Chủ Tiệm Lẩu Được Review Là Bạn Trai Cũ Của Tôi

Chương 32

Chương 32: Công việc của tôi cũng khá là bận rộn đấy

 Editor: Qin

“Yo, gió nào thổi ông Phật sống như ông đến công ty thế?” Lâm Càn Phi vừa họp xong, còn chưa kịp uống ngụm nước nào, đã thấy Trình Kim An nghênh ngang bước vào.

Trình Kim An liếc mắt nhìn anh ta một cái: “Sao nào? Công ty này không có phần tôi à? Tôi đến xem có vấn đề gì không được chắc?”

Ba dấu chấm hỏi vang lên trong không khí.

Chỉ là mấy lời này, Lâm Càn Phi lại cảm thấy hình như đã nghe ở đâu đó rồi.

Anh ta cảnh giác nhìn anh: “Hôm nay ông đến công ty, không phải lại có âm mưu gì đấy chứ?”

“Ông bị hoang tưởng à?” Trình Kim An trợn mắt, “Chẳng lẽ tôi không thể đến hỏi thăm tình hình công ty gần đây chút à?”

Lâm Càn Phi liếc anh một cái: “Ông mà tốt đẹp vậy thì lạ đấy.”

Lát sau, anh ta bỗng nhớ lại chuyện bạn gái mình từng than phiền, không nhịn được cười lên.

Tất nhiên, đúng là cười thành tiếng.

“Nghe nói bạn thân của bạn gái tôi chính là bạn gái cũ của ông đúng không?”

Trình Kim An hơi ngẩng cằm, mặt dày không chút ngượng ngùng: “Thì sao?”

Lâm Càn Phi hỏi tiếp: “Cái nhà đó, ông cố ý bán cho cô ấy à?”

Trình Kim An nghe vậy liền cười khẩy một tiếng: “Buồn cười, ‘bạn thân của bạn gái tôi muốn mua nhà, mà ông lại đang có một căn cần bán, thế chẳng phải rất hợp nhau à?’, lời này chẳng phải chính ông nói với tôi đấy à?”

Nhắc tới chuyện này, Lâm Càn Phi cũng cảm thấy hơi khó hiểu. Anh ta từng nghi ngờ, nhưng chẳng tìm được lời giải thích nào hợp lý, cuối cùng cũng đành tặc lưỡi cho là “trùng hợp”.

Trình Kim An ngồi phịch xuống ghế sô pha, vắt chéo chân, nghiêng đầu, bộ dáng y như một kẻ chiến thắng: “Đừng chuyện gì cũng đổ lên đầu tôi, tôi đâu có rảnh vậy.”

“Được rồi.” Lâm Càn Phi cũng ngồi xuống bên cạnh, vẫn còn chút tò mh: “Này, năm nhất đại học, có phải bạn gái cũ không ngại đường xa đến tìm cậu chính là cô ấy không?”

Trình Kim An không nói, nhưng sắc mặt thì đã thay đổi, khí thế hung hăng lúc nãy biến đâu mất tiêu. Lát sau anh mới định thần lại, khẽ “ừm” một tiếng.
Ngay sau đó, anh móc từ túi áo ra một bao thuốc. Trình Kim An lấy ra một điếu, ngậm vào miệng, rồi tiện tay quăng một điếu cho người bên cạnh.

Lâm Càn Phi bắt lấy rồi ném ngược lại: “Tôi đang cai thuốc, không hút.”

Trình Kim An châm lửa, quay sang liếc anh ta: “Yo, chuyện gì khiến cậu cải tà quy chính thế?”

Giọng nói vừa dứt, làn khói thuốc nhẹ nhàng lan ra giữa hai người.

Lâm Càn Phi liếc anh một cái: “Bạn gái tôi chứ ai, chuẩn bị kết hôn rồi, cũng nghĩ nên cai dần đi.”

Trình Kim An hỏi: “Cô ấy bắt cậu bỏ à?”

“Không đâu.” Lâm Càn Phi nghịch điện thoại trong tay, “Sau khi cưới còn phải sinh con chứ, kiểu gì cũng phải bỏ, thôi bắt đầu luôn cho đỡ sốc.”

Động tác hút thuốc của Trình Kim An khựng lại, khóe môi khẽ nhếch lên: “Tự giác đấy.”

Lâm Càn Phi dựa lưng vào thành ghế, trong đầu bỗng tua lại đoạn thời gian Trình Kim An bắt đầu hút thuốc.

Lúc năm nhất anh  có hút thuốc không nhỉ?

Hình như chưa từng thấy. Khi nào thì bắt đầu hút thường xuyên? Chắc là năm ba, lúc anh về nước một chuyến, sau đó quay lại thì đã như bây giờ.

Lâm Càn Phi vuốt cằm, “Có phải lần đó hai người quay lại không?”

Trình Kim An không đáp.

“Sau đó lại chia tay?”

Vẫn không đáp.

Lâm Càn Phi mím môi cười: “Tôi nhớ bạn gái tôi từng nói, bạn thân cô ấy đang độc thân.”

Điếu thuốc đang hút dở cũng không muốn tiếp tục nữa, Trình Kim An dập tắt rồi ném vào gạt tàn: “Liên quan gì đến tôi.”

Lâm Càn Phi tỏ vẻ vô tội: “Tôi có nói gì đâu, chỉ cảm thán một câu thôi mà.”

Trình Kim An quay đầu, lạnh lùng cười mỉm. Lâm Càn Phi chẳng thèm để ý, “Này, cậu đã đến công ty rồi, tối nay tụ tập ăn bữa cơm đi? Cũng lâu không gặp mặt mọi người rồi.”

“Sao cũng được.” Trình Kim An vừa lướt điện thoại vừa nói, “Cậu sắp xếp đi, tôi mời.”

Lâm Càn Phi đập vai anh một cái: “Chờ đúng câu này của cậu đấy.” Nói rồi mở cửa bước ra ngoài.

Trình Kim An từ Douyin lướt sang Weibo. Vẻ mặt dần dần trở nên nặng nề.

【Tiết Đường:Hy vọng một số người đừng đổi nick rồi nhắn tin cho tôi nữa, chuyện bám đuôi và chụp lén ngoài đời cũng làm ơn dừng lại đi. Đã ảnh hưởng nghiêm trọng đến cuộc sống của tôi rồi. Nếu còn lần sau, tôi sẽ báo cảnh sát.】

Bài đăng còn đính kèm vài bức ảnh chụp màn hình, toàn là những tin nhắn đến từ một tài khoản không ảnh đại diện, chỉ toàn dãy số. Từ lời tỏ tình, đến chửi bới vì bị lơ, rồi đến chứng cứ theo dõi ngoài đời, lại quay sang xin lỗi.

Tên này có bệnh thật rồi.

Trình Kim An thoát khỏi Weibo, mở WeChat, rồi nhấn vào khung trò chuyện với Tiết Đường. Muốn gửi gì đó, nhưng suy đi tính lại, lại tắt màn hình.

Lâm Càn Phi vừa vặn quay lại văn phòng thì thấy anh đang định rời đi.

“Này, đi đâu đấy? Không phải nói tối ăn cơm à?”

“Có việc.” Trình Kim An cố gắng kiềm chế cảm xúc, “Giờ còn sớm mà, tối tôi quay lại.”

“Cũng được, lát tôi gửi định vị, cậu đến thẳng đó.”

“Ok.”

Tiết Đường ra ngoài không lâu, trước ba giờ đã về đến nhà. Vừa vào việc đầu tiên là đem ba bộ đồ ngủ mới giặt sạch. Cô đang chuẩn bị đem phơi thì điện thoại reo lên, là Triệu Hoan gọi đến.

Tiết Đường đang bận tay, nên bật loa ngoài.

“Đường Đường, Weibo của mày sao thế? Có phải là cái tên hôm trước mày nói không?”

Tiết Đường nghe kỹ âm thanh xung quanh, chắc là gọi trong toilet.

Cô đáp: “Là hắn.”

“Hắn giờ còn bám theo mày nữa à?” Giọng Triệu Hoan nhỏ đi, “Tên này đúng là b**n th** theo dõi rồi, gặp thể loại này phải báo công an thôi, nguy hiểm lắm.”

Tiết Đường nhẹ nhàng an ủi: “Không sao đâu, hắn chưa bám tới tận cửa…”

Còn chưa nói xong, ngoài cửa đã vang lên tiếng bấm mật mã.

Tiết Đường khựng lại hai giây, giây tiếp theo, Trình Kim An đẩy cửa bước vào, trên tay còn xách một túi to đùng. Hai người chạm mắt nhau. Trình Kim An đặt đồ xuống rồi thay giày, Tiết Đường cầm điện thoại lên, tắt loa ngoài.

Mãi đến khi Triệu Hoan gọi lại tên cô, Tiết Đường mới bước ra ban công, nhỏ giọng tiếp tục: “Chắc hắn không biết tao ở đâu đâu, mấy tấm ảnh đó là hồi trước tao đi quay clip với một bạn blogger, hôm đó livestream chung. Chắc lúc đó lộ vị trí, nên hắn lần ra được.”

Triệu Hoan thở phào: “Vậy thì đỡ một chút. Nhưng dạo này mày cũng phải cẩn thận đấy, dù có cảnh cáo rồi, kiểu người thế này nghĩ gì chẳng ai đoán được đâu.”

“Ừ.” Tiết Đường khẽ cười, “Yên tâm đi, tao sẽ chú ý, không yên tâm thì từ hôm nay tao mang bình xịt phòng thân ra đường.”

Triệu Hoan không coi đó là đùa, ngược lại còn nghiêm túc hẳn: “Tao thấy nên, tốt nhất thêm con dao gấp, không thì túi tiêu cũng được.”

“…”

Không hiểu sao, mấy lời đó khiến Tiết Đường nhớ lại một tập trong “Nhà có con gái”. Không nhớ rõ nội dung, chỉ nhớ là Tiểu Tuyết gặp bạn trên mạng, mẹ Lưu không yên tâm, bắt con mang cả balo toàn “vũ khí” ra ngoài.

Lúc này, Triệu Hoan khiến cô có cảm giác như mẹ Lưu nhập hồn. Mà cũng ấm lòng phết.

Tiết Đường đáp: “Được, nghe mày hết.”

Vì Trình Kim An đột nhiên quay lại, nên Tiết Đường không tiện nói chuyện thêm với Triệu Hoan, dặn cô ấy yên tâm đi làm rồi cúp máy.

“Sao anh lại quay về thế?” Tiết Đường trở lại phòng khách, “Không phải nói hôm nay sẽ về muộn à?”

Trình Kim An lặng lẽ nhìn cô một lúc rồi mới dời mắt: “Về nghỉ một chút thay đồ, lát nữa lại đi.”

Tiết Đường gật đầu, khẽ “ồ” một tiếng.

Thấy cô như định vào phòng, Trình Kim An bỗng gọi cô lại, chỉ vào túi đồ trên bàn ăn: “Đồ của em đấy.”

“Của em?” Tiết Đường nghi hoặc quay đầu.

“Ừ.” Trình Kim An nói: “Tôi về thấy nó trước cửa, phiếu giao hàng trên túi ghi tên em.”

Giao hàng…

Lúc này Tiết Đường mới sực nhớ, lúc nãy trên tàu điện ngầm có đặt cả đống đồ.

Chuyện đó khiến cô bị rối rung lên, quên bẵng đi mấy đơn hàng. Vừa rồi lại đang gọi điện cho Triệu Hoan, chắc người giao hàng gọi không được nên mới đặt trước cửa.

“…Làm phiền anh rồi.”

“Không sao.”

Tiết Đường quay lại sắp xếp đồ, cô kiểm tra lại danh sách trên điện thoại, xác nhận đủ hết mới từng món một xếp vào tủ lạnh. Chỉ là, người kia không phải nói về thay đồ sao? Sao chẳng thấy động tĩnh gì hết?

“Lúc nãy hai người nói gì vậy? Có người theo dõi em à?”

“…”

Rõ ràng đã nhỏ giọng ở ngoài ban công rồi, vậy mà vẫn bị nghe thấy? Tiết Đường đặt hộp sữa cuối cùng vào tủ, đóng cửa lại rồi quay người.

Lúc này Trình Kim An đang ngồi trên ghế sofa, ánh mắt thẳng tắp nhìn cô, nóng rực như có thể thiêu cháy da thịt. Nghĩ đến chuyện hai người giờ đang sống cùng nhà, mà mình gặp chuyện thế này lại không nói, hình như cũng không đúng lắm. Nhỡ có chuyện gì thật, mà ảnh hưởng đến anh thì cũng không hay.

Tiết Đường ngồi xuống, kể lại đơn giản toàn bộ chuyện vừa xảy ra.
……

Suốt quá trình Trình Kim An đều cụp mắt, tư thế đó không đổi đến tận khi cô nói xong.

Tiết Đường không biết anh đang nghĩ gì, đành nhẹ giọng an ủi: “Anh đừng lo, người đó không biết em sống ở đây đâu, chỉ là tình cờ gặp một lần thôi. Em đã cảnh cáo rồi, chắc chắn không có lần hai.”

“Tiết Đường.”

Đột nhiên bị gọi một cách nghiêm túc thế, Tiết Đường còn có chút không quen: “Ừm…”

Trình Kim An lúc này hơi nghiêng người về phía trước, hai tay chống lên đầu gối. “Dù tôi chỉ là người thuê, nhưng bây giờ dù gì cũng đang sống cùng dưới một mái nhà. Nếu xung quanh có chuyện gì đặc biệt, giống như lần này, hoặc là em đột nhiên phải đi đâu đó xa, thì có phải nên nói với nhau một tiếng sẽ hợp lý hơn không?”

Tiết Đường lúng túng “à” một tiếng.

“Không được à?”

“Không… không phải không được.” Tiết Đường chớp mắt, nói: “Anh nói đúng, nên thông báo một tiếng.”

“Ừ.” Trình Kim An đứng dậy, “Vậy xem như chúng ta đạt thành đồng thuận rồi nhé?”

Tô Đường gật đầu, “Ừ, đồng thuận rồi.”

Được câu trả lời mong muốn, Trình Kim An quay người đi về phía phòng mình. Gần tới cửa thì phía sau vang lên tiếng gọi của Tiết Đường: “À đúng rồi, tuần sau em có việc.”

Cô nhớ ra tuần sau mình phải đi Nam Hòa tham dự lễ tổng kết năm, theo lý thì với giao ước vừa mới đồng thuận xong, chuyện này cũng nên báo một tiếng. Quả nhiên, tiếng bước chân dừng lại.

Tiết Đường cũng đi tới hành lang, hai người cách nhau một lối đi.

“Thứ Tư tuần sau em phải đi Nam Hòa tham dự một sự kiện, sáng thứ Tư đi, có lẽ thứ Năm hoặc thứ Sáu mới về.”

Trình Kim An hỏi: “Sự kiện kéo dài mấy ngày?”

“Không phải.” Tô Đường nói: “Còn có… chuyện riêng nữa.”

“Được.” Trình Kim An đặt tay lên tay nắm cửa, “Tuần sau tôi cũng đi Nam Hòa.”

Tiết Đường trợn to mắt: “Anh cũng đi à?”

“Công tác.”

Trình Kim An quay đầu nhìn cô, cười mà như không: “Công việc của tôi cũng khá là bận rộn đấy.”

Tiết Đường gật đầu tỏ vẻ thông cảm, “Dù sao anh cũng là ông chủ, em hiểu mà.”

Trình Kim An vặn cửa phòng, vừa đẩy hé ra một nửa thì người phía sau lại lên tiếng.

“Lúc nãy trong túi đó toàn là đồ ăn thức uống với nguyên liệu nấu ăn.”

Trình tổng lại quay đầu.

Thì sao?

Tiết Đường nghĩ nghĩ, nghiêm túc nói: “Ý em là, cảm ơn anh vì đã giúp em xách vào, rồi những đồ đó anh cũng có thể dùng, có thể ăn.”

Trình Kim An: …

Nghĩ đến mấy món ăn còn bọc mà anh thấy trên bàn lúc nãy, đầu lưỡi anh khẽ đẩy môi dưới, nhịn không được khẽ cười: “Được, tôi sẽ cố gắng dùng nhiều một chút.” Lại hỏi thêm: “Giờ tôi vào phòng được chưa?”

“Đương nhiên là được rồi.”

Tác giả có lời muốn nói:
Anh Trình: Đừng quên, tôi dù gì cũng là ông chủ đấy nhé!

Bình Luận (0)
Comment