Chủ Tiệm Lẩu Được Review Là Bạn Trai Cũ Của Tôi

Chương 45

Chương 45: Em tưởng tôi là heo à?

 Editor: Qin

Vì phải “chăm sóc cái dạ dày quý giá” của sếp Trình, Tiết Đường đành xuống lầu mua bữa sáng.

Ban đầu cô còn định ra ngoài mua, nhưng khi đi ngang qua nhà hàng khách sạn, mới sực nhớ ra ở đây có phục vụ buffet sáng miễn phí.

Thế là cô quay ngược lại vào nhà hàng. Nhìn sơ qua thì đồ ăn khá ổn, món mặn món ngọt đầy đủ cả.

Vừa nãy còn không cảm thấy gì, nhưng giờ ngửi thấy mùi thơm, bụng cô cũng kêu “ợp” hai tiếng rất đúng thời điểm.

Tiết Đường gọi một bát mì trộn nóng, tự lấy thêm một ly cà phê, ăn uống no nê xong xuôi mới bắt đầu gói ít đồ mang về.

Khi quay lại trước cửa phòng 1603, cửa phòng đang mở. Cô đi vào vài bước thì nghe thấy tiếng máy sấy tóc vang lên từ phòng tắm.

Tiết Đường liền mang bữa sáng vào, đặt gọn lên bàn.

Vừa xoay người lại, Trình Kim An đã từ phòng tắm bước ra.

Anh vẫn mặc áo choàng tắm, hình như vừa tắm xong, tóc cũng đã được sấy khô và tạo kiểu gọn gàng bằng sáp.

Khác hẳn bộ dạng lười biếng chán đời lúc mới tỉnh dậy.

“Đi cũng lâu ghê.”

Vừa nói, anh vừa tiện tay đóng cửa phòng lại.

Tiết Đường: …

Không cho ra nữa à?

Cô nghĩ một chút, giải thích: “Em ăn xong mới lên, nên hơi lâu.”

Quả nhiên, nghe đến đây, bước chân của sếp Trình trong đôi dép lê khựng lại, nét mặt cũng chẳng còn dễ coi như lúc nãy.

Anh hừ nhẹ một tiếng: “Vừa nãy còn giả vờ không muốn ăn gì, kết quả ăn nhanh hơn ai hết.”

Nhanh hơn ai hết? Chẳng phải chỉ nhanh hơn anh một chút thôi sao.

Còn nói bóng nói gió nữa à…

Tiết Đường giả vờ không hiểu ẩn ý trong lời nói, chớp mắt đáp: “Bữa sáng dưới nhà cũng ổn mà, tiện xuống rồi thì em ăn luôn.”

Trình Kim An nhướng mày hỏi: “Ăn gì dưới đó vậy?”

Tiết Đường trả lời rất thật: “Mì trộn nóng và cà phê.”

“Cũng khá thịnh soạn đó.” Anh vừa nói vừa ngồi xuống cạnh bàn, bắt đầu mở túi đồ ăn ra. Nhưng khi nhìn thấy bên trong, liền sững người: “Em mang về bao nhiêu vậy?!”

Thấy anh bất động, Tiết Đường dứt khoát lấy từng món ra giúp.

Kết quả là cảnh tượng trở thành như thế này: mỗi lần cô rút tay ra khỏi túi, ánh mắt của Trình Kim An lại trở nên ngơ ngác thêm một phần.

Một hộp mì trộn nóng, một bát hoành thánh nhỏ, hai cái bánh bao hấp, một quả trứng luộc, một cây xúc xích, thêm một ly cà phê nữa.

Trình Kim An thật sự đứng hình mất mấy giây, sau đó mới nói: “Em thật sự ăn rồi đấy à?”

Tiết Đường gật đầu: “Thật mà.”

“Vậy còn mang nhiều vậy làm gì?”

Tiết Đường trả lời vô cùng nghiêm túc: “Mì trộn nóng ngon nên em muốn mang cho anh. Sợ anh thấy khô, nên lấy thêm bát hoành thánh. Mấy món kia nhìn cũng ngon nên tiện tay lấy thêm luôn.”

Trình Kim An nhìn đống đồ ăn sáng trên bàn, bật cười khẽ: “Được, tôi ăn từ từ.”

Tiết Đường cũng gật đầu: “Vậy anh ăn từ từ nhé, em về phòng đây?”

Lần này Trình Kim An không nói gì, xem như đồng ý.

Về lại phòng mình, Tiết Đường không có việc gì làm, liền mở TV định xem chút gì đó, nhưng lướt tới lướt lui thì thấy gần như tất cả đều cần VIP, kênh miễn phí chẳng có mấy.

Lướt đến một kênh, cô dừng lại. Hình như chính là chương trình hẹn hò mà Trình Kim An đã xem tối qua.

Chẳng trách… Hóa ra bình thường không thấy anh thích xem mấy cái này, là do không có gì để xem thật.

Mà cô cũng chẳng khá hơn gì, đành tùy tiện bấm một tập lên làm nền rồi nằm xuống giường tiếp tục lướt điện thoại.

Chắc do ăn no, đường huyết tăng, mí mắt bắt đầu nặng trĩu. Chưa được bao lâu, điện thoại đã bị cô buông tay thả sang một bên.

Lần tiếp theo mở mắt ra, là bị tiếng rung điện thoại bên gối đánh thức.

Cô nhấc máy lên nhìn, là cuộc gọi thoại từ Trình Kim An.

Cô hít sâu, lấy lại tinh thần rồi mới bắt máy.

Đầu dây bên kia, anh im lặng mất hai giây: “Em đang ngủ đấy à?”

Tiết Đường khẽ ừ: “Vừa rồi hơi buồn ngủ, chợp mắt một chút.”

Trình Kim An nhắc nhở cô: “Cái này không phải chút đâu. Em không xem giờ à?”

Hửm? Tiết Đường cau mày nghi hoặc, đưa điện thoại ra xa nhìn màn hình.

Lúc bắt máy cô còn chưa nhìn đồng hồ nữa là.

Ánh mắt dại ra, đã hai giờ chiều rồi.

Trình Kim An hình như có thể tưởng tượng ra vẻ mặt cô lúc này qua điện thoại, bật cười: “Giấc ngủ bù này của em lâu thật đấy.”

Quả là hơi lâu thật…

Tiết Đường có chút xấu hổ, ho nhẹ: “Em dậy liền đây.”

Cúp máy rồi cô mới thấy tin nhắn anh gửi từ hai mươi phút trước: 【Bao giờ đi?】

Cô ngồi dậy, nhanh chóng trả lời lại: 【Nửa tiếng nữa là có thể xuất phát.】

Tiết Đường trang điểm đầy đủ, tuy không cầu kỳ như tối qua, nhưng cũng khá chỉn chu.

Ban đầu cô còn định không trang điểm, nhưng nghĩ đến lời Trình Kim An nói tối nay ăn với chủ tịch tập đoàn Hối Doanh, không trang điểm thì cũng hơi thất lễ.

Thay đồ xong, cô qua gõ cửa phòng 1603.

Vừa gõ một cái, Trình Kim An đã ra mở cửa, cũng đã thay đồ tươm tất, một bộ đồ công sở rất chỉn chu.

Tiết Đường vô thức nhìn thêm mấy lần, trông cũng đẹp trai thật đấy.

Nhìn chung, so với bình thường thì nghiêm túc hơn hẳn.

Thấy ánh mắt cô nhìn, Trình Kim An nhướng mày hỏi: “Nhìn gì vậy?”

…Sao cảm giác anh còn hơi đắc ý nữa?

Tiết Đường chậm rãi lắc đầu, lười biếng nói: “Em đang nghĩ anh trưa nay có ăn gì không.”

Quả nhiên, sắc mặt anh thay đổi ngay lập tức.

“Em tưởng tôi là heo à?”

Tiết Đường vẫn lắc đầu: “Không có, chỉ nghĩ vẩn vơ thôi mà.”

Trình Kim An thở dài: “Em nói với bạn em chưa?”

“Hả?” Tiết Đường hơi mơ hồ, “Nói gì cơ?”

Trình Kim An: …

“Chìa khóa đó.” Anh trưng ra vẻ mặt kiểu không còn gì để nói, “Đừng bảo em quên luôn cả việc mình đi đâu nhé?”

Nhìn vẻ mặt anh, Tiết Đường cuối cùng cũng phản ứng kịp: “Chưa quên, em nói với cô ấy từ sáng rồi. Cô ấy ở nhà cả ngày.”

Thế là hai người cùng rời khỏi khách sạn, bắt đầu hành trình đi lấy xe.

Nhà của La Thụy Tây cách đây không xa, lại gần tuyến tàu điện ngầm, nên Tiết Đường vốn tính bắt tàu đi cho tiện.

Nhưng vừa liếc nhìn về phía biển hiệu nhà ga, Trình Kim An đã hừ lạnh: “Em còn đang trên hot search đấy, không sợ bị nhận ra à?”

Nghe thế, Tiết Đường quay đầu nhìn anh, ngập ngừng hỏi: “Anh cũng thấy rồi à?”

Trình Kim An lại cười khẽ một tiếng: “Không thì em tưởng tôi làm gì khi em đang ngủ?”

“…” Tiết Đường khẽ nói: “Em tưởng anh đang làm việc.”

Trình Kim An nhìn cô chăm chú, một lúc lâu không nói gì.

Bị anh nhìn đến mức thấy áp lực, Tiết Đường vội dời mắt, móc điện thoại ra: “Để em gọi xe.”

La Thụy Tây quả thật vẫn đang ở nhà, mặc đồ ở nhà dày sụ rồi xuống lầu đưa chìa khóa.

Thấy hai người trước mặt đều ăn mặc chỉn chu, cô ấy bật cười: “Chà chà, hôm nay có event à?”

Dù sao chuyện cũng không liên quan đến mình, Tiết Đường cũng không hỏi nhiều, chỉ đơn giản nói là tối nay có một bữa ăn.

La Thụy Tây cũng không gặng hỏi, hai bên nói sơ qua chuyện tối qua rồi chào nhau, cô ấy cũng lên lầu.

Trình Kim An mở cửa xe định lên, nhưng khóe mắt lại liếc thấy người nào đó vẫn đứng yên một chỗ cách đó không xa.

Anh quay đầu nhìn sang: “Không đi à?”

Tiết Đường mím môi, đề nghị: “Hay là… chúng ta đi riêng đi? Anh gửi định vị cho em sau, vậy anh cũng đỡ phải đưa đón.”

Trình Kim An dừng lại động tác mở cửa, thả tay xuống, đứng nguyên tại chỗ nhìn cô.

Tiết Đường im lặng một lúc, rồi nói: “Em chỉ nghĩ như vậy sẽ tiện hơn.”

“Với tôi thì không thấy tiện chút nào.” Trình Kim An mặt không đổi sắc, “Còn phải nhắn qua nhắn lại, chưa chắc đã tìm được người.”

“…”

Nói nghe cứ như cô là con nít không bằng.

Cuối cùng, chuyện vẫn kết thúc bằng việc Tiết Đường lên xe.

Xe khởi động, Trình Kim An hỏi địa chỉ.

Tiết Đường suy nghĩ một chút rồi báo tên một bến xe buýt.

Tay Trình Kim An đang nhập địa chỉ bỗng khựng lại, anh từ từ quay sang nhìn ghế phụ: “Chắc chắn chứ?”

Tiết Đường khẽ đáp một tiếng: “Nơi em đến ở ngay gần đó.”

“Được.” Trình Kim An không hỏi nữa, đánh tay lái lái xe rời khỏi khu căn hộ của La Thụy Tây.

Dọc đường, anh cứ theo chỉ dẫn mà đi. Đến nửa đoạn sau thì càng ngày càng cảm thấy đường xá hoang vắng.

Cuối cùng không nhịn được nữa, anh hỏi: “Em đi đâu vậy?”

Tiết Đường vẫn ngồi im nãy giờ mới lên tiếng: “Gặp một người.”

Trình Kim An chau mày: “Hẹn gặp mà chọn chỗ vắng vẻ thế này? Ai vậy?”

Nghe ra được ý lo lắng trong giọng anh, Tiết Đường đáp: “Người quen nhiều năm rồi.”

Nói xong còn bổ sung thêm hai chữ: “Con gái.”

“…”

Trình Kim An không hỏi nữa.

Khi giọng nữ trong hệ thống dẫn đường thông báo đã đến nơi, Trình Kim An đạp phanh, đưa mắt nhìn quanh, chỉ có vài cửa tiệm lác đác, trông buôn bán cũng chẳng được tốt.

“Chắc chắn là đây chứ?”

Khi anh hỏi, Tiết Đường đã tháo dây an toàn.

“Chính là chỗ này. Cảm ơn anh đã đưa em đến.”

Thấy cô chuẩn bị xuống xe, Trình Kim An gọi lại: “Xong thì báo cho tôi, tôi tới đón.”

Tiết Đường gật đầu một cái rồi mở cửa xuống xe.

Xuống rồi, cô vẫn chưa đi ngay, hình như đang đợi xe đi khỏi.

Dĩ nhiên Trình Kim An nhận ra điều đó, bĩu môi một cái, từ từ thả chân phanh, lái xe rời đi.

Ai thèm đâu chứ.

Con đường này là một vòng tròn, xe chạy thêm một đoạn là sẽ không còn thấy người trong gương chiếu hậu nữa.

Trình Kim An lật mắt, không cho anh nhìn?

Anh càng cố tình đấy.

Anh giảm tốc độ, đi chậm rãi, đến đoạn phù hợp thì quay đầu.

Rồi tiếp tục lái chầm chậm như rùa quay ngược lại.

Trình Kim An không hề lo lắng.

Dù có bị phát hiện thì cũng chẳng sao cả, chẳng lẽ người ta không được đi nhầm đường à?

Khi sắp rẽ vào khúc cua để quay lại đoạn đường ban nãy, Trình Kim An đột nhiên đạp phanh cái “két”.

Đường lúc này vắng tanh, không có một chiếc xe nào.

Xe dừng lại, anh ngồi im không nhúc nhích, mắt không rời khỏi tấm biển bên đường.

Nghĩa trang Nam Lâm Sơn.

Trước đây khi còn sống ở Nam Hòa, Tiết Đường mỗi vài tuần lại đến đây một lần. Từ sau khi chuyển về thành phố Lân, cũng đã hai tháng cô chưa đến.

Mỗi lần cô ghé nơi này cũng không bao giờ ở lại quá lâu, chỉ mua một bó hoa ở tiệm bên đường, rồi ngồi xuống tâm sự dăm câu, thường thì nửa tiếng là rời đi.

Lần này cũng vậy.

Cô ngồi trước bia mộ, mắt nhìn vào tấm ảnh chân dung, kể lại hết tất cả những chuyện đã xảy ra với mình từ sau khi về thành phố Lân.

Bao gồm cả việc cô và Trình Kim An gặp lại nhau.

Mặt trời đã bắt đầu ngả về tây, ánh nắng vàng nhạt phủ xuống mặt đất.

Tiết Đường đứng dậy, khẽ nói với tấm ảnh: “Lần sau tới đây chắc phải đợi đến thanh minh rồi. Nếu chị nhớ em quá, thì cứ về trong mơ tìm em nhé.”

Chuẩn bị rời đi, cô không định báo cho Trình Kim An mà định gọi xe trước rồi tính.

Tiết Đường mở app gọi xe, nhưng màn hình cứ mãi hiển thị “đang tải”.

Thử thoát ra vào lại hai lần vẫn vậy. Cô đoán chắc là tín hiệu ở đây không tốt, nên quyết định đi bộ ra gần đường cái gọi tiếp.

Vừa ra đến cổng nghĩa trang, đã thấy chiếc G-Class đen quen thuộc đậu ngay đó.

Còn cái người quen thuộc kia thì đang tựa vào xe hút thuốc.

Bình Luận (0)
Comment