Chủ Tiệm Lẩu Được Review Là Bạn Trai Cũ Của Tôi

Chương 34

Chương 34: Tiết Đường, cậu có cần không?

 Editor: Qin

Mà khi đó rõ ràng là khoảng thời gian họ nên hạnh phúc nhất.

……

Ngày thi cuối cùng của kỳ thi đại học, thời tiết u ám nặng nề. Mây đen như đè nén cả bầu trời, trong không khí quẩn quanh một cảm giác ngột ngạt và đè ép. Ngay cả gió cũng trốn biệt, lá cây bên ngoài cửa sổ đứng im phăng phắc. Từ xa xa, từng tiếng sấm mơ hồ vang lên.

Tiết Đường thu lại ánh mắt, thời tiết này khiến cô bất giác nhớ đến buổi sáng hôm đó. Buổi sáng lần đầu tiên cô gặp Trình Kim An, trời cũng y hệt thế này.

Tiếng chuông kết thúc môn thi cuối cùng vang lên. Ba năm cấp ba cũng chính thức khép lại.

Tiết Đường rời khỏi phòng thi, đi về hướng cầu thang.

Vừa mới bước xuống một tầng, đã bị Hà Thiên Ngữ từ phía sau chạy tới gọi lại. Cả hai đều được phân về Nhị Trung để thi, còn những người khác trong ký túc thì vẫn thi ở Nhất Trung.

Hà Thiên Ngữ khoác tay Tiết Đường, “Đường Đường, cậu thấy thi thế nào?”

Tiết Đường không giả vờ khiêm tốn, “Chắc cũng ổn, biết đâu còn cao hơn lần thi thử thứ ba.”

“Còn cao hơn thi thử lần ba nữa hả?” Hà Thiên Ngữ kinh ngạc, “Thi thử lần ba của cậu vốn đã cao lắm rồi đó!”

Tiết Đường mỉm cười, “Tớ thấy kỳ thi năm nay cũng ổn, nhìn chung không quá khó.”

“Ừ, đúng là vậy.” Hà Thiên Ngữ nói: “Tớ viết cũng khá trôi chảy, ít nhất là không gặp câu nào khiến tớ sụp đổ.”

Trong lúc nói chuyện, hai người đã xuống tới tầng một. Hà Thiên Ngữ ngẩng đầu nhìn bầu trời ngoài cửa, “Cảm giác sắp mưa to đấy, tụi mình đi nhanh lên. À đúng rồi, mẹ cậu đến chưa?”

Tiết Đường cũng ngẩng đầu nhìn trời, “Tớ xem dự báo rồi, nên không cho bà đến.”

Cô lại nhìn sang Hà Thiên Ngữ, “Bố mẹ cậu đến rồi phải không? Cậu mau đi đi, tớ cũng về đây.”

“Ừ.” Hà Thiên Ngữ gật đầu, “Vậy cậu nhớ về sớm nhé, cẩn thận dính mưa, hè này tụi mình hẹn gặp lại nha.”

“Ừ.”

Tiết Đường băng qua đám đông, đi đến trạm xe buýt gần đó ngồi xuống. Dần dần, khi các thí sinh rời khỏi trường, đám đông cũng thưa thớt hẳn.

Cô ngồi khoảng mười phút thì thấy chiếc xe buýt quen thuộc từ xa chạy lại. Dù Nhị Trung và Nhất Trung cách nhau một đoạn, nhưng lại cùng tuyến xe buýt. Tuần nào Tiết Đường cũng đi xe buýt, tài xế đã quen mặt cô.

Ngày thi đại học như hôm nay, xe buýt hiếm khi vắng người đến vậy, trên xe không tới mười người. Xe dừng lại một cách ổn định, cửa mở ra. Nửa phút sau, chỉ có hai người bước xuống.

Chú tài xế nhìn ra ngoài, gọi với theo: “Em học sinh, không lên xe à?”

Tiết Đường lắc đầu với chú, “Cháu đang đợi người.”

Đêm hôm qua.

Hạ Lâm Ngọc vốn đã gọi điện hẹn cô xong xuôi, nói ngày thi cuối sẽ đến đón ở cổng trường. Tiết Đường cũng đồng ý rồi. Chỉ là sau khi tắm xong đi ra thì có chút “biến cố nhỏ”.

Chiếc điện thoại đặt trên bàn hiển thị một tin nhắn.

Người gửi: Trình Kim An.

【Mai thi xong đợi tớ nhé, tớ đến Nhị Trung tìm cậu.】

Tiết Đường đứng đó một lúc lâu không nhúc nhích.

Cô trả lời: 【Cậu đến tìm tớ làm gì?】

Hình như Trình Kim An vẫn đang ôm điện thoại đợi, chưa đến nửa phút đã phản hồi.

Anh nói: 【Nói chuyện giữa chúng ta, cậu đồng ý rồi mà.】

Rất nhanh, lại thêm một câu: 【Cậu không được lừa tớ đâu đấy.】

Qua màn hình, Tiết Đường cũng có thể tưởng tượng ra vẻ mặt của Trình Kim An lúc này. Chắc là vừa giận vừa bất lực nhỉ.

Tiết Đường bật cười không nhịn được. Sợ ai đó thật sự nổi cáu, cô vội vàng dỗ dành.

【Tớ không quên.】

Trình Kim An: 【Vậy mai tớ tới tìm cậu, nói rồi đấy, chờ tớ ở trạm xe buýt, thi xong tớ qua ngay.】

Gấp đến thế sao? Nghĩ đến việc ngày mai là môn cuối cùng, Tiết Đường cũng không muốn vì sự hụt hẫng mà ảnh hưởng đến bài thi của anh. Trong lòng nghĩ, coi như là để anh thi cho tốt vậy.

【Được.】

Thế là, cô chỉ còn cách viện cớ trời mưa để nhắn tin từ chối kế hoạch của mẹ Hạ ngày mai.

Kết quả là bị mắng một trận ra trò.

Lại thêm mười phút nữa trôi qua…

Trên trời bắt đầu lác đác mấy hạt mưa rơi xuống. Tiết Đường nhìn mấy chiếc lá phía xa đang bị hạt mưa đánh cong lưng. Mưa rơi cũng khá to đấy.

Trước cổng trường gần như đã vắng tanh. Chỉ còn lác đác vài phụ huynh và học sinh vẫn đứng đó. Gương mặt họ đều không vui vẻ gì, chắc là thi không tốt.

Sau khi liếc nhìn phía đó, ánh mắt Tiết Đường vô thức chuyển hướng. Và cô liền thấy một chiếc taxi đang lao đến từ xa.

Chỗ cô ngồi bị ngược sáng, không nhìn rõ được người trong xe. Nhưng không hiểu sao, cô lại có cảm giác như đang bị một ánh mắt dán chặt vào mình.

Chiếc taxi dừng lại trước cổng trường. Sau một lúc dừng ngắn ngủi, cửa bên phải được đẩy ra từ bên trong.

Ngay giây tiếp theo, một Trình Kim An th* d*c xuất hiện trong tầm mắt cô.
Chiếc taxi rời đi. Trình Kim An cũng chạy đến chỗ cô.

Tiết Đường ngẩng đầu nhìn anh, không chỉ th* d*c, mà tóc cũng hơi ướt. Cô nghiêng đầu liếc ra ngoài trạm xe nhìn kỹ. Mưa vẫn như khi nãy, chẳng lớn hơn chút nào.

Nên chắc là mồ hôi nhỉ.

“Cậu mệt lắm hả?”

Trình Kim An còn chưa điều hòa được nhịp thở, nghe cô hỏi vậy, dứt khoát ngồi phịch xuống ghế bên cạnh: “Tớ không mệt, chẳng qua là chạy hơn hai cây số thôi mà.”

“……”

Tiết Đường quay đầu nhìn anh, ánh mắt rơi trên những giọt mồ hôi lấp lánh kia, rồi cô mở cặp lấy khăn giấy, rút ra một tờ đưa qua: “Cậu có bài kiểm tra thể lực riêng à?”

Trình Kim An: …

Giây tiếp theo, anh lại bật cười, mà là cười rất sảng khoái.

Anh nhận lấy khăn giấy, qua loa lau hai cái lên tóc.

Anh nghiêng người, trong mắt đầy ý cười nhìn cô gái trước mặt: “Cậu chẳng nói nhiều lời, nhưng sao mỗi lần mở miệng đều nói ra mấy câu vừa vô lý vừa buồn cười thế hả?”

Tiết Đường nhìn thẳng vào anh, không né tránh: “Tớ không có nói đùa.”

Trình Kim An cũng không tranh luận, chỉ nói: “Hôm nay khó bắt xe lắm, tớ chạy một đoạn dài mới đón được cái taxi kia. Cậu đợi có lâu không?”

Tiết Đường lắc đầu, “Không lâu.”

Hai người nhìn nhau suốt một lúc mà chẳng ai nói thêm câu nào. Trình Kim An là người đứng dậy trước, “Mình đi dạo một chút nhé?”

Trời thế này mà… Đi dạo? Tiết Đường ngẩng đầu lên nhìn, Trình Kim An vẫn cứ thế nhìn cô chăm chú.

Thôi được, đi thì đi.

Giây tiếp theo, cô cũng đứng dậy theo.

Trên đường đi, họ gặp vài người qua lại, ai cũng bước thật nhanh như sợ hạt mưa rơi trúng người.

Nhưng không nằm ngoài dự đoán, ai đi ngang qua cũng đều vô thức ngoái đầu lại nhìn.

Dưới hàng cây, một đôi nam nữ mặc đồng phục học sinh chậm rãi bước đi. Điều đặc biệt là cả hai đều rất đẹp.

Cảnh tượng ấy nếu không vì xung quanh chẳng có máy quay hay ê-kíp nào, chắc cũng có người tưởng đang quay phim học đường.

Đi được một đoạn, Trình Kim An đột ngột lên tiếng: “Cậu vẫn định thi vào Đại học Truyền thông à? Có tự tin không?”

Tiết Đường cố tình lắc đầu, “Không biết.”

Dù miệng nói “không biết”, nhưng giọng điệu lại cực kỳ nhẹ nhàng.

Trình Kim An còn không hiểu nữa chắc? Anh bật cười, “Vậy chắc là nắm chắc 90% rồi nhỉ.”

“Thế còn cậu?” Tiết Đường hỏi ngược lại.

“Tớ á?” Trình Kim An ưỡn ngực: “Tớ theo cậu ra Bắc Kinh, chắc không thành vấn đề đâu.”

“Ấy? Cậu không cần tớ đi cùng à?”

Không biết từ khi nào, hai người đã dừng bước.

“Tiết Đường, cậu có cần không?”

Tiết Đường im lặng rất lâu. Còn Trình Kim An vẫn cái bộ dạng mặt dày không biết xấu hổ, mắt anh sáng rực, cứ nhìn chằm chằm người trước mặt.

“Tớ thật ra cũng được lắm mà, dáng vẻ ổn, vóc dáng cũng không tệ, chắc là cũng biết dỗ người khác.”

“Lớp phó học tập à, có muốn thử quen tớ không?”

Lại là cái kiểu hỏi “có muốn không”.

“Tớ chắc chắn sẽ đối xử tốt với cậu, sau này cũng sẽ cố gắng kiếm tiền bằng năng lực của mình, sống cuộc sống mà cậu từng nói.” Giọng anh chân thành đến lạ, nhất là câu cuối như đâm thẳng vào tim.

Tiết Đường bị ánh mắt của anh mê hoặc, trong phút chốc quên cả chớTrình: “Giờ tớ nên trả lời câu hỏi nào đây?”

Trình Kim An mỉm cười: “Câu nào cũng được.”

“Vậy thì… chọn cả hai.”

Đó là câu trả lời của Tiết Đường ngày hôm ấy.

Dù bao nhiêu năm trôi qua, Trình Kim An vẫn chưa từng quên.

……

Hai mươi mấy ngày sau đó, họ sống rất vui vẻ. Giống như mọi cặp đôi đang yêu, việc đầu tiên sau khi tỉnh dậy là chào buổi sáng, hễ rảnh là lại rủ nhau ra ngoài gặp mặt.

Ăn cơm, đi dạo, xem phim, hôn nhau. Không sót một chuyện nào.

Ngày có kết quả thi, cả hai đều ở nhà.

Lúc ấy Hạ Khâm đã là sinh viên năm hai, đang nghỉ hè ở nhà. Ba người cùng vây quanh chiếc máy tính. Khoảnh khắc điểm thi hiện ra, cả ba đều thở phào nhẹ nhõm.

Điểm của Tiết Đường còn cao hơn cả mức cô tự ước lượng.

Cùng lúc đó, cô cảm nhận được điện thoại trong túi khẽ rung. Cô thò tay lấy ra, nói với hai người: “Con vào phòng một lát nhé, tiện hỏi mấy bạn trong ký túc thi thế nào rồi.”

“Đi đi.”

Tâm trạng Hạ Lâm Ngọc đang rất tốt, chẳng thèm để tâm con gái vừa nói gì.

Chỉ có Hạ Khâm, sau khi cô quay lưng bước đi thì mới hơi nheo mắt nhìn bóng dáng ấy.

Em gái anh ấy vốn không phải kiểu thích ra ngoài.

Dù có đi chơi với bạn, một tháng nhiều lắm cũng chỉ ra khỏi nhà hai lần.

Vậy mà từ khi anh ấy nghỉ hè đến giờ, chỉ năm ngày thôi mà đã thấy cô ra ngoài hai ngày. Ở nhà thì lại thường xuyên ôm điện thoại. Cấp ba anh ấy cũng từng trải qua, chẳng lẽ lại không hiểu là chuyện gì?

Tiết Đường về phòng, nhẹ nhàng đóng cửa. Cô ngồi xuống mép giường, lấy điện thoại ra xem. Quả nhiên là Trình Kim An.

【Tra điểm chưa?】

Tiết Đường trả lời: 【Tra rồi.】

Chưa đầy một giây sau, điện thoại đã đổ chuông.

Từ sau khi chính thức hẹn hò, mỗi tối Trình Kim An đều gọi điện cho cô.

Dù ban ngày vừa mới gặp, tối về vẫn phải nói chuyện năm phút mới chịu.

Tiết Đường nhẹ giọng đáp: “Alo.”

Trình Kim An cười hỏi: “Sao rồi? Có chắc ăn không?”

Nghe thấy tiếng cười của anh, Tiết Đường biết chắc bên anh cũng thi tốt.

Tâm trạng lại càng phơi phới.

“Ừ, chắc cũng khá ổn.” Tiết Đường hỏi lại: “Còn anh? Ổn không?”

“Ổn chứ.” Trình Kim An không hề do dự, “Đi Bắc Kinh chắc ăn rồi.”

Tiết Đường nói: “Vậy chờ đến lúc đăng ký nguyện vọng thôi.”

“Ê, lớp phó học tập.” Trình Kim An bất chợt gọi cô. Tiết Đường đáp lại tự nhiên, dù đã là người yêu nhưng anh vẫn thích gọi như vậy. Nghe mãi rồi cũng thành quen.

“Em thấy nhóm lớp chưa?”

Tiết Đường nói: “Chưa, sao thế?”

“Lưu Giang nhắn hỏi mọi người mai có rảnh đi ăn không.”

Tiết Đường “ồ” một tiếng, “Ngay lúc này à?”

“Đúng đó.” Trình Kim An tặc lưỡi, “Anh cũng thấy EQ cậu ta hơi thấp.”

Phải rồi, không phải ai cũng thi tốt cả. Tiết Đường hỏi: “Có ai nói sẽ đi không?”

Trình Kim An: “Em đừng nói, cũng khá đông đó. Anh vừa nhìn sơ qua, đã hơn mười người rồi, mấy bạn trong ký túc của em hình như cũng đi.”

“Vậy hả.” Tiết Đường lại hỏi: “Thế anh có đi không?”

“Anh á?” Giọng Trình Kim An nhẹ bẫng, “Còn phải xem em có đi không chứ, em không đi anh cũng chẳng thèm.”

Em không đi anh cũng chẳng đi.

Nghĩa là: thật ra rất muốn đi.

“Vậy đi chứ.”

Quả nhiên, giọng anh lập tức cao lên một chút, “Được, vậy anh cũng đi.”

“Mai anh đến đón em, mình đi chung.”

Đi chung? Cũng không cần thiết lắm nhỉ. Tiết Đường dò hỏi: “Hay là mỗi người đi riêng?”

Im lặng một lát, Trình Kim An nói: “Em chê anh hả? Không muốn để người khác biết quan hệ của mình?”

Tiết Đường vừa buồn cười vừa bất lực, đổi sắc mặt nhanh quá đấy!

“Không có…”

Cô còn đang định giải thích thêm thì ngoài cửa có người gõ cửa. Tiết Đường vội thì thầm: “Em cúp trước đây, lát nữa nói tiếp.”

Trình Kim An: ?

Tác giả có lời muốn nói:
Anh Trình: ??? Tôi là thứ gì không thể mang ra ánh sáng à???
Đường Đường: Không, anh tất nhiên không phải “thứ gì” rồi mà T0T

Bình Luận (0)
Comment