Chương 38: Trình Kim An, anh khóc đấy à?
Editor: Qin
Sau khi Trình Kim An sang đây cũng rất được săn đón.
Chỉ riêng số cô gái muốn mời anh đi ăn đã không ít rồi.
Nhưng lần nào gặp phải, anh đều lấy lý do “đã có bạn gái” để từ chối.
Nói trắng ra, câu nói đó trước đây thật ra chỉ là lời giận dỗi.
Anh chưa bao giờ định thật sự chia tay.
Thế nhưng suốt nửa năm qua, anh cũng giận thật đấy.
Có vô số lần đã nghĩ đến chuyện xóa và chặn, và có mấy lần suýt nữa đã làm thật rồi. Thế nhưng, mỗi lần nhìn thấy năm chữ đỏ “xóa liên hệ này”, anh lại chẳng thể xuống tay.
Cuối cùng, lần nào cũng là ném điện thoại sang một bên, rồi tự mình tức tối.
Tức gì cơ chứ? Ban đầu là tức cô thất hứa. Sau này lại khác, anh tức chính mình nhiều hơn.
Mỗi lần nhận được tin nhắn của cô, trong lòng Trình Kim An như có hàng ngàn bàn tay đang cố gắng vượt qua mọi rào cản để giành lấy quyền điều khiển điện thoại. Muốn trả lời lắm.
Nhưng chính anh là người đã nói “coi như kết thúc”, nếu mà dễ dàng bị dỗ ngọt như vậy, thì có lẽ đi ngoài đường cũng sẽ bật khóc mất. Mặt dày thì có đấy, nhưng cũng phải đúng thời điểm.
Chỉ là anh cũng sợ, sợ một ngày nào đó Tiết Đường sẽ từ bỏ.
Ví dụ như lần cô im bặt tám ngày ấy. Bề ngoài thì anh vẫn bình thản như không, nhưng đến ngày thứ tư trong lòng đã bắt đầu rối loạn.
Vậy nên lần đó, anh mới trả lời lại một cái dấu phẩy. Cho cô một chút hy vọng, nhưng tuyệt đối không cho nhiều.
Từ sau lần đó, Trình Kim An đã bắt đầu nghĩ đến chuyện hai người nên tái hợp thế nào rồi. Kế hoạch ban đầu của anh là, đợi hết năm học đầu tiên, kỳ nghỉ về nước, sẽ tìm một cái cớ nào đó để cô xuống thang dễ hơn một chút.
Trong đầu Trình Kim An từng vẽ ra rất nhiều viễn cảnh hai người tái ngộ, gặp lại trong buổi họp lớp, tình cờ bắt gặp nhau trên phố, hoặc là Tiết Đường biết tin anh về nước liền vội vã chạy đến tìm. Duy chỉ có tình huống hiện tại là anh chưa từng tưởng tượng đến.
Trình Kim An khựng người, đầu óc bỗng trở nên hỗn loạn, bên tai chỉ còn lại tiếng tim mình đập loạn.
Hôm nay thật sự là sinh nhật anh. Trình Kim An không biết phải diễn tả cảm xúc lúc này thế nào, chỉ thấy nửa năm vừa rồi như một giấc mộng, như thể anh bị cuốn vào một trò chơi tên là “Cứ không thèm để ý tới em”. Suốt một thời gian dài, anh không sao tìm ra nút thoát game, vậy mà đúng khoảnh khắc Tiết Đường nói câu đó, cái nút ấy lại được nhấn.
Vừa kỳ diệu, lại vừa buồn cười.
Trình Kim An liếc mắt nhìn cô: “Em tới đây chỉ vì cái này?”
“Không chỉ vậy.” Tiết Đường vẫn ngẩng cao đầu, gương mặt đầy chân thành. “Em còn muốn gặp anh để xin lỗi. Xin lỗi vì em thất hứa trước. Lúc đó chị em xảy ra chút chuyện, đột xuất quá… Em thật sự không thể… Chị ấy rất quan trọng với em.”
“Chuyện gì vậy?” Trình Kim An quan sát biểu cảm cô, có vẻ không muốn kể, “Không muốn nói thì thôi.” Nói rồi, anh nghiêng người sang bên, không muốn đứng đối mặt nữa.
Tiết Đường có lẽ tưởng anh định rời đi, vội vàng đưa tay nắm lấy lòng bàn tay anh: “Không… không phải không muốn nói.”
Cô cũng xoay người, bước lên phía trước anh: “Đổi chỗ đi, em đói rồi.”
Trình Kim An ngẩng đầu nhìn tán cây xung quanh.
“Anh bình thường hay ăn gì ở đây vậy?”
Vẫn nhìn cây.
“Mười bảy tiếng đồng hồ, em chỉ ăn được mỗi suất cơm máy bay, mà còn dở kinh khủng.”
Cuối cùng cũng quay lại rồi.
Trình Kim An bước vài bước về phía trước, ném lại hai chữ ngắn gọn: “Đi theo anh.”
Tiết Đường chớp mắt, nhanh chân đuổi theo.
…
Ban đầu cô nghĩ, chắc Trình Kim An sẽ dẫn mình tới nhà ăn của trường. Khi rời khỏi cổng trường, cô lại đoán chắc là một quán ăn nào đó mà anh hay lui tới.
Thế nhưng đến khi vào một khu căn hộ, Tiết Đường im bặt. Cô lặng lẽ đi sau lưng anh, nhìn anh bấm thang máy, cùng lên lầu. Sau đó, đến trước một cánh cửa.
Trình Kim An mở cửa, thay dép. Tiết Đường không vào ngay, đứng ở ngưỡng cửa quan sát bên trong. Ban công còn phơi quần áo, chắc chắn là nơi ở thật.
“Đây không phải ký túc xá đúng không?”
“Anh thuê.” Trình Kim An đáp: “Không vào à?”
Tiết Đường thò chân tới, “Không có dép.”
“…”
Trình Kim An cúi mắt, như đang suy nghĩ gì đó rất nghiêm túc. Rồi anh tháo đôi dép mình đang đi, lấy một đôi khác từ tủ, thay vào.
Xong quay lại hỏi: “Đi dép anh được không?”
Được chứ sao không. Tiết Đường gật đầu, mắt dừng ở chân anh. Trông hơi nhỏ, gót chân Trình Kim An lộ ra một đoạn. Cô nhớ giày của anh là size 42, đôi đang đi chắc chỉ cỡ 40.
“Vậy anh đang đi dép của ai đấy?”
Trình Kim An liếc cô: “Của bạn cùng phòng.”
“Bạn cùng phòng không cần đi à?”
“Cậu ta xin nghỉ, đang không có ở trường.”
“Ồ.” Tiết Đường bắt đầu thay dép, vừa thong thả vừa nói, “Bạn cùng phòng của anh là con gái à?”
Trình Kim An: ???
Thay dép xong, cô tiếp tục nói: “Em nghe nói con gái Tây hay có bàn chân to lắm.”
Cái quỷ gì mà con gái Tây chân to…
Anh bật cười.
“Chua thế nhỉ.” Trình Kim An cố nhịn cười, giọng nói cũng biến điệu: “Con trai. Một chàng trai chân nhỏ đến từ thành phố Lân.”
Một câu đơn giản, từ khóa đầy đủ, không thêm không bớt.
Tiết Đường hơi tò mò, “Cũng là người Lân thị à? Học cùng trường hả?”
Nhìn vẻ mặt cô đúng là bất ngờ thật, giống như quay về ngày xưa vậy. Trình Kim An thở dài trong lòng, vốn dĩ còn muốn giận thêm vài hôm nữa nhưng giờ thì không nỡ rồi.
Anh nói: “Không chỉ học cùng trường, còn cùng lớp nữa.”
Không cho cô thêm thời gian cảm thán. Trình Kim An hỏi: “Ăn mì được chứ?”
Tiết Đường nhìn anh, “Anh nấu hả?”
Trình Kim An liếc mắt, “Chẳng lẽ em nấu?”
“Em không biết nấu.”
Rất dõng dạc.
Trình Kim An bật cười khẽ, đưa tay chỉ vào ghế cạnh bàn ăn: “Ngồi đó đi.”
Nói xong, anh cởi áo khoác rồi vào bếp.
Tiết Đường chọn một cái ghế đối diện thẳng với nhà bếp. Cô kéo ra ngồi xuống, nhìn thấy Trình Kim An lấy hai quả trứng và một quả cà chua trong tủ lạnh ra.
Thật sự biết nấu đấy à?
Trước giờ chưa từng nghe anh nhắc tới mà.
Trình Kim An thích gọt vỏ cà chua. Anh vừa ngâm vào nước nóng thì sau lưng đã vang lên giọng nói: “Anh học nấu từ bao giờ vậy?”
Trình Kim An không quay lại: “Mấy tháng trước, ăn cơm căn-tin không quen, cũng chẳng thích. Bên ngoài cũng không ngon mấy.”
Ra là bị ép phải tự học nấu ăn à.
Phần sau, Tiết Đường không nói gì thêm nữa. Cô ngồi yên nhìn Trình Kim An cắt cà chua, đập trứng, luộc mì…
Thật sự là rất ra dáng.
Chưa đến mười phút sau, Trình Kim An đã bưng ra hai bát mì nóng hổi nghi ngút khói.
Có lẽ là nóng quá, lúc đặt bát xuống, Tiết Đường để ý thấy đầu ngón tay anh hơi ửng đỏ.
Tiết Đường gọi, “Trình Kim An, anh có nước lạnh không? Em muốn uống nước đá.”
Nước đá?
Trình Kim An liếc cô một cái, giọng nhàn nhạt: “Giữa mùa đông uống nước đá?”
“Ừ.” Tiết Đường gật đầu, “Mì nóng quá, uống để cân bằng lại.”
Trình Kim An khẽ bật cười, “Không sợ đau bụng à?”
“Không sợ, dạ dày em tốt.”
“……”
Thế mà Trình Kim An vẫn thật sự mở tủ lạnh lấy ra một chai nước suối lạnh.
Anh vươn tay đưa qua.
Tiết Đường dõi mắt nhìn theo động tác của anh, hỏi, “Lạnh không?”
?
Đã gọi là nước đá, không lạnh mới là lạ chứ?
“……Nói nhảm.”
“Vậy em cầm lên có thấy lạnh quá không nhỉ?”
Trình Kim An lần này thật sự cạn lời, cụp mắt nhìn cô, chai nước vẫn còn trong tay.
“Em đang trêu anh đấy à?”
Tiết Đường lắc đầu, “Không có mà, làm phiền anh mở nắp giúp em nhé.”
Một tiếng “hừ” tràn đầy cảm xúc bay ra từ mũi Trình Kim An: “Còn nói đến xin lỗi? Anh thấy em đến đây là để sai khiến anh thì có.”
Tuy miệng thì than thở, nhưng tay vẫn làm việc không ngừng.
Hình như bớt đỏ rồi.
Tiết Đường nhìn lại lần nữa, đúng thật, không còn đỏ nữa.
Quả nhiên, chườm lạnh vẫn là cách hiệu quả nhất.
Cô đưa tay nhận lấy chai nước, cảm giác lạnh buốt trong khoảnh khắc khiến cô khẽ rít lên một tiếng.
Trình Kim An ngẩng đầu nhìn cô, “Không uống à?”
Tiết Đường không mắc bẫy của anh, cầm đũa lên chuẩn bị ăn mì: “Em thích ăn một chút rồi mới uống.”
Trình Kim An không đáp.
Đợi đến khi thấy cô thổi nhẹ, ăn miếng đầu tiên, vẻ mặt cũng không tệ, anh mới bắt đầu động đũa.
…
Trình Kim An ăn rất nhanh, ăn xong liền ngồi nghịch điện thoại.
Tiết Đường ăn tới cuối thì bắt đầu thấy ngán, tốc độ càng lúc càng chậm.
Trình Kim An tất nhiên nhận ra.
Anh quá hiểu sức ăn của cô, nhưng vì nghe cô nói đói, nên mới múc nhiều hơn một chút.
“Thôi đi.” Trình Kim An đặt điện thoại xuống, “Ăn không nổi thì đừng cố nữa.”
Tiết Đường không nghe lời anh.
Chỉ còn hai miếng cuối, cô cũng cố nuốt xuống.
Cô thậm chí còn bưng bát lên, uống mấy ngụm nước dùng.
Đặt bát xuống, Tiết Đường đưa tay muốn lấy chén bát của Trình Kim An, “Để em rửa bát nhé.”
Nhưng còn chưa chạm được đến vành bát, tay đã bị anh nắm lấy.
Dù chỉ chưa đầy nửa giây, anh cũng buông ra ngay sau đó.
Trình Kim An đẩy hai cái bát sang bên, khoanh tay đặt trước ngực, thân thể hơi nghiêng về sau.
“Đổi chỗ rồi, cũng ăn xong rồi, bây giờ có thể nói được chưa?”
“Được.”
Tiết Đường cũng nghiêm túc ngồi lại.
Tiếp sau đó, cô kể cho Trình Kim An nghe một câu chuyện.
Câu chuyện xoay quanh một cặp vợ chồng là bạn học cấp ba của nhau. Sau khi tốt nghiệp, cả hai không học tiếp mà đi làm, làm vài năm rồi kết hôn. Sau khi cưới, người chồng lái xe tải đường dài, còn vợ thì vào xưởng làm việc. Nửa năm sau, vợ mang thai, mùa xuân năm sau sinh một bé gái. Hai người rất yêu con, đặt tên là Tiết Nghênh, nghĩa là đoá nghênh xuân — chào xuân. Nhưng trời chẳng chiều lòng người, con bé chẳng bao lâu sau khi chào đời đã bị chẩn đoán mắc bệnh bạch cầu. Cặp vợ chồng bế con đi khắp nơi cầu cứu, nhưng câu trả lời của bác sĩ đều giống nhau: “Chờ.”
Trước mắt cần điều trị bảo tồn, sau đó mới chờ ghép tuỷ nếu tìm được người phù hợp.
Thời gian chờ đợi dài đằng đẵng. Nhìn con chịu đựng mỗi ngày, người mẹ đau đớn khôn xiết. Đến khi biết máu cuống rốn có thể giúp ích trong việc điều trị bệnh bạch cầu, cô thuyết phục chồng sinh thêm một đứa nữa.
Người chồng đồng ý. Mùa xuân năm sau, họ đón thêm một bé gái, cũng sinh vào mùa xuân, đặt tên là Tiết Đường.
Nhờ máu cuống rốn, Tiết Nghênh dần hồi phục dưới sự chăm sóc của bác sĩ, cuối cùng cũng được xuất viện bình an.
Vì có hai đứa con, người mẹ đành nghỉ việc ở nhà chăm sóc, còn chồng vẫn tiếp tục lái xe đường dài.
Đáng lẽ là một cái kết rất đẹp, nhưng khi bọn trẻ lớn dần lên, vợ chồng bắt đầu cãi nhau ngày càng nhiều. Người chồng trách vợ thiên vị, dồn hết yêu thương cho con lớn, khiến con gái nhỏ từ một đứa bé hoạt bát lanh lợi, dần trở nên trầm lặng ít nói.
Còn người vợ thì oán trách chồng quanh năm vắng nhà, lấy tư cách gì để chỉ trích cô.
Thời gian trôi qua, cái kết của cặp vợ chồng ấy là ly hôn, mỗi người mang đi một đứa con.
–
Nghe xong, Trình Kim An trầm mặc rất lâu.
Anh biết hoàn cảnh nhà Tiết Đường phức tạp, nhưng không ngờ tuổi thơ cô lại thế này.
Một lúc lâu sau, anh mới lên tiếng: “Lần này là vì sao?”
“Chị em tái phát bệnh, mà kết quả xét nghiệm cho thấy tuỷ của em phù hợp.”
Tiết Đường nói nhẹ như không, như thể đang kể chuyện của người khác: “Mẹ ruột em có thể chẳng thương em là bao, nhưng chị em thì rất yêu em. Từ nhỏ đã yêu, luôn cảm thấy áy náy với em. Chị ấy rất quan trọng với em. Em muốn cứu chị ấy.”
Không trách được…
Không trách được sao lại mập lên một chút.
Từng chữ từng câu như cứa vào lòng anh.
Không biết từ khi nào, Trình Kim An đã cúi đầu.
“Thành công chứ?”
Giọng nói nhẹ bẫng, rất khẽ.
Tiết Đường bật cười, “Thành công rồi. Hải Đường lại một lần nữa cứu sống Nghênh Xuân.”
Nghe đến đây, Trình Kim An không nhịn nổi, khẽ hít mũi một cái.
“Em giỏi thật đấy.”
Giọng nói này… nghe có gì đó sai sai.
Tiết Đường cúi đầu thấp xuống một chút, muốn lén quan sát.
“Trình Kim An, anh đang khóc đấy à?”
“…Không có.”
“Ồ.” Tiết Đường ngáp một cái, chẳng hề ăn nhập: “Trình Kim An, em buồn ngủ quá, giường anh cho em mượn chợp mắt một chút nhé?”
“……”
“Trên máy bay khó chịu quá, em hầu như không ngủ được.”
“……”
“Thật đấy, không lừa anh đâu.”
—
Tác giả có lời muốn nói:
Lâm Càn Phi: “Con trai chân nhỏ á? Nói tôi đấy hả? [trợn mắt]”