Chương 25: Là mối quan hệ chủ cũ và chủ mới
Editor: Qin
Không gian lại rơi vào tĩnh lặng.
Đầu óc Tiết Đường như ngừng vận hành. Cái gì gọi là đúng lúc phải tới nhà cô ấy? Trong thang máy chẳng còn ai khác, nên cái “cô ấy” kia hiển nhiên là chỉ chính mình.
Phá vỡ im lặng vẫn là Cao Hạo Đình. Anh ta hỏi thẳng: “Giữa hai người… là quan hệ tôi đang nghĩ tới à?”
Nói xong anh ta lại mỉm cười bổ sung: “Hỏi thế có hơi vô duyên quá không?”
Tiết Đường muốn phủ nhận, nhưng Trình Kim An lại nhanh miệng hơn cô: “Nếu anh nghĩ được thế thì coi như vẫn còn biết giữ khoảng cách đấy.”
…
Bầu không khí gượng gạo đến mức khiến người ta hít thở khó khăn.
May mà đúng lúc ấy, cửa thang máy mở ra.
Triệu Hoan vẫn đứng đợi ngoài cửa. Cô ấy kéo phắt Tiết Đường ra, còn không quên lườm Trình Kim An một cái, mà đương sự giả vờ chẳng thấy gì.
Tất cả chi tiết ấy đều lọt vào mắt Cao Hạo Đình, khiến chuyện càng thêm mơ hồ. Anh ta lên tiếng: “Đi thôi, tôi đưa hai người về.”
“Hả?” Triệu Hoan chẳng hiểu vừa rồi họ nói gì, ngơ ngác nhìn Tiết Đường.
Cao Hạo Đình tự giải thích: “Tôi không uống rượu, khuya rồi, để tôi chở về cho yên tâm.”
Triệu Hoan gật đầu, lịch thiệp hẳn, hơn xa “ai kia”.
“Vậy làm phiền anh.”
Mọi người theo anh ta ra bãi đỗ. Ban đầu Triệu Hoan chẳng để ý Trình Kim An đi theo sau, tưởng xe anh cũng đậu gần đó. Chỉ đến khi cô ấy với Tiết Đường yên vị ở ghế sau, mắt thấy Trình Kim An mở cửa ghế phụ ngồi vào, cô ấy mới nhận ra còn ẩn tình.
“Cậu cũng đi chung à?”
Người cô ấy hỏi hiển nhiên là anh.
Trình Kim An cài dây an toàn, ngoảnh lại: “Tôi ghé Vân Đỉnh Loan một lát.”
“Gì cơ?” Triệu Hoan lập tức cảnh giác. “Cậu tới đó làm gì?”
Anh chưa kịp quay lại, Tiết Đường đã hỏi: “Anh quên đồ ở đó à?”
Trình Kim An liếc cô, hồi lâu mới ừ khẽ một tiếng.
Triệu Hoan đảo mắt giữa hai người, càng thấy lạ lạ, rồi liếc luôn Cao Hạo Đình qua gương chiếu hậu.
Cô ấy hắng giọng, nghiêng đầu “giáo huấn”: “Không phải lần đầu đâu nhỉ? Đường Đường dọn tới ở rồi mà cậu vẫn hay quay lại lấy đồ thế?”
Khoảnh khắc ấy, cô ấy thấy rất rõ Cao Hạo Đình trong gương khẽ nhướng mày.
“Vậy… hai người là chủ nhà và khách thuê?” Cơn tò mò lấn át phép lịch sự.
Triệu Hoan trả lời còn hào hứng hơn cả nhân vật chính: “Không phải chủ với khách, mà là chủ cũ và chủ mới.”
“À, hiểu rồi.” Cao Hạo Đình bật cười. “Hóa ra là kiểu quan hệ đó.”
Một người tung, một người hứng. Trình Kim An thản nhiên liếc cô ấy, Triệu Hoan đáp lại bằng nụ cười vô tội.
Giỏi lắm.
Anh tựa vào lưng ghế, im luôn.
Suốt chặng đường chỉ còn ba người kia chuyện trò. Nhà Triệu Hoan gần nhất, Cao Hạo Đình dừng ngay cổng khu. Cô ấy xuống xe, cảm ơn, rồi thò đầu dặn: “Đường Đường, về tới nhớ nhắn cho tao đó.”
Như đang ám chỉ điều gì đó.
Tiết Đường liếc người ngồi ghế phụ đang ngáp dài, đáp gọn: “Ừ.”
Triệu Hoan đi rồi, trong xe yên lặng hẳn. Thỉnh thoảng Cao Hạo Đình gợi chuyện, Tiết Đường đáp, còn ghế phụ hoàn toàn “tàng hình”.
Chạy thêm chục phút nữa, người kia vươn vai sột soạt như mới tỉnh ngủ. Tiết Đường nhìn ra cửa sổ, quả nhiên đã tới cổng Vân Đỉnh Loan.
Xe dừng, Cao Hạo Đình ngoái lại: “Tới rồi.”
“Hôm nay cảm ơn anh nhiều.” Tiết Đường nói.
“Chuyện nhỏ thôi mà.” Anh ta cười. “Ngày mai gặp nhé.”
Phải rồi, mai là đám cưới Lưu Giang mà, gặp lại là đương nhiên.
“Ừm, mai gặp.”
Cô mở cửa xuống, Trình Kim An cũng xuống theo, không quên nói “cảm ơn”.
Chờ xe Cao Hạo Đình rời đi, Tiết Đường quay sang nhìn người bên cạnh đang ngáp dài…
“Anh muốn lấy cái gì thế?”
Trình Kim An vươn cổ, ngẩng đầu lên một chút: “Một chiếc vòng tay. Tìm khắp nhà không thấy, chắc bỏ quên trong ngăn kéo nào đó ở 501 rồi.”
Đúng vậy, Tiết Đường đang sống ở căn hộ số 501.
Chung cư Vân Đỉnh Loan mỗi tầng hai thang máy hai căn hộ, căn 501 nằm hướng đông, 502 hướng tây.
“À được.” Tiết Đường chẳng nghĩ nhiều, “Vậy anh theo tôi về nhà lấy luôn, hay tôi lên tìm giúp anh đây?”
Nghe câu này, Trình Kim An liền nghiêng đầu sang, trước tiên là liếc nhìn đồng hồ trên cổ tay: “Một giờ mười lăm phút sáng, nhiệt độ bên ngoài chắc phải âm năm, sáu độ rồi.”
Anh khẽ nheo mắt, giọng nói có chút lạnh nhạt không vui: “Tình huống này mà em định để tôi đứng đợi dưới chung cư à?”
Hình như…
Cũng hơi quá đáng thật.
Tiết Đường lập tức kiểm điểm bản thân: “Xin lỗi, là do tôi suy nghĩ không chu đáo.”
Trình Kim An: “…”
Cô lại nói tiếp: “Vậy anh đi theo tôi nhé.”
Chung cư Vân Đỉnh Loan lúc một giờ sáng vẫn sáng trưng, nhưng chỉ là quá mức yên tĩnh mà thôi.
Tiết Đường cố gắng tìm kiếm đề tài: “Nghe nói Thẩm Yến Hồi kết hôn rồi hả?”
Mấy hôm trước nhóm chat bạn bè có đề cập chuyện này, cô còn cùng mọi người gửi lời chúc mừng.
Trình Kim An đáp gọn lỏn: “Ừ.”
Cô hỏi thêm: “Hai người họ quen nhau như thế nào vậy?”
Anh liếc cô: “Em không biết tự đi hỏi người trong cuộc à?”
Tiết Đường trả lời rất đương nhiên: “Người trong cuộc hôm nay có tới đâu.”
Lý do này cũng rất chính đáng.
Trình Kim An thoáng khựng lại rồi vẫn trả lời cô: “Quen qua xem mắt đấy.”
Tiết Đường hơi bất ngờ: “Cậu ấy mà cũng phải đi xem mắt á?”
Dù sao Thẩm Yến Hồi ngoài việc thính giác hơi kém một chút, các phương diện khác đều bỏ xa người đồng trang lứa. Chưa kể vấn đề nghe kém cũng chẳng gây ra bất tiện gì trong sinh hoạt hằng ngày của anh ấy.
Trong tưởng tượng của Tiết Đường, người như Thẩm Yến Hồi hẳn phải có một mối tình ổn định từ thời đại học, rồi cứ thế tuần tự kết hôn, sinh con mới đúng.
Nghe tin anh ấy đi xem mắt, còn sốc hơn nghe tin Trình Kim An xem mắt nữa kìa.
Nhưng ngay sau đó, Trình Kim An lại ném thêm một quả bom nữa: “Còn là cưới chớp nhoáng đấy.”
Tiết Đường sốc tới mức cạn lời.
Xem mắt rồi cưới chớp nhoáng, quá sức phá vỡ nhận thức của cô về Thẩm Yến Hồi rồi.
Một lúc sau hoàn hồn, cô nghiêm túc nói: “Cô gái kia chắc chắn phải rất tốt.”
Trình Kim An gật đầu: “Đúng là tốt thật, một cô gái tính tình rất dễ chịu.”
Anh nhận xét thêm một câu: “Hai người họ khá hợp nhau.”
Khá hợp nhau à? Tiết Đường càng thêm tò mò: “Mai Thẩm Yến Hồi có đưa vợ tới không?”
“Có đấy.” Nói xong, anh lại đổi giọng: “Mà tôi cũng không chắc lắm, chắc là sẽ tới.”
Vừa nói, hai người cũng về đến dưới lầu rồi.
Tiết Đường vô thức ngước nhìn lên, bất ngờ thấy trên kia vẫn còn sáng đèn.
Nhìn kỹ hơn thì hóa ra là đèn của căn hộ 502.
Từ ngày chuyển tới Vân Đỉnh Loan, Tiết Đường hiếm khi gặp mặt hàng xóm.
Một phần là vì cô ít khi ra ngoài.
Phần khác là giờ giấc cô ra ngoài luôn lệch với khung giờ người bình thường đi làm đi học.
Trong trí nhớ, lần đầu tiên cô gặp hàng xóm 502 là hôm cô vừa xuất viện, trùng hợp gặp hai vợ chồng họ đi đón con tan học.
Hai vợ chồng nhìn đều ngoài ba mươi tuổi, con gái còn nhỏ, chắc khoảng lớp hai, lớp ba gì đó.
Về sau cô cũng gặp vài lần nữa, đa phần là mẹ đưa con gái đi cùng.
Cô bé khá ngoan ngoãn, mỗi lần gặp đều lễ phép chào hỏi.
Thấy cô dừng chân, Trình Kim An hỏi: “Sao thế?”
Cô lắc đầu: “Không có gì, chỉ cảm thấy muộn thế này mà nhà hàng xóm vẫn chưa ngủ.”
Trình Kim An cạn lời đáp trả: “Mai là thứ bảy, chưa ngủ chẳng phải cũng bình thường àà” Nói xong anh còn chêm thêm một câu: “Chính em còn chưa ngủ kìa, lại đi quản cả hàng xóm.”
Tiết Đường: “…”
Sao thành ra lỗi của cô rồi?
Cô nhỏ giọng thanh minh: “Dạo gần đây tôi ngủ khá sớm mà.”
Im lặng một lúc.
Trình Kim An ậm ừ một tiếng chẳng rõ vui buồn.
Tiết Đường cũng không nói thêm nữa, dẫn anh tiếp tục đi vào trong.
—
Trong thang máy, cô lờ mờ nghe thấy tiếng trẻ con khóc.
Ban đầu còn tưởng mình nghe nhầm, nhưng khi thang máy từ từ đi lên, tiếng khóc càng thêm rõ ràng.
Cô căng thẳng nhìn Trình Kim An: “Anh có nghe thấy tiếng gì không?”
Hiển nhiên là anh cũng nghe được.
Thang máy vừa mở cửa, tiếng khóc lập tức vang vọng khắp hành lang.
Trình Kim An cau mày bước ra, còn quay lại dặn dò cô: “Em đứng yên đó, đừng ra ngoài vội.”
Nhưng Tiết Đường không nghe lời anh, lập tức theo sau bước ra khỏi thang máy.
Giây tiếp theo, họ nhìn thấy đứa bé hàng xóm đang ngồi khóc trước cửa nhà cô, vừa khóc vừa đập cửa.
Nhìn kỹ hơn, trên áo và tay cô bé đều dính máu.
Chứng kiến cảnh tượng này, Tiết Đường không khỏi thốt lên một tiếng.
Cô bé nghe thấy động tĩnh, lập tức quay đầu, luống cuống bò dậy định chạy về phía họ.
Ngay khi ấy, Tiết Đường bị một lực mạnh kéo về sau.
“Chị ơi, chị mau cứu mẹ em với, mẹ em bị thương rồi.”
Cô bé vừa khóc nức nở vừa nói hết câu.
Tiết Đường và Trình Kim An liếc nhìn nhau.
Có chuyện lớn rồi.
Tiết Đường lập tức hỏi: “Ba em đâu rồi?”
Cô bé vừa khóc vừa lắc đầu: “Em không biết, em không biết ba ở đâu.”
Tình thế trước mắt không cho phép họ nghĩ thêm.
Vừa bước vào căn hộ 502, mùi máu tanh lập tức xộc vào mũi.
Mẹ của cô bé cắt cổ tay tự tử.
Ở trong phòng tắm.
Người đã gần như mất ý thức.
Chứng kiến cảnh tượng trước mặt, Tiết Đường thất thần đến ngơ ngẩn.
Trình Kim An gọi cô hai tiếng, cô mới hoàn hồn trở lại.
Anh bình tĩnh nói: “Em gọi cấp cứu đi, tôi tìm đồ cầm máu cho chị ấy trước, được không?”
Nhìn vào đôi mắt luôn khiến cô cảm thấy vững lòng vào lúc then chốt, Tiết Đường gật đầu: “Được.”
Chờ đưa người tới bệnh viện cấp cứu, thân nhân đến, rồi giao đứa trẻ vào tay ông bà ngoại xong xuôi, họ mới rời khỏi bệnh viện.
Trong khoảng thời gian đó, cả hai cũng đã hiểu rõ đầu đuôi câu chuyện.
Một đôi vợ chồng yêu nhau lâu năm, kết hôn không bao lâu thì sinh được một đứa bé đáng yêu. Từ khi có con, người vợ bỏ việc ở nhà làm mẹ toàn thời gian. Nhưng khi chồng ngày càng thành đạt, chị ấy lại càng tự ti nhạy cảm. Cuối cùng, vào một đêm hoài nghi chồng ngoại tình, chị đã chọn cắt cổ tay.
Thật khiến người ta phải thở dài.
Trên đường về, hai người ngồi trong taxi. Quần áo dính máu, tài xế liên tục nhìn qua gương chiếu hậu, đến khi chạm phải ánh mắt của Trình Kim An mới bớt săm soi lại.
Nhìn vẻ thất thần của Tiết Đường, anh nhẹ giọng hỏi: “Ổn không?”
Cô vừa mệt vừa sốc, đầu óc trì trệ.
Anh kiên nhẫn đợi hồi lâu, cô mới đáp lại chậm rãi: “Ổn.”
“Bị dọa rồi à?”
“Cũng không hẳn.” Cô thở nhẹ, “Chỉ là chấn động thôi. Không ngờ chị ấy chọn từ bỏ cuộc sống dễ dàng như vậy. Hình như cuộc đời chị ấy đã chẳng còn bản thân nữa.”
Trình Kim An cũng đồng cảm: “Có lẽ đây là bệnh chung của nhiều bà mẹ toàn thời gian, chẳng qua chị ấy cực đoan hơn thôi.”
Tiết Đường nhẹ nhàng gật đầu: “Phụ nữ vẫn nên tự lập, đừng dựa dẫm vào ai cả.”
Anh nhìn cô, không nói gì.
Cô giật mình chữa lại: “Tôi không phải nói đàn ông không đáng tin đâu.”
Anh cười khẽ: “Tôi biết. Em nói đúng mà.”