Chủ Tiệm Lẩu Được Review Là Bạn Trai Cũ Của Tôi

Chương 51

Chương 51: Nghe anh

 Editor: Qin

Tiết Đường đột nhiên cảm thấy, hai chữ “có lẽ” hình như cũng không đến nỗi nặng nề như vậy.

Thấy cô không phản ứng gì, Trình Kim An bắt đầu thấy không hài lòng: “Không muốn à?”

“Không phải… chỉ là…” Tiết Đường ấp úng, “Có phải hơi nhanh quá không?”

“Hả?”

Trình Kim An bật cười thành tiếng như thể vừa nghe được chuyện gì buồn cười lắm, “Bọn mình mới quen nhau hả?”

Tiết Đường lắc đầu.

“Vậy chẳng lẽ hồi trước chưa làm chuyện này bao giờ?”

Tiếp tục lắc đầu.

“Thế thì có gì mà không được?”

Tiết Đường nghĩ một lúc, chẳng tìm ra được lý do gì để phản bác.

Dù cô có nói gì, kiểu gì cũng bị anh bắt bài phản đòn trở lại.

Cô chống khuỷu tay lên ghế sofa, nghiêng đầu nhìn anh: “Anh có thể lại gần chút được không?”

Trình Kim An nhếch mép, “Là em hôn anh hay anh hôn em đấy?”

Tiết Đường ngẩng đầu nhìn anh, nhỏ giọng đáp: “Chân em tê rồi…”

Vả lại, khác gì nhau đâu chứ.

Trình Kim An hừ nhẹ một tiếng, rồi đúng thật là dịch người lại gần.

“Thấp thêm chút nữa…”

Anh cũng thật sự cúi người thấp xuống.

“Anh có thể nhắm mắt lại không?”

Trình Kim An hít một hơi thật sâu: “Em yêu cầu cũng nhiều thật đấy.”

Nói vậy thôi, nhưng vẫn ngoan ngoãn nhắm mắt lại.

Nhìn gương mặt anh lúc nhắm mắt, Tiết Đường bỗng mạnh dạn hẳn lên.

Cô hơi kiễng người, khẽ chạm môi lên môi anh. Ngay lập tức, một nụ hôn mềm nhẹ đáp lại, dần chuyển thành m*t nhẹ dịu dàng.

Cảm giác tê tê ngọt ngào đó lại ùa về, như có dòng điện chạy dọc sống lưng, khiến tim cô đập rộn ràng từng nhịp.

Họ như thật sự được quay trở lại những tháng ngày xưa cũ.

Chỉ là hôn chưa được bao lâu, Tiết Đường đã không nhịn được mà tách ra trước.

Bị tách ra, Trình Kim An đã lộ rõ vẻ không hài lòng, trừng mắt nhìn cô.

Tiết Đường lảng tránh ánh mắt đó: “Cổ em mỏi quá…”

Nghe còn hơi tội nghiệp nữa là đằng khác.

Trình Kim An thở hổn hển chưa đều, “Thôi được rồi, đi ngủ đi, cũng muộn rồi.”

Ngủ…

Tiết Đường lẩm bẩm: “Em ngủ một mình đúng không?”

“Không thì sao?”

Trình Kim An cười đến sặc mùi trào phúng, “Sao? Em muốn ngủ cùng anh à? Anh thấy như thế thì nhanh quá đấy.”

“Không có không có!”

Tiết Đường cuống lên giải thích: “Em không có nghĩ vậy.”

Trình Kim An cười khẽ, như là bị ma xui quỷ khiến mà lại nhoẻn miệng: “Thật sự không nghĩ? Nếu em nghĩ thật thì anh cũng ráng chịu thiệt một chút chiều em.”

Tiết Đường xua tay liên tục: “Thật sự không nghĩ đâu, không cần anh chịu thiệt gì cả.”

Nói xong, cô chống tay đứng lên từ miếng lót dưới đất, ném lại một câu: “Em về phòng trước đây.”

Rồi vèo một cái, chạy trốn mất hút.

Trình Kim An  nhìn bóng lưng cô biến mất khỏi tầm mắt, khoé môi lại nhịn không được mà cong lên.

Con nhỏ này, cũng ra gì đấy chứ.

Về tới phòng, Tiết Đường chui tọt vào chăn.

Cô chùm kín mít như xác ướp đến mức nghẹt thở, phải chui đầu ra thở phào mấy hơi.

Nhưng vừa nhớ lại cảnh trong phòng khách khi nãy, mặt lại nóng ran lên lần nữa.

Cô giơ tay vỗ vỗ hai má mình.

Một lúc sau, cô lôi chiếc điện thoại ném ở đầu giường ra, bắt đầu gõ tin nhắn.

【Tụi mày ngủ chưa?】

Màn hình còn chưa kịp tắt, điện thoại đã rung lên.

Lý Cảnh Viên: 【Chưa nè, đang bước vào giờ lo âu buổi tối của tao đây.】

Triệu Hoan: 【Lo cái gì?】

Lý Cảnh Viên: 【Lo mai hết tết phải đi làm lại á, tụi bây không có hả?】

Triệu Hoan: 【Có chớ, mà chắc Đường Đường thì không đâu.】

Lý Cảnh Viên: 【Phải ha…】

Một câu kéo theo một tràng.

Tiết Đường nhân cơ hội chen vào:【Tao với Trình Kim An  quay lại rồi.】

Tin nhắn trong nhóm lướt nhanh chóng mặt.

Cô còn tưởng sẽ bị mấy bà này nói chuyện khác đè lên rồi lướt qua luôn cơ.

Nhưng sự thật chứng minh: cô nghĩ quá nhiều.

Chỉ là phản ứng của hai bà kia lại không giống tưởng tượng của cô lắm.

Không có hét toáng lên cũng chẳng sốc sô gì, mà bình thản đến kỳ lạ.

Triệu Hoan: 【Từ bao giờ đấy?】

Lý Cảnh Viên: 【Đúng đó đúng đó, tụi bây quay lại hồi nào thế?】

Tiết Đường chỉnh lại gối, ngóc đầu lên nằm đàng hoàng.

Phản ứng này khiến cô không biết nên trả lời sao nữa.

【Tối nay.】

Triệu Hoan: 【Ui xời xời~ nay Đường Đường biết update thông tin đúng lúc rồi nha~】

Lý Cảnh Viên: 【Chuẩn đó~ tao vui lắm luôn ấy hehee~】

Ủa gì vậy… sao giờ lại phản ứng lớn?

Tiết Đường thấy hơi lạ, không nhịn được hỏi:【Tụi mày không thấy bất ngờ hả?】

Triệu Hoan: 【Có gì đâu mà bất ngờ, chứng tỏ mày trưởng thành rồi đấy.】

Lý Cảnh Viên: 【Chuẩn nha.】

“…”

Tiết Đường: 【Tao không nói vụ đó…】

Triệu Hoan: 【À vụ quay lại hả, thiệt với mày chứ, tao với bà Viên từng cá cược rồi đó.】

Tiết Đường: 【Cá cược gì…】

Lý Cảnh Viên: 【Cược coi hai bây bao giờ quay lại á, mà tao thua~ tao đoán lâu hơn.】

Triệu Hoan: 【Tao nói ngay mà, chả lâu được đâu.】

Tiết Đường tụt xuống khỏi gối, chui lại vô chăn. Cô nhìn trần nhà, im lặng vài giây rồi bật cười.

Quả nhiên như trên mạng nói: “Người ta chỉ cười khi đã cạn lời.”

Tối hôm đó, cô mất ngủ.

Vốn dĩ cô rất dễ ngủ, trừ mấy hôm lỡ ngủ trưa quá lâu.

Nhưng hôm nay thì khác, cứ nhắm mắt lại, trong đầu lại quay cuồng toàn chuyện rối bời.

Mãi tới gần sáng mới bắt đầu thấy buồn ngủ.

Sáng hôm sau.

Tiết Đường còn đang mơ mơ màng màng, đột nhiên cảm thấy ngứa ngứa trên mặt, giống như có muỗi bay tới đậu lên mặt mình.

Cô nhíu mày, theo phản xạ đưa tay đập một cái. Vừa đỡ ngứa, chưa được bao lâu lại bị tiếp.

Cứ thế, cô lơ mơ tỉnh dậy.

Cô mơ màng mở mắt ra, đập vào mắt là gương mặt phóng đại của Trình Kim An.

Anh đang chống người lên thành giường, tay cầm một lọn tóc của cô, nghịch nghịch lướt qua lướt lại trên mặt cô.

Tiết Đường ngẩn ra một lúc, rồi nhanh chóng hiểu chuyện. Cô kéo chăn lên cao, che khuất nửa khuôn mặt: “Anh làm gì vậy? Sáng sớm mà…”

“Sáng sớm?”

Trình Kim An bật cười hai tiếng, “Em ngủ đến lú luôn rồi à, sắp mười hai giờ trưa rồi đó.”

Tiết Đường chớp mắt đầy ngạc nhiên, cứ như không thể tin đã trễ thế rồi. Cô cười gượng hai tiếng: “Đã trễ vậy rồi à…”

“Chứ em tưởng sao?” Trình Kim An đảo mắt, “Anh chuẩn bị hết nguyên bữa ăn, chỉ đợi xuống bếp thôi, chờ cả tiếng mà không thấy em có động tĩnh gì, sắp đói chết luôn rồi nè.”

“À?” Tiết Đường lập tức chống người dậy: “Vậy để em dậy liền.”

Nhưng vừa nhấc người khỏi chăn, cô đã cảm thấy chỗ ngực có hơi lạnh.

Tiết Đường khựng lại, không dám động đậy.

Từ khi Trình Kim An dọn vào, tuy cô đã sắm thêm vài bộ đồ ngủ mới, nhưng thật sự chẳng mặc được bao lâu. Mặc áo tay dài đi ngủ thấy khó chịu, mặc quần dài còn tệ hơn. Vài ngày là cô lại quay về với váy ngủ dây quen thuộc. Hồi đó còn nghĩ nếu phải ra khỏi phòng thì thay đồ khác là được. Nhưng từ lúc dọn vào tới giờ, cô gần như không mặc váy ngủ đi ra phòng khách.

Chỉ cần ra khỏi phòng là mặc đồ tử tế ngay.

Nhưng giờ hơi xấu hổ.

Cô kéo chăn lên lại, im lặng kéo cao lên chút nữa.

“Vậy anh ra làm việc đi, em dậy liền.”

Trình Kim An không nhúc nhích. “Thì dậy đi.”

Tiết Đường chưa kịp phản ứng.

Thấy cô như vậy, Trình Kim An cuối cùng cũng không nhịn được mà bật cười: “Hóa ra mấy bộ đồ ngủ dài tay dài chân em treo ngoài kia đều là để lừa anh hả?”

“Không có mà.” Tiết Đường vội phủ nhận. “Phong cách đồ ngủ của em đa dạng lắm, kiểu gì cũng có.”

Trình Kim An vẫn cười không dứt: “Ừ, em biến hóa thiệt.”

Nói xong thì đi ra cửa.

Thấy anh ra tới cửa, Tiết Đường định lật chăn xuống giường.

Nhưng còn chưa kịp, Trình Kim An lại quay đầu lại.

“À phải rồi, lâu lắm không thấy em lúc đang ngủ.”

“Phải nói là… trông cũng khá là…”

Càng nói, tốc độ càng chậm lại.

Tiết Đường nghe ra được anh cố tình ngừng giữa chừng, nhưng vẫn không kìm được mà chột dạ. Bao năm nay cô sống một mình, cũng không biết lúc ngủ có ngáy không, hay có nói mớ gì không.

Cô hỏi: “Khá là gì?”

Trình Kim An nhướng mày: “Khá là ngốc.”

Nói xong quay người mở cửa đi mất.

Tiết Đường nằm trong chăn thở dài một hơi.

Không thể nào tin được lời anh nói được.

Chiều hôm đó, hai người không ra ngoài.

Trước đây, dù có ở nhà cùng lúc thì họ cũng hiếm khi xuất hiện ở cùng một chỗ quá lâu. Một người ở phòng khách thì người kia sẽ ở phòng ngủ. Một người ở phòng ngủ thì người kia lại lui về thư phòng.

Tóm lại là hai bên đều có ý giữ một khoảng cách nhất định.

Nhưng giờ thì khác rồi.

Sau khi “thân phận” thay đổi, Trình Kim An tuyệt đối không cho cô cơ hội thoát thân nữa.

Cơm nước xong xuôi, hai người cuộn trên sofa xem show giải trí.

Trình Kim An vốn không hay xem tivi, chương trình cũng là do Tiết Đường chọn. Nhiệm vụ của anh rất đơn giản: ôm người vào lòng, khóa chặt không buông.

Mới đầu, Tiết Đường còn hơi kháng cự.

Nguyên nhân có hai.

Một là vì mọi chuyện thay đổi quá nhanh, cô vẫn chưa kịp thích ứng. Hai là tư thế này thật sự không mấy thoải mái, phần lưng gần như hoàn toàn lơ lửng, không điểm tựa.

Tiếc là vùng vẫy vô ích, kết quả chỉ khiến cánh tay anh siết chặt hơn.

Bất đắc dĩ, để có thể xem chương trình tử tế hơn, cô đành đầu hàng, còn âm thầm nhích người, tìm tư thế dễ chịu một chút rồi an phận tựa vào lòng anh.

Cả buổi chiều, chiếc tivi nghiêm túc làm việc.

Còn người xem tivi thì không được nghiêm túc cho lắm.

Tiết Đường thật lòng muốn tập trung theo dõi, chỉ tiếc là hoàn cảnh không cho phép. Cứ mỗi lần đến đoạn thú vị, bên cạnh lại có người chen ngang, không thì nâng cằm cô lên hôn một cái, không thì cố tình chọc vào chỗ cô nhột, tay chân không yên.

Cái kiểu xem tivi gì mà như này chứ?

Tâm tư muốn chọc phá của ai kia rõ ràng không giấu được.

Sau mấy lần bị “quấy rối”, Tiết Đường bỗng nhận ra hình như mình chiều anh quá rồi.

Nhưng nhìn anh cười cười vui vẻ, lòng cô lại mềm nhũn.

Thôi thì chiều thì chiều, miễn anh vui là được.

Trình tổng được người ta cưng chiều, cười đến độ như hoa nở trên mặt.

Anh lại cúi xuống hôn cô thêm mấy cái nữa, hỏi: “Em nói xem, mình khi nào công khai đây?”

Tiết Đường vờ quên luôn chuyện tối qua đã nói với Triệu Hoan và Lý Cảnh Viên, hờ hững đáp: “Sao cũng được.”

Mắt Trình Kim An sáng rỡ: “Vậy công khai liền nha?”

Gấp vậy luôn á?

Tiết Đường còn chưa kịp trả lời, Trình tổng lại tự lật kèo: “Thôi thôi, người ngoài thì sao cũng được, mẹ em với anh em thì… khoan hẵng nói đi.”

Tiết Đường nghiêng đầu nhìn anh: “Vì sao?”

Trình Kim An thành thật bộc bạch nỗi lo: “Em nghĩ xem, mấy hôm trước mẹ em đến, mình còn ra vẻ chỉ là bạn học, cũng không quá thân. Giờ mới vài hôm mà dính nhau rồi. Lỡ mẹ em thấy kỳ rồi ấn tượng xấu với anh thì sao?”

Nghe anh nói, cảm giác như đang bàn chuyện quốc gia đại sự vậy.

Tiết Đường bật cười, ngoan ngoãn đáp: “Vâng, nghe anh.”

Bình Luận (0)
Comment