Chương 33: Người phụ nữ khẩu thị tâm phi
Editor: Qin
Định vị của Lâm Càn Phi được gửi đến lúc năm rưỡi.
Sau khi nhận được, Trình Kim An chỉ nhắn lại một chữ “ok” rồi chuẩn bị ra ngoài.
Lúc đi ngang qua tủ quần áo, anh chợt nhớ đến câu mình từng nói cách đây hơn một tiếng trước.
Ờ ha, anh quay về là để thay đồ mà.
Đúng là hết cách.
Anh mở tủ. Hôm qua mang đi không nhiều, chắc tầm đủ mặc một tuần, vẫn nên tranh thủ lúc bên kia chưa lật sàn nhà, quay về lấy thêm ít đồ mới được.
Trình Kim An tiện tay quăng điện thoại lên giường, tùy ý chọn một cái áo khoác mặc vào.
Lúc ra đến phòng khách, thì thấy Tiết Đường đang dùng lò vi sóng trong bếp hâm lại đồ ăn. Trình Kim An đứng khựng lại, liếc nhìn bàn ăn. Món trứng xào hành tây và canh sườn đều đã được hâm nóng, lúc này còn đang bốc hơi nghi ngút.
Anh đặc biệt liếc kỹ cái bát đựng canh sườn.
Đã đổi rồi.
Trong khoảnh khắc anh dừng lại, Tiết Đường cũng bưng món cuối cùng từ bếp ra. Cô hỏi: “Sao thế?”
Trình Kim An uể oải nói: “Cũng biết thưởng thức đấy chứ.”
“……”
Lần theo ánh mắt của anh, Tiết Đường biết ngay anh đang nói đến chuyện gì. Cô đặt bát xuống, hiếm hoi bực mình nói: “Em biết là bát viền mạ vàng không được bỏ vào lò vi sóng, chút kiến thức cơ bản này em có.”
Trình Kim An nhướng mày cười: “Biết là được rồi.”
—
Chỗ tụ tập do Lâm Càn Phi chọn là một quán bar nhạc sống, có ca sĩ biểu diễn, không khí vừa đủ náo nhiệt mà vẫn không quá ồn ào. Khi Trình Kim An đến nơi thì đồng nghiệp trong công ty đều đã có mặt.
Chỉ là ở đó còn có thêm một người ngoài danh sách. Vừa thấy Trình Kim An đi về phía nhà hàng, trong đầu Lý Cảnh Viên liền căng như dây đàn.
Cô nàng dùng cùi chỏ thúc Lâm Càn Phi bên cạnh, nhỏ giọng chất vấn: “Sao anh không nói là anh Trình cũng đến?”
Từ sau bữa sáng lần trước, cô nàng chưa từng gặp lại Trình Kim An. Một phần đúng là không có dịp, nhưng phần lớn là vì cô nàng cũng sợ gặp. Từ lúc biết anh là bạn trai cũ của Tiết Đường, cô nàng đã không biết bao nhiêu lần âm thầm cà khịa anh rồi.
Tuy không thực sự ghét bỏ gì, nhưng vẫn nhớ mãi cái màn trêu đùa lần trước.
Giờ thì bất ngờ chạm mặt, kiểu gì cũng thấy chột dạ.
“Quên nói rồi, hôm nay là cậu ta mời đấy.” Lâm Càn Phi ghé sát tai cô nàng, giọng cười cợt, “Là anh em tốt của anh mà, không thể cả đời không gặp đúng không?”
Anh ta đã nói vậy rồi, Lý Cảnh Viên cũng chẳng còn gì để phản bác. Huống hồ người ta cũng tới nơi rồi.
Trình Kim An ngồi thẳng xuống chỗ trống bên cạnh Lâm Càn Phi. Mở miệng liền cười: “Ô, em dâu cũng đến à? Lâu rồi không gặp nhé?”
Anh và Lâm Càn Phi bằng tuổi, chỉ khác nhau ba tháng, một người sinh tháng hai, một người tháng năm. Lý Cảnh Viên kéo khóe miệng: “Anh Trình, đúng là lâu không gặp thật.”
……
Lâm Càn Phi nhìn trái rồi lại nhìn phải, nét cười không giấu được trong mắt: “Ê lão Trình, nghe nói cậu mới dọn nhà hả?”
Phát pháo mở màn bắn thẳng vào mặt.
Lý Cảnh Viên suýt nữa thì nghẹn họng, cái người gì thế không biết, chuyên môn hố bạn gái mình à?
Mới trên đường đến còn tám chuyện với anh ta về vụ này, giờ vừa ngồi xuống liền lật bài ngay trước mặt chính chủ.
Cô nàng lén lút nhìn sắc mặt của Trình Kim An. Trông vẫn ổn, chí ít là còn đang cười.
Trình Kim An nhướng mày, “Ừ, mới chuyển tối qua. Tin tức nhanh nhạy thật đấy.”
Ngẫm đi ngẫm lại, Lý Cảnh Viên thấy câu này rõ ràng đang nhắm vào mình.
Do dự một lúc, cô nàng đành chủ động giải thích: “Em cũng mới biết lúc trưa nay thôi. Em với Triệu Hoan định tới Vân Đỉnh Loan tìm Đường Đường chơi, nhưng nó bảo dạo này hơi bất tiện, em mới hỏi ra.”
Trình Kim An “à” một tiếng, “Ra là vậy.” Anh lại nói: “Cũng không có gì bất tiện cả, mấy người muốn đến thì cứ đến, đừng ngại tôi. Tôi nấu ăn cũng không tệ đâu, may mắn còn có thể nấu cho các cô ăn nữa.”
“Thật á?” Lý Cảnh Viên trợn to mắt, như thể thật sự tin câu đó.
“Dĩ nhiên là thật rồi.” Trình Kim An cười như thiên sứ, “Trưa nay cô ấy ăn cơm tôi nấu xong khen ngon mà.”
Lý Cảnh Viên hoàn toàn đơ người.
Mới chuyển vào tối qua, trưa nay đã cùng nhau ăn cơm rồi. Tiến độ này không phải là đang quay lại thì còn ai quay lại nữa?
Chứng kiến tận mắt “bạn gái ngốc” của mình dần bước vào phạm vi hoạt động của Trình Kim An, Lâm Càn Phi bắt đầu gắp thức ăn cho cô nàng.
“Ăn đi ăn đi.” Anh ta gắp vài món vào bát Lý Cảnh Viên, “Trời lạnh lắm, đồ ăn vừa lên thì ăn liền cho nóng.”
Nói xong, anh ta rót rượu cho Trình Kim An. Tiếng hát trên sân khấu hòa cùng âm thanh rượu rót lách tách, hoàn toàn át mất lời thì thầm của hai ông chủ.
“Cậu đây là bắt đầu lôi kéo thân thích rồi hả?”
“Tôi trời sinh nhiệt tình mà, cậu không biết à?”
Lâm Càn Phi cười bất lực: “Đúng, cậu nhiệt tình như lửa ấy.” Rót xong, anh ta rút người về.
Chai rượu vừa đặt xuống, phía Trình Kim An lại bắt đầu: “Ê em dâu, tôi nghe nói hai người sắp cưới rồi hả?”
Lâm Càn Phi: …
Lý Cảnh Viên: ???
“Hả?” Biểu cảm ngơ ngác của Lý Cảnh Viên nói lên rằng đây là lần đầu tiên cô nàng nghe thấy chuyện này.
Cô nàng quay đầu nhìn Lâm Khiên Phi: “Bọn mình sắp cưới rồi à?”
Mọi người trên bàn cũng bắt đầu hò reo.
“Anh Lâm, chị dâu còn không biết vụ này á?”
“Ê, bao giờ cưới thế? Đừng quên mời tụi em nha.”
“Thấy chị dâu thế này, chắc là chưa cầu hôn nhỉ? Hay là bị từ chối rồi?”
“Thôi nào, cả bàn cùng kính anh Lâm và chị dâu một ly đi!”
Cả bàn cùng nhau cạn ly.
Lý Cảnh Viên vẫn chưa hoàn hồn, lại quay sang nhìn Lâm Càn Phi.
Lâm Càn Phi đành mặt dày tiến sát tai cô nàng, nói nhỏ: “Chẳng phải sắp rồi sao? Hay là em không muốn?”
Lý Cảnh Viên hơi đỏ mặt, không biết là do rượu hay vì bị câu nói kia làm cho tim đập nhanh hơn: “Không… Em đâu có không muốn…”
Kẻ “gây họa” nhân lúc rót rượu liền chen lời tiếp: “Ấy da, có phải làm hỏng bất ngờ của cậu không đấy?”
Lâm Càn Phi quay sang nhìn anh, cười mà không hề có ý cười: “Không sao, chẳng ảnh hưởng xíu nào cả.”
……
Sau bữa tiệc, ba người họ cùng rời khỏi quán.
Xe của Trình Kim An vẫn còn để ở nhà Thẩm Yến Hồi, anh cũng không đi lấy. Cả ba người đều uống rượu nên Lâm Càn Phi gọi tài xế lái thay, định tiện đường đưa Trình Kim An về Vân Đỉnh Loan trước. Trên xe, Lâm Càn Phi nhắc đến tiệc thường niên tổ chức vào thứ Tư tuần sau, còn dặn Trình Kim An nhất định phải đến.
Ai ngờ ông chủ Trình lắc đầu từ chối ngay tại trận: “Không đi được, thứ Tư tuần sau tôi phải đi công tác, chắc thứ Năm, thứ Sáu mới về.”
Lâm Càn Phi khó hiểu: “Sao tôi không biết cậu có chuyến công tác?”
Trình Kim An lộ vẻ hơi chê bai: “Tất nhiên không phải công tác của công ty rồi.”
“Thế là bên lẩu?”
Trình Kim An ừ một tiếng: “Tính mở thêm vài chi nhánh nữa, muốn sang thành phố khác khảo sát xem sao.”
Chuyện này là thật. Việc đi khảo sát thực tế ở Nam Hòa đã nằm trong kế hoạch từ trước của Trình Kim An. Thực ra anh cũng để mắt đến nhiều thành phố khác, nhưng so ra thì Nam Hòa có giá trị đầu tư cao hơn cả. Dù sao cũng là thành phố nổi trên mạng, lưu lượng người đông, khả năng tiếp cận cũng cao.
Lần này chỉ là mượn cớ để đi trước một bước mà thôi.
Lâm Càn Phi hỏi: “Cậu định đi đâu?”
Trình Kim An: “Nam Hòa.”
“Nam Hòa hả?” Lý Cảnh Viên ngạc nhiên, lại bắt đầu thì thầm trong đầu: “Cũng là thứ Tư? Trùng hợp vậy luôn à?”
“Sao thế?” Lâm Càn Phi nhìn cô nàng.
“Không có gì.” Lý Cảnh Viên lắc đầu, ánh mắt lại vô thức dừng trên người Trình Kim An, đánh giá có chủ đích, “Em nhớ mấy hôm trước nghe Đường nói là tuần sau nó cũng đi Nam Hòa, tham gia một sự kiện lớn.”
“Biết mà.” Trình Kim An nhún vai, “Cô ấy nói với tôi rồi.”
Cái vẻ mặt đó tự nhiên lắm luôn. Lý Cảnh Viên không nhịn được, hỏi: “Nó chủ động nói à?”
Trình Kim An gật đầu: “Đúng vậy, còn đặc biệt gọi tôi lại để nói nữa cơ.”
Chủ động tới vậy á! Lý Cảnh Viên cạn lời mất mấy giây. Rõ ràng mới dạo trước còn nói là “không có suy nghĩ gì”, thế mà giờ đã nấu cơm ăn chung, còn tự báo cáo lịch trình rồi?
Thế mà là không có ý gì á? Quả nhiên là kiểu phụ nữ miệng thì nói không nhưng lòng thì khác.
Lý Cảnh Viên thầm tiếc thay cho bạn mình. Đường nhà cô nàng thì chỗ nào cũng tốt, chỉ là cái miệng hơi vụng về. Giờ thì vụng mồm còn đi kèm vụng miệng luôn. Vậy thì làm sao quyến rũ được đàn ông đây chứ?
Cô nàng nhìn thẳng Trình Kim An, hỏi: “Anh Trình, vậy Đường có nói chi tiết gì không?”
“Thì… cũng không.” Trình Kim An làm ra vẻ đang nhớ lại, “Cô ấy chỉ nói sẽ tham gia một sự kiện, rồi có thể còn phải làm mấy việc khác, cụ thể thì không nói.”
Chuẩn rồi. Lý Cảnh Viên chơi thân với Tiết Đường lâu năm, cô nàng hiểu rõ cái tật dễ tự ti của bạn. Hồi nhỏ cô nàng đã phát hiện ra điều đó rồi.
Dù vậy, cô nàng vẫn không hiểu vì sao Tiết Đường lại tự ti. Trong mắt cô nàng thì bạn chẳng có gì đáng để tự ti cả. Nhưng cô nàng hiểu, bởi gia đình cô nàng tốt, còn trước khi Tiết Đường chuyển đến Khê Nam, cuộc sống quả thật không dễ dàng. Truy cho đến cùng, Lý Cảnh Viên cảm thấy lỗi là ở mẹ ruột của bạn.
Cô nàng bắt đầu dò xét: “Anh Trình, anh biết chuyện gia đình Đường chứ?”
Gia đình ấy hả?
Trình Kim An không đoán được cô nàng đang hỏi gì cụ thể, nhưng vẫn đáp: “Biết chứ, là gia đình tái hôn.”
Có vẻ lo nói chưa đủ ý, anh bổ sung thêm: “Mẹ ruột dẫn chị gái cô ấy sang Nam Hòa rồi.”
Biết cả chuyện có chị gái luôn. Nghe vậy, cuối cùng Lý Cảnh Viên cũng thở phào nhẹ nhõm.
Cô nàng có thể chắc chắn rằng Đường nhà mình với anh Trình, là thật lòng thật dạ.
Những chuyện liên quan đến gia đình, Tiết Đường gần như chưa từng nói với ai xung quanh. Người biết được thì cũng chỉ khoảng hai, ba người là cùng.
“Sau khi sự kiện kết thúc, cô ấy sẽ đến gặp mẹ ruột và… cả chị gái.” Nói xong, Lý Cảnh Viên còn nhắn nhủ: “Nhưng anh Trình à, chuyện này anh đừng nói với Đường nhé. Mấy hôm đó nếu anh có tình cờ gặp nó thì giúp em để ý nó một chút. Anh chắc cũng biết mà, quan hệ giữa nó với mẹ ruột… thật sự không tốt.”
Không phải không tốt nữa, mà là hoàn toàn chẳng ra dáng mẹ con. Trình Kim An ngồi ở ghế phụ, nãy giờ nói chuyện với họ đều là ngoái đầu lại. Nhưng lúc này, anh cứ nhìn thẳng ra phía trước, không quay lại nữa.
Lý Cảnh Viên ngồi chéo sau vai anh, ánh sáng trong xe lờ mờ, nhìn không rõ sắc mặt anh.
“Được, tôi sẽ để ý giúp.” Giọng anh vẫn bình thản như thường.
Hôm nay nói chuyện nhiều hơn bình thường, Lý Cảnh Viên cũng gan to hơn, cô nàng thò người lên vỗ vai Trình Kim An: “Cảm ơn nha, anh Trình.”
–
Về đến căn hộ 501. Tiết Đường không ở phòng khách, đèn phòng khách cũng không bật. Trình Kim An không bật đèn ngay, từ khe cửa anh thấy đèn phòng sách vẫn còn sáng.
Anh bước chậm về phía đó, đứng ở cửa khoảng một phút đồng hồ. Tay đã giơ lên định gõ, nhưng lại rút về, quay người đi bật đèn phòng khách. Tối hôm đó, hai người không nói thêm lời nào.
Trình Kim An tắm rửa xong liền về phòng ngủ. Đến khi Tiết Đường từ phòng sách đi ra, trên đường về phòng mình mới thấy anh đã tắt đèn rồi.
Nghĩ đến việc anh nói ban ngày là buổi tối có việc, Tiết Đường đoán có lẽ là đi xã giao. Chắc mệt rồi. Cô cũng không quấy rầy, lặng lẽ về phòng mình.
……
Trong phòng ngủ phụ, Trình Kim An mở mắt nhìn lên trần nhà.
Thì ra là đi gặp mẹ ruột và chị gái cô. Cả hai người đó, anh đều từng gặp.
Chị gái thì khá ổn, dáng vẻ giống Tiết Đường, giọng nói nhẹ nhàng, hiền hậu, thậm chí còn có vẻ gầy hơn Tiết Đường một chút. Còn mẹ ruột của cô thì…
Trình Kim An tự hỏi, thật lòng mà nói, anh không thích người đó chút nào.
Có lẽ là ngay từ cái nhìn đầu tiên đã không ưa rồi. Trong mắt bà ta, anh không hề thấy bóng dáng của Tiết Đường. Hoặc cũng có thể, là từ trước khi gặp mặt, anh đã không thích bà ta. Dù sao thì lần đầu tiên anh và Tiết Đường cãi nhau rồi chia tay cũng là vì mấy người đó.