Chương 52: Không muốn tắm chung với anh à?
Editor: Qin
Kỳ nghỉ Tết chính thức kết thúc.
Khi mọi người đều lần lượt quay lại công việc, thì hai người ở căn hộ 501 khu Vân Đỉnh vẫn chẳng có chút áp lực nào liên quan đến chuyện đi làm.
Trong phòng khách, Tiết Đường nhìn người bên cạnh đang thảnh thơi gặm hạt dưa, không nhịn được lên tiếng:
“Dạo này anh không đến cửa hàng, không cần ghé qua xem thử à?”
“Không cần đâu.” Trình Kim An đáp tỉnh bơ, giọng điệu rất có lý: “Nếu anh cần phải đến mỗi ngày thì thuê quản lý chi cho mệt?”
Câu này nói ra thật sự không có lỗ hổng nào để bắt bẻ, khiến người ta không tài nào phản bác được.
“Sao? Ở nhà với em vài hôm đã thấy phiền rồi à?” Trình Kim An nhìn cô bằng ánh mắt đầy nhàn tản, “Mới mấy ngày thôi mà đã chán rồi?”
Tiết Đường nghe xong bật cười:
“Không có đâu, đừng có vu oan cho em.”
“Ôi chao.” Trình Kim An đưa tay đặt l*n đ*nh đầu cô, nhẹ nhàng lắc lắc mấy cái, “Miệng lưỡi giờ ghê gớm hơn hồi trước rồi nha, còn biết nói anh vu oan cơ đấy.”
Tay anh chẳng dùng bao nhiêu lực, Tiết Đường cũng không vùng vẫy, để mặc anh nghịch.
Một lát sau, cô giơ tay lên, nắm lấy tay anh kéo xuống, bỗng hỏi một cách nghiêm túc: “Bây giờ ngoài chuỗi lẩu, công ty hợp tác với Lâm Càn Phi, với mấy quán cà phê và tiệm bánh mà anh nói từng đầu tư, anh còn đang làm gì khác không?”
Trình Kim An nhướn mày nhìn cô: “Em hỏi cái này làm gì?”
Ban đầu định nói là do tò mò, nhưng chưa kịp thốt ra, Tiết Đường đã nuốt lời lại. Khi mở miệng lần nữa, giọng điệu đã đổi khác: “Em muốn tìm hiểu kỹ hơn về công việc của bạn trai mình, chắc được chứ?”
Nói xong, cô còn cố ý quan sát phản ứng của Trình Kim An.
Rõ ràng là anh vui ra mặt.
Tâm trạng tốt, Trình tổng cái gì cũng sẵn sàng kể. Anh kể cho cô nghe về những dự định tương lai của mình, ngoài kế hoạch mở rộng chi nhánh sang thành phố khác, anh còn muốn xây dựng một thương hiệu riêng. Đã có thương hiệu thì tất nhiên phải thành lập một công ty độc lập.
Tiết Đường nghe rất chăm chú, mỗi khi anh nói xong một câu, cô đều gật đầu tán thành.
Hành động đó khiến Trình Kim An phải bật cười, anh đưa tay nhéo nhẹ cằm cô: “Sao đây? Em là cái máy gật đầu truyền thuyết đấy à?”
“Không mà.” Tiết Đường nhìn anh với ánh mắt đầy chân thành, “Em thật sự thấy mấy ý tưởng của anh rất hay.”
Trình Kim An là một người đàn ông bình thường, cũng như hầu hết đàn ông trên đời có sĩ diện. Không ai mà không vui khi được người mình thích khen cả.
Anh khẽ ho một tiếng, ngược lại hỏi cô: “Thế còn em? Chắc em cũng có vài dự định riêng rồi chứ?”
Tiết Đường gật đầu: “Có chứ. Làm tự media đâu thể làm cả đời được. Nói trắng ra thì ngành này cũng chỉ là ăn cơm thanh xuân thôi, em cũng muốn làm thứ gì đó khác đi.”
Câu nói ấy hoàn toàn chính xác.
Trình Kim An rất đồng tình, nhưng không thể hiện ra ngoài, chỉ hỏi tiếp: “Thế em muốn làm gì khác?”
Tiết Đường cũng không giấu diếm, cô cười nhẹ, ánh mắt nhìn xa xăm như đang suy nghĩ. Rồi cô đem những suy tính còn đang dang dở trong đầu bày ra hết: “Em muốn tuyển vài người, bắt đầu từ một studio nhỏ.”
“À.” Trình Kim An kéo dài giọng, ánh mắt có phần dò xét, “Thì ra cũng muốn làm sếp rồi nha.”
“Cũng không hẳn vì thế.” Tiết Đường đáp, “Chỉ là muốn làm điều gì đó mình thật sự thích.”
Được tự chọn con đường mình đi, đúng là một loại hạnh phúc.
Trình Kim An nhìn cô, không rời mắt: “Vậy điều em thích làm là gì? Giờ nhiều công ty làm kiểu lăng xê KOL hay hot girl mạng, kiểu như vậy ấy?”
Thật ra ý tưởng đầu tiên lóe lên trong đầu Tiết Đường khi nghĩ đến mở studio, chính là mô hình giống như Trình Kim An vừa nhắc. Dù sao cô cũng đi từ con đường đó ra, hiểu rất rõ cách vận hành của thị trường, cũng biết các quy trình hoạt động. Với cô, chọn hướng này đúng là không sai.
Nhưng con người luôn là sinh vật kỳ quặc, luôn không hài lòng với hiện tại, luôn muốn thay đổi.
Giống như lúc này đây, Tiết Đường biết chọn con đường đó là an toàn nhất, xác suất thành công cao đến 90%. Nhưng cô lại muốn thử liều một phen với 10% còn lại.
Có người sẽ bảo lựa chọn như thế là kiêu ngạo, là thiếu chín chắn. Nhưng Tiết Đường không nghĩ vậy. Đây không phải vì ngạo mạn, càng không phải vì bốc đồng, mà là một quá trình tìm lại và lắng nghe tiếng lòng mình.
Cô khẽ cười, lắc đầu: “Anh còn nhớ em học ngành gì hồi đại học không?”
Trình Kim An ngẩng đầu, trả lời chắc nịch: “Nhớ chứ, phát thanh biên tập.”
Anh hơi khó đoán ý đồ của cô, liền hỏi tiếp: “Chẳng lẽ muốn nhặt lại chuyên môn hồi đại học, đi làm đạo diễn?”
“Không hẳn là vậy.” Tiết Đường nói: “Em muốn mở một studio, bắt đầu bằng việc làm các phim ngắn hoặc dạng phim vi mô. Có thể đăng trên kênh của em để kéo lượt tiếp cận. Đợi tích lũy một thời gian rồi từ từ chuyển hướng. Thật ra mấy năm nay em cũng có viết vài kịch bản nhỏ, từng có bài được nhận đăng nữa. Em vẫn rất có hứng thú với mảng này.”
Trình Kim An chăm chú lắng nghe, ngẫm nghĩ rồi nói: “Gần đây mấy cái short drama cũng đang hot đúng không?”
Tiết Đường gật đầu, “Ừ, nhưng nếu muốn đi theo hướng phim ngắn thì cũng không dễ đâu, phải bắt đầu từ từ, làm chắc nền tảng trước.”
“Ừ, từ từ mà làm.” Trình Kim An nói: “Cần anh giúp gì thì cứ nói.”
Tiết Đường lập tức đáp, “Được chứ.”
Trình Kim An liếc nhìn cô, khí thế lập tức tăng vọt: “Đừng có nói miệng vậy. Nhớ kỹ lời mình nói đi. Nếu đến lúc em dựng chuyện xong xuôi hết cả rồi mà chưa từng tìm tới anh lần nào, thì em xong đời.”
Hai người nhìn nhau, Tiết Đường có hơi muốn bật cười.
Cuối cùng vẫn ráng nhịn, chỉ cười lặng lẽ, ánh mắt cũng sáng long lanh: “Không quên đâu.”
–
Sau mấy ngày rảnh rỗi, ông chủ Trình lại bắt đầu bận rộn chuyện chuỗi cửa hàng lẩu của mình.
Tiết Đường biết được chuyện anh sắp đi công tác là vào một đêm mưa.
Cô đứng bên cửa sổ nhìn ra ngoài, những hạt mưa li ti đập vào kính, làm mờ cả khung cảnh bên dưới.
Cô mở điện thoại ra xem, đã hơn nửa tiếng từ lúc Trình Kim An nói “về liền”.
Đã mười giờ hơn rồi, chẳng lẽ còn đang kẹt xe?
Đang phân vân có nên gọi một cuộc không, thì bên ngoài vang lên tiếng bấm mật mã cửa.
Vừa mở cửa vào, Trình Kim An đã thấy Tiết Đường đang đứng bên cửa sổ kính.
Anh nhếch môi cười tươi rói: “Ủa, đợi anh à?”
Tiết Đường bước tới, “Sao về trễ vậy?”
Trình Kim An cúi người thay giày, “Trên đường có tai nạn xe, kẹt một lúc.”
“Gì cơ?” Tiết Đường hỏi, “Có nghiêm trọng không?”
Trình Kim An thay giày xong, vừa đi vào vừa nói: “Cũng không nặng lắm, chỉ là va quẹt thôi. Mà trời mưa thì kẹt xe là chuyện dễ hiểu.”
Tiết Đường nhìn anh một lát, “Lái xe nhớ cẩn thận hơn.”
Rất nghiêm túc mà dặn dò.
“Yên tâm đi, anh lái xe luôn ổn định.” Trình Kim An sực nhớ ra, hỏi tiếp: “À mà em vẫn chưa có bằng lái hả?”
Đúng ngay tim đen.
Thi bằng lái là chuyện cô luôn để trong kế hoạch, nhưng chưa bao giờ thực sự xếp nó lên ưu tiên.
Sau khi tốt nghiệp đại học, cô đã mấy lần định đi đăng ký học lái, nhưng lần nào cũng bị trì hoãn vì đủ thứ việc, kéo dài đến giờ vẫn là “người không giấy phép”.
“Ừm.” Tiết Đường cắn môi, giọng nhỏ nhẹ, “Dự định năm nay sẽ đi thi.”
Trên đường đi ngang qua cô, Trình Kim An vươn tay ôm cô từ phía sau, xoay người cô lại, rồi cùng cô đi vào trong.
Anh ghé tai thì thầm: “Lúc nào đăng ký, anh đưa em đi. Hồi đó anh học với một ông thầy khá ổn, để em theo học ông ấy là chắc ăn luôn.”
Hơi thở nóng ấm phả bên tai khiến Tiết Đường rụt cổ lại vì nhột, “Ừ, vậy mai mốt anh dắt em đi nha.”
Thấy vành tai cô đỏ rực lên, Trình Kim An không nhịn được mà đưa tay lên nhéo nhẹ hai cái, “À đúng rồi, mai anh phải đi tỉnh ngoài, lần này chắc đi hơi lâu, có khi hơn một tuần.”
“Gì cơ?” Tiết Đường nghe vậy cũng quay mặt lại, hai người nhìn nhau, cô chớp chớp mắt: “Đi đâu mà tận hơn một tuần lận?”
Hai người giờ chỉ cách nhau chừng hai nắm tay.
Trình Kim An hơi nghiêng người, hôn khẽ lên môi cô, rồi mới nói một cái tên địa danh.
“Đi xa vậy luôn á?”
“Ừ, đi mở rộng thị trường.”
Anh kéo tay phải của Tiết Đường lại, áp vào bụng mình, rồi giữ nguyên.
Mỗi một nhịp thở của anh, cô đều cảm nhận rõ múi cơ săn chắc đang chuyển động dưới tay.
Một cảm giác khó tả dâng lên, ngón tay cô khẽ run, muốn rút tay về, nhưng bị anh giữ chặt, không nhúc nhích nổi.
Trình Kim An cười khẽ, hỏi: “Tắm chưa đó?”
Tiết Đường cố tỏ vẻ bình tĩnh: “Rồi.”
Trình Kim An kéo dài giọng “à” một tiếng, trên mặt lập tức hiện ra vẻ tiếc nuối, “Thế thì đáng tiếc quá, anh còn chưa tắm mà.”
Tiết Đường suýt nữa thì trợn trắng mắt. Biết anh chưa tắm còn gì nữa.
Cô dùng lực đẩy bàn tay đang giữ mình, “Vậy thì đi tắm nhanh đi, muộn rồi đấy.”
Trình Kim An chẳng hề động đậy, còn cúi đầu, áp sát bên tai cô, giọng nói vừa thấp vừa dụ hoặc, “Lần này anh đi lâu lắm đấy, em không muốn tắm cùng anh một lần sao?”
Mặt Tiết Đường bắt đầu nóng ran, cố gắng dùng lời nói che đậy sự lúng túng của bản thân, “Nhưng em tắm rồi mà… Mấy chuyên gia nói rồi đấy, một ngày mà tắm nhiều quá không tốt, dễ làm da bị…”
Còn chưa kịp nói hết câu, cánh tay phải của Trình Kim An đã đổi vị trí, từ vai trượt xuống mông cô, nhẹ nhàng dùng lực, bế người lên rồi bước thẳng vào phòng tắm.
–
Sáng hôm sau, Trình Kim An dậy rất sớm.
Tối qua tắm xong, còn chưa kịp thu dọn hành lý.
Lúc anh dậy, Tiết Đường vẫn đang ngủ say.
Anh nhẹ tay nhẹ chân mở cửa phòng ngủ chính, trước tiên vào nhà vệ sinh rửa mặt, sau đó quay lại căn phòng phụ đã bị anh “bỏ rơi” mấy ngày.
Chuyến đi này lâu, nên mang theo cũng nhiều, chỉ riêng việc sắp đồ đã mất kha khá thời gian.
Đóng nắp vali xong, mới hơn chín giờ.
Máy bay hai giờ chiều, vẫn còn thời gian ăn trưa rồi ra sân bay cũng không muộn.
Trình Kim An thay quần áo, rồi đi vào bếp.
Mở tủ lạnh ra nhìn mớ đồ còn sót lại, vốn định làm đơn giản hai món là được rồi.
Nhưng nghĩ đến “chủ nhà” vẫn còn đang ngủ trong phòng, anh lại quyết định làm thêm hai món nữa để cô ăn tối.
Lần này, “chủ nhà” vẫn bị gọi dậy như thường lệ, lúc dậy còn cực kỳ không cam lòng.
Tiết Đường thật sự muốn ngủ thêm một chút, thế mà Trình Kim An cứ dán miệng vào tai cô lải nhải mãi không thôi.
Nói gì cơ?
Lúc đó đầu óc cô còn chưa hoạt động nổi, chỉ lờ mờ nghe được vài câu, đại loại như: “Anh ăn xong là phải đi rồi, em định để anh ăn một mình à?”, “Nhiều ngày không gặp đấy, em không định ngồi ăn với anh bữa cuối sao?”, “Không có lương tâm gì hết…”
Cuối cùng, Tiết Đường bị dỗ mãi cũng phải bò dậy.
Trước khi ra cửa, Trình Kim An còn dặn dò cô một đống chuyện: ví dụ như ban đêm phải khóa cửa cẩn thận, ra ngoài thì chú ý an toàn v.v…
Một tràng dài nghe như thể anh quên mất cô là người đã sống một mình nhiều năm rồi.
–
Ngày đầu tiên Trình Kim An đi, Tiết Đường cũng không thấy gì đặc biệt.
Ngày thứ hai, vẫn ổn.
Đến ngày thứ ba, toàn thân cô như không được yên.
Anh chắc là đang bận, trả lời tin nhắn có hơi chậm.
Tiết Đường cầm điện thoại, cứ lặp đi lặp lại việc mở rồi đóng các ứng dụng.
Còn chưa thấy phản hồi từ WeChat thì bên Weibo đã hiện thông báo có tin nhắn mới.
Cô tiện tay bấm vào, thấy nội dung tin nhắn, ánh mắt lập tức khựng lại, giống như không tin được vào những gì mình đang thấy.
【Chào cô Tiết Đường, chúng tôi là tổ chương trình 《Cùng nhau đi du lịch》. Chúng tôi gửi tin nhắn này với mục đích mời cô tham gia quay hình số tiếp theo của chương trình. Mỗi tập, chương trình sẽ ghi hình tại một thành phố mới, và tuần sau chúng tôi sẽ đến Lân thị. Nếu cô có hứng thú, rất hoan nghênh phản hồi lại chúng tôi.】