Cảnh Viên ban đầu cứ nghĩ Tiết Đường chắc chắn sẽ từ chối, mãi đến khi chính mình ngồi trong quán, cô nàng mới nhận ra Tiết Đường đã gật đầu đồng ý mà gần như không hề đắn đo.
Thấy cũng hơi lạ thật.
Người tiếp họ là Tiểu Trương – nhân viên của quán, cậu ấy biết Tiết Đường.
Ngoài lần quay vlog review trước đó, cậu ấy còn vô tình mấy lần thấy cô trên điện thoại của Trình Kim An.
Chủ yếu là lúc cô livestream.
Tính ra từ ca phẫu thuật đến nay mới chỉ mười mấy ngày, nghĩ đến tình trạng sức khỏe của cô, Triệu Hoan đề xuất gọi một nồi lẩu uyên ương vị nhạt.
Lý Cảnh Viên thì hoàn toàn không có ý kiến gì.
Sau khi nồi lẩu được bưng lên, Triệu Hoan để ý thấy Tiết Đường đã vô thức liếc quanh mấy lần.
Nhân lúc phục vụ mang đồ ăn ra, cô ấy dứt khoát hỏi: “Chủ quán các cậu hôm nay không có ở đây à?”
Tiểu Trương liếc người hỏi, lại liếc nhìn Tiết Đường, rồi cười nói: “Các chị quen ông chủ bọn em à?”
Lý Cảnh Viên nhân cơ hội chen vào, hướng về phía phục vụ chỉ chỉ Tiết Đường và Triệu Hoan, “Họ là bạn học cấp ba của ông chủ quán đấy.”
Ẩn ý đằng sau chính là hỏi thử xem có được giảm giá không ấy mà.
Bạn học cấp ba?
Tiểu Trương có phần ngạc nhiên, trong đầu nhanh chóng xử lý lại mối quan hệ, sau khi ánh mắt lần nữa giao với Tiết Đường, mới nói: “Hôm nay chắc sếp em có việc gia đình. Sáng có ghé qua cửa hàng một lúc, rồi nhận được điện thoại cái là vội vàng rời đi luôn.”
Triệu Hoan thắc mắc, “Sao cậu biết chắc là việc nhà?”
Tiểu Trương cười giải thích: “Lúc đó sếp em đang đi một vòng kiểm tra cửa hàng, điện thoại để ở quầy, thấy có cuộc gọi đến, em cầm ra đưa thì thấy người gọi ghi là ‘lão già’, chắc là ba hoặc ông của sếp ấy.”
Không thể là ông được.
Ông nội của Trình Kim An đã mất từ lâu, anh chỉ còn mỗi bà nội.
Vậy “lão già” đó chắc chắn là ba anh.
Tiết Đường từng thấy Trình Kim An nghe điện của ba mình, không thể nói là cáu gắt, nhưng thái độ đúng là hơi hờ hững, thế mà nhân viên lại bảo anh sau khi nghe cuộc gọi thì vội vàng rời đi.
Chẳng lẽ xảy ra chuyện gì rồi?
Bữa ăn này, Tiết Đường ăn trong tâm trạng rối bời.
Tới tận tối, đầu óc cô vẫn còn đang nghĩ tới đủ khả năng.
Thực ra trong đầu đã có một giả thuyết, nhưng cô lại không muốn tin vào điều đó.
Trình Kim An và bà nội anh rất thân thiết, đến mức khi họ còn yêu nhau, anh đã từng đưa cô đến gặp bà rồi.
Ngoài chuyện liên quan đến bà nội ra, Tiết Đường thật sự không nghĩ ra chuyện gì đủ nghiêm trọng khiến anh phải vội vàng bỏ đi như vậy.
Muốn hỏi anh.
Nhưng lại cảm thấy không tiện cho lắm.
Cô còn đang do dự thì điện thoại báo có tin nhắn mới.
Người gửi là một trong những người bạn ít ỏi của cô, và cũng là người bạn nước ngoài duy nhất.
Reese: 【Hello Đường, tớ về Trung rồi! Nhìn vlog của cậu thấy đang ở thành phố Lân đúng không? Tớ chưa từng tới đó, tuần sau muốn ghé chơi, cậu có rảnh không?】
Reese là người Tiết Đường quen vào năm tư đại học.
Hồi đó, lần đầu tiên cô được mời tham dự lễ vinh danh influencer nổi bật.
Lúc ấy cô vẫn còn là một blogger tân binh, chỉ mới có hơn mười nghìn follow, chẳng mấy người biết đến.
Mà trong cái giới nơi “lưu lượng” là tất cả, làm gì có ai chủ động bắt chuyện với kẻ vô danh? Ai cũng lo đi bám fame những người nổi tiếng.
Reese chính là người đầu tiên chủ động bắt chuyện với cô tối hôm đó.
Chỉ mới trò chuyện sơ sơ, Tiết Đường đã biết cô ấy là du học sinh, cũng học năm tư, bắt đầu làm tự media gần như cùng thời điểm với cô.
Ấn tượng đầu tiên của Tiết Đường về Reese rất tốt, tươi sáng, cởi mở, lại có kiểu hài hước đúng chừng mực.
Tối hôm đó hai người trao đổi wechat, còn follow tài khoản nhau.
Hồi đó nội dung video của cả hai khá giống, vì đều còn là sinh viên nên làm vlog về cuộc sống thường ngày.
Chỉ là phong cách khác nhau.
Video của Tiết Đường có phần đời thường hơn, từng có lần Triệu Hoan nhận xét rằng xem vlog của cô giống như đang trực tiếp nói chuyện với cô vậy, rất dễ chịu.
Còn Reese thì năng động hơn, thích thêm các hiệu ứng âm thanh hơi “lố” và lâu lâu sẽ có mấy biểu cảm hài hước, động tác nhí nhố.
Rất đúng với “khuôn mẫu trong đầu” mà Tiết Đường từng có về các YouTuber nước ngoài thời cô mới coi video ngoại quốc.
Đến khi ra trường, nội dung video của hai người dần có sự tách biệt rõ rệt.
Kênh của Tiết Đường không thay đổi nhiều, chỉ là bối cảnh từ trường học chuyển sang xã hội. Còn Reese thì ngày càng đậm chất travel blogger, chủ yếu quay vlog ngoài trời.
Nhưng có một điểm chung, đó là cả hai đều mê đồ ăn.
Mấy năm nay họ vẫn giữ liên lạc, hễ có cơ hội gặp nhau là sẽ quay một video hợp tác.
Phổ biến nhất là dạng video ăn uống, đi dạo.
Tiết Đường cúi đầu nhắn lại.
【Có chứ, cậu đến có thể ở nhà tớ.】
Reese: 【Tuyệt quá! Chắc tớ sẽ ở tầm ba bốn ngày. Lại tha hồ có video mới để quay rồi ha ha.】
【Không vấn đề gì hết.】
Reese: 【Tuyệt vời luôn!】
Có video thì phải ra ngoài quay.
Nhưng quay gì bây giờ?
Tiết Đường chống cằm suy nghĩ một lúc, rồi gửi thêm một tin nhắn nữa:
【Anh còn quán nào khác không?】
Trình Kim An: 【?】