Chủ Tiệm Lẩu Được Review Là Bạn Trai Cũ Của Tôi

Chương 31

Chương 31: Làm cơm nhiều quá, có muốn ăn chút không?

 Editor: Qin

“……”

Ngón tay Tiết Đường đang đặt trên màn hình khựng lại, trên đầu lập tức nổ tung một loạt dấu chấm hỏi.

Cái bọn này… đều là cao thủ bẻ lái à?

Triệu Hoan: 【Không phải thật đấy chứ? Tao chỉ tiện miệng nói đại một câu thôi mà.】

Tiết Đường lấy lại bình tĩnh, đầu ngón tay chầm chậm gõ lên bàn phím, đem chuyện “kỳ ngộ thuê nhà” xảy ra tối qua kể hết vào nhóm.

Hai người kia tiêu hóa xong thông tin liền nổ tung.

【Chời má, tụi bây đang sống chung rồi đó!!!】

【Ủa chứ thuê nhà mà không có chỗ nào khác à?? Quá lộ liễu luôn đó anh trai.】

【 Anh Trình tính nhân cơ hội quay lại nè!!!】

【Tui cũng thấy giống y chang vậy.】

Càng nói càng loạn, Tiết Đường nhìn mà không chịu nổi, lập tức ngăn lại.

【Tụi mày đừng có đoán mò nữa, anh ấy chỉ là không tìm được chỗ thuê ngắn hạn vừa ý thôi.】

Triệu Hoan: 【Được rồi, dù sao thì mày cũng cẩn thận vào, trai đơn gái chiếc đó.】

Nói đến đây là hiểu rồi, Lý Cảnh Viên nhanh chóng đổi chủ đề:

【Vậy nếu tụi mình muốn tụ tập ở nhà, thì tới nhà tao cũng được nè.】

Thế là buổi tụ tập cuối năm của hội chị em được quyết định ngay trong vòng vài tin nhắn.

Vừa dứt nhóm chat, ứng dụng video ngắn cũng gửi đến thư mời dự “Đại lễ cuối năm”.

Đây chính là sự kiện thường niên trong giới blogger như họ, được tổ chức mỗi dịp cuối năm. Nói trắng ra thì giống như tiệc tổng kết năm của giới influencer.

Về khoản đi họp hành tụ họp gì đó, Tiết Đường không quá mặn mà. Nhưng hễ liên quan tới công việc thì cô chưa từng bỏ qua.

Trong cái giới này, “Đại lễ cuối năm” được rất nhiều người quan tâm, từ fan các nhà, cho tới đơn vị tổ chức sự kiện offline và các nhãn hàng.

Nhưng lần này đi, mục tiêu của Tiết Đường không còn là “lên sóng” nữa.

Kế hoạch khởi nghiệp mà lần trước cô nói với mẹ mình không phải nói cho vui. Lễ trao giải lần này chính là bước đầu tiên hoàn hảo nhất để cô triển khai kế hoạch đó.

Phải đi.

La Thụy Tây cũng nhận được thư mời, lập tức nhắn tin tới.

【Hello Đường~ Cậu sẽ đi lễ trao giải chứ?】

Tiết Đường: 【Tất nhiên rồi.】

La Thụy Tây: 【Tốt quá, vậy là lại được gặp nhau rồi.】

Nghĩ đến lần trước cô ấy rời thành phố Lân còn nói muốn đi đây đi đó một thời gian, Tiết Đường thuận miệng hỏi:【Cậu về Nam Hòa rồi à?】

La Thụy Tây: 【Chưa, mấy hôm nay đang ở Quảng Tây, chắc mai mới về, nghỉ ngơi vài hôm rồi đi lễ luôn.】

Cũng rảnh rỗi thật.

Tiết Đường gần như ngày nào cũng thấy cô ấy đăng bài trên vòng bạn bè. Cô thỉnh thoảng cũng thấy ngưỡng mộ sự tự do đó.

Thích đi đâu là đi đó, muốn làm gì là làm ngay. Nhưng mà ngưỡng mộ là một chuyện, bảo cô cũng sống kiểu đó thì chưa chắc làm được.

Không có bất kỳ kế hoạch hay sắp xếp nào, đối với Tiết Đường là một việc vô cùng thiếu cảm giác an toàn.

Nhưng nếu đã có kế hoạch rồi thì sao?

Ra ngoài đi đâu đó hình như cũng không tệ.

Từng ấy năm, cô chưa bao giờ thực sự đi du lịch. Không phải chưa đến thành phố khác, nhưng đều là vì công việc cả.

Chỉ có lần xuất ngoại đó là ngoại lệ.

Chuyến đi ấy, mang theo biết bao “lần đầu” của cô.

Lần đầu ra nước ngoài, lần đầu không có kế hoạch nào mà xách vali lên đi, lần đầu nói đi là đi…

Tiết Đường lắc đầu, cũng là chuyện xa xưa rồi.

Lại nhớ đến việc lúc nãy Triệu Hoan nói muốn đưa ba mẹ đi du lịch ăn Tết, cô thật sự hơi động lòng. Cô cũng muốn dẫn bà Hạ đi đâu đó chơi.

Nhưng mà đi đâu đây?

Phải lên kế hoạch đã.

Mà lên kế hoạch để làm vừa lòng “người cầu toàn” như mẹ cô, không phải việc đơn giản.

Còn đang vắt óc suy nghĩ, cửa phòng chợt vang lên tiếng gõ.

Tiết Đường lập tức ngồi thẳng dậy, định gọi một tiếng “Vào đi”. Nhưng liếc quanh phòng một cái, thấy hình như hơi bừa bộn.

Thôi vậy.

Cô bước xuống khỏi ghế băng bên cửa sổ, nhanh chân ra mở cửa.

Cửa vừa mở được một nửa, người cũng bước ra.

Vì nấu ăn nên tay áo Trình Kim An được xắn cao, cánh tay thon dài trắng nõn lộ ra trong không khí.

Hôm nay anh mặc một chiếc áo len đen. Màu áo tối tăm ấy tương phản rõ rệt với làn da trắng mịn, tựa như bầu trời đêm sâu thẳm treo lơ lửng một vầng trăng sáng, đối lập mà rực rỡ, khiến người ta khó lòng rời mắt.

Tiết Đường chớp chớp mắt, dời ánh nhìn khỏi cánh tay anh, lặng lẽ nhìn anh hỏi: “Có chuyện gì sao?”

Có lẽ vì chờ hơi lâu nên Trình Kim An tựa người vào tường, giọng nói cũng lười biếng hẳn: “Nấu nhiều đồ ăn quá, ăn một chút chứ?”

Tiết Đường khựng lại, miệng hơi mở ra một chút, mãi mới ngậm lại được: “Em… chắc là không ăn đâu.”

“Được thôi, vậy tôi đổ bớt đi vậy, ăn không hết.”

Nói xong xoay người bỏ đi.

Đổ đi?

Lãng phí vậy luôn hả?

Tiết Đường lặng lẽ theo sau ra phòng ăn.

Quả thật là hơi nhiều, một mình mà còn nấu hẳn hai món mặn một món canh.

Trứng xào hành tây, thịt xào ớt xanh, thêm một bát canh sườn.

Ba món ăn bày ra, nhìn mãi không thấy một quả ớt đỏ nào.

Trình Kim An rõ ràng là người cực kỳ thích ăn cay.

Tiết Đường như bỗng hiểu ra điều gì đó. Cô nhìn bóng lưng anh đang múc cơm trong bếp, môi khẽ mím lại.

Trình Kim An múc cơm xong bước ra, thấy cô đứng bên bàn không động đậy, liền hừ nhẹ một tiếng: “Sao? Không ăn cơm mà muốn đứng nhìn tôi ăn à?”

Tiết Đường chẳng thèm chấp giọng điệu châm chọc của anh, nghĩ ngợi rồi nói: “Nếu anh đã mời, vậy em cũng ăn chút đi.”

“Ồ?” Trình Kim An nhếch môi, giọng điệu có phần khoa trương: “Hồi nãy còn bảo không ăn mà? Sao đổi ý nhanh vậy?”

“Ừm… em sợ anh chỉ khách sáo, thật ra nấu không nhiều lắm.” Tiết Đường bắt đầu lý do lý trấu, “Ra ngoài nhìn mới biết là cũng nhiều thật, vậy em giúp anh ăn một ít, đỡ lãng phí.”

“……”

Trình Kim An đang ngồi, nhìn cô thì phải hơi ngẩng đầu lên. Chính cái động tác đó khiến Tiết Đường thấy rõ vẻ mặt anh hơn.

Cô bỗng nhớ đến một mô tả rất thịnh hành trên mạng vài năm trước, gì mà ba phần lãnh đạm, ba phần giễu cợt, bốn phần dửng dưng.

Dù Trình Kim An hiện giờ không hoàn toàn như vậy, nhưng công thức chung kia vẫn dùng được.

Ba phần cạn lời, ba phần mỉa mai, bốn phần trợn tròn mắt.

Đây mới chính là anh.

Trình Kim An hỏi: “Thế tôi phải cảm ơn em hả?”

Tiết Đường cứ coi như anh đang hỏi nghiêm túc, cũng đáp lại nghiêm túc: “Không cần khách sáo.”

Nói xong, mặc kệ anh có biểu cảm gì, cô quay người đi lấy cơm cho mình.

Phòng ăn đặt một chiếc bàn dài hình chữ nhật, đủ cho sáu người ngồi.

Trình Kim An chọn ghế quay lưng lại với bếp.

Tiết Đường đi ngang qua lưng anh thì chần chừ một chút.

Ngồi cạnh thì rõ là không hợp, ngồi đối diện thì lại dễ chạm mắt nhau, hơi ngại… Còn ngồi chéo góc thì xa đồ ăn quá, muốn gắp cũng phải đứng dậy.

Cân nhắc hồi lâu, cô chọn ngồi ở ghế chính giữa bàn.

Động tác gắp đồ ăn của Trình Kim An cũng vì cô ngồi xuống mà khựng lại hai giây.

Tiết Đường nhỏ giọng nhắc anh: “Bây giờ đây là nhà em.”

Ý ở ngoài lời, kiểu em ngồi ghế ở giữa thì sao?

Trình Kim An bỗng bật cười khẽ.

Tiết Đường không hiểu nụ cười đó rốt cuộc là có ý gì, nhưng trực giác mách bảo cô rằng đừng hỏi thì hơn.

Ngoan ngoãn ăn cơm đi.

Tiết Đường ngẫm nghĩ, tính cả bữa cháo lần trước thì đây là lần thứ tư cô được ăn đồ Trình Kim An nấu. Mà ba lần đầu tiên kia đều gói gọn trong lần đầu cô ra nước ngoài.

Nói về hương vị thì rõ ràng có tiến bộ vượt bậc. Tất nhiên, ba lần trước cũng rất ngon, chỉ là ở mức “ngon vừa vừa”, so với lần này đúng chuẩn phiên bản nâng cấp. Cảm giác này, hoàn toàn là đánh giá chân thành từ tận đáy lòng cô.

Đến mức cô vừa ăn vừa buột miệng: “Ngon ghê á.”

Trả lời cô lại là một tiếng hừ nhẹ. Chỉ khác là lần này không giống tiếng vừa rồi, lần trước dài và dẹt, âm cuối còn tụt xuống, còn lần này ngắn gọn và vút lên. Trình Kim An không nói gì, nhưng tiếng hừ kia đã nói lên rất nhiều.

Ngon? Ngon chẳng phải điều đương nhiên sao?

Tiết Đường đoán đại khái là vậy.

Cô ăn ít, nửa bát cơm ăn chưa được bao nhiêu món. Trình Kim An cũng chẳng ăn nhiều, hai người xong bữa mà trên bàn còn dư gần một nửa.

Tuân thủ nguyên tắc “ăn cơm nhà người thì không thể ngồi không”, Tiết Đường chủ động xung phong rửa bát. Trình Kim An cũng không khách sáo, đặt đũa xuống là đứng dậy luôn.

“À này…” Tiết Đường gọi với theo, “Còn đồ ăn thì làm sao?”

Trình Kim An liếc nhìn một cái: “Tối nay tôi về muộn. Nếu em nghĩ tối còn ăn được thì giữ lại, không thì đổ đi.”

Nói xong, tiện tay cầm áo khoác trên sofa rồi ra khỏi nhà.

Tiết Đường thu lại ánh nhìn, bắt đầu dọn bàn ăn. Sao lại không ăn được chứ? Tối ăn tiếp là tiện nhất rồi.

Lúc rửa bát, cô còn tranh thủ ước lượng thời gian Trình Kim An vừa nấu cơm. Chưa đến một tiếng, chắc chỉ khoảng bốn mươi phút.

Ba món này tuy không phải khó nấu, nhưng mà nếu đến lượt cô làm thì không có tiếng rưỡi, đừng mong có cơm ăn. Khác biệt là ở chỗ đó đó.

Thu dọn bếp xong, Tiết Đường cũng thay đồ chuẩn bị ra ngoài. Tủ lạnh trống trơn, phải bổ sung ít thực phẩm. Với lại việc cấp bách trước mắt là phải mua thêm mấy bộ đồ ngủ.

Cô lại đến trung tâm thương mại lần trước dẫn bà Hạ đi. Tuy không phải ruột thịt, nhưng cái khoản đi shopping thì cô và bà giống nhau y chang.

Hai người đều là kiểu “đánh nhanh thắng nhanh”, mua xong cái cần là chuồn, không bao giờ dư thời gian dạo thêm. Ngược lại, Hạ Khâm lại là người thích lê la nhất trong nhà.

Hôm nay cũng vậy. Đến nơi là Tiết Đường phi thẳng đến tiệm đồ ngủ, chọn ba bộ liền. Hai bộ tay dài quần dài, còn lại là váy dài, nhưng khác mấy cái cô đang có, váy này làm từ vải cotton pha lanh, có lót ngực sẵn, tay ngắn và dài tới bắp chân. Mặc vậy mà thỉnh thoảng lượn ra phòng khách chắc không vấn đề gì.

Mua xong đồ ngủ, cô đi xuống siêu thị ở tầng hầm. Đây là lần đầu tiên cô đi mua đồ ăn kể từ khi quay lại thành phố Lân. Trước đó toàn đặt trên app, đúng là chưa tự đi lần nào.

Nghĩ lần này đã ra ngoài rồi thì tranh thủ luôn. Ban đầu định mua ít thôi, ai ngờ đi được một vòng, giỏ hàng gần như đầy.

Mấu chốt là đồ ăn thì không có bao nhiêu, còn lại toàn sữa, nước cà phê pha sẵn, nước giặt v.v… Tiết Đường đứng sững lại, cau mày nhìn giỏ.

Cái đống này thì xách về thế nào cho nổi?

Thôi kệ…

Cuối cùng cô lại tỉ mẩn đặt từng món về chỗ cũ, định về nhà rồi ngoan ngoãn lên app mà đặt.

Rời siêu thị, tay cô vẫn chỉ xách mỗi túi đồ ngủ.

Mới đi được mấy bước, sau lưng bỗng có tiếng ai đó gọi khẽ: “Chị Tiết Đường ơi!”

Cô quay đầu lại, là hai cô gái trẻ, trông tầm mười tám, mười chín tuổi.

“Á! Đúng là Tiết Đường luôn!!!”

“Em bảo mà, nhìn quen lắm!”

Được nhận ra rồi.

Cũng quen rồi, nhất là mấy năm gần đây, mười lần ra đường thì hết năm lần gặp tình huống này.

Có người nhát gan hơn, hoặc không quá quan tâm thì chỉ đứng từ xa bàn tán. Còn có người gan to như hai em hôm nay, chạy thẳng đến bắt chuyện.

Hai cô gái chạy tíu tít tới. Một người nói: “Chị Đường ơi, tụi em là fan chị đó! Còn trong nhóm fan nữa!”

Người kia chen lời: “Chị ơi có thể chụp ảnh với tụi em được không ạ?”

Đề nghị chụp ảnh thì hầu như lần nào Tiết Đường cũng gật đầu. Chỉ có đúng một lần duy nhất là cô từ chối, khi đó cô bị dị ứng do ăn nhầm sữa chua đào.

“Được chứ.” Cô mỉm cười, “Nhưng hôm nay chị không trang điểm nha, nhớ bật filter lên đó.”

“Dạ được!”

“Không thành vấn đề đâu! Bảo đảm xinh xỉu luôn! Mà thật ra chị để mặt mộc cũng đẹp lắm rồi!”

Chụp xong, một em dè dặt hỏi thêm: “Chị Đường ơi, tụi em đăng lên Weibo được không ạ?”

Tiết Đường gật đầu, “Được chứ.”

Hai fan nhỏ hí hửng rời đi, cô cũng lên tàu điện về nhà.

Buổi chiều ngày thường, tàu điện vắng tanh. Tiết Đường ngồi xuống, mở app đặt đồ ăn, xong đơn thì nhớ lại chuyện lúc nãy, tiện tay mở Weibo lên.

Quả nhiên đã được tag trong bài đăng mới. Tiết Đường bấm vào xem, ừm, chỉnh ảnh xinh thiệt.

Cô khá hài lòng, định thoát ra thì ánh mắt lướt qua mục tin nhắn riêng với dòng thông báo 99+ tin chưa đọc.

Cô suy nghĩ một chút rồi nhấn vào.

Chỉ vì thao tác này, năm phút tiếp theo, đôi mày của Tiết Đường cau chặt không dãn ra nổi.

Tác giả có lời muốn nói:

Bề ngoài anh Trình: Có ăn không? Không ăn tôi đổ!

Nội tâm anh Trình: Ăn đi mà vợ ơi~ chỉ một miếng thôi, một miếng là được rồi~

Bình Luận (0)
Comment