Phòng trống nhà em cho tôi thuê lại được không?
Editor: Qin
“……”
Nói cái gì vậy chứ?
Trình Kim An câm nín một hồi lâu.
Nhưng cuối cùng, anh vẫn tạm trú lại nhà Thẩm Yến Hồi. Vợ chồng người ta để phòng khách cho anh ở, còn chu đáo giúp anh thay mới ga giường chăn gối.
Ngại ăn chực, nên Trình tổng đặc biệt chuẩn bị một bữa “đầy bàn”… đồ ăn ngoài. Không sai, hôm nay mệt quá rồi, chẳng còn hứng thú nấu nướng.
Sau bữa tối, Lư Niệm về phòng trước, hai người đàn ông tiếp tục ngồi lại phòng khách xem bóng đá. Thẩm Yến Hồi liếc nhìn anh một cái: “Tôi vừa nãy đâu có nói linh tinh, cậu không thấy đây là một cơ hội tốt à?”
Trình Kim An cầm lon bia trong tay, tu một ngụm mà chẳng nói gì.
Thẩm Yến Hồi hừ nhẹ một tiếng, “Giờ cậu lại nhát gan thế hả?”
Hơi muốn hút thuốc, Trình Kim An đưa tay mò túi. Nhưng còn chưa kịp lôi ra thì chủ nhà đã mở miệng: “Hút thuốc thì ra ban công. Không được hút trong phòng khách.”
Trình Kim An bĩu môi. Anh cũng đâu có định hút trong phòng khách, ở nhà mình còn chẳng làm thế nữa là.
Ti vi vẫn đang phát trận đấu, Trình Kim An ngửa người tựa vào sofa, chẳng tập trung được chút nào. Lại ngồi thêm một lúc nữa, anh mới chậm rãi đứng dậy, kéo cửa ban công ra, một mình ra đó đứng một lúc.
Tết năm nay hình như lạnh hơn mấy năm trước. Trình Kim An dứt khoát mở cửa sổ ra, gió lạnh lồng lộng lập tức ùa vào.
Anh dựa vào khung cửa, thò đầu ra ngoài, châm điếu thuốc. Không khí lạnh buốt pha lẫn mùi nicotine khiến đầu óc anh tỉnh táo hẳn.
Phải rồi, nhát gan cái gì chứ.
Chẳng giống anh chút nào.
…
Nửa đêm, Trình Kim An tắm rửa xong, nằm lên giường trong phòng khách. Trời lạnh nhưng ánh trăng lại rất đẹp.
Anh cố ý không kéo rèm, nằm trên giường có thể nhìn thấy ánh trăng ngoài cửa sổ.
Tròn vành vạnh.
Trình Kim An lấy điện thoại, mở WeChat, tìm cái tên anh đặt ghi chú là “Cẩn thận bị lừa”, gửi qua một tin nhắn.
【Bên em còn trống một phòng phải không?】
Lúc đó Tiết Đường vẫn chưa nghỉ, đang cắm cúi chỉnh vlog unbox hôm qua quay.
Chỗ cần thêm nhạc nền, cô thích đeo tai nghe để nghe cho chuẩn, dễ căn nhịp.
Tháo tai nghe ra mới thấy điện thoại có tin nhắn đến đã gần hai mươi phút rồi.
“Bên em còn trống một phòng phải không?” Tiết Đường lẩm bẩm đọc thành tiếng.
Nghe cứ thấy lạc quẻ thế nào ấy.
Cô cũng không rõ đối phương hỏi thế là để làm gì, liền nhắn lại:
【Còn một phòng, sao vậy?】
Rất nhanh, Trình Kim An gửi lại một loạt tin nhắn, kèm theo vài tấm hình.
Tiết Đường mở ra xem.
Sao nhà toàn là nước thế này…
Sofa kiểu sát đất, phần đáy cũng bị thấm nước hết rồi.
【Tầng trên nuôi con mèo ngu ngốc, khiến nhà tôi bị ngập, giờ không còn chỗ ở.】
Tiết Đường mím môi.
Đúng là đen thật.
Nhưng mà, ý anh là muốn dọn sang đây ở? Hay là sao? Nói nửa vời như vậy…
Thôi kệ, không rõ anh định làm gì thì ít nhất cũng nên hỏi han một câu.
【Vậy giờ anh định sao?】
Trình Kim An trả lời: 【Phải thay toàn bộ sàn, cả kệ tivi cũng vậy.】
Tiết Đường hít sâu một hơi. Thế thì khác nào phải sửa lại cả căn nhà?
Cô lại hỏi tiếp: 【Mất bao lâu?】
Nhìn thấy câu hỏi đó, Trình Kim An ban đầu định gõ thật.
Nhưng trước khi nhấn gửi, anh lại ngẫm nghĩ, rồi xóa “hai tháng” đi, gõ lại:
【Ba bốn tháng gì đấy.】
Tiết Đường xoa xoa cằm. Cũng khá lâu đấy.
Nhưng mà, anh đến giờ vẫn chưa nói rõ rốt cuộc muốn làm gì.
Tiết Đường bình thản gõ:
【Vậy mấy tháng này anh định ở đâu?】
Trình Kim An không trả lời ngay.
Tiết Đường cũng không vội, cứ thế chờ.
Điện thoại rung lên, cô mới cầm lên xem.
【Ngủ gầm cầu.】
Không hiểu sao khi nhìn mấy chữ này, Tiết Đường bỗng thấy buồn cười.
Khi gõ mấy dòng này, không biết anh bày ra gương mặt thế nào nhỉ? Chắc là nghiến răng nghiến lợi luôn quá.
Muốn chọc Trình Kim An vui lên thì dễ, mà muốn chọc cho anh nổi khùng còn dễ hơn. Chuyện này, Tiết Đường đã thấu từ nhiều năm trước rồi.
Cô chậm rãi gõ ra một hàng chữ:
【Bà nội anh không chứa được à? Ba mẹ thì sao?】
Lại một khoảng im lặng khá dài.
Đến khi điện thoại rung lên lần nữa, Tiết Đường không kiềm chế được, khóe môi hơi nhếch lên.
【Bà nội có người thân đến ở, ba mẹ thì không muốn về.】
Nghe anh nói vậy, xem ra thật sự không còn nơi nào để đi rồi.
Tiết Đường suy nghĩ một chút, nhắn lại:
【Vậy anh muốn…?】
Gửi xong, cô còn lướt lại xem đoạn chat phía trên.
Hình như hôm nay cô hỏi hơi nhiều câu rồi ấy, toàn dấu hỏi.
Bình thường toàn là anh tra khảo cô, hôm nay đổi vai chút cũng thú vị.
Trình Kim An trả lời ngày càng chậm.
Tiết Đường còn đang nghi ngờ không biết có phải anh ngượng quá mà dỗi luôn không, thì điện thoại lại rung lên lần nữa.
【Phòng trống nhà em có thể cho tôi thuê không?】
Thuê à?
Thì ra là tính thế này.
Nhưng nếu là thuê, thì hình như cũng không nhất thiết phải thuê đúng nhà cô đâu nhỉ…
Cô còn đang nghĩ ngợi, thì Trình Kim An lại nhắn tiếp:
【Tôi hỏi mấy chỗ rồi mà ai cũng không nhận cho thuê ngắn hạn. Hết cách rồi.】
Câu trả lời này của anh sao cứ như khai mở thiên nhãn vậy.
Lời đã nói đến mức này, Tiết Đường cũng chẳng còn cách nào từ chối. Dù gì căn hộ này cũng là mua lại từ tay người ta với giá thấp, nể mặt đồng tiền, thì cũng không thể thật sự để người ta lang thang đầu đường xó chợ.
Cô gửi tin nhắn lại:
【Được rồi, không cần thuê, cứ đến ở tạm đi.】
Nhận được tin này, Trình Kim An bật dậy từ giường như cá chép nhảy khỏi nước. Cơn bực dọc vừa rồi trong lòng lập tức tiêu tan.
Anh cầm điện thoại bắt đầu gõ chữ:
【Không được, cứ theo giá thị trường, bao nhiêu thì bao nhiêu.】
Gửi xong, anh liền lên mạng tra thử giá thuê nhà thời điểm gần đây. Giá thì muôn hình vạn trạng, đủ loại.
Ước chừng ra một con số, anh gửi cho Tiết Đường:
【Tiền thuê cộng nước điện, sưởi và gas, 2000 được không?】
2000?
Tiết Đường nhìn chằm chằm vào điện thoại, hơi sững người. Giá này cao hơn mặt bằng thị trường không ít.
Căn hộ hiện tại cô thuê ở Nam Hòa là hai phòng ngủ một phòng khách, ngay gần ga tàu điện ngầm, mà cũng chỉ có 2800 tệ một tháng.
Giờ cho thuê lại một căn phòng phụ chỉ tám mét vuông, mà lấy 2000 tệ thì đúng là không hợp lý gì cả.
Cô lập tức trả lời:
【Cao quá rồi, giá này thì em không cho thuê.】
Trình Kim An tặc một tiếng. Anh đã đoán Tiết Đường sẽ thấy cao, nhưng không ngờ cô lại từ chối thẳng thừng như vậy.
Anh tiếp tục dò hỏi:
【1800?】
Vẫn là câu quen thuộc bên kia:
【Không được.】
【1500?】
【Không được.】
【1200 thì chắc được rồi chứ?】
【800.】
Lần này đến lượt Trình Kim An không vui nữa.
【800 thì thấp quá, 1000 đi. Tôi đâu phải chỉ ngủ, phòng tắm ngoài, bếp với ban công, tôi đều phải dùng nữa.】
Thật ra Tiết Đường cũng đã xuôi lòng. 1000 thì 1000, nhưng đọc đến câu này cô mới chợt nhận ra phòng phụ có ban công riêng, còn phòng chính của cô thì không.
Vậy nếu cô muốn phơi mấy món đồ lót, chẳng phải sẽ bị anh thấy hết à?
…
Nội tâm giằng xé một lúc.
Thần hỏi chấm lại lên sóng.
【?】
【Ý anh sao?】
Thôi thì, lời đã nói ra rồi.
Tiết Đường bắt đầu nhắn lại:
【Được, ok. Vậy anh tính khi nào dọn qua, mai à?】
Mai?
Trình Kim An nhìn ra ngoài cửa sổ. Ban đầu anh vốn định là mai, nhưng giờ thì lại muốn đổi ý rồi.
Ánh trăng đẹp thế này, thật sự muốn ra ngoài ngắm trăng một lúc.
【Tối nay được không? Tôi đang kéo vali ra ngoài nè.】
Nói rồi, anh còn gửi thêm một tấm hình.
Là ảnh chụp trong thang máy khu nhà Thẩm Yến Hồi lúc chạng vạng.
Lúc đó chỉ thấy hơi hoang đường nên tiện tay chụp lại, ai ngờ giờ lại có chỗ dùng.
…
Tiết Đường thật sự muốn trả lời “không được”.
Nhưng chẳng thể nói ra miệng. Có nhà mà không được ở, nửa đêm còn phải tìm chỗ ngủ, nghĩ thôi đã thấy đáng thương rồi.
Tiết Đường: 【Được rồi, anh qua đi.】
Gửi xong, cô vội chạy ra ban công.
Vừa chạm vào thì phát hiện đồ còn chưa khô.
Quần áo là vừa mới giặt tối nay, chắc chắn không thể thu vào được.
Tiết Đường lùi lại mấy bước. Căn hộ ở Vân Đỉnh Loan không lắp cửa lùa giữa ban công và phòng khách, nhưng có hai lớp rèm.
Rèm cản sáng ở ban công, rèm voan giữa ban công và phòng khách.
Hay là cứ kéo rèm voan lại nhỉ? Sáng mai cô dậy sớm một chút rồi thu vào cũng được.
Cảm thấy có lý.
Nói là làm.
Tiết Đường kéo rèm, rồi bắt đầu đi một vòng trong nhà kiểm tra xem có chỗ nào quá bừa cần dọn dẹp không.
Cùng lúc đó, Trình Kim An đang nằm trên giường siết chặt nắm tay, dồn toàn bộ khí lực hô một cú ăn mừng chiến thắng.
Còn chờ gì nữa chứ! Dọn đồ nhanh thôi!
Đám đồ mới lấy ra khỏi vali chưa được nửa tiếng trước, giờ lại từng món từng món nhét trở lại. Để khỏi bị nghi ngờ, Trình Kim An thậm chí còn mặc lại đúng bộ quần áo ban ngày.
Chứ thay đồ khác nhanh vậy, anh cũng ngại giải thích.
Tâm trạng phơi phới, anh còn tháo cả bộ ga gối vừa mới trải ra tối nay, gấp lại gọn gàng đặt giữa giường.
Chụp một tấm ảnh gửi cho Thẩm Yến Hồi:
【Anh em, tôi đi đây. Bộ ga gối tôi tháo ra rồi, chỉ mới tắm xong nằm được chưa đến nửa tiếng. Nếu cậu không ngại thì gấp lại là xong, ngại thì làm phiền anh em tự giặt nhé.】
Điện thoại còn chưa kịp cất đi, Thẩm Yến Hồi đã trả lời rồi.
【? Giờ đi luôn?】
【Yo~】 Trình Kim An gõ tiếp: 【Đã hơn 11 giờ rồi mà vẫn trả lời tin nhắn của tôi, xem ra sự tồn tại của tôi đúng là đã ảnh hưởng đến đời sống vợ chồng cậu rồi.】
Thẩm Yến Hồi lờ luôn cái kiểu nói chuyện cà chớn này, hỏi thẳng:
【Đi đâu?】
Trình Kim An: 【Một nơi trú ẩn hoàn toàn mới.】
Thẩm Yến Hồi: 【Nhà Tiết Đường chứ gì.】
Chán thật đấy.
Trình Kim An bĩu môi. Đã đoán được thì thôi đi, lại còn dùng giọng khẳng định.
Thôi khỏi giả vờ luôn.
Trình Kim An: 【Ừ, tôi thuê một phòng bên cô ấy. Không phải ở chùa đâu.】
Thẩm Yến Hồi: 【Cậu cũng biết chơi lãng mạn thật đấy. Còn thuê phòng nữa chứ. Sao ở nhà tôi không thấy thuê nhỉ?】
Trình Kim An nhắc nhở: 【Mình là anh em.】
Hơn nữa, ai đi chơi lãng mạn với đàn ông? Anh không có sở thích đó nha.
Xách vali, cầm chìa khóa xe. Lần này là đi thật rồi.
Trễ lắm rồi, ra khỏi phòng, Trình Kim An cố tình bước nhẹ. Đến cửa, thay giày xong mới thấy có thêm một tin nhắn chưa đọc từ Thẩm Yến Hồi:
【Đừng quên là cậu có uống bia đấy.】
À đúng rồi.
Trình Kim An đứng ngẩn ra một lúc.
Lúc xem bóng đá tối nay, mỗi người mở một lon bia. Uống ít quá nên anh quên mất luôn.
Anh liếc nhìn chìa khóa xe trong tay, dứt khoát nhét vào túi, rồi cảm động đến mức rơi lệ mà bắt đầu gõ chữ.
【Cậu đúng là anh em ruột của tôi đấy! Nếu không nhờ cậu nhắc, không chừng năm nay tôi phải ăn Tết trong đồn rồi!】
Thẩm Yến Hồi: 【Mau đi đi ông tướng, đóng cửa nhẹ thôi, vợ tôi ngủ rồi.】
Trình Kim An: 【Biết rồi~】
Không thể lái xe, Trình Kim An dứt khoát gọi một chiếc taxi, tính mai quay lại lấy xe.
Sau một hồi lăn lộn, đến được Vân Đỉnh Loan thì cũng đã mười hai giờ khuya.
Từ lúc biết tin anh sắp qua, Tiết Đường đã chẳng còn tâm trạng mà chỉnh video nữa. Dọn dẹp nhà cửa xong còn thay luôn bộ đồ ngủ, khoác lên người một bộ đồ chỉnh tề.
Cũng không phải vì đồ ngủ không đàng hoàng.
Chẳng qua trong nhà ấm, đồ ngủ của Tiết Đường đều là loại mỏng nhẹ, mà cô lại không thích mặc quần dài khi ngủ, hầu hết đều là váy ngủ, thậm chí là váy hai dây.
Cô nhìn mình trong gương, bộ quần áo dài tay dài kín đáo.
Thế này ngày mai chắc phải đi mua mấy bộ đồ ngủ mới rồi.
Không lẽ lúc nào ra khỏi phòng ngủ cũng phải thay đồ chỉnh tề? Không thực tế chút nào.
Còn đang rầu rĩ thì nhận được tin nhắn từ Trình Kim An.
【Mật mã cửa là gì đấy? Tôi sắp đến rồi, nói luôn đi, sau này tôi cũng phải tự mở cửa mà.】
Tiết Đường trả lời:
【À, sinh nhật tôi rồi ấn phím #】
Trình Kim An: 【Ok】
Khoan đã?
Sao anh không hỏi kỹ nhỉ? Chẳng lẽ vẫn còn nhớ sinh nhật mình?
Tiết Đường: 【Anh còn nhớ sinh nhật em à?】
Khoảng nửa phút sau mới có tin nhắn trả lời.
【Không nhớ. Đang đợi em gửi mà.】
–
Tác giả có lời muốn nói:
Anh Trình: Kích động quá!!! Hưng phấn quá đi mất!! Từ nay được gặp vợ mỗi ngày luôn nhaaaa!!