Chủ Tiệm Lẩu Được Review Là Bạn Trai Cũ Của Tôi

Chương 42

Chương 42: Cảm ơn sếp nha!

 Editor: Qin

Thấy cô im lặng, lúc này Trình Kim An mới lên tiếng bổ sung: “Một người bạn từng hợp tác trước đây, quan hệ riêng cũng khá tốt.”

Tiết Đường khẽ gật đầu.

Thật ra cô cũng đoán được. Với tính chất công việc như Trình Kim An, quen biết khắp nơi là chuyện rất bình thường.

Trình Kim An thu lại ánh mắt từ gương chiếu hậu, ngón tay gõ nhẹ lên vô lăng: “Gửi địa chỉ cho tôi.”

Tiết Đường khẽ đáp “Ừ”, lấy điện thoại mở khung trò chuyện với anh, rồi gửi định vị qua.

“Gửi rồi đấy.”

Trình Kim An mở địa chỉ ra, phóng to bản đồ nhìn lướt qua, đến cả dẫn đường cũng không cần mở. Chẳng phải chỉ đi qua hai ngã tư rồi rẽ trái thôi à.

Từ lúc xe bắt đầu lăn bánh cho đến khi dừng lại, tổng cộng chỉ mất khoảng ba phút.

Khu vực đậu xe đã có khá nhiều xe đậu sẵn.

Tiết Đường đảo mắt nhìn một vòng, quả nhiên toàn là xe sang.

Những lần trước cô toàn gọi Didi đến, cũng chẳng để ý người khác đi xe gì, lần này coi như được mở mang tầm mắt.

Trước khi xuống xe, cô cởi áo khoác đang mặc đưa lên ghế trước: “Anh mặc vào đi, chỉ vài bước là vào trong thôi.”

Lần này Trình Kim An không cố chấp nữa, giơ tay nhận lấy áo khoác.

Tiết Đường đẩy cửa xe bên phải bước xuống.

Quả nhiên, bên cạnh đã có không ít người cầm máy ảnh chực chờ.

Cô cố gắng giữ nụ cười, dù lúc này lạnh đến mức gần như muốn phát run.

Trình Kim An cũng mở cửa xe bước xuống.

Tiết Đường vốn tưởng anh đã mặc áo khoác rồi mới xuống, ai ngờ lúc anh xuống xe thì áo khoác vẫn còn vắt trên khuỷu tay.

… Thôi kệ, tùy anh vậy.

Hai người gặp nhau ở đầu xe, rồi cùng nhau đi về phía cổng vào.

Tiết Đường mắt tinh phát hiện, phía trước họ là một beauty blogger mà cô từng follow nhưng chưa quen thân. Bên cạnh người đó còn có một cô gái trẻ trông như sinh viên, trên vai đeo hẳn một chiếc túi to.

Đó mới đúng là dáng vẻ của một trợ lý chứ!

Tiết Đường chăm chú quan sát động thái phía trước, đợi đến khi thấy hai người kia đã vào trong an toàn, cô mới khẽ thở phào nhẹ nhõm.

“Xin chào, mời quý khách xuất trình thư mời.” Nhân viên tiếp tân ở cổng nở nụ cười đón tiếp họ.

Tiết Đường lấy điện thoại, mở thư mời điện tử của mình cho anh ta xem.

Anh ta nhìn tên hiển thị trên thư mời, xác nhận không sai, rồi quay sang nhìn Trình Kim An bên cạnh: “Vị tiên sinh này thì sao ạ?”

“…”

Rõ ràng đã dặn nhau nhất định phải giữ profile thật thấp rồi mà…

Tiết Đường cố gắng nở một nụ cười, nói với anh ta: “Anh ấy là trợ lý của tôi.”

Câu nói khiến nhân viên tiếp tân sững sờ: “Trợ lý? Anh này là trợ lý của cô?”

Bộ dạng hoàn toàn không thể tin nổi.

Tiết Đường đành gượng gạo gật đầu: “Đúng vậy.”

Cuối cùng, Trình Kim An cũng thành công trà trộn vào với thân phận “trợ lý”.

Sự kiện lần này được tổ chức tại một khách sạn năm sao, quy tụ những blogger và nhân vật nổi bật trong giới truyền thông tự do hot nhất hiện tại.

Bước vào trong, ánh đèn rực rỡ từ bên trong đổ ra chói lóa. Hai người sóng bước trên thảm đỏ, thu hút không ít ánh mắt từ những khách mời xung quanh, thậm chí có người còn đứng lại quan sát họ.

Tiết Đường thấy hơi không thoải mái. Mấy năm trước cô toàn đi một mình, đâu gặp mấy chuyện như thế này. Thế mà đương sự bên cạnh lại tỏ ra hoàn toàn thản nhiên, chẳng thèm để tâm tới ánh nhìn của ai cả.

Cũng thật là giỏi thật đấy.

Tiết Đường khâm phục nhất điểm này ở anh, gặp chuyện gì cũng luôn bình tĩnh, thong dong.

Trước khi sự kiện chính thức bắt đầu, là khoảng thời gian để các blogger thuộc nhiều lĩnh vực khác nhau giao lưu xã hội. Qua mấy năm tích lũy, hầu hết những người có mặt ở đây đều quen biết cô, dĩ nhiên họ cũng biết cô là ai. Mỗi khi đi ngang qua gương mặt quen nào đó, đều sẽ gật đầu chào nhau một tiếng, gặp người nào nhiệt tình hơn còn kéo cô lại hỏi han chuyện gần đây.

Trong suốt quá trình đó, Trình Kim An làm rất tốt vai trò một trợ lý: ít nói, không rời đi xa, luôn giữ khoảng cách chừng một mét quanh cô.

Lúc đầu còn có người tưởng Trình Kim An là blogger mới vào nghề, hai người cùng đi vào chắc là vô tình gặp nhau bên ngoài.

Nhưng sau khi quan sát một lúc, ai nấy đều nhìn ra người này là do Tiết Đường dẫn vào.

Cũng có không ít người thấy tò mò, nhưng chỉ dừng lại ở mức âm thầm quan sát, không ai thật sự lên hỏi.

“Đường Đường!”

Nghe có người gọi, Tiết Đường quay đầu lại thì thấy La Thụy Tây đang đi về phía cô.

La Thụy Tây dĩ nhiên cũng thấy người đi cùng cô, ban đầu còn chưa nhớ ra là ai, đến khi lại gần thì ký ức bỗng hiện lên: là người đã gặp hôm nọ.

“Anh là… Trình tổng đúng không?” La Thụy Tây nhìn qua nhìn lại giữa hai người, cười nói: “Tôi nhớ không nhầm chứ?”

Trình Kim An mỉm cười nhàn nhạt: “Trí nhớ của tiểu thư Reese thật tốt, không nhầm đâu.”

La Thụy Tây xua tay bật cười: “Ấy, gọi tôi là Reese là được rồi, ‘tiểu thư’ nghe xa lạ quá.”

Trình Kim An gật đầu: “Không vấn đề.”

“Trình tổng hôm nay cũng đến đây à?” La Thụy Tây quay sang Tiết Đường: “Đường Đường, hai người đi chung sao?”

Tiết Đường còn chưa kịp nghĩ xem nên giải thích chuyện này thế nào, thì đã bị người bên cạnh giành lời trước.

Trình Kim An liếc qua cô, khẽ nhếch môi cười: “Ừ, hôm nay tôi là trợ lý của cô ấy.”

“Hả?” La Thụy Tây trợn tròn mắt, mặt đầy ngạc nhiên: “Trợ lý? Mà tại sao lại là hôm nay?”

Trình Kim An có vẻ lại định lên tiếng, sợ anh lại nói ra mấy lời kỳ quặc, Tiết Đường nhanh chóng kéo La Thụy Tây qua một bên, kể hết đầu đuôi mọi chuyện, vì sao Trình Kim An lại đến đây, và cả mục đích anh muốn tham dự sự kiện này.

La Thụy Tây nghe xong thì không ngừng trầm trồ: “Ghê thật! Anh Trình đầu óc nhạy bén ghê! Bảo sao làm ăn phát đạt như vậy.”

Tiết Đường: “…”

Trong ánh đèn rực rỡ và tiếng vỗ tay vang dội, MC chính thức bước lên sân khấu.

Tới giờ ổn định chỗ ngồi, vị trí của khách mời đều do ban tổ chức sắp xếp từ trước.

Tiết Đường và La Thụy Tây được sắp ngồi cạnh nhau.

Ghế được chuẩn bị rất nhiều, dãy cuối còn có vài hàng không dán tên, dành cho trợ lý.

Tiết Đường liếc nhìn Trình Kim An. Trình Kim An hiểu ngay ý trong ánh mắt cô, nói: “Tôi ngồi đâu cũng được.”

“Lại đây ngồi, ngồi đây đi.” La Thụy Tây vẫy tay gọi, “Người ngồi cạnh tôi không tới.”

Tiết Đường hơi ngạc nhiên, bước lên hai bước nhìn kỹ tấm tên dán trên ghế. Là một blogger nam, thuộc nhóm rất hiếm hoi đến từ mảng nội dung học thuật.

Cô từng xem video của anh ta, nổi lên từ một clip chia sẻ kinh nghiệm thi đậu trường 985.

Cô hỏi La Thụy Tây: “Sao cậu biết anh ấy không đến?”

La Thụy Tây cười bí hiểm: “Tớ có theo dõi mà. Trên đường tới đây còn thấy anh ấy đăng video mới, nói là chuyến bay bị delay, không kịp tới sự kiện tối nay.”

Vậy thì hợp lý rồi.

Tiết Đường gật đầu, nghiêng đầu nói với Trình Kim An: “Vậy anh ngồi ở đây nhé?”

Sếp Trình hoàn toàn không để tâm: “Được mà.”

Lúc ngồi xuống, La Thụy Tây còn cố ý đổi chỗ với Trình Kim An, nói nghe có vẻ rất chính đáng: “Trợ lý thì phải ngồi cạnh sếp chứ.”

Sự kiện chính thức bắt đầu.

Trên sân khấu, MC cầm micro, dùng chất giọng trầm ấm và tràn đầy năng lượng giới thiệu về ý nghĩa của buổi lễ cũng như các vị khách mời nổi bật.

Khi anh ấy giới thiệu đến danh sách nhà tài trợ, Tiết Đường ghi nhớ một cái tên.

Cô nghiêng người về phía Trình Kim An, khẽ nói: “Lúc nãy anh MC có nhắc tới Vương Lợi Minh, người ngồi hàng đầu, chính giữa, lệch về bên phải, mặc vest đỏ rượu, đầu trọc đó. Ông ấy là chủ tịch tập đoàn Hối Doanh, trụ sở chính đặt tại Nam Hòa. Tất cả các trung tâm thương mại Hối Doanh khắp cả nước đều là của họ. Em đọc trong bài đăng gần đây thấy nói Nam Hòa sang năm sẽ mở thêm hai trung tâm nữa, giờ họ vẫn đang trong giai đoạn tìm đối tác thuê mặt bằng. Nếu anh thấy hứng thú, lát nữa có thể cân nhắc bắt chuyện thử xem.”

Trình Kim An hơi nghiêng người, liếc cô một cái: “Em để tâm thật đấy.”

“…Đã đến rồi, chẳng lẽ lại chẳng làm gì à.” Tiết Đường đáp lại.

“Cũng đúng.” Trình Kim An gật đầu tán thành, “Cảm ơn nha, sếp.”

Tiết Đường hít sâu một hơi, ngồi ngay ngắn lại.

Trình Kim An lại liếc sang phía cô lần nữa, khóe môi khẽ cong lên, lộ ra một nụ cười như có như không.

Rất nhanh sau đó, sự kiện bước vào cao trào, chính là màn công bố giải thưởng.

Khi đến phần xướng tên “Top 10 Blogger Tự Do Xuất Sắc Nhất Năm”, tên của Tiết Đường cũng xuất hiện trên màn hình lớn.

Tiếng vỗ tay vang lên từ khắp hội trường, các khách mời được vinh danh lần lượt bước lên sân khấu. Nhận cúp từ tay người trao giải xong, ai nấy đều phát biểu cảm nghĩ.

Khi ban tổ chức bảo phải chuẩn bị bài phát biểu, Tiết Đường đã đoán chắc mình có khả năng sẽ đoạt giải, nên cô đã chuẩn bị sẵn phần chia sẻ.

Vì có chuẩn bị từ trước nên khi đến lượt, cô không hề căng thẳng. Cô từ tốn nói vào micro, chia sẻ cảm xúc khi nhận giải.

Dưới sân khấu, ánh mắt Trình Kim An vẫn luôn dõi theo cô. Nhìn thấy ánh đèn flash liên tục chớp sáng khi cô phát biểu, trong lòng anh dâng lên một cảm xúc vừa tự hào vừa mãn nguyện.

Cô thật sự làm được rồi.

Giống như giấc mơ đã thành sự thật vậy.

Sau khi tất cả các hạng mục kết thúc, phần lớn mọi người đều chưa vội rời đi. Không gian lại bước vào vòng hai, thời gian giao lưu kết nối.

Trình Kim An cũng không phụ lòng Tiết Đường, chủ động bắt chuyện với chủ tịch tập đoàn Hối Doanh. Kết quả vô cùng tốt đẹp, Vương Lợi Minh từng ghé chi nhánh của “Quán Cay Gợi Vị” ở thành phố Lân năm ngoái, đến giờ vẫn còn ấn tượng.

Cho nên khi biết Trình Kim An là người sáng lập, ông lại càng hứng thú hơn.

Trước khi sự kiện kết thúc, việc hợp tác này về cơ bản cũng đã được chốt. Vương Lợi Minh còn nói thêm, hiện tại ông có ý định thử mở thêm một trung tâm thương mại Hối Doanh ở thành phố Lân. Nếu cả hai bên cảm thấy phù hợp, hoàn toàn có thể tiếp tục mở rộng hợp tác.

Một kết quả quá ư là viên mãn.

Tiết Đường thầm cảm thấy may mắn vì hôm nay Trình Kim An đã đi cùng mình. Nếu không, có khi thật sự đã bỏ lỡ một mối làm ăn lớn.

Kết thúc buổi lễ, các khách mời lần lượt ra về theo nhóm nhỏ.

La Thụy Tây vẫn giữ thói quen như mọi năm, đi về đều gọi xe công nghệ. Giờ cũng khá muộn, Tiết Đường đang lưỡng lự không biết có nên đề nghị đưa cô ấy về không, thì Trình Kim An đã mở lời trước.

“Để tụi tôi đưa cô về nhé.” Nói xong còn liếc cô một cái, ánh mắt như thể đang nói: “Đừng tưởng tôi không biết em đang nghĩ gì.”

Lúc chiều mọi người đều đến rải rác, nhưng giờ lại gần như cùng lúc rời đi, khiến đoạn đường từ khách sạn ra đến phố chính bị ùn tắc nghiêm trọng.

Trình Kim An bảo hai người cứ đợi trong sảnh, anh ra lấy xe.

Sau khi anh rời đi, Tiết Đường nhìn thấy dòng xe bên ngoài càng lúc càng lộn xộn, nghĩ ngợi rồi đề nghị: “Hay là lát mình ra thẳng chỗ đầu đường đợi đi?”

“Ý hay đó.” La Thụy Tây đồng ý, “Ngoài kia xe đông vậy chắc dừng lại cũng khó, ra gần lề đường dễ đón hơn, mà cũng chỉ vài bước thôi.”

Vài phút sau, thấy chắc anh cũng gần đến rồi, Tiết Đường nhắn tin cho Trình Kim An, rồi cùng La Thụy Tây đi ra ngoài.

Mới đi được mấy bước thì La Thụy Tây đột ngột dừng lại, cười ngại ngùng: “Hồi nãy thì không thấy buồn đi, giờ gió lạnh thổi cái là muốn đi vệ sinh liền. Cậu cứ đi trước đi, tớ ra sau liền.”

Tiết Đường mỉm cười gật đầu: “Ừ, đi đi.”

Còn lại một mình đứng bên lề đường, Tiết Đường thấy hơi ngại ngùng, bèn lấy điện thoại ra lướt. Vừa mới kéo được vài dòng, phía sau liền vang lên một tiếng bước chân khe khẽ.

Rồi rất nhanh, có người gọi khẽ: “Tiết Đường, đúng là cô thật rồi.”

Tác giả có lời muốn nói:
Sếp Trình: Sếp của tôi chu đáo quá! Phải làm sao khi sếp lại quan tâm tôi đến mức này đây! 

Bình Luận (0)
Comment