Chương 27: Trình Kim An, em từ chối anh ta rồi
Editor: Qin
Vì đứng canh cửa cả buổi, nên lúc Tiết Đường ra khỏi nhà thì đã muộn.
Cô chẳng buồn bắt tàu điện nữa, quyết định gọi xe cho nhanh.
Trùng hợp thay, ngay trước cửa khách sạn, cô lại gặp người đã đụng mặt hôm qua.
Cao Hạo Đình chắc vừa đỗ xe xong, đang từ bãi đậu đi tới.
Vì đến trễ, cửa ra vào không còn nhân viên đón khách.
Từ đằng xa đã thấy đối phương.
“Lại trùng hợp thế à?”
Cao Hạo Đình sải bước tới bên Tiết Đường: “Lại gặp rồi.”
Tiết Đường khẽ gật đầu cười: “Ừ, lại gặp rồi.”
Hai người cùng đến cửa phòng tiệc.
Cô dâu và ba cô dâu đã đứng ngoài chờ sẵn.
Trễ thật rồi đấy.
Họ liền đi vòng vào bằng một cửa khác.
Chỗ ngồi đã được sắp xếp sẵn.
Hai người không cùng bàn, nhưng cũng chỉ cách một bàn bên cạnh.
Đèn trong phòng tiệc đã tắt.
Mãi đến khi họ bước lại gần, mới được người khác nhận ra.
Triệu Hoan vẫy tay gọi cô: “Đường Đường, bên này.”
Cô ấy đến sớm nên đã giữ chỗ trống cạnh mình từ trước.
Nghe tiếng Triệu Hoan gọi, Tiết Đường khẽ gật đầu với Cao Hạo Đình một cái rồi tách ra mỗi người ngồi một bàn.
Còn chưa kịp nhìn xem bàn mình có những ai, đã cảm nhận được một ánh mắt nóng rực từ phía đối diện đang chiếu thẳng tới.
Khi ánh đèn lướt qua, Tiết Đường thấy rõ người đang ngồi chính diện mình là ai.
Cái biểu cảm gì thế này…
Lại có ai chọc giận anh rồi?
Hôn lễ bắt đầu được đẩy dần tiến trình.
Trong tiếng dẫn dắt của MC, cánh cửa lớn của sảnh tiệc từ từ mở ra, cô dâu tay trong tay với cha mình bước vào lễ đường.
Tiết Đường quay đầu nhìn lên sân khấu.
Lưu Giang đứng ở vị trí trung tâm, cười đến là ngớ ngẩn.
Có lẽ bị bầu không khí đẩy lên, trên mặt Tiết Đường cũng không kiềm được mà hiện lên ý cười.
Không khí buổi lễ rất nhẹ nhàng, thoải mái.
Không phải là không có mấy đoạn xúc động, nhưng rơi vào miệng Lưu Giang rồi thì có cảm động đến mấy cũng biến thành chuyện buồn cười.
Rất nhanh đã đến phần mời rượu.
Đến lượt bàn họ, vừa nhìn thấy một bàn toàn nước ngọt, Lưu Giang lập tức cau mày bất mãn.
Anh ta dựng thẳng người lên: “Không phải tôi nói các cậu chứ, hôm nay là ngày đại hôn của người anh em các cậu đấy, mà từng người từng người đều uống nước ngọt là sao hả?”
Có người nói: “Tại ai cũng lái xe hết, uống rượu phiền lắm.”
“Phiền gì mà phiền?” Lưu Giang kêu một tiếng “ái chà”: “Chỗ này là khách sạn đấy, ngoài cửa có bao nhiêu người làm tài xế hộ rồi kìa. Nào, uống hết nước đi, đổ rượu vô, cùng cạn một ly với tôi.”
Nói xong còn không quên dặn dò bàn phía sau: “Bọn cậu cũng vậy nha, đổ đầy rượu vô đó.”
Phần lớn mọi người đều nể mặt.
Tất nhiên không bao gồm Trình Kim An.
Lưu Giang “nè” một tiếng, đưa tay chỉ Trình Kim An: “Lão Trình cậu thế là không được rồi nha, cậu nhìn đi, các chị em xung quanh đều rót rượu hết rồi, cậu là anh em của tôi mà lại không uống?”
Trình Kim An lười nhác lên tiếng: “Tối nay tôi còn phải đưa người ta về.”
“Thì gọi tài xế chứ sao.”
Trình Kim An bắt chước giọng điệu của anh ta: “Không ngồi vừa.”
“Chứ không vừa chỗ nào?” Lưu Giang không hiểu, anh ta biết hôm nay Trình Kim An đi cùng Thẩm Yến Hồi và Lư Niệm, nên đưa mắt nhìn sang hai người đó: “Tính cả cậu là ba người mà, thêm tài xế nữa là bốn.”
“Ai nói chỉ có ba người?” Trình Kim An nhướng cằm về phía trước, “Còn hai người nữa kìa.”
Triệu Hoan đang thì thầm với Tiết Đường, trước lúc tới còn chắc như đinh đóng cột là nhất định không uống rượu, giờ lại tự tay rót đầy ly.
Câu còn chưa kịp nói hết, Tiết Đường đã hơi khựng lại.
Kết hợp với câu nói vừa nãy bên tai…
Triệu Hoan liếc Tiết Đường, rồi lại nhìn sang Trình Kim An đối diện, sau đó nhỏ giọng hỏi bên tai Tiết Đường: “Cậu ta đang nói bọn mình à?”
Không ít người đang nhìn về phía họ.
Tiết Đường không làm động tác gì, chỉ khẽ trả lời: “Căn cứ theo hướng nhìn thì chắc là nói bọn mình.”
“Tại sao cơ?” Triệu Hoan chưa hiểu, trong đầu nảy ra một giả thuyết không tưởng: “Bọn mày hẹn nhau từ trước à?”
“Dĩ nhiên là không.” Tiết Đường lập tức phủ nhận, rồi suy đoán: “Tao đoán là anh ấy không muốn uống, nên lấy bọn mình ra làm cái cớ.”
Triệu Hoan gật gật đầu, nghe cũng có lý.
Chính cái gật đầu ấy khiến Lưu Giang hiểu lầm là đang đáp lời Trình Kim An.
“Thôi được rồi, thêm tài xế vào thì đúng là không ngồi đủ thật.”
Anh ta nâng ly: “Hôm nay thực sự cảm ơn mọi người đã nể mặt đến dự đám cưới của tôi, nếu có chỗ nào tiếp đãi chưa chu đáo, xin các anh em chị em thông cảm cho nhé.”
Giữa những tiếng chúc mừng tân hôn rộn rã, cô dâu chú rể rời đi sang bàn tiếp theo.
Trong lúc bữa tiệc vẫn đang diễn ra, Tiết Đường lại không kìm được nhớ về câu nói ban nãy của Trình Kim An.
Thật sự chỉ là nói cho có thôi sao?
Đang suy nghĩ, cô bỗng để ý đến điện thoại của người bên trái.
Ban đầu cũng chẳng có gì đặc biệt, chỉ là trong tầm mắt, trang chủ vừa lướt qua trên màn hình điện thoại trông rất giống của cô.
Tiết Đường nghiêng đầu nhìn kỹ.
Quả nhiên là trang của cô, còn đang ở trạng thái “đã theo dõi”.
Cô gái nhỏ ngồi bên trái hôm nay là lần đầu tiên Tiết Đường gặp mặt, lúc nãy khi cô dâu chú rể trao nhẫn, cô đã lén hỏi Triệu Hoan một chút.
Đây là vợ mới cưới của Thẩm Yến Hồi.
Tiết Đường không nhịn được liếc nhìn kỹ một lượt, đúng là còn nhỏ thật, nhìn thế nào cũng thấy giống sinh viên đại học.
“Em theo dõi chị rồi à?”
Tiết Đường hiếm khi chủ động bắt chuyện với người lạ.
Lư Niệm bị câu hỏi bất ngờ làm giật mình, vén tóc bên tai, có chút ngượng ngùng lên tiếng: “Em theo dõi chị từ lâu lắm rồi, hồi còn đi học đã rất thích xem video của chị, cảm thấy cực kỳ chữa lành luôn ấy. Chỉ là lúc nãy không nhận ra, sau đó mới thấy giống…”
Cô gái nhỏ nói mà mặt đỏ ửng, giọng điệu lại vô cùng chân thành.
Tiết Đường lập tức có ấn tượng rất tốt với cô ấy.
Thẩm Yến Hồi để ý thấy hai người đang trò chuyện, có lẽ sợ vợ mình ngại, nên cũng xen vào.
Chẳng mấy chốc, Triệu Hoan cũng nhập hội.
Bốn người nói chuyện rôm rả, vui vẻ không ngớt.
Lúc đang trò chuyện, Lư Niệm phát hiện Trình Kim An cứ hay nhìn về phía họ, bèn nghiêng đầu hỏi Thẩm Yến Hồi: “Chồng ơi, sao anh Trình cứ nhìn bọn mình thế? Có phải ngồi xa quá nên bị bỏ rơi không?”
“Không sao đâu, kệ cậu ta.” Thẩm Yến Hồi xoa đầu cô ấy, “Cậu ta rảnh quá đấy mà.”
Ba người họ đến khá sớm, là những người đầu tiên ở bàn này.
Mãi đến khi nhóm khách thứ hai xuất hiện mới bắt đầu có người ngồi vào.
Triệu Hoan cũng không đến muộn, lúc cô ấy ngồi xuống thì vẫn còn trống phân nửa chỗ.
Lúc đó Thẩm Yến Hồi đã dùng điện thoại nhắn tin cho Trình Kim An, bảo anh đổi chỗ vì đến lúc Tiết Đường đến, chắc chắn sẽ ngồi bên cạnh Triệu Hoan.
Tin nhắn thì đọc rồi, người cũng đứng dậy rồi.
Chỉ là chuyển hẳn sang vị trí xa nhất.
……
Nửa tiếng sau.
Khách khứa bắt đầu lục tục ra về.
Ở bàn họ cũng có người chuẩn bị rời đi.
Tiết Đường vừa định hỏi Triệu Hoan bao giờ về, thì vai bị ai đó vỗ một cái.
Quay lại nhìn, hóa ra là Cao Hạo Đình.
Vẫn là nụ cười quen thuộc kia: “Hôm nay có cần tôi đưa về không?”
Nói thật là thẳng thắn rồi đấy.
Tiết Đường không phải kiểu người quá nhạy cảm trong mấy chuyện thế này, nhưng cũng tuyệt đối không phải kiểu chậm hiểu.
Nếu hôm nay cô mà còn đồng ý, thì chẳng khác nào ngầm cho người ta một cơ hội.
Không thích hợp cho lắm.
Tiết Đường theo phản xạ liếc về phía Trình Kim An.
Quả nhiên đang nhìn cô.
“Không cần đâu, hôm nay bọn tôi tự về.” Tiết Đường ngẩng đầu nhìn anh ta, “Cảm ơn anh nha.”
Cao Hạo Đình tất nhiên cũng chú ý đến chi tiết nhỏ vừa rồi, trong nụ cười thoáng một tia ngộ ra.
“Khách sáo rồi. Ban đầu còn định thể hiện sự ga-lăng của mình lần nữa, nhưng đã không cần thì tôi đi trước nhé.”
Tiết Đường cũng mỉm cười với anh ta: “Đi đường cẩn thận.”
“Có dịp gặp lại.”
“Vâng.”
Đợi anh ta đi rồi, Triệu Hoan dùng khuỷu tay huých Tiết Đường, rõ ràng là biết rồi nhưng vẫn cố tình hỏi: “Không có hứng thú thật à?”
Tiết Đường cười cười, không đáp.
Được thôi.
Triệu Hoan lại hỏi: “Vậy bao giờ thì về đây?”
Tự đi về à?
Hay là…
Thôi khỏi.
Tiết Đường trả lời: “Giờ về cũng được mà, mọi người đi gần hết rồi.”
Triệu Hoan gật đầu: “Ừ, vậy mình rút.”
Vừa mới đứng dậy, Lưu Giang đã đi về phía họ.
Thấy hai người đang đứng, anh ta quay sang Trình Kim An: “Mấy người định về rồi hả, trên đường nhớ cẩn thận nha, còn quà cảm ơn cũng đừng quên mang theo đấy, quên rồi tôi không ship đâu nha!”
Thế này thì không về cũng phải về.
Thẩm Yến Hồi cười bảo Lư Niệm đứng lên.
Sau đó quay sang Trình Kim An: “Đi thôi?”
Trình Kim An lúc này mới lề mề đứng dậy: “Đi thì đi.”
Trông còn tỏ ra không tình nguyện cho lắm.
“Bác tài” lười biếng dắt đầu đoàn, Tiết Đường và Triệu Hoan thì vẫn đứng đó, nhìn nhau ngơ ngác.
Cuối cùng là theo hay không theo đây?
Đi ngang qua chỗ hai người, Thẩm Yến Hồi gọi: “Đi thôi.”
Thế này thì không theo cũng không được rồi.
Triệu Hoan thực ra hơi do dự, không biết có nên đi chung xe Trình Kim An không.
Lúc trước kiên quyết đòi đi cùng Tiết Đường, cũng vì sợ cô thấy ngại.
Giờ xem ra, hai người đó có vẻ cũng chẳng đơn giản gì.
Vậy thì chẳng cần làm bóng đèn làm gì.
Ra đến cổng khách sạn, cô ấy nói: “Tôi không đi chung với các cậu nữa đâu, sáng mai tôi còn phải dùng xe, để đây bất tiện. Tôi gọi tài xế riêng, bốn người các cậu cứ đi đi.”
Bốn người còn lại lập tức dừng bước.
Tiết Đường quay đầu nhìn cô ấy: “Vậy tao…”
“Mày vẫn y như hôm qua.” Chưa kịp nói gì thì đã bị Triệu Hoan ngắt lời, “Về đến nhà nhớ nhắn tin cho tao đấy.”
Tiết Đường: …
Cái gì đây.
“Thật ra em không có uống rượu.” Lư Niệm bên cạnh rụt rè giơ tay lên, “Với lại em có bằng lái. Chị Hoan nếu chị không ngại, em có thể làm tài xế cho chị, khỏi cần tìm tài xế riêng.”
Trình Kim An: …
Đồng loạt tỉnh ngộ làm bóng đèn hết à?
“Vậy thì được đó.” Triệu Hoan hỏi: “Nhà em ở đâu? Xem có gần không.”
Cả hai vừa so địa chỉ, thấy đúng là gần thật.
Đường đi rất tiện, mà nhờ thế, hai xe đều có thể lái về mà không cần thuê người lái thay.
Kế hoạch mới lập tức được thông qua.
Tất nhiên, hai người còn lại từ đầu đến cuối đều không lên tiếng.
Mãi đến khi ba người kia rẽ sang đầu bên kia bãi đỗ xe, hai người bọn họ vẫn đứng yên như trời trồng.
“Ngây ra đó làm gì? Đi chứ?”
“Bác tài xế” cất tiếng.
Tiết Đường chớp mắt liên tục, tình hình thay đổi nhanh đến chóng mặt.
Cô mấp máy môi: “Ừm… được.”
Trình Kim An bước không nhanh, Tiết Đường cũng thong thả theo sau cách anh một mét.
Về thành phố Lân được chừng ấy thời gian, cô vẫn chưa từng thấy xe của Trình Kim An.
Nhưng dựa theo ấn tượng của cô về anh, thì xe của Trình Kim An chắc chắn sẽ không thuộc loại bình thường. Nếu mà cũng kiểu xe phổ thông hay gặp đầy ngoài đường, thì đấy chẳng phải Trình Kim An nữa rồi.
Anh dừng lại.
Quả nhiên là xe thể thao bốn cửa, đỏ tươi chói mắt.
Rất đúng gu anh.
Chơi trội vừa đủ.
Đến bên xe, Trình Kim An không nói gì, trực tiếp mở cửa ghế lái rồi ngồi vào.
Tiết Đường đứng bên ngoài, hơi chần chừ.
Phải ngồi chỗ nào đây?
Ngồi ngay ghế phụ có bị anh cười không?
Thôi, leo ghế sau cho an toàn.
Cô đưa tay kéo cửa sau.
Kéo một cái không được.
Kéo thêm lần nữa vẫn không nhúc nhích.
Hết cách, cô đành giơ tay gõ cửa kính.
Giây tiếp theo, cửa kính hạ xuống.
Nhưng là kính bên ghế phụ.
Tiết Đường bước tới trước hai bước, khom người xuống: “Cửa chưa mở này.”
Tay phải của Trình Kim An đặt trên vô lăng, vì tay áo rộng nên bị trễ xuống một đoạn.
Ánh mắt Tiết Đường dừng lại nơi cổ tay anh.
Thật trắng.
Hồi cấp ba cô đã thấy da Trình Kim An trắng hơn hẳn mấy nam sinh khác, nhất là lúc anh mặc áo phông hoặc hoodie đen, da càng nổi bật, trắng đến trong vắt.
“Tôi là tài xế à?”
Câu hỏi thình lình.
Tiết Đường không kịp phản ứng, buột miệng khẽ “Hả?” một tiếng.
Lúc này Trình Kim An mới quay sang nhìn cô, giọng lộ rõ chút không vui: “Thật coi tôi là tài xế đấy à?”
Một câu nghe không mấy dễ chịu.
Ý sâu xa rút gọn lại chính là lên ghế phụ.
“Em không có ý đó.” Tiết Đường đưa tay kéo cửa ghế phụ, quả nhiên mở được.
Cô liền ngồi xuống, thắt dây an toàn.
Một mạch liền mạch, gọn gàng.
Trình tổng vẫn chưa hài lòng: “Đóng cửa kính lại, lạnh chết đi được.”
Tiết Đường thầm nghĩ, cửa kính cũng đâu phải cô hạ xuống đâu?
Nhưng không quan trọng.
Cô kéo cửa kính lên, ngồi ngay ngắn ở ghế phụ.
“Đóng xong rồi.”
Trình Kim An liếc cô, hừ khẽ một tiếng trong mũi.
Tiết Đường nghe thấy, liền quay sang nhìn anh.
Anh nhướng mày: “Nhìn tôi làm gì?”
Mặt mày đạo mạo ghê.
Tiết Đường quay lại, “Không có gì.”
Lại thêm một tiếng hừ.
Lần này cô không thèm nhìn nữa, cũng không hỏi.
Xe nhanh chóng khởi động, rời khỏi khách sạn.
Trên đường, Tiết Đường nhắn tin cho Triệu Hoan:
【Sao không rủ tao?】
【Mày hiểu mà, tao không muốn làm bóng đèn.】
【Ai nói mày là bóng đèn?】
【Tao tự phong mà.】
Bỗng nhiên, bên tai vang lên hai tiếng “cốc cốc”.
Tiết Đường nghiêng đầu, thì ra là tiếng ngón tay gõ nhẹ lên vô lăng.
Cô tắt màn hình điện thoại, không nhắn nữa.
Không khí lại rơi vào yên lặng.
Tiết Đường nhắc lại chuyện hồi sáng: “Sao anh lại nổi hứng nấu cháo vậy?”
Sao à?
Trình Kim An trong lòng bực bội trợn mắt: “Thì đói chứ sao.”
Tiết Đường: “Mà nấu hơi nhiều ha, em thấy nồi đất mới bị múc có xíu à.”
“……”
Lúc dừng đèn đỏ, Trình Kim An quay đầu nhìn cô: “Em đúng là không biết nấu ăn mà, thật sự nghĩ một chút xíu gạo là nấu được cháo hả?”
Thật ra trong lòng Tiết Đường muốn phản bác “nấu được mà.” Hồi cấp hai đã từng nghe bà Hạ nói rồi, là nấu cháo không thể ít quá, nếu không thì nấu hoài không nhừ.
Nhưng cô rõ ràng mới nấu gần đây thôi mà. Phần cho mỗi mình cô, hoàn toàn đủ dùng mà.
“À thì ra là vậy.” Thôi thì đừng nói thật nữa.
“Vậy cũng nhờ anh mà em mới được uống bát cháo ngon.”
“Hết rồi?”
Còn chưa đủ hả?
Tiết Đường nghĩ nghĩ, bèn bổ sung: “Cháo ngon lắm.”
Lần này thì anh im luôn.
Xem ra là hài lòng rồi.
“Còn cửa nhà nữa.” Tiết Đường dứt khoát hỏi luôn, “Cũng là anh lau giúp em hả?”
Vẻ mặt Trình Kim An lần này có chút khác. Khác biệt chủ yếu là ở chân mày.
Chỉ cần chuyện gì khiến anh tự tin, thấy mình chiếm thế thượng phong, thì đuôi mày nhất định sẽ nhướng cao. Còn như bây giờ, hơi cụp xuống một chút, chỉ xuất hiện khi anh thiếu tự tin.
Chừng ấy năm rồi, vẫn chẳng thay đổi chút nào.
“Bị ám ảnh sạch sẽ, nhìn không nổi.”
Lý do nghe có hơi gượng gạo. Vì phần bẩn là mặt ngoài cánh cửa, chứ có phải bên trong đâu. Nhưng thôi, chuyện đó không còn quan trọng nữa rồi.
“Cảm ơn anh nhé.”
Theo sau đó là một tiếng “Ừ” rất nhẹ, nhẹ đến nỗi Tiết Đường còn không chắc có phải mình nghe nhầm không.
“Vừa rồi người đó nói gì với em thế?”
Không dễ gì đâu. Trình tổng lại chủ động mở miệng bắt chuyện kìa.
“Người đó” là ai thì rõ quá còn gì.
“Người nào cơ?” Mặt Tiết Đường hiện lên vẻ mơ hồ.
Trình Kim An xác nhận xong, mới nói: “Cái gã họ Cao gì đó, Cao Hạo gì gì ấy.”
“À.” Tiết Đường đáp, “Anh ta à, không nói gì nhiều.”
Lúc cuối buổi tiệc cưới, hiện trường thật ra khá ồn, đủ loại tiếng nói xen vào nhau, cô với Trình Kim An còn ngồi cách nhau một bàn.
Nghĩ chắc anh cũng không nghe rõ được.
“Không nói gì nhiều là sao?” Hiển nhiên, Trình tổng không hài lòng với câu trả lời này.
Tiết Đường đành bất lực nhìn anh, “Anh ta hỏi em, tối nay có cần đưa bọn em về nhà không.”
Trình Kim An bật cười khẩy, “Anh ta rảnh rỗi ghê, chẳng lẽ lại không uống rượu? Là sao, dị ứng cồn chắc?”
“Anh ta có uống hay không thì em không rõ, có dị ứng hay không, cũng không biết.” Câu trả lời rất thật lòng.
Trình Kim An tranh thủ “ban” cho cô một cái liếc, “Rồi sao?”
Rồi à? Tiết Đường vẫn nhìn anh, “Rồi thì, em từ chối anh ta rồi chứ sao.”
“Em từ chối anh ta rồi đó, Trình Kim An.”
–
Tác giả có lời muốn nói:
Anh Trình: Bực ghê, cái gì đang nhảy thế này? À! Là tim tôi đó!