Chủ Tiệm Lẩu Được Review Là Bạn Trai Cũ Của Tôi

Chương 36

Chương 36: Lấp lánh chói mắt

 Editor: Qin

Buổi tối hai hôm trước.

Tiết Đường đang gọi điện trong phòng sách, cửa chỉ khép hờ chứ không đóng kín. Lúc đi ngang qua, anh tình cờ nghe được cô nói trong đó một câu: “Vé mười một giờ hơn.”

Ghi nhớ thời gian này xong, về phòng là anh bắt đầu tra vé máy bay. Chuyến mười một giờ hơn chỉ có một chuyến, chẳng nghĩ ngợi gì liền mua một tấm.

……

Tài xế phía trước tự nhiên cũng nghe được cuộc đối thoại của hai người.

Anh ta liếc gương chiếu hậu nhìn bên trái một cái, rồi lại liếc sang bên phải, tỏ ra rất thân thiện mà đề nghị: “Hay là thế này nhé, tôi đưa cô gái đến ga cao tốc trước, rồi quay đầu đưa cậu thanh niên ra sân bay?”

Cách làm thì không sai, nhưng vấn đề là không còn kịp nữa. Tiết Đường nhìn điện thoại, bây giờ có xuống xe ngay thì cũng không thể bắt kịp chuyến bay.

Cô quay sang hỏi Trình Kim An: “Anh có muốn đổi vé không?”

So với cô, Trình Kim An trông lại bình thản hơn rất nhiều, như thể chuyện này chẳng đáng gì cả.
Anh lười biếng nói: “Thôi đi, xa quá, đổi sang tàu cao tốc đi.”

Thế là, anh lập tức hoàn vé máy bay tại chỗ, mua lại vé tàu cao tốc.

Sau khi anh cất điện thoại đi, Tiết Đường lại hỏi: “Chuyến mấy giờ?”

Trình Kim An khẽ nhướng mí mắt: “Mười một giờ hơn đấy.”

Ồ, hóa ra vẫn còn vé hả.

Ngày thường, ga tàu cao tốc không đông người. Sau khi kiểm vé, Tiết Đường còn hỏi anh đi toa mấy. Cứ tưởng chắc là xa lắm, ai ngờ chung một toa. Chỉ khác mỗi vị trí, một người ngồi trước, một người ngồi sau.

Tìm được chỗ rồi, Tiết Đường lấy máy tính bảng ra bắt đầu làm việc. Bên ban tổ chức đã liên hệ cô từ trước, nói lần sự kiện này có một phần phát biểu. Người được mời lên phát biểu không nhiều, nhưng cô lại là một trong số đó.

Những chuyện như phát biểu này, hồi còn đi học cô từng gặp rồi. Thành tích tốt, ngoan ngoãn, thầy cô đều thích, mấy chuyện lên phát biểu đại diện lớp thì né được là né. Nhưng bây giờ không giống nữa, có những việc, muốn né cũng không né được.

Chưa tới bốn giờ chiều, tàu cao tốc đã đến ga Nam Hòa. Tới trạm này, trong toa đã vắng hẳn người. Lúc mới lên tàu, nhân viên toa tàu tình cờ ở gần, nên giúp cô đặt hành lý lên khoang. Giờ thì phải tự lấy xuống.

Tiết Đường thu dọn túi xách bên cạnh, đứng dậy định lấy vali. Ngay khi tay vừa chạm vào tay kéo vali, một bàn tay lớn đã nắm lấy tay cầm, kéo nó về phía bên trái, rồi nhẹ nhàng nhấc xuống.

Cô quay đầu lại thì thấy Trình Kim An đã đứng ngay sau lưng mình.

Anh nhìn cô một cái: “Còn không đi à?”

Tiết Đường khẽ “ồ” một tiếng, nhận lấy vali từ tay anh, khẽ nói cảm ơn rồi quay người đi trước.

Hai người cứ thế một trước một sau bước đi, cho đến tận cổng ra. Tiết Đường định gọi xe đến khách sạn.

Trước khi đến Nam Hòa, La Thụy Tây từng rủ cô về ở cùng luôn. Nhưng La Thụy Tây sống chung với một cô gái khác, Tiết Đường thấy ở nhờ có chút bất tiện, nên vẫn chọn khách sạn.

Chọn được địa điểm xong, cô đặt xe.

Trình Kim An bước lại gần cô, cách ra một chút. Tiết Đường nghiêng đầu nhìn, nghĩ ngợi rồi vẫn hỏi: “Anh định đi đâu vậy?”

“Em định đi đâu?”

“…Em đến khách sạn.”

“Tôi chắc cũng đến khách sạn.”

“…Chắc?”

“Quên không đặt phòng trước rồi.”

“…”

“Em đặt khách sạn nào? Mình đặt chung xe luôn?”

Nam Hoà không giống thành phố Lân. Hai bên đường, cây cối cao lớn, lá xanh khẽ lay trong gió lạnh.

Trong xe, vẫn là hàng ghế sau, mỗi người một bên, vị trí không đổi.

Xe dừng, cả hai lại một trước một sau bước vào khách sạn.

Chỗ lễ tân, Tiết Đường làm thủ tục nhận phòng, Trình Kim An chọn phòng. Lúc lên thang máy, đến đoạn quẹt thẻ xem phòng thì hai người ở cùng một tầng.

Một thẻ là 1603, một thẻ là 1605.

Ra khỏi thang máy, rẽ một đoạn, là thấy ngay hai căn phòng. Vừa khéo nằm chéo nhau.

1603 là phòng của Trình Kim An. Anh quẹt thẻ mở cửa, nhưng chưa vào ngay mà quay đầu gọi Tiết Đường: “Tiết Đường.”

Lúc này cô đang giơ tay quẹt thẻ, động tác bị gọi dừng ngay tại chỗ.

Cô quay lại: “Sao vậy?”

Lúc này Trình Kim An đút tay vào túi, giọng anh không mang chút cảm xúc nào: “Cái lễ hội gì đó… tổ chức tối nay à?”

Đối diện với câu hỏi đột ngột này, Tiết Đường có chút khó hiểu, nhưng vẫn gật đầu: “Ừ, bảy giờ bắt đầu.”

Trình Kim An cúi đầu nhìn đồng hồ. Bây giờ mới bốn rưỡi, còn hai tiếng rưỡi nữa.

Anh hỏi: “Tối nay chỉ có mấy blogger à?”

“Không đâu, còn có bên thương hiệu, nhà đầu tư cũng tới.”

Vậy thì dễ xử rồi.

Anh tiếp tục hỏi: “Có thể dẫn người vào không?”

Tiết Đường “a” một tiếng, hơi nghi ngờ nhìn anh: “Anh muốn đi?”

Trình Kim An hất cằm, không phủ nhận: “Xem thử có ai có thể hợp tác không.”

Ra là muốn mở rộng mối quan hệ.

Tiết Đường cũng chẳng có ý từ chối. Chỉ là sự kiện thường niên này vào cửa cần thiệp mời, mà tự nhiên dẫn thêm một người thì chưa chắc được.

Thấy cô có vẻ đắn đo, Trình Kim An cũng không ép.
Anh nhún vai: “Không được thì thôi.”

Nói rồi chuẩn bị bước vào phòng.

“Đợi đã.” Tiết Đường gọi lại, thì thầm: “Nếu anh thật sự muốn vào thì cũng không phải là không có cách… nhưng có thể sẽ hơi… thiệt thòi cho anh.”

Trình Kim An nhướng mày: “Em có cách à?”

Tiết Đường cũng không chắc, chỉ đưa ra ý tưởng: “Nếu em nói anh là trợ lý của em, biết đâu sẽ được vào.”

Trợ lý à? Trình Kim An cúi đầu suy nghĩ. Một lúc lâu không nói gì, Tiết Đường tưởng anh không muốn, vội nói: “Thôi không sao đâu, coi như em chưa nói gì.”

Nghe đến câu đó, ông chủ Trình cuối cùng cũng mở miệng. Chỉ là câu nói ra lại đúng kiểu gắt gỏng ngược lại người ta.

“Em lại không muốn nữa à? Nói ra lời thì phải có trách nhiệm đấy.”

Tiết Đường thầm thở dài trong lòng, rốt cuộc là ai không nói rõ trước, khiến người ta hiểu lầm hả?

Cô hé miệng, nhưng lại nuốt những lời định nói vào trong: “…Không phải là không muốn.”

Ông chủ Trình hài lòng: “Được rồi, vậy thì tôi đành ‘cắn răng chịu đựng’ làm trợ lý của em một lần vậy.”

“…Vất vả cho anh rồi.”

Trình Kim An liếc cô một cái, môi khẽ mím lại, ngực khẽ rung lên, một tiếng cười nghèn nghẹn tràn ra từ lồng ngực. Nhưng anh giấu rất nhanh, đến khi Tiết Đường quay sang thì vẻ mặt đã thu lại không ít.

Tiết Đường có hơi hối hận rồi. Biết thế lúc đầu đã không bày ra cái ý tưởng kia.

Trình Kim An khẽ hắng giọng, hỏi cô: “Làm trợ lý tạm thời cho em thì tôi phải làm gì?”

Làm gì à… Tiết Đường nghĩ ngợi, cô cũng chẳng định sai anh làm gì thật. Nhưng về phương diện khác thì…

Ánh mắt cô từ trên xuống dưới đảo qua người anh một lượt. Hôm nay Trình Kim An mặc một chiếc áo khoác da nâu đỏ, bên dưới là quần tây ống đứng kiểu casual. Dáng chân anh vốn đã đẹp, dài và thẳng, mặc quần ống đứng lại càng khoe trọn lợi thế. Chân đi đôi bốt Martin cổ ngắn, ống quần không nhét vào mà để buông tự nhiên trên miệng giày.

Không thể phủ nhận rằng rất đẹp, nhưng hơi quá nổi bật.

Tiết Đường góp ý: “Làm trợ lý thì nên tiết chế một chút, ví dụ như đổi cách ăn mặc chẳng hạn.”

Trình Kim An cúi đầu nhìn lại mình: “Tôi thế này có vấn đề gì sao?”

Tiết Đường mím môi: “Anh như này… trông em mới giống trợ lý của anh.”

Tối nay là sự kiện cần mặc lễ phục, yêu cầu về trang điểm đương nhiên cũng cao hơn. Tiết Đường biết trang điểm, nhưng phong cách của cô thiên về nhẹ nhàng thường nhật, còn phong cách makeup dự tiệc thì hiện tại tay nghề của cô vẫn chưa đủ.

Thế nên trước khi đi, cô đã liên hệ trước với một chuyên viên trang điểm từng hỗ trợ cô trong các sự kiện kiểu này, hẹn năm giờ gặp nhau ở khách sạn.

Để tiện trang điểm, hôm nay Tiết Đường ra ngoài để mặt mộc hoàn toàn, quần áo cũng rất đơn giản, một bộ màu sáng nhã nhặn. So sánh với người bên cạnh, người giống trợ lý hơn quả thực là cô.

Cùng lúc đó, ánh mắt của Trình Kim An cũng đang lượn quanh người cô.

“Vậy thì em phải cố lên đấy.”

Tiết Đường: …

Cảm giác hối hận lại càng dâng cao.

“Được rồi, tôi biết rồi.” Trên mặt ông chủ Trình viết đầy hai chữ: chịu thiệt: “Tôi đi thay đồ đây.”

Nhìn là biết không cam tâm.

Một lát sau, Tiết Đường đáp: “Ừ.”

Hai người mỗi người về phòng của mình.

Người trang điểm đến sớm hơn hẹn. Cô ấy và Tiết Đường từng làm việc mấy lần, cũng khá quen mặt. Vừa thấy Tiết Đường, cô ấy đã reo lên: “Chà! Uốn tóc bao giờ thế?”

Tiết Đường mỉm cười: “Tầm một tháng trước, thử cho biết.”

Chuyên viên trang điểm vừa mở thùng đồ vừa nói: “Sớm nên đổi kiểu tóc rồi! Nếu mà tôi có cái mặt như của em, thì từ lâu đã thử hết tất cả các kiểu tóc rồi ấy chứ.”

Nói xong, quay đầu hỏi: “Em mặc váy gì? Màu gì?”

“Màu xanh, kiểu vai trễ.”

“Xanh nhạt á? Váy phồng hay đuôi cá?”

“Xanh đậm hơn, không phải hai kiểu đó, kiểu này vải rũ, dáng suông.”

Chuyên viên gợi ý: “Hay là thay váy trước đi? Lát nữa làm tóc xong khỏi sợ làm hỏng.”

“Được.” Tiết Đường đã lấy sẵn váy ra treo trong tủ khách sạn rồi. Cô mang váy ra, ánh mắt của chuyên viên lập tức sáng rực.

Bộ này mà lên người cô thì đúng là bùng nổ!

Chiếc váy tay dài, cổ tay có viền lông vũ cùng tông, cổ trễ vai đính đầy đá pha lê, chính giữa xẻ một đường cong nhẹ, lớp sequin ánh xanh phủ đều khắp váy. Chỉ cần nhìn bằng mắt thường thôi, cô ấy cũng có thể tưởng tượng cảnh Tiết Đường mặc nó bước vào hội trường tối nay lấp lánh đến chói mắt.

Trong lúc giúp cô thay váy, chuyên viên đã tính sẵn phong cách makeup và kiểu tóc. Với bộ váy mang nét cổ điển xa hoa như thế này, thì lớp trang điểm phải thật khí chất, càng quý phái càng tốt.

Makeup xong, cô bắt đầu làm tóc. Vì váy và mặt đã rất nổi bật rồi, nên phần tóc không cần cầu kỳ. Cô ấy chỉ buộc cho Tiết Đường một kiểu đuôi ngựa thấp, buông nhẹ.

Đầu của Tiết Đường tròn đều, khung xương gọn gàng, tùy ý buộc kiểu gì cũng đẹp.

Xong việc.

Chuyên viên cực kỳ hài lòng với “tác phẩm” trước mặt, không nhịn được mà lắc đầu than thở, tối nay không biết sẽ khiến bao nhiêu người phải xao xuyến đây.

Cô ấy bắt đầu dọn đồ, còn Tiết Đường đứng dậy soi gương toàn thân.
Rất hài lòng. Đúng là chuyện chuyên môn thì phải giao cho người chuyên nghiệp làm.

Thu dọn xong, chuyên viên xách đồ đặt xuống sàn, nói: “Thôi chị về trước nhé.”

“Vâng, em tiễn chị.”

Ra đến cửa, cô ấy quay lại dặn dò: “Thôi khỏi tiễn nữa, ngoài này lạnh hơn trong phòng, tối nhớ mang miếng giữ nhiệt nha, đừng để bị cảm.”

Tiết Đường mỉm cười gật đầu: “Dạ, cảm ơn chị.”

Tay chuyên viên vừa chạm vào tay nắm cửa thì ngoài kia vang lên một tiếng gõ. Cô ấy mở cửa, thấy một chàng trai đứng đó, ánh mắt lướt thẳng qua cô ấy, chẳng dừng lại chút nào.

Cô ấy nghiêng người, chàng trai mở miệng: “Ờ, tôi… tôi gọi hơi nhiều đồ ăn, muốn hỏi em có muốn ăn không…”

“……”

“…Gọi hơi nhiều, hỏi em có cần không…”

Trong lòng chuyên viên trang điểm cười hả hê. Thấy chưa, chưa ra khỏi cửa mà đã có người ngẩn ngơ vì nhan sắc rồi.

Tác giả có lời muốn nói:
Anh Trình: Có khi tôi say thật rồi…

Bình Luận (0)
Comment