Chủ Tiệm Lẩu Được Review Là Bạn Trai Cũ Của Tôi

Chương 44

Chương 44: Em ăn sáng chưa?

 Editor: Qin

【Trợ lý á! Bây giờ mà còn tìm được trợ lý đẹp trai thế này hả trời?!】

【Cái dáng vẻ đứng che chắn thế kia nhìn đâu giống trợ lý? Chẳng lẽ chỉ có mình tôi cảm nhận được khí chất chiếm hữu ngập tràn kia sao~】

【Đồng ý với bạn trên! Tôi thật sự không tin một gương mặt thế này lại cam tâm làm một trợ lý quèn, cho dù không có năng lực gì thì đi làm người mẫu nam cũng được mà (hít hà hít hà)】

【Chuẩn chuẩn chuẩn, tôi thấy hoặc là lấy danh nghĩa “trợ lý” để tiếp cận người mình thích, hoặc là căn bản không phải trợ lý gì cả!】

Đọc mà Tiết Đường thấy dở khóc dở cười.

Nửa tiếng sau, cô rốt cuộc cũng thoát khỏi Weibo.

Ngửa mặt nhìn lên trần nhà.

Bỏ qua đám netizen với đủ loại não bổ không tưởng kia, thì đúng là vẫn có chửi bới thật, nhưng phần lớn là chửi tên fan cuồng, không phải chửi cô. Với lại bản thân cô cũng chẳng phải người nổi tiếng gì ghê gớm, chắc độ hai ba ngày là hết hot thôi.

Cô nhắm mắt định ngủ, nhưng trong đầu lại hiện lên hình ảnh trong video, Trình Kim An che chắn trước mặt cô.

Bóng dáng anh trong video, mặc đồ đen, khí chất trầm ổn lại áp đảo, mạnh mẽ mà đầy cảm giác an toàn. Cô lại nhớ đến cái bình luận nói ảnh giống người mẫu nam…

Ừm… cũng đúng thật, không thua gì người mẫu ngoài đời luôn.

Tối nay, anh thật sự rất đẹp trai.

Mãi nghĩ chuyện linh tinh nên Tiết Đường ngủ cũng không sâu, mới hơn tám giờ sáng đã tỉnh dậy.

Vừa tỉnh dậy việc đầu tiên cô làm là với tay lấy điện thoại từ tủ đầu giường, vào cửa hàng trực tuyến đặt một chiếc điện thoại mới.

Thời buổi bây giờ, không có điện thoại bên người thì gần như chẳng làm được việc gì. Huống hồ Trình Kim An đến Nam Hòa là để bàn công việc, điện thoại hỏng chắc chắn ảnh hưởng không nhỏ.

Sau khi đặt hàng xong, hệ thống báo sẽ giao trong vòng một tiếng.

Tính toán thời gian, chắc lúc đó Trình Kim An cũng vừa dậy.

Không có gì làm, Tiết Đường lại mở điện thoại lướt tiếp.

Phát hiện có tin nhắn chưa đọc trong WeChat, cô bèn bấm vào xem.

Chỉ liếc sơ qua một cái, suýt nữa cô rớt cả điện thoại.

Tiết Đường đếm đi đếm lại, nhóm chat chị em ba người, nhóm bạn học cũ, rồi còn cả tin nhắn của Hạ Khâm và bà Hạ đều gửi tin nhắn cho cô.

Cô đại khái đoán được lý do rồi.

Nhưng theo lẽ thường, qua một đêm, nhiệt độ mạng chắc cũng nguội bớt rồi chứ, sao lại nhiều người nhìn thấy đến vậy?

Tiết Đường vào lại Weibo, còn chưa kịp nhìn hot search, chỉ mới lướt qua trang đề xuất một giây thôi đã hiểu ra ngay nguyên nhân.

Tài khoản chính thức của công an Nam Hòa đã đăng bài.

【Gần đây xuất hiện tình huống một sinh viên đại học vì quá yêu thích một nhân vật công chúng mà thực hiện hành vi theo dõi, quấy rối, nghiêm trọng xâm phạm quyền riêng tư và sự an toàn cá nhân của người khác. Nhìn lại suốt một năm qua, chúng tôi đã xử lý không ít trường hợp như thế. “Theo đuổi thần tượng” vốn là điều đẹp đẽ, là một phần cuộc sống của nhiều người, nhưng nó nên mang lại sự tích cực và sức mạnh. Hãy ủng hộ thần tượng một cách văn minh, hợp pháp. Hãy lý trí, tránh xa các hành vi fan cuồng.】

Một khi bài đăng này được đưa ra, chẳng phải lại đẩy độ hot của vụ việc lên lần nữa sao?

Cô lại mở hot search.

Quả nhiên, hashtag #TiếtĐường_bị_fan_cuồng_quấy_rối đã từ hạng bốn mươi mấy tối qua, nhảy vọt lên vị trí thứ 11.

Cảm xúc của Tiết Đường có chút phức tạp. Là người làm truyền thông tự do, lên hot search chỉ cần không phải hot search tiêu cực thì đều đáng mừng cả.

Sau sự kiện năm ngoái, cô cũng từng lên hot search một lần vì vài bức ảnh đẹp do phóng viên chụp được tại hiện trường, khi ấy còn lưu về máy cả đống tấm.

Nhưng lần này thì khác, lần này liên lụy đến người khác, cô không mong chuyện này lại càng lúc càng ồn ào.

Nhưng đời không như mơ. Đã bị cơ quan chức năng lên tiếng, thì không treo vài ngày trên hot search là không xong rồi.

Cô lại nhìn vào hộp tin nhắn 99+ của nhóm fan. Mọi người đều lo lắng cho cô, cũng có không ít người tò mò người đàn ông trong video là ai.

Cô biết mình nên đăng bài đính chính một chút. Nhưng hiện tại, xem ra càng ít nói càng tốt.

Tiết Đường tìm lại bài viết mới nhất trên trang cá nhân, mở phần bình luận, thấy toàn là những lời hỏi thăm.

Cô chọn một bình luận có lượt thích cao nhất để trả lời: “Mình vẫn ổn, mọi người đừng lo nha~”

Trở về WeChat, cô mở nhóm chat ba người trước.

Lý Cảnh Viên là người nhắn đầu tiên, mới hơn 7 giờ sáng đã xuất hiện. Sau đó là Triệu Hoan, cả hai đều đang bàn tán chuyện tối qua.

Cả hai người này như thể đã hẹn trước, đều hỏi han vài câu cho có, sau đó lập tức chuyển sang đề tài: “Tại sao Trình Kim An lại ở đó?”

Chưa đợi Tiết Đường trả lời, hai người đã bắt đầu tự vẽ kịch bản, từ tình cờ gặp mặt, âm mưu đã lên kế hoạch, thậm chí có cả phiên bản “đã quay lại với nhau trong bí mật”.

Đúng là, “tin đồn” là thế mà ra.

Đã đến giờ đi làm mà hai người họ vẫn còn hào hứng “song ca”.

Tiết Đường bất đắc dĩ, để tránh cho cái kịch bản thứ tư càng ngày càng bay xa, cô đành kể lại toàn bộ đầu đuôi câu chuyện trong nhóm, bao gồm cả việc vì sao Trình Kim An lại muốn đến lễ trao giải cùng cô.

Mở tiếp nhóm bạn học, tình hình cũng na ná như vậy.

Dù sao cũng là bạn học nhiều năm, bóng lưng cộng với góc nghiêng của Trình Kim An họ vẫn nhận ra được.

Lưu Giang là người mở đầu trêu chọc, rồi từng người từng người nhảy ra góp vui.

Cũng may là toàn @ Trình Kim An, cô cứ giả vờ không thấy là xong.

Về phía anh trai cô, chỉ đơn giản hỏi thăm tình hình, không hề nhắc đến người đàn ông trong video.

Tiết Đường nhắn lại vài câu trấn an.

Còn bà Hạ, lại không dễ đối phó đến vậy.

Tuy chỉ từng gặp Trình Kim An hai lần, nhưng ấn tượng vẫn còn sâu. Đến nỗi bà ấy cũng nhận ra anh trong video.

Bà Hạ: 【Chuyện trên mạng là sao thế? Sao Tiểu Trình lại ở cùng con? Cậu ấy đâu phải người trong giới đó, cũng tham dự được sự kiện như vậy sao?】

Đúng vậy, vốn chẳng cùng một thế giới…

Tiết Đường ôm trán, thật sự không biết nên giải thích kiểu gì.

Bảo là tình cờ gặp thì nghe hơi khiên cưỡng, nếu ở thành phố còn tạm được, chứ ở tận Nam Hòa thì nghe vô lý thật.

Cô ngồi tựa đầu vào thành giường, nghĩ nát óc mà vẫn không tìm ra lý do nào nghe hợp lý.

Thôi vậy, xem như buông xuôi.

Cô trả lời: 【Bọn con đi cùng nhau.】

Bà Hạ: 【Đi cùng? Hai đứa lên kế hoạch từ trước à?】

Tiết Đường: 【Vâng, trong nhóm bạn học tụi con có nhắc đến. Anh ấy cũng có chuyến công tác ở đây, tiện thể đi cùng luôn.】

Bà Hạ: 【Hai đứa thân thiết đến vậy cơ à?】

Tiết Đường: 【Bạn học mà, thân thì cũng bình thường thôi.】

Cuối cùng, bà Hạ cũng bị cô đưa vào mê trận thành công, không hỏi gì thêm về Trình Kim An nữa, chuyển sang hỏi thăm sức khỏe và tâm lý của con gái.

Mới sáng sớm thôi mà Tiết Đường đã mệt rã rời vì phải trả lời tin nhắn.

Sau khi nghỉ ngơi thêm chút nữa, cô mới chịu dậy rửa mặt.

Thay đồ xong, điện thoại mới đặt cũng vừa được giao tới.

Cô mở hộp kiểm tra, thấy không có vấn đề gì liền mang sang phòng 1603.

Gõ hai tiếng không có phản hồi.

Tối qua về muộn, đoán chừng anh ngủ cũng phải đến tận một hai giờ sáng.

Chắc vẫn chưa tỉnh.

Tiết Đường vốn định quay về, đợi anh ngủ dậy rồi đưa sau. Nhưng nghĩ lại nhỡ đâu có người cần liên lạc gấp thì sao?

Cô cắn răng, tiếp tục gõ.

Liên tục mười mấy cái, bên trong cuối cùng cũng có động tĩnh.

Cửa vừa mở, đập vào mắt là gương mặt ngái ngủ của Trình Kim An.

Tóc tai bù xù, mắt bên to bên nhỏ, cả người toát ra vẻ “oán khí”.

Chẳng khác gì hồi xưa.

Chưa để anh kịp mở miệng, Tiết Đường đã nói trước: “Điện thoại mới giao đến rồi, từ tối qua tới giờ cũng lâu rồi, em sợ có người gấp cần tìm anh. Anh gắn sim vào trước đi.”

Nói xong, cô đưa điện thoại cho anh.

Trình Kim An vẫn còn lơ mơ, mất mấy giây mới hiểu được cô đang nói gì.

Anh giơ tay nhận lấy, nhìn hộp rồi ngẩng mắt lên: “Còn mua đúng phiên bản mới nhất nữa, tốn tiền quá ha.”

Giọng nói lười biếng, chẳng nghe ra được bao nhiêu thành ý trong đó.

Tiết Đường khẽ động khóe môi: “Vậy anh ngủ tiếp đi, em không làm phiền nữa.”

Trình Kim An ngáp một cái, hỏi: “Mấy giờ rồi?”

À đúng, anh không có điện thoại nên không biết mấy giờ.

Tiết Đường lấy điện thoại ra xem, rồi nói: “Vừa đúng chín giờ.”

“Ồ, vậy khỏi ngủ nữa.” Vứt ra một câu như thế, rồi im lặng luôn.

“……”

Tiết Đường vẫn còn đứng ở cửa, chẳng biết có nên đi không.

Cô thử mở lời: “Vậy… anh đi rửa mặt à?”

“Dĩ nhiên là phải rửa rồi.”

Ánh mắt người kia quét sang, như muốn nói: Câu thừa thế mà cũng hỏi được.

“Hôm nay em có kế hoạch gì không?”

Tiết Đường thở phào một hơi. Cuối cùng cũng chịu mở miệng nói chuyện rồi.

“Chiều nay phải ra ngoài một chuyến.”

“Chỉ chiều thôi à?” Trình Kim An hỏi, “Tối không có việc gì?”

“Không có.”

“Vậy tối đi ăn với tôi.”

Tiết Đường hơi khó hiểu: “Ăn gì cơ?”

Trình Kim An vẫn đang nghịch cái điện thoại mới, không thèm nhìn cô: “Cái ông đầu trọc tối qua ấy, hôm qua có nhắc đến chuyện tối nay ăn một bữa cùng nhau.”

… Ăn uống thì tốt thôi, nhưng mà có liên quan gì đến cô đâu?

Tiết Đường hỏi: “Sao em cũng phải đi?”

Trình Kim An vẫn cắm cúi nghịch máy, bật mãi mà chưa lên nguồn: “À, tối qua tôi bảo ông ta là em là bạn gái tôi.”

“…” Tiết Đường thật sự không hiểu nổi logic của anh: “Sao lại nói thế?”

Vì đã hỏi rồi, nên Trình Kim An dứt khoát ngẩng đầu lên nhìn cô, biểu cảm có thể gọi là hơi ngang ngược một chút?

“Tối qua ông ta hỏi tôi đến đây bằng cách nào, chẳng lẽ tôi lại nói là trợ lý dẫn đi? Nghĩ mãi thì chỉ có cái lý do đó là hợp lý nhất, không thì tôi biết phải nói gì?”

Tiết Đường câm nín, nghe kiểu gì cũng thành lỗi của cô.

“Vậy hai người ăn với nhau, cần gì em đi theo?”

Trình Kim An chẳng coi là vấn đề gì: “Chứ còn sao nữa? Tôi đã nói là đi cùng em tới, ông ta cũng là do em mà tôi quen được, ăn bữa cơm mà không rủ em, nhỡ ông ta nghĩ tôi là đồ vong ân bội nghĩa thì sao?”

Vong ân bội nghĩa, cũng hơi quá rồi đấy?

Anh đúng là luôn có mấy lý lẽ vừa sai vừa không thể cãi lại được.

Tiết Đường bỏ cuộc: “Được rồi, em đi với anh.”

Trình Kim An lại hỏi: “Chiều em mấy giờ ra ngoài?”

“Giờ nào cũng được, miễn là về trước giờ ăn tối.”

“Vậy để muộn chút đi, ba bốn giờ được không? Tôi đưa em qua đó, xong tôi ghé chỗ khác một lúc, rồi quay lại đón em đi ăn luôn, tiện.”

Tiết Đường thắc mắc: “Chiều cũng đi chung à?”

“Thì còn phải đi lấy xe.” Trình Kim An trả lời vô cùng đương nhiên, “Bạn em mà, chẳng lẽ để tôi tự đi lấy?”

Tiết Đường liếc nhìn anh, muốn nói là: cũng có thể thôi mà.

Nhưng chắc chắn sẽ bị phản bác, nên thôi, cô ngậm miệng lại.

Cuối cùng vẫn đáp: “Được.”

Trong đầu Tiết Đường nghĩ, chắc giờ thì anh chịu đi rửa mặt rồi nhỉ?

Lúc cô vừa quay người định rời đi, còn chưa đi được hai bước, lại bị gọi giật lại.

Trình Kim An nhìn cô: “Em ăn sáng chưa?”

Tiết Đường lắc đầu: “Chưa.”

“À, tôi cũng chưa ăn.”

“……”

“Tôi đói rồi.”

Bình Luận (0)
Comment