Chương 40: Để anh thử xem nào
Editor: Qin
“…Trình Kim An, thật sự em sắp thở không nổi rồi.” Tiết Đường nắm chặt tay áo anh, không nhịn được kêu ngừng lại.
“Một chút sức lực cũng chẳng còn nữa.”
Bên tai cô vang lên tiếng cười khẽ, “Em thế này không ổn rồi, mới có bao lâu đâu? Thể lực yếu vậy à?”
Lúc anh nói chuyện, hơi thở nóng rực phả vào vành tai, khiến Tiết Đường vô thức rụt cổ lại.
Cô không phản bác lời anh: “Chắc em cần luyện tập một chút rồi.”
“Luyện gì cơ? Chạy bộ hay leo núi đây?”
Cũng không phải.
“Làm gì đó để tăng dung tích phổi ấy.” Tiết Đường nghĩ ngợi, nghiêm túc hỏi: “Bình thường rảnh rỗi thổi bong bóng có hiệu quả không nhỉ?”
“…Em thật đúng là…”
“Sao cơ?”
“Không sợ má bị phình to à?”
“Sẽ vậy thật sao?”
“Cứ thổi mãi chắc chắn sẽ bị vậy đấy.”
“Thế thôi bỏ đi.”
Rõ ràng chỉ thuận miệng nói đùa, lại có người thực sự trả lời nghiêm túc như vậy.
“Nhưng mà…” Giọng của Trình Kim An vẫn còn hơi khàn, “Em có giác ngộ này thì cũng tốt đấy.”
“…”
Tiết Đường không nói gì nữa.
Lát sau khi đã hồi sức đôi chút, cô dựa đầu vào vai anh, thỉnh thoảng lại hơi nhúc nhích.
Nhưng cô vừa động đậy, tóc phía sau liền cọ vào mũi của Trình Kim An.
Cảm giác ngưa ngứa, không dễ chịu chút nào.
“Đừng lộn xộn nữa.”
Tiết Đường không chịu nghe lời.
Lần thứ hai, Trình Kim An trực tiếp ra tay luôn.
Anh biết rõ chỗ nào trên người Tiết Đường nhột nhất, bàn tay lập tức hướng thẳng đến eo cô.
Còn tiện tay bóp vài cái.
“Này, đừng mà!”
Tiết Đường bị cù đến nhũn cả đầu gối, vừa khuỵu xuống thì lại được Trình Kim An vững vàng kéo lên.
Cô tố cáo: “Em sợ nhột mà!”
Anh đáp lại: “Anh biết chứ.”
Chữ “chứ” ở cuối còn cố tình kéo dài ra, rõ là trêu ngươi…
Xấu tính thật đấy.
Tiết Đường cảm thấy mình nên nổi chút “giận dỗi nhỏ” rồi. Cô từ từ buông lỏng hai tay vốn vẫn ôm trên người anh ra, chuẩn bị dùng sức đẩy anh ra xa. Chỉ có điều hai tay vừa buông xuống, đối phương như thể đã sớm đoán được ý định của cô, nhanh chóng chụp lấy cổ tay cô, kéo nhẹ ra sau, khoá chặt cô trong tư thế hai tay vặn ngược ra phía sau.
Anh không thật sự dùng sức, nhưng vì bị khóa ở tư thế ngược tay, Tiết Đường hoàn toàn không thoát được.
Trình Kim An lười biếng hỏi: “Muốn làm gì đây hả?”
Tiết Đường vô tội chớp chớp mắt: “Em đâu muốn làm gì, anh khóa tay em làm gì vậy?”
Trình Kim An cười nhẹ với cô: “Ai không ngoan thì anh khóa người đó thôi.”
Tiết Đường nhìn anh chằm chằm.
Thay đổi cũng nhanh thật đấy. Nhớ lại dáng vẻ anh lúc cô mới đến vào buổi trưa, rồi nhìn anh lúc này, đúng là hai người hoàn toàn khác nhau mà.
“Trình Kim An.”
“Gì cơ?”
“Anh, trước kia đều giả vờ hết phải không?”
“Giả vờ cái gì?”
“Hồi trước em đâu cảm thấy anh xấu xa thế này đâu nhỉ?”
Trình Kim An vẫn cười: “Vậy làm sao đây? Em đã không quản ngàn dặm xa xôi chạy tới chỗ anh rồi, giờ còn nghĩ chạy thoát được sao?”
Tiết Đường thầm nghĩ, cô vốn có định chạy đâu chứ.
Cô lắc đầu: “Em không chạy mà?”
“Thật không?”
“Thật.”
Anh vừa buông cô ra, cô quả thật ngoan ngoãn đứng yên tại chỗ.
Trình Kim An hài lòng đưa tay nhéo nhẹ gò má người trước mặt: “Muốn ăn tối chưa?”
“Muốn chứ.” Tiết Đường nói. “Anh nấu thì em sẽ ăn.”
Trình Kim An bật cười, “Chà, thế anh không nấu thì em nhịn đói luôn à?”
Tiết Đường chẳng ngần ngại đáp ngay: “Ừ, coi như giảm cân vậy.”
“Xì.” Trình thiếu gia lại bất mãn: “Ai cho em giảm cân hả?”
“Em béo rồi.”
“Vừa đẹp, ngày trước gầy quá.”
Thấy cô không trả lời, bàn tay vừa buông của Trình Kim An lại nhéo lên má cô, mắt nhìn cô đầy nghiêm túc: “Không được giảm cân, nghe chưa?”
Nhìn nhau một lúc, cả hai lại bật cười.
“Ừm, em nghe lời anh.”
—
Ban đầu, Tiết Đường dự định ở lại đây ba ngày.
Sáng ngày thứ ba, cô thức dậy rửa mặt.
Lúc ra khỏi phòng, đi ngang phòng khách, Trình Kim An vẫn còn đang ngủ.
Lần tiếp theo đi ngang qua thì thấy anh đã ngồi dậy rồi.
Tiết Đường vừa rửa mặt xong, tinh thần vô cùng sảng khoái. Trái lại, Trình Kim An thì tóc tai bù xù như ổ gà, ôm chiếc chăn ngồi ngẩn ngơ trên sofa. Vì chưa tỉnh ngủ hẳn, đôi mắt anh lúc này vẫn còn trong tình trạng một to một nhỏ.
Tiết Đường để ý thấy tay phải anh vòng ra sau lưng, nhìn dáng vẻ thì hình như đang nhẹ nhàng xoa eo.
“Anh đau lưng à?”
Trình Kim An không mấy để ý, phẩy tay: “Không sao, chắc do ngủ lâu quá thôi.”
Tiết Đường nhìn chiếc sofa lún sâu xuống vì trọng lượng khi anh ngồi lên: “Em đã nói cái sofa này không thể nằm ngủ mà.”
Mềm thế kia, còn ngủ liền hai đêm, không đau lưng mới lạ.
Nghe giọng cô, Trình Kim An dần tỉnh táo hơn, mắt cũng mở ra hoàn toàn. Anh đưa tay vuốt tóc vài cái, giọng điệu hơi trêu đùa: “Sao hả, muốn anh vào ngủ chung với em à?”
Tiết Đường đứng cách đó không xa, nhìn bộ dạng của anh lúc này. Nếu như bây giờ anh ăn mặc chỉn chu, kiểu tóc đẹp đẽ đứng trước mặt cô nói những lời này, cô chắc chắn sẽ đỏ mặt tim đập mạnh rồi. Nhưng giờ bộ dạng này thì, sức hút cũng ít đi vài phần.
Cô cười cười: “Không sao, tối nay anh được về giường ngủ rồi.”
Vừa mới thức dậy, phản ứng của Trình Kim An còn chậm chạp. Một lúc sau, nhận ra cô đang ám chỉ điều gì, anh cau mày: “Em phải đi rồi à?”
Chuyện cô chỉ ở lại ba ngày, tối ngày đầu tiên Tiết Đường đã nói rồi.
Nhưng lúc đó Trình thiếu gia đang đắm chìm trong trò chơi hôn hít của hai người, lời cô nói vào tai này ra tai kia, hoàn toàn chẳng nghe lọt chữ nào.
“Ừ.” Tiết Đường nói: “Vé em mua sẵn rồi, chiều nay bay.”
Vừa nghe lời này, sắc mặt Trình Kim An lập tức sa sầm xuống thấy rõ. Anh không đáp lời, tự mình đi thẳng vào phòng tắm.
Nhìn anh bước vào, Tiết Đường chu môi, bắt đầu dọn dẹp sofa giúp anh.
Cô xếp chăn trước, rồi đặt lại những chiếc gối ôm vứt trên thảm trở về chỗ cũ, cuối cùng đem chăn cất vào ngăn tủ mà tối hôm kia đã lấy ra.
Lúc Trình Kim An bước ra, tóc anh vẫn còn ướt sũng, những sợi tóc hơi dài tùy ý buông xuống trước trán, một vài lọn còn vương những giọt nước trong suốt. Sau khi ra nước ngoài, anh đã để tóc dài hơn, không còn kiểu tóc ngắn gọn gàng hồi cấp ba nữa. Điều này làm Tiết Đường nhớ tới dáng vẻ của anh hồi mới chuyển tới năm lớp 11.
Thời điểm ấy, Trình Kim An vừa từ nước ngoài về, trường cấp ba bên kia không khắt khe chuyện kiểu tóc học sinh như trong nước. Ngày đầu anh đến lớp, tóc dài cũng gần như hiện tại. Nhưng hôm sau gặp lại, anh đã cắt thành kiểu ngắn hơn.
Lúc đó, anh vừa mới hòa nhập vào lớp, bạn bè trong lớp còn chưa quen thuộc với anh lắm. Có lẽ là vào tiết thể dục đầu tiên sau khi anh cắt tóc, lúc được hoạt động tự do, các bạn nữ thích tụ lại dưới bóng cây để tránh nắng.
Tiết Đường lúc ấy cũng vậy, tìm một góc không có nắng ngồi xuống. Khi đó cô vô tình nghe mấy nữ sinh nhỏ giọng bàn luận kiểu tóc mới của Trình Kim An, họ nói rằng để tóc dài nhìn ôn hòa nhã nhặn hơn, còn tóc ngắn thì trông hơi khó gần.
Đánh giá rất chuẩn, đúng là khó gần thật mà.
Anh bước tới gần, Tiết Đường lập tức ngửi thấy mùi dầu gội thoang thoảng dễ chịu, giống hệt mùi trên tóc mình.
Trong lòng có chút xao động, cô hỏi: “Anh không định sấy khô tóc sao?”
Trình Kim An khẽ “ừm” một tiếng: “Quên mất.”
Sắc mặt anh không còn khó coi như vừa rồi nữa, nhưng dường như vẫn chưa vui hẳn. Tiết Đường nghĩ nghĩ một lát, nói: “Em sấy giúp anh nhé? Mới sáng sớm lại đang mùa đông, để tóc tự khô không tốt đâu.”
Quả nhiên, nghe xong câu này, sắc mặt anh lập tức khá hơn mấy phần.
“Ừ, được đó.”
Khi Tiết Đường mang máy sấy tóc ra, Trình Kim An đã tự giác kéo một chiếc ghế, đặt cạnh ổ cắm điện rồi ngồi xuống sẵn sàng chờ cô.
Nhìn anh như vậy cô không nhịn nổi muốn bật cười, thật là ngoan ngoãn quá mức rồi đấy.
Tóc của Trình Kim An không quá mềm nhưng cũng không quá cứng, ở mức vừa phải, độ mềm cứng này hợp để tạo kiểu tóc nhất, vừa không dễ bị xẹp lại vừa không bướng bỉnh khó bảo.
Những ngón tay của Tiết Đường luồn vào tóc anh, nhẹ nhàng vuốt từng lọn tóc. Trình Kim An cũng nhắm mắt lại, tận hưởng cảm giác yên tĩnh và hạnh phúc hiếm có này.
Tiếng máy sấy tóc ngừng lại.
Tiết Đường rút phích cắm điện ra, chuẩn bị mang máy sấy tóc vào phòng tắm cất. Chưa kịp bước đi, cổ tay đã bị Trình Kim An nắm lại. Anh hỏi: “Mấy giờ bay vậy? Anh đưa em ra sân bay.”
Giúp anh sấy khô tóc xong, tâm trạng liền tốt hẳn à?
Dễ dỗ thật đấy.
Nhưng lúc này cô bỗng muốn đổi ý.
Tiết Đường nhìn anh chăm chú: “Anh có muốn em ở lại không? Em có thể đổi vé, nếu anh muốn, em sẽ ở lại lâu hơn…”
“Muốn chứ!” Không đợi cô nói hết, Trình Kim An đã lập tức ngắt lời, “Có thể ở thêm mấy ngày nữa? Mau đổi vé ngay đi, không thì trễ mất đấy.”
…Lần đầu tiên thấy anh phản ứng nhanh như vậy đấy.
Tiết Đường nhịn cười, đặt máy sấy tóc qua một bên, rồi lấy điện thoại ra trước mặt anh, trực tiếp mở ứng dụng đặt vé.
Trình Kim An rướn cổ nhìn, nhưng vì Tiết Đường khá cao, hai người một đứng một ngồi nên anh không nhìn rõ lắm. Tâm trạng đang tốt, anh liền trực tiếp ôm người lên đặt vào lòng.
Tiết Đường giật mình, theo bản năng định nhảy xuống. Nhưng vòng eo đã bị anh ôm chặt cứng, cô chẳng thể nhúc nhích nổi nữa.
“Này, đừng động đậy.” Trình Kim An càng ôm chặt cô vào lòng hơn, “Ngoan nào, không phải muốn đổi vé sao?”
Tiết Đường bất đắc dĩ, đành để mặc anh vậy.
Sau khi bàn bạc, cô quyết định ở lại thêm ba ngày, vé máy bay cũng đổi sang ba ngày sau.
Buổi sáng Trình Kim An có lớp, hai người vui đùa một trận, cuối cùng anh đành phải tiếc nuối ra ngoài. Trước khi đi, còn nâng mặt Tiết Đường lên, mạnh mẽ hôn một cái thật sâu lên môi cô. Anh dặn dò: “Nơi này em không quen biết ai, đừng chạy lung tung đấy. Chiều nay anh không có tiết, buổi trưa anh về dẫn em ra ngoài ăn cơm.”
Tiết Đường cười ngoan ngoãn đồng ý.
Trưa hôm đó, Trình Kim An phong trần mệt mỏi trở về.
Tiết Đường nhìn anh một lượt, mái tóc trước khi ra khỏi nhà vừa chỉnh trang xong giờ lại rối tung rồi.
Cô hỏi: “Gió bên ngoài mạnh lắm à?”
“Ừ, phải nói là mạnh cực luôn.” Trình Kim An cười đáp, “Muốn ra ngoài cảm nhận thử không?”
Nói xong anh liền đưa tay về phía cô.
Nhìn anh cười tươi đến vậy, Tiết Đường cũng vui vẻ đáp lại: “Được thôi.”
Ở đây ba ngày, đây là lần đầu tiên Tiết Đường ra ngoài dạo phố cùng anh. Hai người đi từ trưa cho tới tận sau bữa tối mới quay lại căn hộ.
Lúc đi ngang qua cửa hàng tiện lợi dưới lầu, Trình Kim An lại kéo cô vào bên trong.
Đi đến khu vực đồ uống có cồn, Trình Kim An dừng lại trước một dãy rượu hoa quả, hỏi cô: “Muốn uống vị gì?”
Tiết Đường không hiểu lắm, hỏi lại: “Muốn uống rượu à?”
“Ngày mai anh không có lớp.” Trình Kim An quay đầu đề nghị, “Tối nay ở nhà xem phim, uống chút nhé?”
“Cũng được.” Tiết Đường chỉ vào một chai rượu táo, “Em chọn cái này đi.”
“Ừ.”
Thấy cô chọn xong, Trình Kim An nhanh chóng lấy thêm hai chai mình thích. Thanh toán, ra cửa, động tác liền mạch gọn gàng.
Về tới nhà, hai người vẫn như hai ngày trước, lần lượt đi tắm.
Trình Kim An vẫn nhường cho Tiết Đường tắm trước.
Trong lúc đợi, anh vào bếp rửa chút trái cây.
Khi Tiết Đường bước ra, trên bàn trà đã xuất hiện thêm một đĩa hoa quả cắt sẵn.
Trình Kim An cũng bật sẵn TV giúp cô, “Em xem TV một lúc đi, anh vào tắm đây.”
Tiết Đường gật đầu: “Ừm.”
Anh tắm rất nhanh, mười phút sau đã bước ra ngoài.
Anh vừa tới gần thì phát hiện đĩa hoa quả lúc nãy mình cắt, táo đã bị ăn gần hết rồi.
Đến gần thêm chút nữa, lập tức ngửi thấy mùi rượu thoang thoảng.
Ngửi kỹ lại, là mùi rượu táo. Trong hương thơm nhẹ nhàng, dễ chịu ấy thoảng chút vị ngọt dịu từ trái cây cùng chút men say từ quá trình lên men.
Trình Kim An hừ nhẹ: “Tự em uống trước luôn rồi à?”
Lúc này Tiết Đường mới quay nửa người lại, khẽ mím môi, dường như vẫn còn dư vị: “Em tò mò không biết vị thế nào, không nhịn được nên uống thử một chút.”
“Thế nào?” Trình Kim An ngồi xuống sát bên cạnh cô, giọng nói cực kỳ nhỏ nhẹ, “Rượu táo ngon không?”
Tiết Đường gật đầu: “Ngon lắm.”
Vừa nói, cô vừa hơi nghiêng người về phía trước, với tay cầm chai rượu, rồi quay sang hỏi anh: “Anh có muốn nếm thử không?”
Hai người lúc này ngồi rất sát nhau, gần như không còn chút khoảng cách nào.
Trình Kim An cúi đầu nhìn người trước mặt, gương mặt cô ửng lên màu hồng nhạt, đôi mắt sáng lấp lánh, khóe môi khẽ cong lên nụ cười vô thức, dường như rất mong chờ lời đánh giá từ anh.
Anh cũng khẽ mỉm cười: “Được thôi, để anh thử xem nào.”