Chương 37: Sinh nhật 19 tuổi vui vẻ
Editor: Qin
Cuối cùng Tiết Đường vẫn không ăn cơm hộp của anh.
Váy dạ hội phần eo khá bó, cô lo chỉ ăn một miếng nhỏ thôi là cái bụng nhỏ sẽ nhân cơ hội nhảy ra chiếm chỗ.
Quá mạo hiểm.
Khách sạn cô đặt cách địa điểm tổ chức lễ hội không xa, nếu đi bộ thì cũng chỉ mất mười phút. Ban đầu đúng là có ý định sẽ đi bộ như một cách tản bộ dạo mát, nhưng giờ thì quên đi.
Trời thế này, mặc thế này mà ra ngoài đi bộ. Cô không có đủ dũng khí để chịu đựng ánh mắt kỳ quái của người khác, cũng chẳng đủ can đảm để đối mặt trực tiếp với gió lạnh của Nam Hòa. Vẫn là ngoan ngoãn bắt xe thôi.
Nhìn thời gian cũng gần đến rồi, cô khoác nhẹ chiếc khăn choàng bên cạnh lên, chuẩn bị gọi xe. Chưa kịp định vị xong thì có một tin nhắn WeChat bật lên trước.
Trình Kim An: 【Xong chưa? Xe đến rồi, bao giờ đi?】
Xe đến rồi?
Tiết Đường nhìn dòng chữ ấy, bỗng rơi vào trầm tư. Nếu nói sếp Trình lần này vì muốn công bằng mà chủ động đặt xe, vậy cô còn có thể hiểu.
Nhưng mà anh đâu có biết địa chỉ? Vậy đặt kiểu gì được cái xe này…
Cô đã từng nói địa chỉ chưa nhỉ? Chắc là chưa.
Thôi vậy. Dù có sai địa chỉ, bảo bác tài đổi lại điểm đến là được mà, chắc không thành vấn đề.
Tiết Đường nhắn lại: 【Giờ đi được rồi.】
Gửi tin xong, cô miễn cưỡng nhét điện thoại vào cái túi nhỏ của mình.
Để phối cùng váy hôm nay, Tiết Đường đã lăn tăn mãi mới cắn răng mua cái clutch cùng tông. Ngần ngại không chỉ vì giá cả, mà phần lớn là vì bản thân cái túi.
Quá nhỏ.
Một chiếc điện thoại, một thỏi son, thế là đầy. Đến một gói khăn giấy cũng không có chỗ nhét.
Tiết Đường xách túi ra ngoài.
Trình Kim An đã đứng trước cửa phòng 1603.
Ừm, thay đồ rồi. Rất “khiêm tốn”, nhưng mà không khiêm tốn lắm.
Áo khoác dài đen, áo bên trong đen, quần đen, giày da đen, đến cả tóc anh cũng đen. Từ đầu đến chân toàn màu đen, đúng là nếu xét về phối màu thì khá khiêm tốn. Có lẽ là do con người anh, dù mặc gì thì cũng không cảm thấy khiêm tốn nổi.
Tiết Đường thậm chí còn cảm thấy, chỉ xét về khí thế, bộ đồ hôm nay còn áp đảo hơn cả lúc đi đến.
Trợ lý á? Nói anh là boss bên phía nhãn hàng, chắc cũng chẳng ai nghi ngờ.
Thấy cô đứng đó không nhúc nhích, Trình Kim An khẽ ho một tiếng, dời ánh mắt, nhìn về phía bên kia hành lang.
“Tôi chỉ mang mỗi bộ này thôi, không có đồ khác đâu.”
À, biết à.
Tiết Đường bước lên hai bước: “Không sao, đi thôi. Trợ lý không hợp thì em nói anh là vệ sĩ, vệ sĩ thường cũng mặc đồ đen hết.”
Nghe không hay lắm. Sếp Trình không thích nghe, quay đầu đi về phía thang máy luôn.
Nhưng bước chân thì rất chậm, như cố tình đợi cô.
Tiết Đường nhìn bóng lưng anh, bỗng nhớ lại ngày mình một mình sang bên kia đại dương. Lúc đó, anh cũng đi phía trước mình như vậy, không nói gì, nhưng vẫn cố ý bước chậm lại.
Ngày hôm đó cũng chính là sinh nhật tuổi 19 của Trình Kim An.
Từ khi anh đơn phương cắt liên lạc, cũng đã hơn nửa năm.
Nói là cắt liên lạc, cũng không hẳn. Từ mùa hè đến mùa đông, Tiết Đường gửi rất nhiều tin nhắn cho anh, lễ tết thì gửi một cái, tụ họp bạn bè gửi một cái, thời tiết thay đổi cũng gửi một cái…
Tần suất cơ bản là ba bốn ngày một lần.
Nhưng giữa chừng, vào tháng 11, có lần Tiết Đường mãi tám ngày mới gửi tin tiếp.
Và đúng lần đó, Trình Kim An trả lời, dù chỉ là một dấu phẩy.
Nhưng những ngày sau đó, đến dấu phẩy cũng không còn.
…
Năm đó sinh nhật Trình Kim An rơi đúng kỳ nghỉ Tết.
Trước khi đến tìm anh, Tiết Đường đã quay về thành phố Lân một chuyến.
Cũng là lần đầu tiên cô về lại thành phố Lân sau khi đến Nam Hòa.
Ngày cô về thành phố Lân, vừa khéo là mùng Hai Tết.
Mọi năm, vào ngày này, bà Hạ sẽ dẫn cô và Hạ Khâm đến nhà bà ngoại chúc Tết. Năm nay cũng không thay đổi.
Đến trước cửa nhà, Tiế Đường gõ cửa trước, không ai trả lời, mới chuẩn bị dùng chìa khóa mở cửa. Nhưng khi cô cầm chìa khóa định c*m v** ổ thì phát hiện hình như ổ khóa không giống nữa.
Tiết Đường xoay chìa khóa nhìn một cái, lại cúi đầu nhìn ổ khóa, cuối cùng vẫn không cam lòng thử c*m v**.
Không mở được. Thật sự đã thay khóa rồi.
Không vào được nhà nữa rồi…
Giờ này mới giữa trưa, theo lệ thì phải đến hai ba giờ chiều mới về.
Tiết Đường thở dài một tiếng, quay người bước xuống vài bậc cầu thang, ngồi xuống.
Đợi thôi.
Từ nhỏ Tiết Đường đã có một kỹ năng là chỉ cần nghe tiếng bước chân là có thể đoán được người đó là ai. Tất nhiên là chỉ với người quen thôi.
Nên khi một âm thanh quen thuộc vang lên, cô lập tức đứng bật dậy.
Ngồi lâu quá, chân đã tê rần. Lúc đứng lên người lảo đảo suýt ngã xuống cầu thang.
Cô vừa đứng vững, Hạ Lâm Ngọc và Hạ Khâm đã xuất hiện ở khúc rẽ cầu thang.
Trong chốc lát, ba người đối diện nhau không nói gì.
“Mẹ, anh.” Tiết Đường là người đầu tiên phá vỡ sự im lặng.
Nửa năm nay, người không trả lời tin nhắn của cô đâu chỉ có mình Trình Kim An.
Thực ra, Trình Kim An vẫn còn An, chí ít cũng từng trả lời một dấu câu.
Còn bà Hạ thì thật sự là “đến cả một dấu chấm cũng không thèm nói với cô”.
Đấy, lại bị ngó lơ rồi.
Hạ Lâm Ngọc dời mắt đi, bước thẳng lên tầng, lúc đi ngang Tiết Đường còn cố ý né sang một bên.
Lấy chìa khóa, mở cửa, thay giày, vào nhà, động tác gọn gàng mạch lạc.
Mắt Tiết Đường cay cay, cô cúi đầu không nói.
Một tiếng thở dài.
Hạ Khâm chậm rãi bước lên.
Lúc đầu anh ấy cũng rất giận. Nhưng sau này, anh ấy hiểu. Có những lựa chọn là buộc phải đưa ra.
Anh ấy đưa tay nhẹ vỗ vai cô, hỏi: “Đến lâu chưa?”
Tiết Đường khịt mũi: “Không lâu lắm.”
“Nói dối.” Hạ Khâm dùng ngón trỏ tay còn lại chọt nhẹ lên trán cô, “Giọng nói còn thay đổi rồi kìa.”
Vào dịp Tết, thời tiết ở thành phố Lân vẫn còn rất lạnh. Đặc biệt là trong cầu thang, ngồi bất động lâu như vậy, quả thật Tiết Đường cũng cảm thấy cổ họng hơi rát.
Hạ Khâm kéo tay cô, “Đi thôi, vào nhà đã.”
…
Cô ở lại đúng năm ngày. Trong năm ngày đó, Hạ Lâm Ngọc không nói với cô một câu, nhưng may mắn là cũng không đuổi cô đi.
Tối hôm đó, Tiết Đường nói rằng sáng mai sẽ rời đi.
Hạ Lâm Ngọc vẫn làm như không nghe thấy, còn Hạ Khâm thì hơi nhíu mày: “Nhanh vậy à?”
Tiết Đường cụp mắt xuống, “Ừ, em phải về rồi.”
“Được.” Hạ Khâm nói với cô: “Nhớ tự chăm sóc mình.”
Sáng sớm hôm sau, họ vẫn chưa tỉnh dậy. Tiết Đường rón rén ra khỏi cửa.
Lần này, cô đã nói dối. Cô không về Nam Hòa, mà là ra nước ngoài để tìm Trình Kim An.
Cô đã làm hộ chiếu từ sớm, cũng tra cứu kỹ địa chỉ trường học của Trình Kim An.
Tiết Đường vốn tưởng rằng, kiểu người như anh, giận quá thì bốc đồng bỏ ra nước ngoài, lúc nộp hồ sơ chắc cũng không suy nghĩ nhiều.
Nhưng đến khi biết được anh trúng tuyển Đại học Boston, còn nhập học thành công, cảm giác tội lỗi trong lòng cô mới dịu bớt phần nào.
May mà anh không đem tiền đồ của mình ra đùa.
Ngày hôm đó là 15/2, còn chưa đến sinh nhật Trình Kim An.
Tiết Đường mua vé máy bay chuyến 6:30 sáng.
Lần đầu tiên trong đời đến sân bay, nói thật là tay chân luống cuống hết cả. Nếu không có nhân viên hỗ trợ, có khi cô còn không thể lên máy bay suôn sẻ.
Ngồi lên được máy bay rồi, mới thở phào nhẹ nhõm. Cô ngồi ở ghế cạnh cửa sổ, theo từng nhịp máy bay cất cánh và rời xa mặt đất, tim cô cũng bắt đầu hồi hộp. Lần đầu đi máy bay, lại còn là ra nước ngoài, nơi hoàn toàn xa lạ…
Suốt hành trình, cộng cả chuyển tiếp, mất gần 17 tiếng.
Tiết Đường gần như không ngủ được.
Vừa lo, vừa khó chịu.
Lo là lỡ như Trình Kim An không muốn gặp thì sao. Còn khó chịu là tai cô, vì lần đầu đi máy bay nên chưa quen áp lực không khí.
…
Khi đến Boston, đã là hơn 10 giờ sáng theo giờ địa phương. Tiết Đường lần theo các biển chỉ dẫn rời khỏi sân bay, sau đó bắt taxi và nói địa chỉ trường học của Trình Kim An cho tài xế.
Tài xế là một ông chú râu bạc, chắc nghĩ cô là du học sinh, nên rất nhiệt tình bắt chuyện. Tiếc là trình tiếng Anh của Tiết Đường… nói sao nhỉ, làm bài thì không dưới 90 điểm, nhưng nói chuyện trực tiếp thì đúng là hơi đuối. Người ta nói nhanh một chút là cô nghe không kịp.
Sau mấy lần tài xế thao thao bất tuyệt, còn cô chỉ “ừ à” được vài câu, ông chú cũng đoán cô không muốn nói chuyện nên thôi.
Tiết Đường đã tìm hiểu trước, biết rằng ở nước ngoài đi taxi là phải boa.
Dù không muốn mấy, nhưng đến lúc xuống xe, cô vẫn “nhập gia tùy tục”, đưa thêm tiền boa.
Đến trường Trình Kim An thì cũng vừa đúng giờ trưa. Trong khuôn viên, đâu đâu cũng thấy những người tóc vàng mắt xanh. Mà mặt Á châu thì rất hiếm.
Tiết Đường đi vòng vòng vài phút rồi mới lấy điện thoại ra. Cô bật camera, chụp một tấm hình một tòa nhà kiểu Gothic cổ điển, rồi gửi cho Trình Kim An.
Cô nghĩ lần này chắc chắn anh sẽ trả lời. Nhìn kiến trúc đó, chắc là anh sẽ biết cô đang ở đâu.
Khoảng hai ba phút sau, điện thoại rung. Nhưng không phải tin nhắn. Là cuộc gọi.
Cô nhìn tên người gọi rồi bấm nghe.
“Em đang ở đâu?” Nửa năm không nói chuyện, vừa mở miệng đã nghiêm túc như vậy.
Từng giây từng phút trôi qua, Tiết Đường âm thầm đếm nhịp, chắc cũng đến lúc rồi.
“Em nói đi.”
Cô mím môi, giọng mang theo ý cười: “Em đang ở trường anh đấy, Trình Kim An, anh có muốn đến tìm em không?”
…
Cô vẫn đứng nguyên tại chỗ. Chưa đầy năm phút sau, cô đã thấy một bóng người chạy tới từ phía xa.
Hình như còn cầm hai quyển sách, chắc là vừa tan học. Vậy là anh xin phép thầy ra ngoài à? Hay là trốn học? Trong đầu Tiết Đường chợt hiện ra cả đống câu hỏi.
Trình Kim An đã đứng trước mặt cô, chăm chú nhìn.
“Giải thích đi.”
Tiết Đường hơi nghiêng đầu nhìn anh, trông có vẻ cao hơn, gầy đi một chút, gió thổi khá mạnh, tóc anh bị gió làm rối tung.
“Trình Kim An.” Cô gọi tên anh, “Sao anh lại gầy đi vậy?”
“……” Mẹ nó.
Anh cố giữ biểu cảm, vẫn nhìn chằm chằm cô: “Còn em thì béo ra rồi.”
Tiết Đường không phủ nhận, gật gật đầu: “Ừ, béo lên rồi đấy, tầm 7-8 cân.”
“……”
Trình Kim An khoanh tay lại, nheo mắt nhìn cô, giọng cứng đờ: “Em đến đây làm gì?”
Tiết Đường liếc nhìn điện thoại, bình tĩnh nói: “Chờ đúng một phút.”
Trình Kim An: ???
Mấy giây im lặng. Cuối cùng anh không nhịn được: “Người phá vỡ thỏa thuận là em, được thôi, vậy thì dứt khoát luôn đi, như thế đi, em giờ lại chạy đến tìm…”
“Chúc mừng sinh nhật.” Tiết Đường cắt ngang lời anh, nhìn thẳng vào mắt anh nói: “Trình Kim An, bây giờ là 0 giờ ngày 16 tháng 2 theo giờ Bắc Kinh. Chúc mừng sinh nhật 19 tuổi.”