Chủ Tiệm Lẩu Được Review Là Bạn Trai Cũ Của Tôi

Chương 50

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương 50: Em tỏ tình với tôi đi

 Editor: Qin

Trình Kim An lập tức phản ứng ngay câu đầu tiên, “Ai nói với em là anh đi xem mắt?”

Tiết Đường có chút ngơ ngác, há miệng rồi lặp lại trong đầu mấy lần đoạn tin nhắn mà Lý Cảnh Viên gửi, xác nhận không sai mới nói: “Em nghe người ta nói thôi.”

“Ai?” Anh truy hỏi.

Với nguyên tắc không bán đứng bạn thân, Tiết Đường nhất quyết không khai, “Thì nghe người ta nói.”

Trình Kim An ngả người ra sau, khuỷu tay tựa vào đệm ghế sofa, giọng điệu lười nhác: “Là bạn thân em bảo đúng không?”

Nói hẳn bằng giọng khẳng định, như thể chắc chắn là thế.

“Em đừng chối.” Trình Kim An còn giơ ngón tay khua khua trước mặt cô hai cái, “Tôi vừa nghĩ lại rồi, chuyện này tôi thật sự không nói với mấy ai, người duy nhất có thể vừa biết tôi, vừa để lộ ra ngoài, cũng chỉ có bạn trai của bạn thân em thôi.”

Không nói với nhiều người…

Vậy là thật sự có chuyện này.

Tiết Đường nhìn anh: “Nghĩa là anh vẫn đi xem mắt thật.”

“Tôi không đi.” Trình Kim An bực bội lườm cô một cái, “Tôi vừa nói với em là không đi còn gì.”

Có à?

Tiết Đường ngẫm lại lời ban nãy anh nói, quả quyết: “Anh chưa nói mà.”

Trình Kim An: …

Hít sâu một hơi, “Chẳng phải tôi vừa nói ‘ai nói với em là tôi đi xem mắt’? Vậy không phải chính là đang nói tôi không đi à?”

Tiết Đường lắng nghe rồi lặp lại trong đầu.

Ừm… đúng thật.

“Thế sao anh không đi?” Cô lại hỏi tiếp.

Trình Kim An vẻ mặt ‘chịu thua em rồi’, “Còn tại sao gì nữa, không muốn đi thì không đi thôi.”

Tiết Đường gom lại đầu mối, tiếp tục: “Vậy ai bắt anh đi?”

“Người nhà chứ còn ai nữa.”

Tiết Đường “ồ” một tiếng, giọng chậm rãi: “Chắc họ thấy anh già rồi.”

“……”

Trình Kim An tức muốn cười.

Anh giơ tay chỉ vào mình, “Tôi già? Vậy em thì sao? Hai đứa mình chẳng phải bằng tuổi nhau à?”

“Có chứ.” Tiết Đường chỉnh lại lời anh, “Em nhỏ hơn anh những… hẳn hai tháng lận đó.”

Trình Kim An: “…”

Anh hừ nhẹ hai tiếng, hẳn hai tháng cơ đấy.

Vừa buồn cười vừa buồn bực, Trình Kim An quay sang nhìn cô. Có lẽ cũng bắt đầu ngà ngà rồi, ánh mắt cũng trở nên mơ màng, lời nói thì càng lúc càng nhiều, dù không phải lời anh thích nghe.

Im lặng một lúc, anh lại muốn bật cười.

Giọng Trình Kim An nhẹ hơn, mang chút đùa cợt, “Vậy em quan tâm vụ tôi xem mắt làm gì dữ vậy?”

“Chẳng lẽ mời tôi uống bia tối nay chỉ là muốn tôi khai ra vài lời?”

Anh bật cười hai tiếng, “Tiết Đường, em lợi hại ghê nha.”

Hai câu hỏi cộng thêm một câu nửa khen nửa trêu chọc.

Tiết Đường nghe xong lại càng choáng hơn.

Khó mà trả lời, nhưng anh lại nhìn cô chằm chằm như vậy.

“Không có, chỉ là hơi tò mò.”

“Chỉ tò mò thôi à?” Trình Kim An mắt không rời cô, “Không còn gì khác?”

Dưới tác động của cồn, ánh mắt Tiết Đường bị anh cuốn chặt.

Đôi mắt một mí, sâu và sáng, mỗi lần ánh nhìn chuyển động đều khiến người ta khó rời mắt.

Cô nhìn mãi, đầu óc bắt đầu trôi về thời trung học. Hồi ấy, mỗi lần tụi con gái về ký túc xá sau giờ học, đều bàn luận xem trong lớp ai là người đẹp trai nhất. Ký túc xá của cô cũng từng bàn chuyện đó, khi có người đề cử Trình Kim An, không biết ai lên tiếng đầu tiên: “Cậu ta thì cái gì cũng được, chỉ có cái là mắt một mí, nếu mà mắt hai mí thì đúng là đỉnh của chóp.”

Mọi người lúc ấy đều gật gù đồng tình, nhưng Tiết Đường thì không. Cô lúc đó đã không nghĩ như vậy, bây giờ lại càng chắc chắn hơn.

Trong mắt cô, thứ hấp dẫn nhất trên gương mặt Trình Kim An, chính là đôi mắt đó.

Trước đây khi còn quen nhau, chỉ cần anh nhìn, là cô đã đỏ mặt. Trong mắt anh, khi yêu một người, ánh sáng bên trong luôn dịu dàng, sâu lắng, như chứa cả một thế giới.

“Đang ngẩn người gì thế?” Trình Kim An kéo cô về thực tại, lại hỏi: “Ngoài tò mò ra, thật sự không còn gì khác à?”

Tiết Đường vẫn nhìn anh. Biểu cảm khi anh hỏi, nhìn qua có vẻ thản nhiên.

Nhưng với những gì cô hiểu về anh, thì đây chính là trạng thái “cố làm ra vẻ không quan tâm”.

Ngoài mặt thì bình tĩnh, trong lòng thì để ý phát điên.

Cuối cùng, Tiết Đường cũng trả lời.

“Có. Có đấy.”

“Có gì cơ?”

Tim Trình Kim An đập nhanh hơn, như thể anh có linh cảm câu tiếp theo nhất định là lời mà anh muốn nghe.

Quả nhiên, cô nói: “Muốn biết anh có phải tự nguyện đi không.”

Ánh mắt giao nhau.

Nghe cũng dễ chịu thật.

Anh lại hỏi: “Nếu tôi đi rồi, mà còn là tự nguyện nữa thì sao?”

Tiết Đường khựng vài giây.

Ơ còn kiểu giả định này nữa hả?

Chẳng phải là không đi sao?

Trình Kim An nhắc cô, “Đừng có bắt đầu phân tích logic với tôi.”

Ồ, vậy là bắt buộc phải tưởng tượng rồi.

“Thế em sẽ thế nào? Hửm?”

Anh vừa hỏi vừa dịch người lại gần cô hơn một chút, hơi nghiêng người về phía cô: “Chưa từng nghĩ tới à?”

Chưa từng nghĩ đến à?

Làm sao có chuyện đó được, lúc đang livestream còn nghĩ đi nghĩ lại mấy lần cơ mà.

“Có nghĩ đến rồi.” Tiết Đường nói: “Em có thể sẽ… sẽ hơi…”

“…Hơi gì?”

“Hơi khó chịu…”

“Khó chịu ở đâu?”

“…Trong lòng, chắc vậy.”

Trình Kim An nhìn cô suốt từ nãy đến giờ, cuối cùng cũng bật cười, tiếng cười sảng khoái vô cùng.

“Tiết Đường, em cứ nhận đi, em vẫn còn tình cảm với tôi.”

Tiết Đường bị câu đó chọc đến phát ngượng, mặt lại càng nóng hơn.

Cô cúi đầu, đưa mu bàn tay áp lên má, đúng là nóng thật.

Cô không trả lời, còn Trình Kim An thì coi phản ứng đó như ngầm thừa nhận.

Anh dần thu lại nụ cười, đổi sang giọng điệu nghiêm túc hơn, “Tiết Đường, ngẩng đầu lên.”

“Làm gì?”

Vẫn cúi gằm mặt xuống mà nói.

Lần này Trình Kim An khá kiên nhẫn, “Muốn nói chuyện với em, nhìn tôi.”

“Ờ.” Lần này cô thực sự làm theo.

“Giả sử em không quay về Lân thị, hoặc là chúng ta không tình cờ gặp lại nhau, vậy em có bao giờ nhớ đến tôi không?”

Lại một giả thiết nữa.

Tiết Đường ngẫm trong đầu: cái “nếu” đầu tiên hoàn toàn không có khả năng xảy ra, về Lân thị vốn là kế hoạch từ trước, nhà cô ở đây mà, chỉ là chuyện sớm hay muộn thôi. Còn “nếu” thứ hai thì cũng có thể, nếu không đi họp lớp, không đi đám cưới Lưu Giang, thì xác suất gặp lại anh đúng là cực kỳ thấp.

Nhưng mà dù có gặp hay không, việc nhớ đến anh, bản thân điều đó đã là một giả định vô lý rồi.

Một phần ký ức quan trọng như vậy trong đời người, làm sao mà quên cho được.

“Sẽ nhớ đến chứ, nhưng chắc cũng chỉ đến mức đó thôi.”

Câu trả lời chân thật vô cùng.

Trình Kim An nghe ra được, đây là suy nghĩ thật lòng nhất của cô.

“Vậy để tôi hỏi em thêm một câu cuối cùng trong hôm nay, những chuyện khác, hôm nay không nói nữa.” Trình Kim An khẽ đẩy đầu lưỡi lên vòm miệng, như đang đắn đo không biết phải hỏi thế nào.

Một lúc sau, anh mới lên tiếng lại: “Những năm qua, em có bao giờ hối hận vì đã nói lời chia tay với tôi không?”

Dù chỉ là một lần thôi.

Lúc này, trong đầu Tiết Đường như có hàng loạt hình ảnh lướt qua, là tất cả những chuyện đã xảy ra suốt những năm qua.

Sao có thể không hối hận cho được?

Nhưng mà có những lời, một khi đã nói ra thì vĩnh viễn không thể rút lại.

Cơ hội để đối diện thẳng thắn với lòng mình như thế này, thật sự không có nhiều. Trình Kim An đang chờ câu trả lời của cô.

Tiết Đường hiểu, nếu lần này cô nói “không hối hận”, vậy thì giữa họ thật sự xem như kết thúc rồi. Có lẽ bắt đầu từ ngày mai, Trình Kim An sẽ không còn xuất hiện trong ngôi nhà này nữa.

Một giả thiết đáng sợ, nhưng chắc chắn sẽ xảy ra nếu câu trả lời là thế.

“…Có.” Cô mở miệng, “Em đã từng hối hận.”

Trình Kim An nhìn cô một lúc, rồi lại nở nụ cười, “Vậy thì em phải cảm ơn tôi đó.”

Tiết Đường “a” một tiếng, ánh mắt đầy nghi hoặc: “Cảm ơn chuyện gì?”

Trình Kim An liếc nhìn cô: “Cảm ơn vì tôi lại có thể xuất hiện bên cạnh em chứ sao.”

À, thì ra là chuyện đó à.

“Vậy thì cảm ơn anh.”

Một lời cảm ơn rất đỗi chân thành.

Cả hai lại nhìn nhau thêm một lúc nữa, rồi Trình Kim An đứng dậy, từ dưới đất chuyển lên ngồi trên ghế sofa.

“Có muốn anh cho em một cơ hội tỏ tình không?”

Tỏ tình?

Nghe câu đó, Tiết Đường lập tức bối rối. Cô chưa bao giờ làm chuyện này cả, tự nhiên lại tỏ tình là sao chứ.

Cô nghĩ một hồi, rồi tung ra một câu phản vấn: “Không phải anh vừa mới nói, đó là câu hỏi cuối cùng hôm nay sao?”

Có vẻ như anh không ngờ cô sẽ bắt bẻ chi tiết đó, Trình Kim An hơi khựng lại, nhưng cũng nhanh chóng phản ứng lại: “À, vậy tôi đổi cách nói, em tỏ tình với tôi đi.”

?

Còn có thể như vậy nữa hả?

Tiết Đường chớp mắt liên tục mấy cái, vẫn muốn giãy giụa thêm chút: “Bây giờ á?”

“Đúng.” Trình Kim An gật đầu, giọng điệu không cho từ chối: “Chính là bây giờ, anh cho em cơ hội này.”

Trong lòng anh cũng đang tự nói với mình, chỉ cần nắm được cơ hội lần này, thì mọi chuyện không vui trong quá khứ, anh có thể bỏ qua hết.

Tiết Đường hít một hơi sâu, gom hết dũng khí, mở miệng gọi: “Trình Kim An.”

“Ừm.”

“Những lời năm đó, nếu anh có thể quên đi… thì anh có thể… cho em một cơ hội nữa được không?”

Trình Kim An im lặng vài giây, rồi hỏi: “Đây là lời tỏ tình của em đó hả?”

“Hả?” Tiết Đường mơ màng, mặt ngơ ngác: “Cái này không tính sao?”

Trình Kim An nhìn biểu cảm của cô, nghi ngờ là cô đang giả vờ, nhưng cũng không có chứng cứ, mà cũng chẳng muốn truy cứu làm gì.

Có thể nói ra được đến mức này, đã là một bước tiến lớn rồi.

Anh gật đầu: “Được.”

Tiết Đường vẫn còn hơi mơ màng, trong lòng không chắc lắm, cái “được” này là đáp lại lời tỏ tình của mình, hay là kiểu “em giỏi ghê đó”?

Nghĩ mãi không ra, đành hỏi thẳng.

Cô quay sang nhìn Trình Kim An, nghiêm túc: “Cái ‘được’ vừa nãy là đáp lại lời tỏ tình của em hả?”

Trình Kim An giang hai tay ra: “Chứ không thì là gì?”

“À…” Tiết Đường như vừa bừng tỉnh: “Vậy bây giờ, tụi mình coi như là làm hòa rồi?”

Trình Kim An nói: “Chắc là vậy.”

Chắc là?

Tiết Đường dùng tay phải nắm lấy ngón tay trái, nói thêm: “Cái ‘chắc là’ này bỏ được không?”

“Ồ.” Trình Kim An nhướng mày, bị biểu cảm của cô làm cho cong cả khóe môi, “Tiến bộ rồi nha, giờ còn biết tự mình đòi hỏi nữa.”

Lời hơi xỏ xiên.

Tiết Đường giả vờ không hiểu: “Người ta sống thì phải tiến bộ chứ, đúng không.”

Trình Kim An gật đầu lia lịa như rất đồng tình: “Muốn có tiến bộ, thì phải biết nỗ lực, đúng không?”

Có đúng không vậy?

Chắc đúng ha?

Tiết Đường hơi ngờ ngợ, trả lời đầy do dự:

“Chắc… đúng, á.”

“Vậy thì em cũng phải nỗ lực đi chứ?”

Tiết Đường mím môi: “Nỗ lực sao giờ?”

Trình Kim An nhìn cô, cười tươi rói: “Chủ động chút, nhào qua đây hôn anh một cái, anh sẽ giúp em xóa luôn chữ ‘chắc là’.”

Tác giả có lời muốn nói:

Anh Trình: Mau lên! Hôn anh một cái đi! Hôn xong là anh tha thứ hết cho em luôn đó!

(Anh rộng lượng cực kỳ [])

Bình Luận (0)
Comment