Chủ Tiệm Lẩu Được Review Là Bạn Trai Cũ Của Tôi

Chương 41

Chương 41: Em không nóng à? Mặt đỏ lắm rồi kìa?

 Editor: Qin

Hơi thở hòa lẫn men rượu vờn quanh khoảng không giữa hai người.

Tiết Đường cảm giác đầu mình hơi choáng váng, nghĩ thầm chắc là do uống rượu rồi.

Vòng eo bị một bàn tay nóng bỏng ôm lấy, khiến đầu óc cô càng thêm mơ hồ. Tiết Đường cố gắng để bản thân tỉnh táo, lúc này tay trái của cô còn cầm một chai rượu đã mở nắp, tuyệt đối không thể làm đổ.

Trình Kim An như cảm nhận được sự phân tâm của cô, chẳng buồn mở mắt, cứ thế nhẹ nhàng lấy chai rượu khỏi tay cô, vươn cánh tay dài đặt lại lên bàn trà.

Ban đầu nụ hôn của anh còn dịu dàng và kiềm chế, nhưng theo hơi thở dần nặng nề, nụ hôn cũng trở nên sâu hơn, không cho cô chút cơ hội thoát ra nào. Cho đến khi Tiết Đường gần như không thể thở nổi, Trình Kim An mới chịu buông tha cô.

“Quả nhiên vị cũng ngon thật.”

Anh còn chẳng quên bình luận một câu.

Tiết Đường th* d*c, ngước mắt nhìn anh, vẻ mặt đầy trách móc rõ ràng.

“Chẳng phải bảo xem phim sao?”

“Ừm, xem mà.” Trình Kim An xoay người, vòng tay ôm lấy vai cô, hướng về phía tivi, “Muốn xem phim gì?”

Tiết Đường lắc đầu, “Anh chọn đi, em xem gì cũng được.”

Cuối cùng, Trình Kim An chọn một bộ phim kinh điển《True Lies》.

“Bộ này xem chưa?”

“Chưa xem.”

“Titanic thì sao?”

“Xem rồi.”

“Cùng một đạo diễn đó.”

“Ồ.”

Cả quá trình xem phim diễn ra yên bình và ấm áp. Hai người tựa vào nhau trên ghế sofa, lúc thì đút trái cây, lúc thì nhấp một ngụm rượu. Thỉnh thoảng còn nói vài câu, có lúc Tiết Đường bị phân tâm, quay lại phim thì chẳng hiểu đang xem gì, Trình Kim An sẽ kiên nhẫn giải thích cho cô nghe.

Thời gian trôi rất nhanh, phim kết thúc, cũng đã khuya rồi.

Trình Kim An ngáp một cái đầy thích hợp với hoàn cảnh.

Tiết Đường thoáng thấy cảnh này trong khóe mắt, liếc anh một cái, nói: “Muộn rồi, đi nghỉ ngơi thôi.”

“Ừ được.” Trình Kim An cầm điều khiển tắt tivi, sau đó vẫn tiếp tục ngồi trên sofa, im lặng nhìn cô.

Bị ánh mắt này nhìn đến nóng người, Tiết Đường muốn mở lời nhưng chẳng biết nói gì, im lặng một hồi lâu, cô khẽ hỏi: “Vậy em… về phòng đây?”

“Tiết Đường.” Trình Kim An gọi tên cô, “Anh đau lưng.”

“…” Tiết Đường há miệng, dường như đoán ra được ý đồ của anh, bèn hỏi: “Vậy anh định thế nào?”

“Anh ngủ giường được không?” Trình Kim An nói: “Tối nay cho anh vào trong ngủ nhé, được chứ?”

Sau một lúc lâu, Tiết Đường mới gật nhẹ đầu, “Được.”

Trong phòng ngủ chỉ mở một chiếc đèn nhỏ, ánh sáng vàng dịu nhẹ bao phủ cả căn phòng.

Hệ thống sưởi mở đủ ấm, diện tích phòng lại nhỏ, Tiết Đường nhanh chóng cảm thấy nóng, không chỉ cơ thể, mà cả khuôn mặt cũng nóng lên. Trong lúc xoay người đặt điện thoại xuống, cô đưa tay sờ lên má, quả nhiên đang nóng ran.

Vừa rồi ở phòng khách, không gian lớn, còn hơi lạnh, cả hai đều khoác thêm áo ngoài bộ đồ ngủ. Giờ thì đúng là có chút nóng thật.

Lúc quay đầu lại, đúng lúc Trình Kim An đang cởi áo.

“…”

Dường như cảm giác được ánh mắt của cô, Trình Kim An rất thản nhiên: “Hơi nóng.”

Anh ném áo sang một bên, nhìn sang Tiết Đường, “Em không nóng à? Mặt đỏ lắm rồi kìa.”

“Em vẫn ổn.” Tiết Đường mạnh miệng, “Mặt đỏ là vì uống rượu đấy.”

“À.” Trình Kim An gật đầu chậm rãi vài lần, “Uống rượu không phải càng dễ nóng à? Anh như này đã thấy nóng lắm rồi.”

Tiết Đường lặng lẽ quan sát anh, trên người mặc một chiếc áo thun cotton trắng mỏng, bên dưới là quần dài đen. Có lẽ anh thấy nóng thật, còn xắn cả tay áo lên, để lộ rõ những đường nét cơ bắp.

Tiết Đường hé miệng, vô thức nuốt nước bọt. Cơn say còn âm ỉ khiến ánh mắt cô trở nên táo bạo, bèn lấy hết can đảm nói: “Nóng thì cởi tiếp đi.”

“Cởi tiếp?”

Trình Kim An như nghe được chuyện gì rất vui, cười rạng rỡ, “Được thôi.”

Vừa nói dứt lời, anh thực sự cởi nốt chiếc áo còn lại.

Tiết Đường cứ thế thẳng thừng ngắm nhìn, không hề có ý định né tránh.

Từ lâu cô đã nhận ra, Trình Kim An là kiểu người dáng gầy săn chắc, mặc áo vào thì chẳng rõ ràng gì cả, nhưng một khi đã cởi, chắc chắn là đẹp mắt vô cùng. Dáng người thế này mỡ ít, không phải kiểu cơ bắp vạm vỡ cố ý luyện tập, mà đường nét cơ bắp rõ ràng vừa đủ. Hơn nữa, vai anh rất rộng, dù mặc áo vào cũng không hề có cảm giác gầy yếu.

Cô rất thích dáng người như vậy, sự căng tràn vừa đủ ấy khiến cô thấy an tâm lại rung động.

“Đẹp không?” Trình Kim An vẫn cười, “Nhìn anh lâu vậy, sao, mê rồi hả?”

Tiết Đường nghĩ thầm, đúng là biết phá hỏng bầu không khí.

“Sao không nói gì?” Trình Kim An bước gần thêm mấy bước, “Mê thật rồi hả? Cũng đâu đến mức đấy chứ.”

“Thân hình anh tuy đẹp thật, nếu không thì lại gần nữa để em nhìn cho kỹ nhé?”

… Đúng là lắm lời.

Người vừa đến gần, miệng vừa mở ra định nói gì nữa.

Tiết Đường thực sự hết chịu nổi, nhón chân lên, hơi nghiêng người về phía trước, chặn luôn miệng anh lại.

Trình Kim An nhanh chóng ôm lấy eo cô, đáp lại nụ hôn ấy.

Hai cơ thể sát vào nhau, nhiệt độ trong phòng cứ thế tăng dần.

Một lát sau, tạm xa nhau một chút, hai người áp trán vào nhau.

Tiết Đường chỉ toàn ngửi thấy mùi hương đậm đà và say đắm của anh, nghe thấy anh hỏi, có nóng không.

Có chút mơ hồ rồi, nhưng cô vẫn gật đầu, nói nóng.

Anh lại hỏi cô có muốn c** đ* không, cô nói có, nhưng không muốn tự mình cởi.

Về sau, tất cả những gì cô nhớ là Trình Kim An bế cô lên, dịu dàng đặt cô xuống giường, luôn miệng dỗ dành, nói cô đừng căng thẳng, hãy thả lỏng, bảo rằng anh cũng chưa có kinh nghiệm nhưng sẽ cố hết sức để cô hài lòng.

Thật ra Tiết Đường rất muốn làm anh ngậm miệng lại, nhưng cô không tài nào nói được một câu hoàn chỉnh, Thử rất nhiều lần, không phải mới nói được mấy chữ đã bị anh hôn, thì cũng là bị hành động của anh cắt ngang.

Sau cùng, cô dứt khoát ngậm luôn miệng lại.

À đúng rồi, lúc đó còn xảy ra một “sự kiện nhỏ” xem như điểm nhấn.

Khi quần áo của cả hai đã lần lượt rơi xuống sàn, Trình Kim An từ tư thế ngồi quỳ đứng dậy, nghiêng người qua Tiết Đường, đưa tay mở ngăn kéo tủ đầu giường, lấy ra một chiếc hộp.

Đây là lần đầu tiên Tiết Đường nhìn thấy thứ đó ở khoảng cách gần như vậy, cô khẽ hỏi: “Anh mua từ bao giờ vậy?”

Trình Kim An cắn mở vỏ bao, cười ngây ngô vô tội: “Hôm đầu tiên lúc em ngủ trưa, anh đi mua. Ban đầu nghĩ chắc không dùng tới đâu, nhưng lỡ mà…”

Lỡ mà…

Tiết Đường ngửa đầu nhìn trần nhà. Lỡ mà thật sự có chuyện xảy ra thì sao?

Sau khi mọi thứ đều chuẩn bị xong xuôi, ngọn đèn vốn đang bật cũng bị Trình Kim An tắt mất.

Tiết Đường hỏi anh sao lại tắt đèn, anh nói ngại.

Cô bật cười ngay tại chỗ, Trình Kim An lại ghé vào tai cô, nhỏ giọng “khiếu nại”: “Không được cười.”

Tiết Đường cũng chiều theo anh thật, liền ngoan ngoãn không cười nữa.

Trong bóng tối, hai người vừa cảm nhận vừa khám phá một “đề tài mới”.

Cảm giác thật sự rất khác biệt.

Giữa chừng, Trình Kim An hỏi cảm nhận của cô. Tiết Đường không sao diễn tả nổi, chỉ có thể nói một câu: “Thần kỳ lắm.”

Còn anh thì bảo: “Anh thấy rất thoải mái. Anh còn thấy hai đứa mình phối hợp siêu ăn ý, cứ như là trời sinh một cặp, nhất định phải ở bên nhau.”

Tiết Đường lại không nhịn được mà cười nữa.

Biết đâu thật sự là trời sinh một đôi cũng nên.

Ba ngày ngắn ngủi, thoắt cái đã trôi qua.

Tiết Đường cảm thấy mình gần như chẳng làm gì cả, vậy mà giờ đã phải đi rồi.

Nhưng nghĩ kỹ lại, đúng thật là chẳng làm gì.

Ba ngày đó, ngoài vài lần đi ăn ngoài, có thêm một buổi xem phim ở rạp, còn lại Trình Kim An không hề đưa cô ra khỏi cửa.

Chỉ cần không có tiết học, là anh lại dính lấy cô, rúc trong phòng suốt.

Có những chuyện, một khi đã bắt đầu thì rất khó dừng lại. Tất nhiên, cô từng nói dừng rồi, nhưng ai đó lại không chịu nghe, còn lấy cớ cô sắp về nước, khuyên cô phải biết trân trọng thời gian.

Tiết Đường cũng chẳng nỡ lòng, đành mặc anh muốn làm gì thì làm.

Cứ thế mà ở lại thêm tận sáu ngày.

Ngày đổi vé, Tiết Đường vốn định đặt chuyến bay buổi chiều để ở lại thêm chút nữa.

Trình Kim An tính toán thời gian, bảo nếu thế thì về tới Nam Hòa cũng đã nửa đêm rồi, không đồng ý, bắt cô đổi sang buổi sáng.

Vậy nên hơn chín giờ sáng đã đến sân bay.

Hai người đều không nỡ xa nhau, nhưng trong lòng đều hiểu lần này nhất định phải đi.

Tiết Đường ngẩng đầu nhìn anh, nói với anh rằng cô vẫn còn có thể quay lại.

Trình Kim An gõ nhẹ lên trán cô: “Không được tới nữa, xa quá, anh không yên tâm.”

Anh bảo sau này sẽ là anh bay về.

Vừa bước vào sảnh khách sạn, nhiệt độ rõ ràng giảm hẳn.

Dù đã khoác thêm khăn choàng, Tiết Đường vẫn không kiềm được run rẩy một cái.

Trình Kim An lập tức nhận ra, cởi áo khoác đưa cho cô.

Tiết Đường nhìn nhưng không nhận, nói: “Không cần đâu, anh mặc cũng không nhiều mà.”

Trình Kim An không hạ tay xuống, ánh mắt rà soát cô từ trên xuống dưới một lượt, “Vẫn nhiều hơn em đấy. Nhưng mà nếu em không ngại lát nữa bị người ta chụp hình có nước mũi chảy ra, vậy em cứ tiếp tục lạnh đi.”

“…” Tiết Đường nhắc anh, “Sự kiện tổ chức trong nhà mà.”

Trình Kim An vẫn giữ nguyên biểu cảm, “Nhiều chuyện có độ trễ, em không biết sao?”

“Nước mũi cũng có độ trễ à?”

“Tất nhiên.” Trình Kim An nhìn cô như nhìn một kẻ ngốc, “Thông thường cảm lạnh chẳng phải là đau họng trước, sau đó mới ch** n**c mũi rồi ho à?”

Nói rất có lý có căn cứ.

Một lúc nhất thời cô cũng chẳng tìm được lý do phản bác.

Dưới ánh mắt trợ lý Trình, Tiết Đường chỉ có thể nhận lấy áo của anh, tự khoác lên người.

Ra khỏi sảnh, chẳng thấy xe nào đang chờ.

Tiết Đường thử hỏi: “Xe anh gọi đâu rồi? Tài xế vẫn chưa tới à?”

“Tài xế?” Trình Kim An bật cười khinh thường, “Em nghĩ tôi gọi Didi chắc?”

Tiết Đường ngẩn ra, “Không phải sao?”

(Xe Didi là cách nói tắt của dịch vụ gọi xe Didi Chuxing (滴滴出行) – một ứng dụng gọi xe phổ biến ở Trung Quốc, tương tự như Grab, Uber, hoặc Be ở Việt Nam. Nói đơn giản thì: “Gọi Didi” = đặt xe qua app, kiểu như “book Grab”.)

Trình Kim An trợn mắt nhìn cô đầy bất lực, “Uổng công em còn là blogger nổi tiếng, hôm nay chúng ta đi sự kiện gì, ngoài kia chắc toàn phóng viên chụp hình, người ta đều đi xe sang tới, còn em đường đường là blogger triệu follow lại đi gọi Didi tới à?”

Ờ thì…

Tiết Đường đương nhiên hiểu tình hình anh nói, ngoài cửa chắc chắn có không ít phóng viên chụp ảnh, nhưng mấy năm trước cô vẫn toàn đi bằng taxi thôi mà…

Cũng chẳng có gì không ổn lắm đâu.

Cô lén nhìn sắc mặt trợ lý Trình, không tốt lắm, giống như đang muốn ném cho cô bốn chữ “không thể dạy nổi”.

“Vậy… Chúng ta đi kiểu gì đây?” Tiết Đường hỏi, “Thuê xe à?”

Trợ lý Trình không nói gì, bước thẳng tới quầy lễ tân.

Tiết Đường đứng yên tại chỗ, nhìn anh trao đổi với nhân viên lễ tân, cậu lễ tân kia còn lịch sự đưa cho anh một thứ gì đó.

Có vẻ là chìa khóa xe.

Đi ngang qua Tiết Đường, trợ lý Trình khẽ nói: “Đi thôi.”

Tiết Đường đành quay người đi theo anh ra ngoài.

Hai người đi theo hướng bãi đỗ xe, đi sâu vào trong, Trình Kim An bấm chiếc chìa khóa trong tay.

Ngay lập tức, đèn của một chiếc Mercedes G màu đen bật sáng.

Tiết Đường: …

Trợ lý Trình quay đầu nhìn cô, ánh mắt rõ ràng như đang nói, thấy chưa, tôi giúp em đủ thể diện rồi đấy.

Sau đó quay người mở cửa xe.

Thấy anh lên ghế lái, Tiết Đường cũng chuẩn bị lên xe.

Vừa mở cửa ghế phụ ra, trợ lý Trình lại nói tiếp: “Ngồi đằng sau.”

“Ồ.”

Đóng cửa ghế phụ, cô ngồi vào hàng ghế sau.

Xe vừa nổ máy, Tiết Đường mím môi, hỏi: “Xe này lấy ở đâu thế?”

Trình Kim An vừa chỉnh gương chiếu hậu vừa liếc cô qua kính.

“Em nghĩ chỉ mỗi em có người quen ở Nam Hòa thôi à?”

Bình Luận (0)
Comment