Chương 28: Vô gia cư
Editor: Qin
Tâm trạng của Trình Kim An dường như đạt đến độ thỏa mãn cực đại.
Nửa đoạn đường về sau không chỉ chủ động nói chuyện với Tiết Đường, lúc dừng đèn đỏ còn nhịp nhịp tay trái đặt trên cửa xe theo tiết tấu.
Đó chính là biểu hiện rõ ràng khi anh đang cực kỳ vui.
Nếu là trước đây, Tiết Đường thậm chí có thể đoán được lúc này Trình Kim An đang ngân nga bài gì trong đầu.
Một đêm trôi qua.
Tiết Đường bị mùi thơm đánh thức.
Cô lơ mơ ngồi dậy, cái mũi nhỏ nhúc nhích ngửi khẽ.
Không phải ảo giác thật rồi.
Cô chợt nhớ đến nồi cháo hôm qua.
Cô thật ra cũng chẳng mấy khi thấy Trình Kim An nấu cơm, chỉ có vài lần khi đến căn hộ anh thuê ở nước ngoài hồi trước.
Sau đó thì không bao giờ thấy lại.
Bên ngoài…
Không thể nào.
Tiết Đường lập tức phủ định mấy suy nghĩ loạn xạ trong đầu.
Anh đâu có biết mật mã cửa nhà.
Cả Triệu Hoan với Lý Cảnh Viên biết đều là mật khẩu cũ trước đây, chắc chắn cũng không thể là họ.
Vậy thì hình như chỉ còn lại một người duy nhất.
Cô nhảy xuống giường, mở cửa phòng ngủ ra.
Quả nhiên, người đang bận rộn trong bếp lúc này, không phải bà Hạ thì còn ai vào đây được nữa?
Nghe thấy tiếng động, Hạ Lâm Ngọc quay đầu lại: “Dậy rồi hả? Mau đi rửa mặt rồi ra ăn sáng.”
Tiết Đường gãi mái tóc có hơi rối, đáp một tiếng “vâng”.
Hôm nay tâm trạng của bà Hạ trông có vẻ khá tốt?
Sau khi rửa mặt thay đồ xong, Tiết Đường bước ra khỏi phòng.
Bữa sáng đã được bày sẵn trên bàn ăn.
Cháo kê mới nấu, trứng cuộn còn đang bốc khói, bên cạnh là bánh hành giòn như thể được mua từ tiệm bên ngoài.
Thậm chí còn có cả đĩa trái cây nhỏ, dĩa trái kiwi và dâu tây được xếp xen kẽ vô cùng bắt mắt.
Tiết Đường thầm nghĩ: Chắc chắn là có chuyện vui gì đó rồi đây.
Cô ngồi xuống bàn, nhìn người đối diện: “Mẹ, sao hôm nay mẹ qua đây vậy? Còn làm cả bữa sáng hoành tráng thế này nữa.”
Hạ Lâm Ngọc cắn miếng bánh hành, hờ hững nói: “Gọi là hoành tráng à?”
Tiết Đường cũng gắp miếng trứng cuộn, ánh mắt đầy nghi vấn.
Không phải sao?
Hạ Lâm Ngọc nhai xong miếng bánh mới chậm rãi lên tiếng: “Bạn gái của anh con cuối tuần này sẽ đến nhà chơi, mẹ định đi mua bộ đồ mới. Hôm nay con đi với mẹ.”
Thì ra là bạn gái của Hạ Khâm sắp tới nhà ra mắt.
Đúng là chuyện lớn thật.
“Được thôi.” Tiết Đường nói, “Hôm nay con cũng không bận gì, tụi mình cùng đi dạo.”
Thật ra thì vốn có việc.
Cô mấy hôm nay chưa cập nhật video, tiện thể gom được một đống đồ đặt online, tính hôm nay quay video mở hộp.
Nói đến mấy gói hàng…
Đống đồ mình đặt đâu rồi nhỉ?
Cô nghiêng người nhìn về phía góc gần cửa ra vào, sao lại không thấy cái nào vậy?
“Mẹ, mẹ có thấy mấy cái kiện hàng của con không?” Tiết Đường ngồi ngay ngắn lại, hỏi.
Lúc này Hạ Lâm Ngọc đang cầm bát cháo uống từng ngụm nhỏ: “Con nói cái đống lộn xộn đặt ở cạnh cửa vào ấy hả?”
“…Là cái đống đó.”
“Mẹ mở hết rồi, cất vào thư phòng rồi.”
Tiết Đường: …
“Đều mở hết rồi ạ?”
Mắt cô tròn xoe, không tin nổi.
Hạ Lâm Ngọc không nhịn được mà đảo mắt: “Còn hộp thì vẫn còn nguyên đấy. Con nghĩ mẹ ngốc lắm chắc, không biết là con định quay video à?”
Nói xong lại bắt đầu càm ràm: “Con có thể mở hết mấy cái túi ni lông nhìn là biết bẩn đó ra, rồi mới để trong nhà không? Một đống túi màu mè, đa số còn phủ bụi nữa. Để nguyên vậy ở cửa nhìn mà sạch sẽ gì chứ?”
…
Tiết Đường biết mình đuối lý, từ đầu đến cuối không cãi lại câu nào.
Bà Hạ lải nhải chừng mười phút rồi cũng thôi, chuyển sang tò mò về công việc của cô.
“Con nói xem, mỗi ngày chỉ quay video, thỉnh thoảng phát livestream, thu nhập như vậy có ổn định được không? Rồi bảo hiểm xã hội con có đóng không? Đừng để sau này đến tuổi nghỉ hưu, người ta tháng nào cũng có lương hưu, còn con thì chẳng có đồng nào.”
Đây là lần đầu tiên sau từng ấy năm, Hạ Lâm Ngọc nghiêm túc nói chuyện công việc với cô.
Thật ra Tiết Đường hiểu rất rõ, mẹ cô chưa bao giờ thật sự ủng hộ công việc này của cô. Chẳng qua là không xen vào thôi.
Làm nghề tự do kiểu này, trong mắt nhiều bậc phụ huynh vốn là nghề vừa rủi ro cao, không có đảm bảo lại còn chỉ kiếm được kiểu tiền nhanh, không bền.
Mẹ cô cũng chỉ là một người mẹ bình thường, có những lo lắng như vậy cũng là chuyện dễ hiểu.
Tiết Đường hoàn toàn hiểu điều đó, thế nên cũng rất nghiêm túc giải thích cho bà nghe về các nguồn thu nhập của ngành tự truyền thông, nói rõ phần lớn thu nhập hiện giờ đến từ đâu, thậm chí còn nói mình mỗi tháng đều đóng bảo hiểm xã hội đầy đủ.
Chẳng vì điều gì khác, chỉ muốn để mẹ yên tâm.
Quả nhiên, sau khi nghe xong, sắc mặt Hạ Lâm Ngọc trông dễ chịu hơn hẳn, nhưng cuối cùng vẫn còn lo: “Dù sao thì cũng đầy rủi ro. Lỡ đâu mai mốt mấy cái video ngắn hết thời, hoặc đám người như bọn con không hot nữa, chẳng phải vẫn chết đói à?”
Thành thật mà nói, Tiết Đường cũng từng nghĩ tới.
Mặc dù cô cảm thấy trong mười năm tới, khả năng video ngắn hết hot là rất nhỏ, nhưng chuyện “người cũ không còn nổi” thì lại rất có thể xảy ra.
Về cách đối phó, Tiết Đường cũng đã tính rồi. Có điều kế hoạch vẫn chưa hoàn thiện, nên vẫn chưa kể với ai cả.
Giờ mẹ đã có nỗi lo như vậy, cô cũng không thấy cần phải giấu.
“Con định sau này mở một công ty nhỏ, hoặc gọi là studio cũng được. Nhưng không phải bây giờ, chắc phải một hai năm nữa.”
Nghe vậy, Hạ Lâm Ngọc tròn mắt: “Con định khởi nghiệp hả?”
Nhìn biểu cảm kia, Tiết Đường đoán bà chuẩn bị lải nhải cả đống “rủi ro của khởi nghiệp”, cô còn chưa kịp nghĩ xem phải đối đáp ra sao, thì mẹ đã nói tiếp: “Ý kiến hay đấy chứ, người trẻ nên thử nhiều thứ.”
Tiết Đường: ?
Hoàn toàn ngoài dự đoán.
Cô chớp chớp mắt, hỏi: “Mẹ, mẹ thật sự thấy khởi nghiệp là tốt hả?”
Hạ Lâm Ngọc nói như thể lẽ đương nhiên: “Tất nhiên là tốt rồi. Mẹ nghe nói giờ khởi nghiệp vốn cũng không cần nhiều. Lấy một phần tiền ra thử mở đường mới, chẳng phải rất hay sao? Anh con ấy, chính là quá bảo thủ. Mẹ nói mãi rồi, với đầu óc như nó, đi buôn chắc chắn được, thế mà nó lại không nghe, cứ khăng khăng chui vào hệ thống nhà nước.”
“Nhưng cũng tại ba ruột nó đấy, không để lại tấm gương nào ra hồn cho nó noi theo.”
Về ba ruột của Hạ Khâm, Tiết Đường cũng từng nghe kể qua. Đó là lần ăn cơm cùng khi Tiết Mâu Sơn và Hạ Lâm Ngọc mới cưới không lâu, Hạ Khâm lúc đó đi học thêm không có ở nhà, ba người ngồi ăn thì nói đến chuyện cũ.
Ba ruột của Hạ Khâm ngày trước cũng là dân làm ăn. Không nói là lớn mạnh gì, nhưng ít nhất cũng đủ để gia đình sống khá hơn bao người. Những năm đầu 2000, đã có thể để cả nhà ở biệt thự, chạy xe Mercedes rồi.
Chỉ tiếc sau đó gặp phải kẻ lừa đảo. Tiền đầu tư vào, đối tác thì bùng, cộng thêm bao nhiêu kẻ nhân cơ hội đạp xuống. Không lâu sau, công ty phá sản.
Ba ruột của Hạ Khâm là người có chút sĩ diện, không chịu được thất bại, cũng không muốn đối mặt. Cuối cùng, ông nhảy xuống biển, để lại đống hỗn độn cho một mình mẹ của Hạ Khâm lo liệu.
May mà bà Hạ không phải kiểu mềm yếu dễ bắt nạt, chưa bao lâu đã vực dậy được tinh thần, bán cả biệt thự lẫn xe, còn phải tự bù thêm một ít tiền, cuối cùng mới vá được cái hố kia.
Còn về phía ông bà nội của Hạ Khâm, năm xưa bà Hạ cũng từng phàn nàn. Trước khi con trai xảy ra chuyện, họ soi mói bà đủ điều, cái gì cũng chê, cứ thấy bà không xứng với con trai tài giỏi của mình. Đến khi con mình gặp chuyện, ai nấy như bị ăn phải thuốc câm, đừng nói là giúp đỡ chuyện tiền nong, ngay cả một câu hỏi thăm tử tế cũng không có, cứ như sợ mẹ con bà sẽ đến vay tiền vậy.
Từ trước đến nay, bà Hạ dù là thời trẻ hay bây giờ, đều không phải kiểu người chịu thiệt. Năm đó sau khi xử lý xong mọi chuyện, bà dắt Hạ Khâm đi đổi họ, dứt khoát cắt đứt sạch sẽ với nhà kia, từng ấy năm trôi qua, cũng chưa từng liên lạc lại.
Tiết Đường khi còn học tiểu học, lần đầu tiên nghe chuyện này, trong lòng đã âm thầm giơ ngón tay cái với bà Hạ.
Hồi đó cô còn xếp mẹ mình đứng đầu bảng xếp hạng “ngầu nhất quả đất”.
Từng ấy năm trôi qua rồi, hình như điều đó vẫn chưa thay đổi.
Sợ nhắc lại chuyện cũ sẽ khiến mẹ không vui, nên Tiết Đường không đào sâu thêm.
“Con thấy anh con bây giờ cũng ổn mà. À đúng rồi mẹ, mẹ gặp chị dâu tương lai bao giờ chưa?”
Hạ Lâm Ngọc đáp: “Gặp một lần rồi, Trung thu năm ngoái nó theo anh con về nhà, con bé cũng chững chạc, đàng hoàng lắm.” Nói xong còn bổ sung: “Lần này về là chính thức ra mắt đó, đến hôm đó con cũng phải về nhà.”
Tiết Đường cười cười: “Chắc chắn rồi, chị dâu tương lai mà, con phải đích thân gặp một cái chứ.”
Sau đó, cô dẫn mẹ đi dạo mua sắm.
Đi đâu xa cho mệt, hai người tới thẳng trung tâm thương mại gần nhà.
Tốc độ mua sắm của bà Hạ vẫn như xưa, rất nhanh. Bình thường chẳng bao giờ chủ động đi dạo phố, mỗi lần đi là có mục tiêu rõ ràng, nên thường chưa tới một tiếng là xong hết.
Hôm nay cũng vậy.
Hai mẹ con ra khỏi nhà gần 10 giờ, bây giờ còn chưa tới 11 giờ rưỡi.
“Ăn trưa ở đây rồi hãy về.” Bà Hạ đã lên tiếng, Tiết Đường đương nhiên không có ý kiến.
“Vâng.” Cô lấy điện thoại ra tra xem có gì ăn ngon, “Mẹ muốn ăn gì nào?”
Lướt cả buổi, không thấy mẹ trả lời.
Tiết Đường ngẩng đầu gọi: “Mẹ?”
Hạ Lâm Ngọc hoàn toàn không nghe cô nói gì, ánh mắt rõ ràng đang dừng ở hướng khác.
Chưa kịp nhìn theo, bà Hạ đã mở miệng: “Kia chẳng phải là Tiểu Trình sao?”
Tiết Đường: …
Người mà mẹ cô gọi là “Tiểu Trình”, ngoài Trình Kim An ra thì còn ai vào đây nữa.
Liên tục vài ngày đều chạm mặt, đúng là trùng hợp kỳ lạ.
Hay là nhìn nhầm?
Tiết Đường quay đầu xác nhận.
Quả nhiên không nhầm, hôm nay không chỉ có Tiểu Trình, mà còn có cả bà nội của Tiểu Trình!
“Người lớn tuổi bên cạnh là ai thế? Bà nội cậu ta à?”
Năm nhất đại học, Tiết Đường từng theo Trình Kim An về thăm bà nội anh.
Không biết cụ còn nhớ mặt cô không? Nếu nhớ, chẳng phải sẽ bại lộ mất sao?
Không được, không được để chuyện này xảy ra.
Tiết Đường buột miệng trả lời: “Chắc vậy.”
Nói rồi toan kéo mẹ rời đi nhanh.
Đáng tiếc trời không chiều lòng người.
Trước khi Tiết Đường kịp kéo mẹ đi, ánh mắt của bà Hạ và “Tiểu Trình” đã giao nhau.
Từ đằng xa thấy hai mẹ con họ, Trình Kim An cũng không khỏi sửng sốt.
Hôm nay với anh mới thật sự là “trùng hợp thật đấy”.
Ban đầu anh vốn không định đến đây.
Sáng sớm nay, anh đến thăm Lý Ngọc Dung. Bình thường trong nhà chỉ có cô giúp việc bầu bạn với bà cụ, sợ bà cụ buồn, nên hễ có thời gian là anh lại ghé, nói chuyện vài câu cũng được.
Có lẽ vì bà cụ nằm viện rồi lại nghỉ dưỡng ở nhà một thời gian, nằm mãi cũng thấy chán, vừa thấy cháu trai đến, bà cụ liền muốn ra ngoài đi dạo một chút.
Trình Kim An với bà nội vốn luôn rất hòa thuận, đặc biệt là bà nội anh lại là một người lý trí, biết điều.
Lý Ngọc Dung cũng phát hiện cháu mình có điều lạ, theo ánh mắt anh nhìn sang, liền thấy một đôi mẹ con đứng ở hành lang đối diện.
Ban đầu chỉ thấy quen quen, nhìn kỹ lại mới nhận ra, chẳng phải là cô gái năm đó cháu mình dẫn về nhà sao?
“Ơ, đây không phải là bạn gái cũ của cháu à?”
Trình Kim An: …
Trong ấn tượng của Lý Ngọc Dung, bọn họ chia tay là năm Trình Kim An học năm ba đại học.
Bình thường cháu trai bà cụ lúc nào cũng tỏ ra vô tâm vô phế, nhưng đúng vào dịp kỳ nghỉ đông năm ba, khi trở về nhà lại cứ mặt ủ mày chau, tâm trạng rõ ràng rất tệ.
Bà cụ đoán ngay là gặp vấn đề trong chuyện tình cảm.
Hỏi thử thì quả nhiên chia tay rồi.
Bà cụ hiểu cháu mình, chỉ cần nghĩ đến việc nó từng dẫn cô gái kia về ra mắt mình là biết nó thật sự nghiêm túc.
Huống hồ, đến giờ chắc vẫn còn thích đấy.
Nếu không thì sao mãi không chịu quen ai?
Trình Kim An là người sống tình cảm, điểm này bà cụ vô cùng chắc chắn.
Lý Ngọc Dung ngẩng đầu nhìn cháu trai: “Nhìn thấy rồi, không qua chào hỏi người ta à?”
Trình Kim An liếc nhìn đối diện, rồi lại nhìn sang bà nội mình.
Đã bị đẩy đến mức này rồi, hình như cũng chẳng còn cách nào khác.
Anh cúi đầu, bất đắc dĩ căn dặn: “Bà ơi, lát nữa đừng nói linh tinh nhé.”
Vừa nghe xong, Lý Ngọc Dung liền hiểu ngay.
Ra là mẹ cô gái kia hoàn toàn không biết chuyện hai đứa từng quen nhau.
Cháu bà, hóa ra còn chưa có “danh phận” chính thức.
Bà cụ giả vờ ngây thơ: “Bà sao có thể nói linh tinh được chứ.”
…
Thấy hai bà cháu nhà kia đi về phía mình, Hạ Lâm Ngọc kéo tay Tiết Đường: “Còn đứng đực ra đó làm gì? Người ta tới rồi, chào hỏi đi.”
Chạy không thoát rồi.
Tiết Đường gần như bị mẹ kéo đến trước mặt.
“Cháu chào cô ạ.”
Bốn người, Trình Kim An là người mở lời trước.
Tiết Đường nhìn về phía Lý Ngọc Dung, tinh thần bà cụ rất tốt, dáng đi thẳng lưng không còng, trông như đã khỏe hẳn rồi.
Bà cụ lúc này cũng nhìn sang cô, ánh mắt vẫn ấm áp như xưa.
Tiết Đường nở một nụ cười, gọi một tiếng: “Bà ạ.”
Lý Ngọc Dung nghe vậy thì rất vui, cười đáp lại.
Sau đó bà cụ hỏi: “Cô bé, ta từng gặp cháu rồi đúng không?”
Tiết Đường lập tức hít vào một hơi.
Trình Kim An theo phản xạ siết chặt nắm tay.
Anh liếc sang nhìn sắc mặt của Hạ Lâm Ngọc lúc này hình như cũng đang tò mò.
“Cháu với Tiết Đường là bạn học cấp ba ạ.”
Hai người cùng lúc thở phào.
Hạ Lâm Ngọc cười tươi: “Trí nhớ của bác thật tốt quá, còn nhớ chuyện hồi cấp ba.”
Lý Ngọc Dung cười hiền hậu: “Con gái chị đẹp quá mà, tôi ấn tượng sâu sắc lắm.”
“Cậu Tiểu Trình cũng đẹp trai, đứng giữa đám người là tôi nhìn thấy liền.”
Đấy, màn “tung hô lẫn nhau” bắt đầu rồi.
Mà đâu chỉ có vậy.
Hạ Lâm Ngọc còn tiếp lời: “Bác đúng là có phúc, bây giờ mấy người trẻ chịu đi dạo cùng người lớn chẳng còn nhiều đâu.”
Lời nói rõ ràng là đang khen ngợi Trình Kim An.
Lý Ngọc Dung nghe thế cũng vui vẻ: “Đúng vậy, An An nhà tôi đối xử với tôi rất tốt đấy.”
An An?
Tiết Đường không nhịn được liếc nhìn Trình Kim An một cái, thì ra bình thường bà nội gọi anh là An An cơ đấy.
Chỉ là sao trước đây cô chưa từng nghe thấy nhỉ?
Bắt gặp ánh mắt dò xét của Tiết Đường, Trình Kim An hơi lúng túng ho khẽ một tiếng.
Lý Ngọc Dung nào không hiểu cháu trai mình đang nghĩ gì, cố tình nói: “Mấy đứa nhìn đấy, nó lúc nào cũng không cho tôi gọi nhũ danh của nó ngoài đường, nhưng tôi gọi quen từ khi nó còn bé xíu cơ. Giờ bảo bỏ sao mà bỏ được.”
… Tiết Đường thầm nhủ trong lòng, trách sao ngày đó rõ ràng cô nghe thấy bà gọi “Tiểu An” mà cứ tưởng mình nghe nhầm.
Bình thường thì mặt dày thế, riêng chuyện này lại ngại ngùng làm chi.
Hạ Lâm Ngọc bật cười phụ họa: “Con trai lớn rồi, ngại ngùng là đúng rồi.”
…
Hai người lớn càng nói càng hợp, cuối cùng còn rủ nhau đi ăn trưa chung.
Lý Ngọc Dung gọi Trình Kim An: “An An, mau xem quanh đây có chỗ nào ăn ngon không, trưa nay bốn người mình cùng ăn nhé.”
“Vâng ạ.”
Trình Kim An bắt đầu tra cứu nhà hàng.
Hạ Lâm Ngọc cũng gọi Tiết Đường: “Con đừng đứng chơi không, qua xem cùng Tiểu Trình đi.”
“Dạ được.” Tiết Đường bất đắc dĩ, đi vòng qua đứng cạnh anh, nhìn màn hình điện thoại.
Đúng lúc Trình Kim An lướt tới một tiệm Quảng Đông được đánh giá khá cao, nằm trên tầng bốn.
Anh hỏi: “Chỗ này được không?”
Tiết Đường gật đầu: “Được, nhìn cũng thanh đạm, hợp với khẩu vị của bà.”
Trình Kim An cụp mắt nhìn cô, ánh mắt vừa vặn rơi xuống đỉnh đầu cô.
“Ăn thanh đạm vẫn tốt hơn.”
Tiết Đường ngẩng đầu lên khi nghe vậy, lúc này khoảng cách giữa hai người rất gần, vai gần như đã chạm nhau.
“Vậy sao anh còn mở nhà hàng lẩu?”
“… Liên quan gì đến em.”
“Ờ, đúng là không liên quan thiệt.”
“…”
Bữa cơm hôm đó rất vui vẻ.
Trong lúc ăn, Hạ Lâm Ngọc còn nhắc tới chuyện con trai sắp dẫn bạn gái về ra mắt.
Lý Ngọc Dung lập tức nhập vai “người từng trải”, không chỉ kể chuyện năm xưa nàng dâu mới vào cửa, mà còn chia sẻ đủ kiểu kinh nghiệm đón tiếp nhà gái.
Hạ Lâm Ngọc dù bản lĩnh mấy thì đây cũng là lần đầu làm thông gia, lòng cầu thị cực kỳ rõ ràng.
Bà nghe chăm chú từ đầu đến cuối, chỉ thiếu nước lấy điện thoại ra ghi chép nữa thôi.
Sau bữa cơm, Lý Ngọc Dung lại bảo Trình Kim An đưa mẹ con Tiết Đường về trước.
Trên đường đi, hai người vẫn tiếp tục trò chuyện.
Trình Kim An liếc nhìn hàng ghế sau, khẽ nói: “Bọn họ nói chuyện hợp quá nhỉ.”
Tiết Đường ngồi lại ghế phụ quen thuộc: “Ừ, nói chuyện khá hợp.”
Chiếc xe thể thao đỏ đỗ lại trước cổng khu chung cư Vân Đỉnh Loan.
Lý Ngọc Dung nhìn ra ngoài cửa sổ, ngạc nhiên “ơ” lên một tiếng: “An An, cháu không phải cũng có một căn nhà ở khu này sao? Trước kia thỉnh thoảng còn ghé ở mà?”
Trình Kim An: …
Tiết Đường: …
Hạ Lâm Ngọc: “Tiểu Trình cũng có nhà ở đây hả, trùng hợp ghê. Nhà cháu ở tòa mấy thế?”
Trình Kim An nắm chặt vô lăng, quay đầu lại cười đáp: “Cháu bán rồi ạ, giờ không ở đây nữa.”
“Ơ, bán rồi à?”
“Cháu bán hồi trước thôi ạ. Nhà đó để không cũng phí, cháu gần như không ở, thấy có người trả giá hợp lý thì bán luôn.”
“Cũng phải.” Hạ Lâm Ngọc gật đầu, “Để trống một căn nhà thì tiếc lắm, không bán thì cũng nên cho thuê.”
Lý Ngọc Dung cũng phụ họa, “Nói đúng lắm.”
Miệng thì nói thế, nhưng trong lòng bà cụ vẫn thấy có gì đó không đúng.
Có chuyện mà trùng hợp quá, người ta không thể không nghi ngờ là cố ý.
“Vậy tụi tôi về trước nhé, hôm nay cảm ơn Tiểu Trình với bác nhiều nha.”
“Cảm ơn gì chứ, chuyện nhỏ thôi mà.” Qua cửa xe đang mở, Lý Ngọc Dung nhìn Tiết Đường, dịu dàng nói: “Có thời gian thì đến chơi với bà nha.”
Tiết Đường ngoan ngoãn đáp: “Vâng, con sẽ đến, bà ơi tạm biệt.”
Đợi xe Trình Kim An rời đi, mẹ con cô mới quay người đi vào khu chung cư.
Hạ Lâm Ngọc có ý hỏi dò: “Tiểu Trình nhà cửa chắc cũng khá giả nhỉ, xe là loại xịn nè, lại còn có nhà riêng, nghe khẩu khí thì chắc không phải chỉ một căn đâu ha.”
Tiết Đường gật đầu: “Chắc là vậy.”
Hạ Lâm Ngọc tiếp tục: “Nhưng Tiểu Trình thật sự là người rất tốt, không có mấy cái thói hư của mấy cậu công tử giàu có.”
Không biết vì sao, cứ mỗi lần mẹ nhắc tới Trình Kim An là Tiết Đường lại thấy có chút kỳ kỳ.
Với những lời của mẹ, cô chỉ đáp lấy lệ cho xong.
Hạ Lâm Ngọc thấy cô không mặn mà, cũng không nói thêm nữa.
Thời gian trôi qua nhanh chóng, cuối tuần đã tới.
Tiết Đường đặt chuông báo thức lúc 7 giờ, dậy sớm trang điểm đơn giản, sau đó lên tàu điện ngầm về nhà ở Khê Nam.
Cô đi sớm, đến nơi chưa đến 9 giờ.
Vừa gõ cửa, trong nhà liền vang lên tiếng bước chân vội vã.
Nghe tiếng là biết ngay là mẹ cô.
Vào nhà rồi, Hạ Lâm Ngọc lại quay về bếp rửa trái cây.
Tiết Đường đảo mắt nhìn quanh, anh trai không có nhà, chị dâu tương lai cũng không thấy.
Nghĩ đến lúc nãy phải đứng gõ cửa một lúc, cô nói với vào trong: “Mẹ, mẹ đưa con chìa khóa nhà đi.”
Một lát sau mới có tiếng trả lời từ bếp: “Không cho đâu, mẹ định đổi sang khóa điện tử, lúc nào xong mẹ cho con mật mã.”
Tiết Đường vui vẻ: “Thế thì quá được rồi.”
Cô tiến lại gần bếp: “Anh con với chị ấy bao giờ đến vậy?”
Hạ Khâm dậy sớm rồi ra ngoài, nói lát nữa đón bạn gái về cùng.
Hạ Lâm Ngọc ước tính: “Chắc nửa tiếng nữa là tới.”
“Dạ.”
Tiết Đường nhìn quanh bếp: “Có gì cần con giúp không?”
Hôm nay Hạ Lâm Ngọc muốn “trổ tài bếp núc”, một mình đúng là hơi luống cuống.
Bà chỉ tay về góc bàn bếp: “Giúp mẹ bóc ít tỏi, rồi thái thêm gừng, ớt và hành lá nữa.”
Tiết Đường gật đầu: “Dạ, thái kiểu gì ạ?”
“Tỏi băm nhuyễn, còn lại thái lát là được.”
“Ok.”
Hai mẹ con bận rộn trong bếp một lúc.
Mãi đến khi bên ngoài vang lên tiếng khóa cửa vặn mở, Tiết Đường mới gọi: “Mẹ ơi, họ tới rồi.”
Hạ Lâm Ngọc lập tức rửa tay, lau khô, rồi cùng con gái ra đón.
“Cháu chào dì, chào em gái.”
Vừa gặp mặt chị dâu tương lai, trong lòng Tiết Đường lập tức tán thành lời mẹ, đúng là chững chạc, khí chất toát ra rất rõ.
Ấn tượng đầu tiên rất tốt.
Rồi cô nhìn thấy chiếc khăn lụa trên cổ chị, là cái cô đã tự tay mua ở Nam Hòa, mang về thành phố Lân dịp trước.
Mới lần đầu về ra mắt mà đã mang theo, đúng là biết ghi điểm.
Hạ Lâm Ngọc hiếm khi cười tươi như vậy: “Dì chào con nhé, dì xưng hô với con thế nào đây?”
“Cháu tên là Hà Lăng, chữ ‘Hà’ là người đơn, ‘Lăng’ là buổi sáng sớm, dì cứ gọi con là Tiểu Lăng là được.” Cô gái lại nhìn Tiết Đường một cái, “Nếu em gái không ngại, gọi chị là chị Lăng nha, chắc chị lớn hơn em hai tuổi đó.”
Tiết Đường mỉm cười: “Được ạ, chị Lăng.”
“Tiểu Lăng, vào phòng khách nào.” Hạ Lâm Ngọc quay sang dặn con gái, “Đường Đường, con mang đĩa trái cây rửa sẵn ra đi nhé.”
“Được ạ.”
Đợi Tiết Đường quay người vào bếp, Hà Lăng mới khẽ giọng nói với Hạ Khâm: “Em gái anh xinh thật đấy, còn đẹp hơn trong video nữa.”
Trong lời nói tràn đầy sự chân thành và ngưỡng mộ.
Khoảng thời gian sau đó, Hạ Lâm Ngọc quay lại bếp nấu ăn, trước khi đi còn giao cho Tiết Đường một nhiệm vụ là ở lại phòng khách trò chuyện với anh trai và chị dâu tương lai.
Trò chuyện vốn không phải là sở trường của Tiết Đường, Hạ Khâm lại càng không.
May mà đây lại đúng là “vùng an toàn” của Hà Lăng.
Một buổi nói chuyện trôi qua, Tiết Đường mới biết chị dâu tương lai của mình lại là phóng viên.
Bảo sao có thể tự nhiên thoải mái ngồi giữa hai người như thể đó là sân khấu của mình vậy.
Bà Hạ thì nhanh tay lẹ chân, làm việc dứt khoát gọn gàng, một mình xoay mười món ăn cũng chẳng có gì khó khăn.
Đúng 11 giờ rưỡi, cơm trưa bắt đầu.
Trong khi Tiết Đường đang vui vẻ ăn cơm trong khung cảnh đoàn tụ gia đình, thì bên phía Trình Kim An lại xảy ra chút “biến cố”.
Ông chủ Trình mấy hôm nay đều ở lại nhà bà nội Lý Ngọc Dung, thậm chí buổi tối cũng ngủ lại đó.
Ở liền ba ngày, cuối cùng hôm nay Trình tổng cũng chuẩn bị rút quân về nhà.
Nhìn cháu trai tóc tai bù xù như tổ quạ, mắt còn ngái ngủ mà đã ngồi lù lù trước mặt mình, Lý Ngọc Dung phẩy tay đầy ghét bỏ: “Con đi sửa soạn lại bản thân rồi hãy ra ăn sáng.”
Trình Kim An xoa đầu, vẻ mặt bất đắc dĩ: “Con nói này, bà nội thân yêu à, có ai ghét bỏ cháu ruột mình như bà không?”
“Có chứ.” Lý Ngọc Dung vô cùng đương nhiên, “Lớn rồi thì phải chú ý hình tượng chứ sao.”
“Con đang ở nhà mà…” Trình Kim An tròn mắt, “Ai ở nhà còn phải quản lý hình tượng nữa.”
Lý Ngọc Dung lắc đầu: “Sai rồi. Ai nói ở nhà thì không cần để ý? Lúc bà mới cưới ông nội con ấy, ngày nào ông ấy cũng dậy sớm hơn bà, rửa mặt chải đầu chỉnh tề hết rồi mới xuất hiện trước mặt bà.”
Trình Kim An giơ tay đầu hàng: “Bà ơi, bà lấy ông nội con ra làm ví dụ làm chi. Với lại tình huống đó là thời kỳ mới cưới mà.”
Lý Ngọc Dung vẫn không đồng tình: “Con bây giờ lười quá, sau này sửa không nổi đâu.”
“Rồi rồi rồi.” Trình Kim An bị ép đứng dậy, “Bà nội cứ chờ con mười phút, con cam đoan sẽ quay lại ăn sáng trong hình dạng của một con người.”
Mười phút sau, Trình tổng xuất hiện lại trên bàn ăn, biến hình hoàn hảo.
Anh nhướng mày về phía bà nội: “Sao ạ? Cháu bà có đẹp trai không?”
Lý Ngọc Dung hài lòng ra mặt: “Cháu bà đương nhiên là đẹp trai nhất rồi.”
…
Buổi chiều, Trình Kim An trở về nhà mình.
Từ lúc tốt nghiệp đại học về nước, anh đã bắt đầu sống một mình.
Lúc đầu là thuê nhà, sau khi doanh thu tiệm ổn định, anh mua căn nhà đầu tiên, chính là nơi anh đang sống hiện tại.
Không giống như mấy ông chủ có tiền là vội vàng đầu tư bất động sản, Trình Kim An thấy nhà cửa chỉ cần đủ để ngủ là được. Trong tay có một hai căn là đủ rồi, tiền dư anh còn thà đầu tư thêm mấy tiệm khác.
Khu anh đang ở hiện tại tuy cũ hơn so với Vân Đỉnh Loan, nhưng nằm ngay trung tâm thành phố, tiện cho công việc nên người trẻ thuê ở đây cũng không ít.
Hôm nay là cuối tuần, buổi chiều trong khu cũng khá đông người, người trẻ dắt chó, mấy ông cụ bà lão đi dạo.
Trình Kim An ở tầng sáu.
Vừa bước ra khỏi thang máy, anh suýt tưởng mình bấm nhầm tầng.
Một ông cụ đang đứng trước cửa nhà anh với một anh nhân viên của ban quản lý, miệng không ngừng yêu cầu mở cửa.
“….”
Nhà ai đây?
Chắc là tiếng đóng cửa thang máy khiến hai người kia chú ý, đồng loạt quay đầu nhìn lại.
Nhân viên ban quản lý như thấy cứu tinh, lập tức chạy vội tới, mắt sáng như sao: “Anh ơi, anh là chủ nhà đúng không?”
Trình Kim An vẫn còn mù mờ: “Ờ đúng rồi, có chuyện gì vậy?”
Chưa kịp để nhân viên nói tiếp, ông cụ đã xông lên một tràng thao thao bất tuyệt: “Tôi nói cho cậu biết nhé, nhà cậu bị rò nước đấy, nước thấm xuống cả nhà tôi luôn rồi, đồ đạc nhà tôi…”
Trình Kim An cuối cùng cũng hiểu ra ông này là hàng xóm tầng dưới, vì bị thấm nước nên kéo luôn người quản lý lên gõ cửa nhà anh, suốt quá trình còn nhất quyết đòi họ mở cửa để vào khóa van nước.
Mặc dù bên ban quản lý đã nói rõ là họ không có mật mã, chỉ có thể liên hệ chủ nhà, nhưng ông cụ vẫn kiên quyết không chịu nghe.
May là giằng co được mười mấy phút thì Trình Kim An xuất hiện.
Sự việc thì đã rõ, nhưng anh vẫn không thể hiểu nổi làm sao nhà mình lại rò nước.
Anh hỏi ông cụ: “Ông bắt đầu thấy thấm nước từ khi nào ạ?”
Ông cụ vẫn sốt ruột: “Còn khi nào nữa, chính là trưa nay bắt đầu có nước, không thì tôi đã đến từ sớm rồi.”
Vậy là hợp lý rồi.
Trình Kim An vừa ở nhà bà nội ba ngày, chuyện xảy ra vào trưa nay, sao có thể đổ lên đầu anh được?
Anh đứng thẳng lưng, cười một cái: “Ông ơi, không giấu gì ông, cháu ba ngày nay không có ở nhà, không thể nào là nhà cháu rò nước được, trừ phi có trộm vào nhà, mở vòi nước chơi ấy.”
“Không thể nào!” Ông cụ hoàn toàn không tin, “Tôi ở ngay dưới nhà cậu, không phải nhà cậu rò nước thì nhà tôi sao lại bị ngấm nước được?”
Thực ra chính điểm này cũng khiến Trình Kim An thấy khó hiểu.
Nếu ông cụ không nói dối thì quả thực cũng khá kỳ lạ.
“Vậy thì cháu mở cửa để ông và anh nhân viên vào xem cho rõ luôn nhé.” Trình Kim An đặt ngón tay lên đầu đọc vân tay, “Chứ không thể nào là nhà cháu được…”
Chữ “rò nước” còn chưa kịp thốt ra, Trình Kim An đã chết lặng trước cảnh tượng nước lênh láng tràn khắp sàn nhà.
Đúng là nhà anh bị rò thật rồi…
Thấy có “bằng chứng sống”, ông cụ vui mừng đến mức vỗ tay bôm bốp: “Tôi nói rồi mà, chuyện này tôi đâu có vu oan ai!”
Trình Kim An thật sự không hiểu nổi, nước ở đâu ra mà ngập thế này?
Ngay lúc anh còn đang định hỏi ông cụ xem tính đền bao nhiêu, thì nhân viên ban quản lý đột nhiên phát hiện ra điểm bất thường.
“Không đúng đâu anh ơi, hình như không phải nhà anh rò nước.” Anh ta giơ tay chỉ về phía bức tường xa xa, “Tường nhà anh ướt hết rồi, nước là từ tầng trên chảy xuống đấy ạ!”
Trình Kim An: ?
Ông cụ: …
Cuối cùng, anh nhân viên bên ban quản lý dứt khoát liên lạc với cư dân tầng bảy. Tầng bảy là một cặp đôi đang sống cùng nhau, không may là mấy ngày nay họ vừa hay đi du lịch.
Tưởng đâu lại là một vụ “án treo”, nhưng vừa nghe xong sự tình, cặp đôi liền vội vàng cung cấp mật mã cửa cho ban quản lý, nhờ họ lên kiểm tra giúp. Ai ngờ vừa mở cửa, chân tướng lập tức lộ rõ.
Trong nhà tuy không có người, nhưng có một con mèo.
Lúc nhân viên quản lý lên đến nơi, “thủ phạm” đang ung dung đứng trên bàn bếp, nhìn dòng nước nhỏ từng chút từ vòi chảy vào bồn rửa, rồi do bồn đã đầy nên nước tràn xuống đất. Sau đó thì sao? Thì ngấm thẳng xuống nhà Trình Kim An.
Cặp đôi kia vội vàng gọi điện xin lỗi Trình Kim An và ông cụ tầng dưới, giọng điệu vô cùng chân thành, đồng thời cam kết sẽ bồi thường toàn bộ chi phí sửa chữa.
Cúp điện thoại, Trình Kim An đứng trước cửa nhìn sàn nhà trong căn hộ của mình bị nước ngập loang lổ. Không biết phải bắt đầu từ đâu, anh dứt khoát gọi công ty vệ sinh. Tiện thể, cũng liên lạc luôn với nhà thiết kế từng phụ trách trang trí căn hộ này.
Đợi nhà thiết kế đến nơi thì nước cũng được dọn gần xong. Nhìn cảnh tượng như vừa xảy ra thảm họa thiên nhiên trước mắt, nhà thiết kế nhíu chặt mày: “Chiếc sofa này, kệ tivi, sàn gỗ… không cứu nổi rồi. Anh phải làm lại toàn bộ đấy.”
Trình Kim An nghe đến đây, mắt tối sầm, “Làm lại hết thì mất bao lâu?”
Nhà thiết kế cũng không lòng vòng với anh: “Sàn phòng khách chắc chắn phải thay. Cộng thêm kệ tivi nữa, mấy thứ này thay thì nhanh thôi, nhưng mà đều là gỗ. Dù có là vật liệu siêu an toàn thì khi thi công xong vẫn sẽ phát tán formaldehyde với các chất độc khác. Anh phải mở cửa thông gió. Ít nhất hai tháng không được ở là chuyện chắc chắn.”
Trình Kim An: tối sầm một lần nữa.
Hồi lại tinh thần, anh thở dài thườn thượt: “Thôi được rồi, chuyện này giao cho anh vậy. Anh giúp tôi lo liệu đi.”
Nhà thiết kế: “Không vấn đề.”
Sau khi quyết định xong, nhà thiết kế bắt đầu kiểm tra toàn bộ căn hộ. Sàn phòng ngủ cuối cùng cũng không thoát khỏi số phận bị thay mới.
Thế là xong luôn cái giường. Phải tháo dỡ.
Nhà thiết kế vừa đi, Trình Kim An lập tức kéo vali ra bắt đầu thu dọn quần áo. Nhà này là không thể ở được nữa rồi.
Nhưng anh cũng không định về nhà ba mẹ. Còn nhà bà nội Lý Ngọc Dung thì anh mới rời đi hôm qua, giờ quay lại chắc chắn sẽ bị hỏi đông hỏi tây, bà cụ thể nào cũng lo sốt vó. Anh mệt rồi. Ít nhất hôm nay, anh không muốn đối mặt với mấy chuyện đó.
Cân nhắc một lúc, cuối cùng anh quyết định sang nhà Thẩm Yến Hồi tá túc vài hôm.
Đương nhiên, điều kiện tiên quyết là người ta phải chịu chứa chấp. Nhưng anh cũng không định báo trước, cứ kéo vali đến thẳng nhà người ta.
Nếu không được thì tính tiếp.
Trình Kim An ấn chuông ba lần, bên trong không có chút động tĩnh nào. Anh đang định rút điện thoại ra gọi thì cặp vợ chồng nhỏ lỉnh kỉnh túi lớn túi nhỏ từ trong thang máy bước ra.
“Ồ, đi siêu thị à? Bảo sao nãy không có ai mở cửa.”
Thẩm Yến Hồi liếc mắt nhìn chiếc vali bên cạnh anh: “Cậu làm gì thế?”
“Không rõ ràng sao?” Trình Kim An dang hai tay: “Một người vô gia cư đang tìm nơi trú tạm.”
Thẩm Yến Hồi hơi kinh ngạc liếc anh một cái, nhưng cũng không nói gì thêm, chỉ bảo: “Tránh ra chút, cậu đang chắn cửa.”
Sau đó anh ấy đưa tay đỡ mấy túi đồ từ tay Lư Niệm, để cô ấy đi mở cửa.
Trình Kim An rất biết điều đứng sang một bên nhường đường, rồi thản nhiên theo chân hai vợ chồng vào nhà, còn rất quen tay lấy dép đi trong nhà ra thay. Đặt hành lý xuống, Lư Niệm lập tức vào bếp rót một ly nước đưa cho anh, đồng thời không nhịn được tò mò hỏi: “Anh Trình, sao tự nhiên lại thành vô gia cư thế?”
Trình Kim An đúng là khát thật. Từ trưa đến giờ xử lý đủ thứ rắc rối, đến một giọt nước cũng chưa được uống.
Anh tu một hơi hơn nửa ly, đặt cốc xuống mới đơn giản kể lại mọi chuyện.
Nghe xong, Thẩm Yến Hồi hiếm hoi không nhịn được bật cười: “Gần Tết rồi, cậu đúng là xui thật đấy, đến mức phải đi ăn nhờ ở đậu.”
Vừa nói vừa tiện tay xoa đầu chú mèo nhỏ đang nằm ngủ ngon lành trên ghế sofa.
Trình Kim An hừ một tiếng, “Anh em tốt của tôi đúng là biết cách nói chuyện sát thương cao.”
“Có hối hận vì bán sớm căn ở Vân Đỉnh Loan không?” Thẩm thiếu gia mỉm cười rất nho nhã: “Hay là cậu thử hỏi chủ nhà mới xem, có muốn cho cậu thuê lại đến qua Tết không?”
Tác giả có lời muốn nói:
Anh Trình: “Anh em tôi nói… hình như… cũng có lý đấy chứ!”