Ngoại truyện 2
Editor: Qin
Bọn họ đăng ký kết hôn vào đúng năm mà cả hai bận rộn nhất trong sự nghiệp.
Cũng là năm thứ ba kể từ ngày họ quay lại với nhau.
Năm đó, studio của Tiết Đường bắt đầu đứng vững, ban đầu cô còn lo rằng mình không thích nghi nổi với guồng quay công việc hằng ngày, dù gì thì mấy năm trước, cô gần như không làm việc nghiêm túc bao giờ.
Nhưng khi thật sự dốc toàn tâm toàn ý cho sự nghiệp, cô mới phát hiện mình lại thấy rất vui.
Trình Kim An tất nhiên cũng nhận ra điều này.
Mà là từ lúc nào bắt đầu để ý tới nhỉ?
Chắc là từ khi tin nhắn trả lời của Tiết Đường càng lúc càng chậm, thời gian về nhà mỗi lúc một muộn, mà khi về đến lại chẳng hề lộ vẻ mệt mỏi gì.
Khi ấy anh còn trêu: “Không ngờ em lại là kiểu nữ cường nhân đam mê sự nghiệp đó.”
Tiết Đường đáp lại rất nghiêm túc: “Chắc là do có cảm giác thành tựu ấy, nhìn đội ngũ của mình càng lúc càng khá, thấy có động lực hơn hẳn.”
“Có động lực thì đúng rồi.” Trình Kim An lườm cô một cái, “Lạnh nhạt với anh bao lâu rồi hả.”
Nghe mà có vẻ ấm ức ghê.
Tiết Đường ngẩng đầu xoa đỉnh đầu anh để dỗ: “Dự án này sắp xong rồi, xong là sẽ có thời gian rảnh, lúc đó bù lại cho anh.”
Trình Kim An “xì” một tiếng, tỏ vẻ không hài lòng với hành động xoa đầu: “Em dỗ chó đấy à?”
“Đâu có.” Tiết Đường chớp mắt vô tội.
Trình Kim An hừ một tiếng, nhân tiện nhắc nhở cô: “Sắp đến sinh nhật anh rồi đó, Tiết tổng nhớ đừng bận đến quên luôn nha.”
Nhìn bộ dáng vờ hờn dỗi của anh, Tiết Đường cười không nhịn được: “Tất nhiên là không quên rồi.”
Mấy ngày sau chính là sinh nhật hai mươi chín tuổi của Trình Kim An.
Năm cô một mình ra nước ngoài tổ chức sinh nhật cho anh như mới hôm qua, thế mà đã mười năm trôi qua rồi.
Một ngày trước sinh nhật, Lâm Càn Phi hẹn anh đi ăn.
Ban đầu là định trưa ngày sinh nhật, nhưng ông chủ Trình không chịu, nói nguyên ngày đó phải dành cho Tiết Đường.
Lâm Càn Phi cà khịa anh một trận rồi mới dời lịch sang sớm hơn một ngày.
“Chưa tính kết hôn à?”
Vừa ngồi xuống đã hỏi thẳng.
Trình Kim An ngẩng đầu nhìn anh ta, cười khẩy hai tiếng: “Bao giờ ông cũng gia nhập đội ngũ giục cưới vậy?”
“Giục cưới cái gì mà giục cưới.” Lâm Càn Phi không cho là đúng, “Tụi ông bên nhau cũng lâu rồi, tái hợp cũng mấy năm rồi, chẳng phải nên tính chuyện kết hôn rồi sao? Hay là ông chưa từng nghĩ tới?”
“Xạo!” Trình Kim An trừng mắt, “Ai nói tôi chưa nghĩ, tôi nghĩ cả đống lần rồi đấy.”
Lâm Càn Phi bĩu môi: “Nghĩ thì có ích gì? Không phải cũng phải làm sao? Ông đã từng cầu hôn Tiết Đường chưa?”
Cầu hôn?
Chưa.
Mà cũng suýt có rồi.
Lần gần nhất anh có ý định cầu hôn là cuối năm ngoái.
Lúc đó Lâm Càn Phi và Lý Cảnh Viên vừa mới có con gái đầu lòng, Thẩm Yến Hồi cũng chuẩn bị làm ba.
Nói thật, anh thấy hơi ghen tị.
Nghĩ suốt một thời gian dài, anh muốn nói chuyện cưới xin với Tiết Đường.
Nhưng khi ấy, Tiết Đường quá bận.
Cô dẫn đội đi khắp nơi, mấy lần về nhà cũng là lúc mệt đến nỗi gục luôn trên bàn trong thư phòng.
Vì vậy, mấy lời định nói, lại nuốt trở vào.
Sự nghiệp cô mới khởi sắc, nếu chỉ vì bản thân anh muốn kết hôn mà làm cô phân tâm, thì thật chẳng công bằng chút nào.
Nghe xong, Lâm Càn Phi bĩu môi không khách sáo: “Đấy không phải tự ông tưởng tượng à? Ông đã hỏi cô ấy chưa? Biết đâu người ta lại đồng ý thì sao?”
Trình Kim An chống cằm, vẫn còn lưỡng lự: “Thật hả? Không áp lực với cô ấy sao?”
“Lạy hồn.” Lâm Càn Phi nhìn anh đầy phê phán, “Ai cũng nghĩ như ông thì chắc không cặp nào cưới nổi đâu.”
Anh ta lại nói: “Biết đâu Tiết Đường đang chờ ông mở miệng thì sao.”
“Thật á?”
“Thử xem đi.”
—
Vì hôm sau phải ở bên Trình Kim An đón sinh nhật, nên Tiết Đường xử lý công việc xong trở về cũng đã khá muộn.
Vừa vào cửa đã thấy Trình Kim An ngồi trên ghế sofa với vẻ mặt như đang suy tư chuyện gì.
Tưởng anh đang buồn, Tiết Đường đặt túi xuống, ngồi sát vào bên cạnh: “Anh đang nghĩ gì thế?”
Vừa lại gần, cô liền cảm nhận được luồng khí lạnh tỏa ra từ người đối diện.
Trình Kim An cầm lấy tay cô, quả nhiên lạnh ngắt.
Anh nghiêng đầu nhìn cô: “Sao tay em lạnh vậy?”
Vừa nói, vừa nhẹ nhàng xoa tay giúp cô ấm lên.
Tiết Đường ngước nhìn anh: “Ngoài trời đang có tuyết mà, nên hơi lạnh chút.”
“Có tuyết rồi à?”
“Ừm, lúc anh về chưa thấy à?”
“Chưa. Lâm Càn Phi vội về chăm con, bọn anh ăn xong là về luôn.”
Dưới ánh mắt chăm chú của anh, Tiết Đường gật gù:
“Lâm Càn Phi cũng tốt thật đấy, em nghe Viên Viên kể suốt, anh ấy chăm con kỹ cực, lúc mới sinh toàn tự tay chăm luôn.”
Không khí bỗng im ắng.
Trình Kim An chậm rãi mở lời: “Biết đâu là do không có ai để so sánh. Lỡ có người giỏi hơn thì sao?”
Tiết Đường nhìn anh một lúc rồi hỏi: “Ý anh là Thẩm Yến Hồi hả?”
Rồi còn không quên thêm vào một câu: “Anh ấy đúng là nhìn có vẻ chu đáo hơn thật.”
“…”
Nhìn ánh mắt ngày càng là lạ của anh, Tiết Đường nuốt nước bọt: “Sao thế? Em nói sai à?”
Trình Kim An kéo nhẹ khóe miệng: “Không sao, đi tắm đi.”
…Thật không sao?
Tiết Đường đầy nghi ngờ rời khỏi phòng khách, nhìn kiểu gì cũng chẳng giống “không sao” tẹo nào.
Cả một ngày bận rộn.
Ban đầu Tiết Đường còn chưa thấy mệt, mà vừa nằm lên giường, cơn buồn ngủ liền ập tới.
Cô cố chống lại, đến đúng nửa đêm thì lập tức đặt điện thoại xuống, quay sang nhìn người bên cạnh.
“Chúc mừng sinh nhật nhé, Trình Kim An, anh hai mươi chín tuổi rồi đó.”
“Ừ, sắp bước qua ba mươi rồi.”
Không đúng lắm nha.
Tiết Đường nhớ rõ năm ngoái lúc cô cũng nói “anh hai mươi tám rồi đó”, phản ứng của anh là: “Hai tám thì sao? Chưa tới ba mươi mà, nhìn anh khác gì mười tám đâu.”
Giờ thì tự nhận là “sắp ba mươi”…
Không giống anh chút nào.
Còn chưa kịp nghĩ tiếp, vị chủ nhân của ngày sinh nhật đã lên tiếng: “Hôm nay sinh nhật anh rồi, anh có thể ước nguyện đúng không?”
“Hả?” Tiết Đường bị hỏi tới ngẩn ra, “Giờ ước luôn à? Không đợi thổi nến à?”
Trình Kim An nhìn cô: “Đó chỉ là hình thức thôi, cốt lõi là ước điều mình muốn mà.”
Nói thì cũng có lý ghê.
Nhưng nằm trên giường, chẳng có tí nghi thức gì mà ước thì có linh không trời?
Nhưng mà ánh mắt của anh quá cháy bỏng.
Thôi kệ, muốn ước thì cứ ước đi.
“Được, vậy anh ước đi.”
Nhận được cái gật đầu, Trình Kim An cười tươi lăn qua đối mặt với cô:
“Điều ước năm nay, anh muốn nói ra.”
Tiết Đường nhìn vẻ mặt nghiêm túc của anh, suýt nữa bật hỏi “Tại sao?” nhưng rồi cũng thôi.
“Được thôi.”
“Không đúng,” Trình Kim An nghiêm chỉnh lại, “Em phải hỏi ‘tại sao’.”
“…Vậy tại sao?”
Trình Kim An lại cười: “Vì điều ước này chỉ có em mới thực hiện được.”
Tiết Đường ngơ ngác thật sự.
“Ước gì mà em phải thực hiện?”
Giây tiếp theo, cô nghe thấy anh nói: “Anh muốn kết hôn rồi, Tiết Đường, sao em còn chưa chịu lấy anh nữa?”
Sau đó, Trình Kim An còn nói rất nhiều, có điều Tiết Đường chẳng nhớ nổi hết.
Chỉ nhớ rõ một câu: “Ngày mai mình đi đăng ký kết hôn nha. Em thấy không, cưới đúng ngày sinh nhật anh thì sau này em chỉ cần tặng mỗi một món quà là đủ rồi, siêu hời đúng không?”
Hời thật á?
Tiết Đường nghĩ suốt cả đêm, hình như cũng hơi hời thật.
Vì muốn chiếm cái “lợi” này, sáng hôm sau, hai người mỗi người về lấy hộ khẩu.
Từ Cục Dân Chính bước ra, Trình Kim An giơ hai cuốn sổ đỏ lên, xoay người dưới nắng chụp một tấm hình.
Sau đó, ngay trước mặt Tiết Đường, anh gửi hình đi khắp nơi, cả nhóm bạn học chung cấp ba cũng không tha.
Nhìn anh làm liền một chuỗi thao tác, Tiết Đường góp ý: “Sao không đăng hẳn lên Moments luôn?”
“Đúng ha!” Trong tích tắc, Trình Kim An nhìn cô với ánh mắt đầy kính nể: “Vợ anh đúng là thông minh ghê luôn!”
Chưa bao lâu, Tiết Đường mở Moments ra là thấy ngay bài đăng của Trình Kim An.
Cô ấn like, rồi lại nhìn vào avatar của anh.
Vẫn chưa đổi.
Mấy năm nay cô đã mấy lần định hỏi ý nghĩa hình ảnh ấy, mà lần nào cũng quên mất.
Không đúng, cô từng hỏi rồi mà, đó là trước khi hai người tái hợp, khoảng một tháng.
Trong ấn tượng, Trình Kim An lúc đó chỉ qua loa cho có, như kiểu cố tình né tránh.
Lúc này, cô lại muốn hỏi lần nữa: “Trình Kim An, cái avatar của anh rốt cuộc có ý nghĩa gì vậy?”
Lần này, Trình Kim An hỏi ngược lại: “Em thấy anh dùng hình đó là muốn thể hiện điều gì?”
Tiết Đường nghĩ không nhiều: “Là mặt trăng chứ gì.”
Hình là một vầng trăng mờ, chụp từ cửa sổ lớp học hồi cấp ba.
“Không phải đâu.” Trình Kim An cười ranh mãnh, “Nhìn kỹ lại coi.”
“Không phải?” Tiết Đường dí sát lại nhìn, “Chẳng lẽ là kính cửa lớp học?”
“Ha ha ha!”
Trình Kim An cười như trúng số, còn cười khá lâu.
Anh vòng tay ôm vai Tiết Đường, thì thầm: “Nhìn kỹ lên kính đi, có thấy gì không?”
Kính cửa?
Tiết Đường dùng hai ngón tay phóng to hình, trong ánh phản chiếu mờ mờ, hình như có hai bóng người.
Một trước một sau.
Cô nhìn mãi, người phía trước như đang làm bài, còn người sau thì cầm điện thoại chụp hình.
Hình như là cô và Trình Kim An…
Thấy cô cuối cùng cũng nhận ra, Trình Kim An đắc ý nhướng mày: “Thấy chưa?”
Tiết Đường cắn môi, nghẹn nửa ngày mới phọt ra một câu: “Trình Kim An, anh lãng mạn ghê á.”
“Ha ha ha ha!”
Trình Kim An lại cười lớn, xong còn không quên trêu cô: “Nếu anh mà giống em, chắc tụi mình tan sớm rồi, làm gì có ngày hôm nay.”
Vừa nói, vừa giơ lên hai cuốn sổ đỏ tươi rói.
Màu đỏ ấy làm Tiết Đường ngây người một lúc.
Cuối cùng, cô cũng bật cười.
Đúng vậy, may là có anh.
– HOÀN TOÀN VĂN –