Chủ Tiệm Lẩu Được Review Là Bạn Trai Cũ Của Tôi

Chương 24

Chương 24: Đúng lúc tôi muốn đến nhà cô ấy

 Editor: Qin

“Anh là bạn của Lưu Giang à?”

Tiết Đường nhìn người đàn ông trước mặt, trông tuổi tác chắc xấp xỉ mình, cả người toát ra khí chất đứng đắn, nghiêm trang.

Anh ta mặc một bộ âu phục màu xanh đậm, bên ngoài khoác thêm áo măng tô đen vì trời se lạnh. Nhìn cách ăn mặc này, khiến cô bất giác nhớ đến cái tên Hạ Khâm.

Người đàn ông mỉm cười nhàn nhạt: “Tôi là bạn học cấp hai của cậu ấy.”

“Còn cô?” Anh ta lại hỏi.

Tiết Đường đáp lễ phép: “Tôi học cùng cậu ấy hồi cấp ba.”

Hai người cùng nhau bước về phía thang máy.

“Quên giới thiệu.” Vừa bước vào thang, anh ta nói tiếp, “Tôi là Cao Hạo Đình.”

“Tôi là Tiết Đường.”

“Tiết Đường…” Cao Hạo Đình khẽ nhẩm lại tên cô, nghiêng đầu liếc nhìn: “Cô có phải… từng có tài khoản làm video ngắn?”

Chuyện này cũng chẳng có gì phải giấu. Tiết Đường gật đầu: “Ừ.”

Cao Hạo Đình cười bảo: “Thế chắc là tôi từng lướt thấy video của cô, cái tên này nghe quen quen.”

Cửa thang máy mở.

Tiết Đường cười nhẹ: “Có khi chỉ là trùng tên, tên tôi cũng đâu có hiếm.”

Cao Hạo Đình làm động tác mời cô ra trước, sau đó mỉm cười nói thêm một câu: “Thật ra cũng không phổ biến đến thế đâu.”

Cả hai cùng bước vào hội trường buổi tiệc.

Vì đợi Triệu Hoan, Tiết Đường ra khỏi nhà hơi trễ, lúc này bên trong đã khá đông người.

Đây là lần đầu tiên cô tham gia một bữa tiệc kiểu này. Mọi thứ bên trong đúng nghĩa “cái gì cũng có”:

Bị ảnh hưởng bởi phim ảnh nên Tiết Đường từng nghĩ tiệc độc thân chắc phải tổ chức trong quán bar cơ.

Ai ngờ hôm nay mở rộng tầm mắt thật sự.

Bi-a, máy nhảy, boardgame, karaoke, máy ném bóng rổ… đủ cả. Nhưng thứ đập vào mắt cô nhất vẫn là dòng chữ ngay chính giữa hội trường:

— Nhiệt liệt chúc mừng anh Lưu Giang từ giã độc thân, tiến vào hôn nhân!

Phong cách này đích thị là Lưu Giang rồi.

Tiết Đường đưa mắt quan sát khắp nơi. Khá náo nhiệt, góc nào cũng có người đang chơi.

Nhân vật chính hôm nay là Lưu Giang, lúc này đang cầm mic say sưa gào hát. Bên cạnh còn mấy người đang ngồi uống gì đó, không rõ là rượu hay nước ngọt.

Bao gồm cả Trình Kim An đang ngồi ở một góc.

Kết thúc bài hát, Lưu Giang cũng thấy có người đến.

“Ê, có khách mới nè~”

Vẫn cầm mic trong tay, vừa lên tiếng, cả đám đều quay đầu nhìn về phía cửa.

“Là Tiết Đường với anh Đình của tôi đó!” Lưu Giang giơ mic lên chỉ chỉ: “Hai người tới cùng à?”

Cao Hạo Đình đáp: “Tình cờ gặp ở dưới lầu thôi.”

Đúng lúc đó, mấy người quen đã đi ra đón.

Hà Thiên Ngữ và Tiền Hàm đến từ sớm, lập tức kéo Tiết Đường lại ngồi cùng. Nhân lúc họ kéo ghế, Tiết Đường nhận ra có người trong góc đang nhìn cô.

Ánh mắt kia hơi khó đoán.

Vừa ngồi xuống, bên kia Lưu Giang lại lên tiếng: “Anh Đình đứng đó làm gì nữa?”

Anh ta chỉ vào ghế trống bên cạnh Tiết Đường, “Chỗ đấy còn trống kìa, ngồi đi!”

Trình Kim An: ?

Cao Hạo Đình cũng không khách sáo, ngồi xuống một cách tự nhiên. Anh ta còn gật đầu chào mấy người bên cạnh.

Thực ra cũng chỉ là Hà Thiên Ngữ với Tiền Hàm.

Hai cô nàng là điển hình của hội “chém gió thần tốc”, mới vài câu đã moi ra được kha khá chuyện từ Cao Hạo Đình.

Anh ta là người miền Nam, hồi tiểu học theo ba mẹ lên thành phố Lâm, rồi định cư luôn ở đây. Đại học học ngành luật, hiện tại là luật sư phi tố tụng ở một văn phòng thuộc nhóm Red Circle (các hãng luật hàng đầu).

Luật sư à… bảo sao khí chất mạnh như vậy. Khá là “gây áp lực” đấy.

Trong ba người, Tiền Hàm là người có vẻ quan tâm đến nghề của anh ta nhất. Hỏi hết “Red Circle là gì?”, lại đến “Luật sư phi tố tụng là gì?”

Tiết Đường vốn cũng chẳng rành, thế là lắng nghe cùng.

Khi cô nghiêm túc nghe người khác nói, thường hay thả lỏng ánh nhìn, mặt mày có vẻ lơ đãng, đầu lại khẽ gật như đang nghiền ngẫm. Mà lúc ấy, mấy chuyện xung quanh cũng khó lọt vào tầm chú ý của cô.

Ví dụ như bây giờ.

Có người đã sắp đi ngang qua cô rồi, cô mới giật mình nhận ra.

Khoảng cách giữa khu karaoke và bàn khá hẹp, kiểu giống rạp chiếu phim, người bên trong muốn ra thì người ngoài phải nhích vào hoặc nghiêng người tránh một chút.

Hà Thiên Ngữ và Tiền Hàm đều đã hơi ngả người về phía sau, chỉ có Tiết Đường vẫn đang nghiêng người về phía trước.

“Lão Trình, cậu đi đâu đấy?”

Lưu Giang từ bên trong hỏi với ra.

Giờ đang có người khác hát, là một bản ballad chậm rãi. Nhân lúc nhạc đệm vang lên, Trình Kim An quay đầu đáp: “Ra ngoài hút thuốc.”

Không rõ Lưu Giang có nghe thấy không.

Nhưng Tiết Đường nghe rõ mồn một.

Khi Trình Kim An quay đầu lại phía trước, cô lập tức thu người về sau, nhưng vẫn bị anh liếc một cái.

Tiết Đường thầm nghĩ: Mình đâu có phản ứng chậm đến thế…

Cao Hạo Đình ngồi ngoài cùng, dứt khoát đứng dậy nhường đường. Rõ ràng lúc đi vào là cùng nhau, vậy mà tới đây Trình Kim An lại bày đặt học làm người lịch sự, còn biết nói “cảm ơn”.

Quái dị thật.

Triệu Hoan dù có vội cũng vẫn là người tới sau cùng.

“Sao trễ vậy?” Hà Thiên Ngữ đùa: “Chẳng phải nói tan ca cái là bay tới luôn à?”

Triệu Hoan mặt mày đầy u oán: “Công ty chết tiệt, một ngày nữa tôi cũng không muốn làm tiếp.”

“Ơ kỳ ha.” Tiền Hàm ngẫm lại, “Cậu từng nói công ty cậu ngon lắm mà, phúc lợi ổn áp các kiểu?”

Triệu Hoan lắc đầu: “Đó là quá khứ thôi.”

Nghe hai người nói chuyện, Cao Hạo Đình chủ động đứng dậy nhường chỗ.

“Cô ngồi đây đi.”

Nói xong, anh ta đi sang chiếc ghế trống phía đối diện.

Triệu Hoan cũng chẳng khách sáo, cảm ơn một tiếng rồi ngồi xuống, thở phào.

Tiết Đường lên tiếng giải thích giúp: “Sếp mới ở bộ phận nó ép nhân viên quá.”

“Quá cái gì mà quá.” Triệu Hoan bất mãn, “Là siêu ép, cực ép luôn ấy. Có sếp nào chiều tan làm còn giao thêm đống việc không? Sáng thì còn chưa đến giờ vào làm đã bắt họp sớm?”

Hà Thiên Ngữ không nhịn nổi nữa: “Sếp kiểu đó mà không nghỉ việc cho rồi!”

Triệu Hoan thở dài thườn thượt: “Cũng đang nghĩ, nhưng tìm chỗ mới chưa chắc bằng phúc lợi hiện tại. Với cả gần đây nhân viên ai cũng kêu ca, chắc cấp trên cũng nghe được phần nào rồi, đợi coi có cải thiện gì không.”

Tiết Đường vẫn luôn nhìn cô ấy không nói gì.

Triệu Hoan lập tức cảnh cáo: “Đừng nhìn tao bằng ánh mắt thương hại đó.”

Tiết Đường “ồ” một tiếng, thật sự dời mắt đi.

Ánh mắt vừa rời khỏi thì đụng ngay tầm nhìn đối diện, là Cao Hạo Đình đang nhìn về phía họ.

Vẻ mặt anh ta hình như còn có chút muốn cười, có vẻ như vẫn luôn nghe họ nói chuyện.

Phát hiện ra Tiết Đường đang nhìn mình, anh ta cũng không né tránh, ngược lại còn nhoẻn miệng cười.

Tiết Đường bất đắc dĩ, cũng mỉm cười lại.

Mà cảnh này lại lọt vào mắt của Triệu Hoan.

Cô ấy lén liếc một vòng, rồi nghiêng người lại gần, nhỏ giọng đến mức chỉ hai người nghe thấy: “Gì đây? Có chuyện gì mờ ám à?”

Tiết Đường biết cô ấy đang hỏi gì, khóe môi giật giật, đáp khẽ: “Không có gì. Là bạn học cấp hai của Lưu Giang, vừa nãy tình cờ gặp dưới lầu, đi cùng nhau lên thôi.”

“Ra là vậy.”

Bảo sao.

Lúc mới ra khỏi thang máy, đúng là gặp một người đang hút thuốc ở khúc rẽ, Triệu Hoan còn hỏi sao anh lại đứng ngoài này, người ta trả lời là bên trong ngột ngạt quá.

Đúng, là ngột ngạt quá.

Bây giờ nghĩ lại, chắc chẳng phải vì ngột ngạt trong phòng đâu, mà là ngột ngạt trong lòng.

Triệu Hoan bật cười không nhịn được: “Xem ra có người đang ghen rồi.”

Tiết Đường giả vờ không nghe thấy.

Nhưng Tiền Hàm ngồi bên trái lại nghe loáng thoáng, tò mò hỏi: “Ai ghen cơ?”

Tiết Đường: …

Triệu Hoan vừa cười vừa lắc đầu: “Không ai cả, cậu nghe nhầm đấy.”

Lát sau, Tiết Đường không kìm được mà quay sang nhìn về phía cửa.

Hút một điếu mà lâu vậy sao?

Cô đứng dậy: “Tao đi vệ sinh một chút.”

Triệu Hoan ngẩng đầu nhìn cô: “Đi thật à?”

Tô Tang đối mắt với cô ấy: “Thật mà.”

Triệu Hoan “ừm” một tiếng, gật đầu: “Đi đi, cần tao đi cùng không?”

“…Không cần đâu.”

Ra khỏi cửa là có thể thấy bảng chỉ dẫn WC, chỉ về bên phải.

Tiết Đường lại bước mấy bước về phía bên trái.

Đúng như cô đoán, anh vẫn còn ở đó.

Thuốc đã hút xong, người thì dựa vào tường, đang cúi đầu xem điện thoại.

Trình Kim An rời mắt khỏi màn hình, ánh nhìn quét qua đôi chân kia, rồi chậm rãi kéo lên.

Gương mặt anh không chút biểu cảm, ánh mắt nhìn cô chằm chằm.

“Sao thế, định đi về à?”

Chênh lệch nhiệt độ giữa trong và ngoài không nhỏ, dù hành lang đã đóng hết cửa sổ, vẫn có gió lùa qua khe hở.

Tiết Đường không kìm được mà xoa tay, nhẹ giọng nói: “Không đi, ra đi vệ sinh thôi.”

Giây kế tiếp, Trình Kim An bật cười thành tiếng: “Cửa to đùng treo biển ngay đó mà không thấy à?”

Tiết Đường theo ánh nhìn của anh quay đầu lại. Rồi lại quay về, nói: “Ờ, đi nhầm hướng.”

Nói xong, cô thật sự xoay người đi về phía WC.

Trình Kim An nhìn theo bóng lưng cô bước vào, cũng quay người về lại phòng tiệc.

Tiệc độc thân cũng không kéo dài đến quá muộn.

Lúc đầu Lưu Giang còn mạnh miệng tuyên bố “hôm nay nhất định quẩy tới sáng.”

Kết quả, người đầu tiên giơ cờ trắng đầu hàng chính là anh ta.

“Xin lỗi anh em nhé, hôm nay tới đây thôi.” Nói xong còn ngáp một cái rất đúng lúc: “Sắp một giờ rồi, mấy ngày nay tui ngủ chẳng ra hồn, tối nay phải tranh thủ làm một giấc ba bốn tiếng để ngày mai làm chú rể đẹp trai!”

Đúng là không còn sớm nữa, ai nấy cũng không làm khó anh ta nữa.

Buổi tiệc cũng đến lúc hạ màn.

Có điều xuống dưới lại hơi rắc rối.

Hôm nay tổng cộng hơn hai mươi người, nhưng chỉ có một cái thang máy.

Tuy chỉ ở tầng ba, nhưng sau cả một đêm quẩy tới bến, ai cũng uể oải, chẳng mấy ai muốn đi bộ cầu thang.

Thế là chia làm hai đợt để xuống.

Đợt đầu đi rồi, Lưu Giang đứng ngoài cửa gọi vào: “Đi đi đi, thang máy sắp tới rồi~”

Mọi người bên trong cũng bắt đầu dồn lại.

Hôm nay Tiết Đường đi giày cao gót. Bình thường cô ít đi, cả tối đứng nhiều nên giờ chân hơi mỏi, Triệu Hoan liền khoác tay cô đi chậm hơn, cả hai tụt lại ở sau cùng.

Tới cửa thang máy thì bên trong gần như đã chật kín.

Triệu Hoan nói: “Chờ lượt sau đi.”

Tiết Đường cũng gật đầu.

Nếu chen thêm nữa thì chắc chắn quá tải.

Lúc này ngoài hai người họ, thì chỉ còn Trình Kim An và Cao Hạo Đình vẫn chưa vào.

Lưu Giang đứng tít trong cùng, gọi vọng ra: “Thử vào xem, nếu quá tải thì tính tiếp!”

Người bên trong cũng lùi vào trong một chút.

Bốn người cùng bước vào.

Không ngoài dự đoán, cửa thang không đóng được.

Cao Hạo Đình đứng sát cửa nên bước ra trước.

Vẫn không đóng được.

Tiết Đường và Triệu Hoan liếc nhìn nhau, quyết định ra cùng nhau.

Nhưng ngay khi Tiết Đường bước ra, Triệu Hoan bị người phía sau kéo lại.

“Để tôi ra cho, cậu nhẹ quá, chắc cũng thế thôi.”

Dứt lời, Trình Kim An cũng ra ngoài.

Quả nhiên không còn quá tải nữa.

Cửa thang máy khép lại, Tiết Đường nhìn Triệu Hoan sững sờ, mà Triệu Hoan cũng vẫn còn chưa kịp phản ứng.

Con số trên màn hình bắt đầu đếm ngược.

Trình Kim An lại bấm nút lần nữa.

Lúc này chỉ còn lại ba người.

Có vẻ Cao Hạo Đình cảm thấy không khí yên ắng quá, nên lên tiếng bắt chuyện: “Nãy chưa kịp chào, tôi là bạn học cấp hai của Lưu Giang, anh chắc là bạn cấp ba của cậu ấy nhỉ?”

“Ừ.” Trình Kim An gật đầu, ánh mắt lướt qua người đang đứng giữa họ là Tiết Đường: “Tôi là bạn ngồi bàn sau lưng cô ấy.”

Cao Hạo Đình cười: “Thế thì trùng hợp thật, tôi hỏi cái liền ra cặp bạn cùng bàn luôn.”

Lặng im mười mấy giây, số trên màn hình lại bắt đầu nhảy ngược lên.

“Hai người định về sao? Có ai uống rượu không?” Anh ta hỏi tiếp.

Hôm nay Tiết Đường có uống một ly, nhưng vốn không mang xe, nên cũng không liên quan chuyện lái xe.

Triệu Hoan thì mang xe đi bảo dưỡng, hôm nay cũng gọi xe đến.

Cả hai đều phải gọi xe về.

Tiết Đường nói: “Tôi với bạn tôi gọi xe về rồi.”

Cao Hạo Đình mím môi, “Tôi không uống rượu, muộn thế này hai cô gái gọi xe không an toàn lắm, để tôi đưa về nhé?”

Tiết Đường mở miệng, đang định từ chối.

Thì có người nhanh chân giành trước: “Tôi cũng uống rồi, hay cho tôi đi nhờ luôn đi.” Trình Kim An cười với anh ta: “Đúng lúc tôi muốn đến nhà cô ấy, tiện đường mà.”

[Tác giả có lời muốn nói]

Tiết Đường: “Tiện đường á?”

Anh Trình: “Ừa đúng rồi đó, đúng là tiện thiệt mà~”

Bình Luận (0)
Comment