Chương 43: Em còn muốn làm gì khác à?
Editor: Qin
Nghe thấy tiếng gọi, Tiết Đường quay đầu lại.
Trước mắt là một gương mặt hoàn toàn xa lạ, nhìn qua trông còn rất trẻ, như sinh viên đại học. Nhưng chính biểu cảm trên mặt cậu ta khiến cô cảm thấy vô cùng khó chịu.
Người đó lộ rõ vẻ phấn khích và cuồng nhiệt, miệng lẩm bẩm không ngừng: “Cuối cùng cũng lại gặp được cô rồi, lần trước chưa kịp nói chuyện với cô.”
Tiết Đường cảnh giác nhìn cậu ta, bản năng lùi lại mấy bước.
Cô chợt nhớ ra người này là ai, có lẽ chính là kẻ từng nhiều lần bị cô chặn nick, cuối cùng còn lên cả Weibo làm ầm lên.
Nhớ đến mấy tin nhắn quấy rối đáng ghét đó, trong lòng cô trào lên một cơn khó chịu và bất an. Cô cố gắng giữ bình tĩnh, lạnh lùng nói: “Tôi không quen biết anh. Mong anh hãy tránh xa cuộc sống riêng tư của tôi.”
Dường như cậu ta không hề nghe thấy lời cô, còn cố gắng tiến lại gần hơn: “Chỉ là vì tôi quá thích cô thôi. Mỗi lần có cơ hội tôi đều tìm đến để được gặp cô ngoài đời. Những tin nhắn đó tôi không cố ý làm cô sợ, chỉ là muốn cho cô biết đến sự tồn tại của tôi, để cô nhìn tôi nhiều hơn một chút.”
Ánh mắt Tiết Đường càng lạnh hơn: “Tôi đã cảnh cáo anh rồi. Những gì anh làm đã ảnh hưởng rất lớn đến cuộc sống của tôi.”
Nghe vậy, ánh mắt cậu ta lập tức trở nên sắc bén, như bị tổn thương: “Tôi chỉ thích cô thôi mà! Như vậy thì có gì sai? Sao cô lại lạnh lùng với tôi như vậy?” Nói rồi còn đưa tay kéo lấy Tiết Đường: “Cô cứ tìm hiểu tôi đi, biết đâu lại thích tôi thật đấy!”
Bị cậu ta túm chặt cánh tay, tim Tiết Đường lập tức siết lại. Cô cố hết sức giãy ra, nhưng không cách nào thoát khỏi sức mạnh của cậu ta.
Cô trừng mắt nhìn cậu ta: “Anh muốn làm gì? Đừng ép tôi phải báo cảnh sát.”
“Cảnh sát?” Cậu ta cũng nổi giận, “Lại lấy cảnh sát ra dọa tôi à? Tôi làm gì sai mà cô lại báo công an? Tôi chỉ là yêu cô thôi mà!”
…
Đúng lúc Tiết Đường cảm thấy cô lập và tuyệt vọng nhất, một giọng nói quen thuộc vang lên từ phía sau.
“Bỏ tay cô ấy ra.”
Trình Kim An bước ra sau lưng cô, hơi nghiêng người, ánh mắt lạnh lùng quét thẳng về phía trước: “Tôi hỏi lại lần nữa, bỏ không?”
Giọng anh vốn đã trầm thấp, thêm tình huống lúc này, chẳng khác gì một cú đe dọa cực mạnh.
Chỉ trong một tích tắc, đối phương thật sự buông tay ra. Cậu ta vẫn đầy ấm ức, gắng gượng cãi: “Anh là ai? Đừng xen vào chuyện của tôi với cô ấy!”
Trình Kim An tiến thêm một bước, mắt nhìn chằm chằm vào cậu ta, từng chữ từng chữ như đóng đinh: “Không cần biết tôi là ai. Tôi chỉ nói một câu, từ bây giờ, đừng xuất hiện trước mặt cô ấy nữa. Những gì cậu làm đã cấu thành quấy rối nghiêm trọng. Tôi chỉ cần gọi một cú, công an sẽ đến tìm cậu ngay. Cậu hiểu không?”
Vừa nói, anh vừa lấy điện thoại ra, lắc lắc trước mặt cậu ta.
Hành động đó dường như chọc giận cậu ta. Gã kia trừng mắt nhìn Trình Kim An, nhào tới định cướp điện thoại.
Một trận hỗn loạn.
Khi La Thụy Tây chạy tới thì điện thoại của Trình Kim An đã nằm lăn lóc dưới đất, gần như không cứu vãn được nữa. Còn tên kia thì bị anh khóa chặt hai tay, đè gục xuống đất.
Cuối cùng vẫn phải lên đồn, là do Tiết Đường tự mình gọi cảnh sát.
Vì là người liên quan, cô cũng phải theo về trụ sở một chuyến.
Trước khi lên xe cảnh sát, Trình Kim An đưa chìa khóa xe G cho La Thụy Tây, nhờ cô ấy lái về trước.
…
Tại đồn công an.
Sau khi Tiết Đường và Trình Kim An hoàn tất lời khai, chuẩn bị ký tên để rời đi. Dù ở bên ngoài, cả hai vẫn nghe rõ tiếng gào thét từ phòng thẩm vấn: “Tôi chỉ là quá yêu cô ấy thôi! Tôi có ác ý gì đâu! Làm sao tôi có thể làm hại cô ấy được chứ…”
Anh công an đưa giấy ra cho họ ký, nhíu mày lẩm bẩm: “Đọc sách mà đầu óc như chó nuốt mất, lý do quấy rối thì có cả ngàn cái hay ho.”
“…”
Ký xong, anh ấy lại nói thêm: “Được rồi, hai người về đi. Bọn tôi sẽ răn đe hắn một trận, nhưng yên tâm, lần này chắc chắn hắn cũng không dám lặp lại nữa. Có gì bất thường, chúng tôi sẽ liên hệ.”
Tiết Đường gật đầu, “Cảm ơn anh.”
Ra khỏi đồn.
Lần này Trình Kim An không nói gì, chỉ im lặng khoác áo khoác của mình lên vai Tiết Đường.
Cô quay đầu nhìn anh, trong ánh mắt có điều gì đó phức tạp hơn trước: “Cảm ơn anh… thật sự cảm ơn vì chuyện vừa rồi.”
Trình Kim An hừ một tiếng: “Gọi xe nhanh lên, điện thoại tôi hỏng rồi, không dùng được.”
Nghĩ tới chiếc điện thoại kia, Tiết Đường cảm thấy hơi áy náy: “Điện thoại đó… để em mua cái mới đền cho anh.”
“Không cần.” Trình Kim An chẳng để tâm, “Tôi tự mua được.”
Tiết Đường vẫn cố chấp: “Em muốn đền.”
Trình Kim An nhìn cô một cái, nhẹ giọng nói: “Vậy thì tùy em.”
Trên đường về khách sạn, giống như lần trước, cả hai vẫn ngồi ở băng ghế sau. Chỉ khác là lần này, khoảng cách ở giữa hình như đã gần hơn rất nhiều.
Thấy cô cứ cắm đầu nghịch điện thoại suốt quãng đường, Trình Kim An không nhịn được hỏi: “Có bị chụp không?”
“Hả?” Tiết Đường ngẩng lên, sau khi hiểu anh đang hỏi gì thì đáp: “À… chưa xem, nhưng mà cũng không sao đâu. Dù có bị chụp thì cũng không phải lỗi của mình.”
Cũng đúng là vậy.
Trình Kim An gật đầu, không hỏi thêm gì nữa.
Sau một trận rối loạn giữa đêm, lúc họ về đến phòng thì đã qua nửa đêm.
Trình Kim An ngồi tựa vào sofa, lại thử mở điện thoại lần nữa.
Vẫn vô dụng.
Thôi xong, hỏng hẳn rồi.
Anh tiện tay ném điện thoại sang một bên, c** đ* vào phòng tắm tắm rửa.
Tắm xong, Trình Kim An bật tivi.
Thật ra cũng chẳng có gì để xem, chỉ là mất điện thoại rồi, buồn quá không biết làm gì.
Vô tình bật trúng một chương trình hẹn hò, anh để mặc cho nó phát.
Đến lúc chương trình đang chiếu cảnh nữ chính đặt câu hỏi cho nam chính thì bên ngoài có tiếng gõ cửa.
Tiếng gõ rất khẽ, không gấp.
Trình Kim An liếc ra ngoài, nghe thêm tiếng gõ lần hai, mới chậm rãi đứng dậy ra mở cửa.
Người đứng ngoài là Tiết Đường, đã thay đồ ngủ.
Chiếc váy dạ hội đã thay ra, nhưng tóc tai và lớp trang điểm vẫn còn nguyên, tức là chưa rửa mặt luôn.
Trình Kim An nhìn cô từ trên xuống dưới: “Còn chuyện gì à?”
Tiết Đường giơ chiếc túi trong tay lên. Lúc này anh mới thấy là túi thuốc mua từ hiệu thuốc.
Sau khi về khách sạn và thay đồ, cô lại ra ngoài một chuyến.
Khi giằng co với tên kia, dù Trình Kim An không bị thương gì nặng, nhưng cô có để ý tên kia rất hay dùng móng tay cào cấu, mà Trình Kim An hình như cũng bị trầy xước. Lúc ở trên xe cảnh sát, cô thấy anh có kéo tay áo lên nhìn một cái, không rõ nghiêm trọng không.
Tiết Đường đưa túi cho anh: “Em mua thuốc rồi, anh có muốn bôi một chút không?”
Trình Kim An không nhận ngay mà hỏi: “Em tự ra ngoài mua đấy à?”
“Ừ.” Tiết Đường đáp, “Lúc đầu định đặt ship, nhưng thời gian giao hơi lâu, em sợ lúc đó anh đã đi ngủ rồi.”
Một lúc im lặng.
Trình Kim An bỗng nghiêm túc hiếm thấy: “Đêm rồi nhớ chú ý an toàn.”
Tiết Đường đoán chắc là do chuyện xảy ra hồi tối khiến anh có phần lo lắng, bèn nói: “Em chỉ đi đến hiệu thuốc gần khách sạn, không phải băng qua đường, rất gần.”
“Cảm ơn em.”
Trình Kim An lúc này mới nhận lấy túi thuốc, cúi đầu xem qua, rồi nói tiếp: “Vào đi, giúp tôi một tay.”
Nói xong liền quay người vào phòng.
Tiết Đường đứng ngẩn ra chưa kịp phản ứng.
Trình Kim An quay đầu lại nhìn cô, ánh mắt như hỏi: “Không nghe thấy à?”
“Cần em giúp cái gì?” Cô hỏi.
Trình Kim An lắc lắc túi thuốc trong tay: “Bôi thuốc chứ còn gì nữa. Hay là…” Anh cong môi cười khẽ, giọng có chút trêu chọc: “Em còn muốn làm gì khác à?”
“Em không có.”
Thấy cô như vậy, Trình Kim An cũng không trêu tiếp, chỉ bảo: “Có chỗ với tay không tới được, mau vào đi, lạnh chết mất.”
Tắm xong, anh chỉ mặc một chiếc áo choàng tắm, bên trong thì trống không.
Mở cửa một lúc mà gió lùa vào liên tục, đúng là lạnh thật.
Nghe vậy, Tiết Đường đành bước vào, đóng cửa lại.
Cô ngồi xuống cạnh sofa, Trình Kim An vén tay áo choàng lên, ngoài hai vết xước ở cẳng tay, phía ngoài bắp tay còn có một vết nữa.
Vị trí đó đúng thật là không dễ nhìn thấy, càng khó để tự xử lý.
Tiết Đường rút một que tăm bông đã tẩm dung dịch iod, cẩn thận sát trùng cho anh, sau đó mới mở tuýp thuốc mỡ, dùng đầu tăm bông nhẹ nhàng bôi lên vết thương.
Cô ngẩng đầu hỏi: “Có đau không?”
Lúc này khoảng cách giữa hai người rất gần, vì Trình Kim An hơi cúi người nên phần ngực để lộ ra một khoảng da thịt rộng lớn.
Tiết Đường vội dời mắt đi chỗ khác, khẽ ho nhẹ một tiếng như để che giấu sự lúng túng của mình: “Nếu đau thì anh nói, em bôi nhẹ lại.”
…Cái câu đó nghe như tự nói với mình vậy.
Trình Kim An nghiêng đầu, bật cười một tiếng. Anh vẫn luôn dõi theo từng động tác của người trước mặt, dĩ nhiên cũng không bỏ sót mấy hành động nhỏ đầy lúng túng của cô.
Nhìn gò má cô hơi ửng đỏ, tâm trạng anh cũng trở nên vui vẻ hẳn lên.
“Với cái lực này của em, nếu không biết chắc còn tưởng em đang phủi bụi ấy.”
“…”
Tiết Đường khựng lại, khẽ “ừ” một tiếng, sau đó lặng lẽ tăng thêm lực tay.
“Hứ!” Trình Kim An rụt tay lại, cau mày: “Đột nhiên mạnh tay làm gì?”
“Không phải lúc nãy anh chê nhẹ sao?” Tiết Đường vẻ mặt vô tội, “Nên em mới bôi mạnh hơn một chút.”
Sếp Trình cười lạnh: “Được lắm.”
Tiết Đường thản nhiên: “Cảm ơn đã khen.”
…
Sau khi về phòng, tắm rửa xong nằm xuống giường, Tiết Đường mới có thời gian để hồi tưởng lại mọi chuyện xảy ra trong đêm nay.
Lễ trao giải lần này đã được nhắc tới trên mạng từ khá lâu. Tuy độ hot không thể nào sánh với giới giải trí, nhưng chỉ cần là người có quan tâm đến giới tự truyền thông, gần như đều biết đến sự kiện này.
Tiết Đường nghĩ, chuyện họ vào đồn cảnh sát e rằng cũng khó mà giấu được, kiểu gì cũng bị đưa lên mạng.
Thế nhưng khi mở điện thoại ra xem, cô mới phát hiện mình đã nghĩ sai rồi. Không chỉ bị đưa lên mạng, mà là lên cả hot search luôn rồi.
Tuy chỉ nằm đâu đó ngoài top 40.
Cô nhìn thấy tag #TiếtĐường_bị_phát_hiện_có_fan_cuồng, trong lòng lập tức dâng lên cảm giác căng thẳng.
Xong rồi, thế nào cũng bị chửi cho xem.
Cô nhấn vào xem chi tiết chủ đề, và quả nhiên đã bắt đầu bị chửi thật rồi.
【Thời buổi này thứ quỷ thần gì cũng lên hot search được nhỉ? Đây lại là cái thứ thẩm mỹ dao kéo nào nữa thế?】
【Một nhỏ hotgirl mạng mà cũng có fan cuồng à? Tự biên tự diễn thôi chứ gì.】
【Tôi đồng ý với lầu trên, rõ ràng là chiêu trò PR mà, đừng để mấy cái loại này chen chân vào giới giải trí nữa đi!】
Cũng may, vẫn có không ít bình luận tích cực:
【Bất kể là nghệ sĩ hay idol mạng, hành vi theo dõi quấy rối người khác đều là không thể chấp nhận được. Việc này lên hot search cũng không có gì sai cả.】
【Tôi cũng thấy vậy. Với cả chị gái này xinh quá trời luôn ấy, có ai chia sẻ thêm info không?】
【Fan cuồng làm ơn biến đi giùm! Thật sự quá kinh tởm!】
Cũng coi như được an ủi phần nào.
Tiết Đường tiếp tục kéo xem thêm một lúc. Cô phát hiện ngoài mấy tấm ảnh mờ nhòe ra, gần như tất cả các tài khoản marketing đều đăng cùng một video.
Nhìn thấy đoạn video đó, lòng cô vẫn hơi lo lắng.
Dù sao cũng không phải chuyện tốt đẹp gì, nếu gương mặt của Trình Kim An bị cư dân mạng truyền đi truyền lại, cô sợ sẽ ảnh hưởng đến việc kinh doanh của anh.
Nhưng may thay, video khá ngắn, mà Trình Kim An chỉ lộ ra một đoạn góc nghiêng thoáng qua, ánh đèn ven đường lại mờ mờ, cơ bản không thấy rõ mặt.
Nhưng chính vì sự mơ hồ ấy mà Tiết Đường lại càng thấy anh tối nay đặc biệt đẹp trai.
Và cảm giác này, không chỉ riêng mình cô có.
【Anh trai đứng bên cạnh là ai vậy? Trông có vẻ đẹp trai ghê!】
【Thật sự là đẹp trai đó! Chiều cao, khí chất, gu ăn mặc, góc nghiêng kia đúng là vô địch! Hai người này nếu mà cùng debut vào showbiz chắc hot rần rần luôn á!】
【Chắc là bạn trai rồi chứ gì nữa? Nhìn hai người siêu hợp luôn!】
Ánh mắt Tiết Đường dừng lại ở bình luận nói “bạn trai”, phía dưới đoạn này có nhiều lượt trả lời hơn hẳn các bình luận khác.
Cô tò mò nhấn vào xem thử.
Bình luận đứng đầu là một cư dân mạng vô cùng nhiệt tình:
【Tôi là nhân viên tại hiện trường lễ trao giải tối nay, nghe nói không phải bạn trai đâu nhé, mà là trợ lý của chị ấy đó.】