Ngoại truyện 1
Editor: Qin
Sau ngày hôm đó, mọi chuyện diễn ra gần như đúng như lời Trình Kim An đã nói.
Bà Hạ đối với cô, cảm xúc đau lòng vẫn nhiều hơn tức giận. Hai mẹ con ở riêng trong phòng một lúc, đến khi ra ngoài, cả hai đôi mắt đều đỏ hoe.
Trình Kim An và Hạ Khâm trong phòng khách cũng không ngồi chơi không.
Hạ Khâm có ấn tượng với Trình Kim An, anh ấy biết đây chính là bạn trai trước đây của Tiết Đường. Đoạn video lan truyền trên mạng dạo gần đây anh ấy cũng đã thấy, bây giờ hai người lại cùng nhau về nhà.
Mối quan hệ của họ, e là không cần Tiết Đường nói thêm gì nữa.
Với tư cách là anh trai, lẽ ra nên tra hỏi kỹ “em rể tương lai” một trận ra trò.
Nhưng thời điểm này không thích hợp, còn có chuyện quan trọng hơn phải giải quyết.
Trước khi hai mẹ con bước ra khỏi phòng, bọn họ đã liên hệ xong với luật sư.
Trong phòng, Tiết Đường cũng làm theo lời Trình Kim An, kể hết mọi chuyện giữa hai người cho bà Hạ nghe. Thế nên khi ra đến phòng khách, gặp lại Trình Kim An, bà Hạ cũng không có vẻ gì là bất ngờ.
Chiều hôm đó, họ không rời khỏi Khê Nam.
Chỉ trong một buổi chiều, phía luật sư đã chuẩn bị xong toàn bộ tài liệu cần thiết.
Trong lúc đó, điện thoại của Tiết Đường không ngừng rung lên, ngoại trừ tin nhắn hỏi han từ bạn bè, còn có không ít thương hiệu gửi thông báo hủy hợp tác.
Mức độ bàn tán trên mạng đã rất cao, Tiết Đường lại mở lại xem lần nữa, chỉ mới kéo xuống được hai dòng, điện thoại đã bị Trình Kim An lấy mất: “Đừng xem nữa.”
Thật ra lúc này Tiết Đường đã khá hơn nhiều, nhưng thấy anh lo, cô vẫn nghe lời không xem nữa.
Lá thư luật sư được gửi đi vào khoảng hơn bảy giờ tối.
Là Trình Kim An dùng điện thoại của Tiết Đường để gửi.
Trong vòng một giờ sau đó, cư dân mạng chia làm hai phe.
Một bên tin tưởng Tiết Đường, bên còn lại vẫn đứng về phía “nạn nhân”.
Hai phe khẩu chiến kịch liệt suốt một đêm, càng lúc càng căng thẳng.
Cho đến tối, khi tài khoản chính thức của đồn công an Khê Nam đăng tải bản tường trình chi tiết về vụ việc năm xưa, cuộc chiến mới thật sự nghiêng hẳn về một phía.
Tối hôm đó, Tiết Đường đăng một bài viết mới lên Weibo, chủ đề là về nạn bạo lực học đường.
Đây cũng là bài viết dài nhất mà cô từng viết kể từ khi lập tài khoản.
Vài ngày sau, dư luận dần lắng xuống.
Buổi tối, Trình Kim An tắm xong bước ra, thấy Tiết Đường đang ngồi khoanh chân trên giường bấm điện thoại.
Nhìn tư thế đó, chắc chắn là đang nhắn tin.
Anh dùng khăn lau mái tóc còn hơi ẩm, đi đến hỏi: “Tối rồi còn nhắn cho ai vậy?”
Tiết Đường ngẩng đầu: “Anh còn nhớ cái thương hiệu hôm trước báo hủy hợp đồng không?”
“Nhớ mang máng.” Trình Kim An ngồi xuống cạnh cô. “Sao thế?”
Tiết Đường nói: “Họ lại liên hệ lại, còn gửi lời xin lỗi, nói là hy vọng có thể tiếp tục hợp tác như đã thỏa thuận trước đó.”
Trình Kim An đưa tay vuốt cằm.
Thật ra anh đoán được quyết định của cô, nhưng vẫn hỏi: “Em tính sao?”
“Chắc là thôi.” Tiết Đường nói, “Cũng không thể trách họ hoàn toàn, nhưng trong lòng vẫn thấy gợn. Mà hợp tác trong tình trạng này, chắc cũng chẳng vui vẻ gì.”
Trình Kim An gật đầu.
Anh biết ngay mà.
“Không muốn thì từ chối.” Anh nói: “Lúc gặp chuyện thì vội vàng phủi sạch quan hệ, giờ thấy em có sức hút lại mon men quay lại. Mấy thương hiệu thế này, bỏ thì hơn.”
Tiết Đường tựa người vào anh, vai chạm lên lồng ngực anh, giơ điện thoại cho anh xem: “Em từ chối rồi.”
“Giỏi.” Trình Kim An nắm lấy cổ tay cô, đặt điện thoại qua một bên, giọng cũng nghiêm túc hơn thường ngày: “Em nói xem, có phải anh nên chính thức đến nhà thăm hỏi một chuyến không?”
Bây giờ hai người đã công khai, mọi chuyện cũng đã qua, đúng là nên gặp mặt một lần cho đàng hoàng.
“Sao nhanh vậy?” Tiết Đường hơi nghi hoặc. “Gần đây đi luôn à?”
Nghe cô nói thế, mặt Trình Kim An lập tức sa sầm, siết tay cô chặt hơn, giọng khó chịu thấy rõ: “Ý gì đấy? Không muốn anh đi à?”
“Không phải không phải.” Tiết Đường vội vã giải thích nhỏ xíu: “Em đâu có ý đó. Chẳng phải người ta thường là lúc tính đến chuyện cưới xin mới gặp mặt hai bên sao? Mình mới quay lại thôi, đâu có vội…”
Trình Kim An vẫn chưa nguôi, đưa tay véo má cô: “Ai nói là phải như vậy, hả?”
Cảm nhận được ánh mắt “nguy hiểm” của anh, Tiết Đường lập tức đổi giọng.
“Vậy thì gặp đi.” Hai má cô bị anh kéo nhẹ, nói chuyện có chút méo mó, “Tiện thể em cũng qua thăm bà nội.”
Trình Kim An nghe xong, vẻ mặt mới dịu lại, “Ừ, bà nội cũng rất quý em, em qua chắc chắn bà sẽ vui.”
Chỉ là Tiết Đường còn đang suy nghĩ một chuyện khác.
Nếu đã gặp bà nội rồi, vậy còn ba mẹ anh…
Cô kéo tay Trình Kim An: “Vậy… ba mẹ anh, em có nên gặp luôn không?”
“Ba mẹ anh á? Gặp cũng được.” Trình Kim An nắm ngược lấy tay cô, trong giọng nói mang theo chút ý an ủi. “Em không cần sợ đâu, thật ra họ cũng không đến nỗi nào. Là do anh cố tình phản nghịch mới hay cãi nhau với họ thôi. Nếu anh dẫn bạn gái về, họ chắc chắn sẽ không tỏ thái độ kém đâu.”
Tiết Đường vẫn hơi lo lắng, “Nếu họ không thích em thì sao?”
Trình Kim An nhướng mày, bật cười, lồng ngực cũng theo đó rung nhẹ, “Phải là họ lo em không thích họ mới đúng.”
“Hả?” Tiết Đường chớp mắt, “Sao lại thế?”
Anh đưa tay xoa đầu cô, “Tới nơi rồi sẽ hiểu.”
……
Ban đầu Tiết Đường còn chưa hiểu ẩn ý trong lời anh, cho đến khi theo anh về nhà ba mẹ anh, cô mới đại khái hiểu được.
Ba mẹ anh không hề giống như cô tưởng tượng, không khó gần chút nào.
Ngược lại, họ rất nhiệt tình.
Dù là lúc ăn cơm hay khi uống trà sau bữa, cả hai đều chủ động nói chuyện với cô.
Ba anh ít nói hơn, nhìn ra là người nghiêm túc, đang rất cố gắng mỉm cười với cô, dù nụ cười hơi gượng gạo. Còn mẹ anh thì dịu dàng, nhiệt tình vừa đủ, không gây khó chịu chút nào.
Hoàn toàn không giống kiểu “mẹ chồng độc đoán” như trong tưởng tượng của cô.
Trên đường về, Tiết Đường có nhắc đến chuyện này.
Trình Kim An nghe xong chỉ cười, “Anh phản nghịch từng ấy năm rồi, nếu hai vị còn như xưa thì chẳng phải anh uổng phí công sức à? Với lại, họ đã giục anh có bạn gái từ lâu rồi. Bây giờ anh mang một cô gái xinh đẹp về nhà, họ kiểu gì chẳng vui, đương nhiên phải thể hiện mặt tốt nhất ra cho em xem rồi.”
Nói xong, chưa kịp để Tiết Đường phản ứng, anh lại tiếp lời: “Ba mẹ anh là người có thể diện, mà sau này cũng không phải sống chung với nhau, gặp nhau không nhiều, nên ít nhất trước mặt em họ sẽ là ba mẹ chồng rất ổn.”
…Ba mẹ chồng á?
Tiết Đường nghe mà mặt đỏ ửng. Cô còn tưởng anh lo mình lo lắng, bèn nói: “Em không lo lắng như thế đâu.”
Anh nhún vai: “Anh cũng chỉ muốn em yên tâm thôi.”
Nghe mà sướng tai thật.
Trình Kim An của hiện tại, thành thục và thấu đáo hơn nhiều so với năm mười tám tuổi. Anh như có năng lực bẩm sinh, luôn biết cách khiến cô cảm động. Mà điều kỳ lạ là, những lời ấy dường như chưa bao giờ được chuẩn bị từ trước, cứ như tự nhiên mà bật ra.
Những năm về sau, chuyện như thế chỉ có tăng không giảm.
Tiết Đường nghĩ, có lẽ anh thật sự là một món quà, một món quà chỉ dành riêng cho cô.
–
Giữa tháng Tư, Tiết Đường xem được rất nhiều video quảng bá mùa hoa nở của các thành phố trên nền tảng ngắn.
Nghĩ lại bấy lâu nay quen nhau, cô và Trình Kim An hình như chưa từng đi du lịch đúng nghĩa cùng nhau, trong lòng liền nảy ra ý định muốn cùng anh đi đâu đó.
Tối đến, cô định nhắc đến chuyện này.
Nhưng thấy Trình Kim An ngồi trên ghế sofa mà tâm trí cứ như để đâu đâu. TV vẫn mở, nhưng anh chẳng buồn ngó đến. Thỉnh thoảng lướt điện thoại, nhìn kiểu gì cũng như đang đợi tin nhắn từ ai đó.
Tiết Đường quan sát một lúc, mới hỏi: “Anh không đi tắm à? Muộn rồi đấy.”
“Ờ, đi đây.” Trình Kim An buông điện thoại, rời khỏi phòng khách vào nhà tắm.
Tiết Đường nhìn chiếc điện thoại bị anh bỏ lại trên sofa mà lâm vào trầm tư.
Nghi ngờ Trình Kim An sao?
Dĩ nhiên là không.
Nhưng kiểu này quá mờ ám rồi.
Cô vươn tay lấy điện thoại, do dự một hồi vẫn nhập mật khẩu mở khóa.
Cô chưa từng hỏi mật khẩu điện thoại anh, anh cũng không nói. Nhưng một lần, lúc anh nhập mật khẩu, cô tình cờ nhìn thấy.
Là ngày sinh nhật của cô.
Mở WeChat ra, đầu tiên là cuộc trò chuyện được ghim, chính là cô.
Kéo xuống dưới, ngoài mấy nhóm chat, khung chat gần nhất chính là với Lâm Càn Phi.
Tiết Đường bấm vào, lướt ngược lên hai trang, liền hiểu anh tối nay đang làm gì.
Đúng lúc đó, Lâm Càn Phi gửi một đoạn tin nhắn thoại khá dài.
Tiết Đường cố ý không mở nghe ngay, đợi đến khi trong nhà tắm có tiếng động mới vặn âm lượng lên, phát luôn bằng loa ngoài.
Giọng Lâm Càn Phi vang rõ mồn một: “Biết rồi biết rồi, dạo này sẽ chú ý giúp ông. Thật là, nửa năm nay hết bán gấp lại cho thuê gấp, tìm ai không tìm lại cứ tìm tôi. Ông mà còn xem tôi như môi giới nữa thì tôi phải đòi tiền phí hoa hồng mới được.”
Trình Kim An vừa bước ra khỏi phòng tắm, nghe xong câu thoại cuối cùng.
Anh đứng yên, đối diện với ánh mắt nửa cười nửa không của Tiết Đường, đành cười bất đắc dĩ.
Anh bước tới, hai tay giơ lên như đầu hàng: “Anh tự thú.”
Tiết Đường vỗ tay lên chỗ trống cạnh mình: “Lại đây.”
“Lúc trước không phải anh vừa mới sửa sang lại nhà cũ à?” Trình Kim An cười cười như chẳng có chuyện gì: “Giờ sửa xong cũng để không, nên anh nghĩ cho thuê cũng được.”
“Để không á?” Tiết Đường giả bộ ngây ngô, “Anh không định quay về ở nữa à?”
Trình Kim An đâu ngốc mà không hiểu mình đang bị trêu, dứt khoát nằm luôn lên đùi cô, nhìn cô: “Không ở nữa. Hay bán luôn cho rồi, dù sao anh cũng dính cứng ở đây rồi.”
Tiết Đường bật cười, chọc ghẹo: “Sao anh mê bán nhà thế?”
Trình Kim An mặt dày: “Không dùng đến thì bán thôi.”
Nghĩ đến lời Lâm Càn Phi nói trong đoạn thoại, cô hỏi: “Sao lần trước bán nhà anh cũng nhờ anh ta? Lâm Càn Phi có mối gì à?”
“Không.” Trình Kim An né tránh ánh mắt cô, “Anh chỉ nhờ cậu ta để ý giúp thôi.”
“Thật hả?” Tiết Đường hỏi tiếp: “Lúc đầu anh có biết người đi xem nhà là em không?”
“Anh làm sao mà biết, đâu phải thần thánh gì.”
Tiết Đường nghĩ lại, cũng phải. Lúc đó đúng là anh chưa biết.
Nói rồi, cô lấy điện thoại ra, mở mấy video du lịch đã lưu sẵn trong ngày cho anh xem.
“Anh có nơi nào muốn đi không?”
“Muốn đi chơi à?”
“Ừ, xuân về rồi, mình đi du xuân chút đi.”
“Được luôn.”