Chương 35: Anh ấy là người tốt
Editor: Qin
Khi Hạ Khâm bước vào, Tiết Đường vừa đặt điện thoại xuống.
Anh ấy kéo chiếc ghế trước bàn học, xoay một vòng rồi ngồi đối diện em gái.
Ánh mắt Hạ Khâm lướt về phía điện thoại trên tay cô: “Vừa gọi điện à?”
“À?” Tiết Đường chớp mắt, “Không có mà.”
“Anh đứng ngoài cửa nghe thấy rồi.” Hạ Khâm tựa lưng vào ghế, liếc cô đầy ẩn ý: “Có bạn trai rồi hả?”
Tiết Đường định lắc đầu, nhưng chạm phải ánh mắt như nhìn thấu mọi thứ của anh trai, cô lập tức bỏ ý định bịa chuyện.
Cô nhấn mạnh: “Em đủ 18 rồi, anh ấy cũng đủ 18, hơn nữa bọn em… sau kỳ thi đại học mới bắt đầu.”
Cô không nói tiếp, nhưng Hạ Khâm hiểu cô đang khẳng định mình không yêu sớm.
“Bạn học à?” Anh ấy hỏi.
Tiết Đường gật đầu.
“Cùng lớp?”
Tiếp tục gật.
“Người thế nào?”
Lúc này không thể gật bừa nữa.
Tiết Đường nghĩ xem nên miêu tả Trình Kim An ra sao.
’Xuất sắc’? Nghe giả quá.
‘Tính cách tốt’? Chưa hẳn.
’Đẹp trai’? Lại sáo rỗng.
Nghĩ tới nghĩ lui, cô chốt lại: “Anh ấy là người tốt.”
Hạ Khâm cạn lời: “Nếu ngay cả người tốt cũng không phải, chắc em phải đi khám mắt mất rồi.”
“Anh à.” Tiết Đường gọi, “Em biết mình đang làm gì.”
Hạ Khâm nhìn cô giây lát rồi nói: “Biết là được. Anh không can thiệp, miễn trong lòng em tự nắm rõ.”
Nói xong, anh ấy đứng dậy định đi ra.
Tiết Đường lại gọi: “Anh, chuyện này… anh đừng nói với mẹ được không?”
Hạ Khâm bật cười: “Sao? Giờ mới sợ bị mắng à?”
Tiết Đường thành thật gật gù: “Dạo này mẹ vui vẻ lắm, đừng để mẹ lo nghĩ.”
Khéo nói thật đấy. Hạ Khâm giơ ngón cái: “Em cũng biết hiếu thuận cơ đấy.”
Cửa khép lại lần nữa, Tiết Đường mới cầm điện thoại lên.
Trong lúc nãy, Trình Kim An đã gửi một hàng dài dấu hỏi.
【????????】
Cô nhắn: 【Anh trai em vừa vào phòng.】
Trình Kim An lập tức nhốn nháo: 【Em còn có ANH TRAI???】
Ờ ha. Tiết Đường ngẩng nhìn trần nhà, chuyện này anh chưa hề biết; ngoài mấy bạn cùng phòng thân thiết thì chẳng ai trong lớp biết hoàn cảnh gia đình cô.
Cô giải thích: 【Em còn chị gái nữa. Nhà tái hôn. Em là con ba dẫn theo, anh trai là con mẹ dẫn theo, chị gái theo mẹ ruột về Nam Hòa.】
Đầu dây kia im lặng một lúc. Tiết Đường không biết anh đang nghĩ gì, đoán bừa thì tin nhắn tới.
【Em với họ hòa hợp chứ, có thân không?】
Hóa ra nãy giờ anh nghĩ chuyện này à?
Cô trả lời: 【Từ tiểu học đã sống chung rồi, thân lắm.】
Trình Kim An: 【Vậy mai mình đi chung nhé, anh qua đón.】
“…” Vấn đề gì cũng nối sang được nhỉ. Thôi kệ anh vậy.
Tiết Đường nhắn: 【Nhưng mai… giữ kín đáo chút nha?】
Cô đoán chắc anh sẽ hỏi “Vì sao?”. Quả nhiên, máy vừa rung:
【Tại sao???】 kèm một icon giận dữ.
Tiết Đường bật cười, dễ cáu ghê.
Cô nghiêng đầu nghĩ, gõ: 【Em sợ họ ghen tị.】
【Ghen tị gì?】
Một câu hỏi rất đơn giản, nhưng không hiểu sao Tiết Đường lại cảm thấy trong bốn chữ ấy có chút căng thẳng, có cả mong đợi. Vốn định trêu anh, ngón tay đã đặt lên bàn phím, cô lại thôi.
Cô sửa thành: 【Ghen tị *em*. Sợ họ ghen tị vì em.】
……
Đêm đó, Trình Kim An hơi mất ngủ. Anh nằm nhìn trần nhà, mãi không chợp mắt được. Trong đầu toàn nghĩ cô dỗ người khéo thật.
Từ nhỏ tới lớn, anh gần như chưa từng được ai dỗ dành kiểu ấy. Ba nghiêm khắc, mẹ thích kiểm soát, bà nội thì không nuông chiều cháu. Cảm giác này, quả thực kỳ diệu.
Có nhiều cách yêu một người, vậy mà Tiết Đường lại chọn đúng cách khiến anh dễ chìm đắm nhất.
Thật là… cô “xấu” quá đi.
Sáng hôm sau, Trình Kim An đúng hẹn xuất hiện ở chỗ đã hẹn. Hai người vẫn cùng nhau đến buổi tụ họp lớp.
Anh có ngoan ngoãn giữ kín đáo không à? Cũng có đấy, chí ít thì cũng theo ý Tiết Đường, mỗi người đến cách nhau một đoạn thời gian.
Nhưng nếu hỏi Tiết Đường, mức độ “ngoan ngoãn” của Trình Kim An đến đâu? Vậy thì chỉ có thể nói một câu: không được như kỳ vọng.
Lúc mới vào, giữa hai người còn cách nhau ba người. Nhưng ăn xong, mọi người bắt đầu nói chuyện rôm rả, Trình Kim An cũng không ngồi yên được nữa. Có người đứng lên đi lại, anh lập tức đổi chỗ với bạn ngồi bên phải Tiết Đường.
Ban đầu mọi người cũng không thấy gì lạ, nghĩ chắc anh chỉ muốn tiện nói chuyện. Nhưng sau đó, có người để ý thấy hai người ấy chẳng nói gì cả, chỉ ngồi nghe người khác nói. Còn đôi tay… một tay trái, một tay phải, suốt buổi không hề xuất hiện trên mặt bàn.
Có người tò mò, giả vờ vô tình đi vòng sau lưng họ. Cảnh tượng nhìn thấy là bàn tay nhỏ hơn đang cố rút ra, nhưng bị tay lớn hơn nắm chặt lấy, không thoát ra nổi. Vài giây sau, bàn tay nhỏ ấy cũng không giãy nữa.
Cả quá trình, Triệu Hoan ngồi bên trái Tiết Đường, tất nhiên không lọt khỏi mắt cô ấy.
Vừa tan tiệc, cô ấy lập tức nhắn tin hỏi Tiết Đường: 【Đường Đường, mày với Trình Kim An đang yêu nhau à?】
Tiết Đường không giấu: 【Ừm… cũng mới được mấy ngày thôi.】
Triệu Hoan lại hỏi: 【Hai đứa mày định thi cùng trường đại học à?】
Cùng trường sao? Thực ra họ chưa từng bàn kỹ về chuyện chọn trường, chỉ quyết định chung là sẽ đến Bắc Kinh. Cô muốn học truyền thông, còn Trình Kim An định học quản trị kinh doanh, khả năng cao là không cùng trường.
Tiết Đường: 【Không phải, nhưng định cùng đến Bắc Kinh.】
Triệu Hoan: 【Vậy cũng tốt, cùng thành phố là được rồi, không phải yêu xa. Thật sự phải chúc mừng Trình Kim An đó, cuối cùng cũng đạt được ước nguyện rồi.】
Ước nguyện thành hiện thực. Thật là bốn chữ đẹp đẽ.
Khi đó, họ đều cho rằng ước mơ của mình sẽ thật sự thành hiện thực.
Hôm điền nguyện vọng, hai người còn cùng nhau bàn bạc. Nguyện vọng một là trường mình mong muốn và có khả năng đỗ nhất. Hai trường cách nhau không xa, Trình Kim An tra rồi, đi tàu điện ngầm không tới nửa tiếng.
Mấy ngày sau đó, anh làm không dưới năm trang kế hoạch du lịch, toàn bộ là các điểm cần đi chơi ở Bắc Kinh. Chỉ vì Tiết Đường từng nói một câu: “Em chưa từng đến Bắc Kinh.”
Khi trong lòng anh đang tràn ngập kỳ vọng vào tương lai, thì lại xảy ra một chuyện mà anh không bao giờ ngờ tới.
Tiết Đường đổi ý rồi.
Ngay sát thời hạn điền nguyện vọng, cô gửi cho Trình Kim An một tin nhắn rất dài.
Tóm lại là: Vì gia đình có biến cố, cô buộc phải học đại học ở Nam Hòa, không thể chọn trường ở Bắc Kinh được.
Nhưng cô hy vọng anh vẫn sẽ học tốt ở đó.
Khi Trình Kim An đọc xong tin nhắn ấy, cả người anh như ngẩn ra. Chờ thêm hai phút, anh lập tức gọi điện cho cô, truy hỏi nguyên nhân.
Thế nhưng… Thứ anh nhận lại, chỉ là những lời lấp lửng.
“Em có thể nói thật với anh được không?”
Lần đầu tiên, Tiết Đường nghe thấy anh dùng giọng nghiêm túc đến vậy.
Cô thấy áy náy, nhưng lại không còn cách nào. Chỉ đành hạ giọng giải thích: “Bên mẹ ruột của em có chút chuyện… là chị gái em gặp rắc rối. Mẹ lo không xuể, nên hy vọng em có thể học ở Nam Hà, tiện phụ giúp. Chị ấy đối với em… rất quan trọng.”
Im lặng một lúc.
“…Vậy còn anh thì sao?” Trình Kim An chất vấn, “Em có từng nghĩ đến anh không? Anh chọn Bắc Kinh là vì ai chứ?”
“Xin lỗi.” Ngoài hai chữ đó, Tiết Đường không thể nói thêm điều gì.
Rất lâu sau đó, hai người đều không nói gì. Trong ống nghe chỉ còn lại tiếng thở khẽ khàng.
Một lúc lâu sau, Trình Kim An lại lên tiếng, giọng nói lạnh hẳn đi: “Vậy thôi đi. Anh không có hứng yêu xa suốt bốn năm đâu.”
Nói rồi dứt khoát cúp máy, như thể không muốn nghe thêm bất kỳ lời nào từ cô nữa.
Và đó chính là câu nói cuối cùng giữa hai người trong năm ấy.
Chắc là vì bị tổn thương quá sâu, chẳng bao lâu sau Trình Kim An liền đăng ký trường nước ngoài. Nhận được thông báo trúng tuyển, anh cũng không vội đi ngay, mà vẫn tham gia bữa tiệc chia tay lớp.
Trước khi đến, anh còn tự nhủ dù Tiết Đường có nói gì đi nữa, cũng không được quay đầu lại.
Vậy mà… Cô chẳng đến.
Người thì không tới, nhưng tin nhắn thì đến rồi. Cô nói mình đã ở Nam Hòa rồi.
Trong bữa tiệc chia tay, nhiều nam sinh đều uống rượu, Trình Kim An cũng vậy. Khác biệt là người khác cụng ly vui vẻ, còn anh thì lặng lẽ uống một mình.
Trình Kim An mở khung trò chuyện. Toàn là tin nhắn từ Tiết Đường, từ sau hôm đó, anh chưa từng trả lời một lần nào.
Anh lật xem từng dòng. Có xin lỗi, có giải thích, có chia sẻ chuyện thường ngày.
Nào là mẹ với anh trai giận chuyện này lắm…
Nhưng mà, chỉ có họ mới được quyền giận sao?
Chưa hết tiệc, lại có một tin nhắn mới đến. Hình như ai đó trong lớp đã báo cho Tiết Đường biết việc Trình Kim An sắp ra nước ngoài.
【Nghe nói anh sắp đi du học rồi. Chúc anh lên đường thuận lợi, ở bên đó mọi việc suôn sẻ, nhớ chăm sóc bản thân.】
Lúc ấy Trình Kim An đã hơi say rồi.
Anh “xì” một tiếng.
Liên quan gì tới cô.
—
Sáng thứ Tư, Tiết Đường dậy sớm sắp hành lý. Lần này về Nam Hòa chỉ ở ba ngày, cũng chẳng cần mang theo nhiều đồ.
Chẳng bao lâu, cô đã chuẩn bị xong.
Khi cô kéo vali ra khỏi phòng, Trình Kim An đã đang thay giày ở cửa. Bên cạnh cũng có một cái vali nhỏ.
Chẳng lẽ đi giờ giống nhau thật?
Tiết Đường cũng đến khu vực cửa, thấy anh sắp mở cửa, liền hỏi: “Anh đi chuyến mấy giờ?”
Trình Kim An trả lời: “Hơn mười một giờ.”
Đúng thật là giờ giống nhau. Tiết Đường nhớ, từ thành phố Lân đi Nam Hòa, chỉ có một chuyến duy nhất lúc 11:30.
Cô dò hỏi: “Hay là mình gọi chung xe nhé?”
Ánh mắt anh nhìn qua. Ngay lúc Tiết Đường nghĩ sẽ bị từ chối thì ông chủ Trình lại gật đầu.
“Được thôi, vậy em gọi xe đi, tiền tôi chuyển sau.”
Tiết Đường không để tâm chuyện tiền nong, cúi đầu đặt xe.
Có tài xế nhận chuyến, cô nói: “Xuống đi, tài xế còn ba phút nữa tới.”
“Ừ.”
Lần này cô đặt xe riêng, tài xế đến trước cả hai người, vừa thấy họ ra liền vội vàng xuống xe giúp xách hành lý. Lên xe xong, còn chu đáo đưa hai chai nước lên ghế sau.
Trên đường, hai người không nói gì, mỗi người ngồi một bên. Trình Kim An ban đầu cắm đầu vào điện thoại. Khoảng hai mươi phút sau, mới ngẩng lên nhìn ra ngoài.
Sao có gì đó không đúng lắm. Con đường này hình như không phải hướng ra sân bay?
Chắc là kẹt xe nên vòng đường khác? Anh nhìn ra giữa xe, qua kính chắn gió để xem biển chỉ đường.
Vừa nhìn thấy tên đường quen quen, anh mới nhận ra một vấn đề rất lớn. Hình như cả hai chưa từng xác nhận xem người kia định đi đâu.
Trình Kim An quay sang nhìn Tiết Đường, hỏi: “Em mua vé gì vậy?”
Tiết Đường hình như cũng nhận ra có gì đó sai sai, dè dặt hỏi lại: “Anh… mua vé máy bay à?”
Trình Kim An cười khẩy: “Vậy còn em mua vé tàu cao tốc?”
—
Tác giả có lời muốn nói:
Đường Đường: Toang to rồi…
Anh Trình: Sao lúc đó không nghe kỹ một chút cho tôi nhờ!!!