Chủ Tiệm Lẩu Được Review Là Bạn Trai Cũ Của Tôi

Chương 54

Chương 54: Anh yêu em

 Editor: Qin

Mặc dù không lọt vào bảng hot search, nhưng lần này Tiết Đường đã chiếm một vị trí trong top 5 bảng giải trí.

Và chuyện này, là do Trình Kim An phát hiện đầu tiên.

Anh thức dậy, việc đầu tiên chính là lướt điện thoại. Vừa nhìn thấy cái mình muốn thấy, anh lập tức lắc lắc người bên cạnh dậy, giọng nói mang theo một tia đắc ý: “Mau dậy, xem đi! Anh đã nói gì rồi nào~”

Tiết Đường thật sự thường xuyên cảm thấy biết ơn vì mình không có tính ngái ngủ.

Bằng không thì, Trình Kim An chắc đã ăn đủ đòn từ lâu rồi.

Cô gian nan mở mắt, phải chớp vài cái thì tầm nhìn mới dần rõ ràng.

“Chuyện gì vậy?” Giọng cô còn ngái ngủ, khàn khàn mơ màng: “Gì mà gấp vậy anh?”

Trình Kim An một tay ôm cô vào lòng, tay còn lại giơ điện thoại đến trước mặt: “Xem nè, cái hot search hôm qua đó!”

Bộ não Tiết Đường quay hai vòng chậm rì, cuối cùng mới bắt đầu hoạt động lại, à, là cái anh nói tối qua.

Cô cố gắng nhìn vào màn hình, nhưng theo phản xạ lại hơi ngả người ra sau.

Trình Kim An lập tức giữ chặt, “Ê ê, sao lại trốn? Hử?”

“Gần quá đó!” Tiết Đường ngửa đầu than nhẹ: “Anh dí thẳng vô mặt em vậy thì sao mà đọc được…”

Trình Kim An ồ hai tiếng, còn rất lễ phép mà thêm một câu: “Sorry nha.”

Sau khi lùi điện thoại ra xa, Tiết Đường cuối cùng cũng thấy rõ màn hình.

#CùngNhauĐiDuLịch_TiếtĐường

Hiện đang ở vị trí thứ tư trên bảng văn hóa – giải trí.

Cũng khá là cao nha.

Tiết Đường thò tay ra khỏi chăn, ngón trỏ chậm rãi lướt màn hình.

Quả nhiên, toàn là bình luận khen ngợi.

Trình Kim An thuận tay xoa tóc cô, rồi còn nghịch nghịch d** tai: “Anh nói rồi mà, đúng là có giác quan của nhà tiên tri luôn ấy chứ.”

“Ừ ừ~ anh giỏi nhất rồi.” Tiết Đường lười cãi, thuận theo ý anh luôn.

Trong hai ngày chương trình phát sóng, số lượng người theo dõi Tiết Đường trên các nền tảng tăng vọt.

Sự nổi tiếng tăng đột ngột cũng mang về cho cô rất nhiều lời mời quảng cáo và hợp đồng đại diện.

Nhưng Tiết Đường lại không thấy yên tâm chút nào, thậm chí còn hơi lo lắng vô cớ.

Cô không nghĩ ra vì sao lại như vậy, bèn kể chuyện này cho Trình Kim An nghe.

Anh nghe xong cũng chỉ nói: “Áp lực do được chú ý nhiều quá thôi, bình thường mà.”

Nghe cũng có lý, Tiết Đường bèn tạm gác lại.

Chiều cuối tuần, Tiết Đường ở nhà một mình, tranh thủ chợp mắt.

Mới vừa thiu thiu ngủ, thì chuông điện thoại vang lên.

Thật ra cô chỉ vừa mới chợp mắt chưa bao lâu, nên ngay tiếng chuông đầu tiên đã tỉnh dậy rồi.

Vừa cầm điện thoại lên nhìn thấy là cuộc gọi từ Hạ Khâm, cô liền thấy có gì đó không ổn.

Anh cô rất hiếm khi gọi thẳng điện thoại, trừ khi có chuyện gì đó thật sự khẩn cấp.

Tiết Đường nhanh chóng bắt máy, hỏi ngay: “Anh, có chuyện gì vậy?”

Đầu dây bên kia, chỉ có tiếng th* d*c nặng nề.

Phải mất vài giây, anh ấy mới lên tiếng.

“Em… em xem hot search chưa?”

Ngay lập tức, trong đầu Tiết Đường liền hiện lên cái hot search mấy hôm trước.

Nhưng chuyện đó qua rồi mà?

Hơn nữa, giọng điệu của Hạ Khâm hoàn toàn không giống đang nói về tin tốt.

Cô hít sâu một hơi, nhẹ giọng hỏi: “Là hôm nay á?”

Hạ Khâm “ừ” một tiếng.

Tiết Đường mím môi, giọng nhỏ dần, “Vậy thì em chưa xem.”

Đầu dây bên kia lại rơi vào một khoảng lặng ngột ngạt.

Ngón tay cô siết chặt lấy điện thoại, lòng bàn tay đổ mồ hôi lạnh, “Có chuyện gì rồi à?”

Bên tai truyền đến một tiếng thở dài nặng nề.

“Trên mạng đột nhiên có người khơi lại chuyện cũ, giờ đã lan rộng ra rồi.”

Tiết Đường ngẩng đầu lên, ánh mắt trở nên trống rỗng.

Cô há miệng mấy lần nhưng không phát ra được âm thanh nào.

Mãi sau, cuối cùng mới thốt nên lời, giọng đã khàn đặc: “…Mẹ, cũng biết rồi ạ?”

“Ừ.” Hạ Khâm nói, “Là mẹ biết trước. Sau đó mới hỏi anh rốt cuộc là chuyện gì.”

Tiết Đường c*n m** d***, “Mẹ… mẹ sao rồi ạ?”

“Bà ấy nhốt mình trong phòng được một lúc rồi.”

Cô nuốt mạnh một ngụm nghẹn nơi cổ họng, như thể có thứ gì chặn ngang.

“Em về ngay đây, anh trông mẹ giúp em.”

Nói xong, cô cúp máy.

Tiết Đường mở Weibo lên, ngay lập tức nhìn thấy tiêu đề hot search: #Hotgirl_Tiết_Đường_từng_cố_ý_làm_người_khác_tàn_tật#

Ngón tay cô khựng lại. Tim như ngừng một nhịp.

Ngón tay run rẩy nhấn vào dòng hashtag đó.

Cô cố ép mình nuốt xuống cơn buồn nôn khi đọc qua vài nội dung.

Trước mắt là một biển trời đầy những lời chỉ trích, chửi rủa và tấn công ghê tởm.

Ban đầu, chỉ là một người tự xưng là bạn của “người bị hại” đăng bài trên Weibo, nói chắc như đinh đóng cột rằng cô là “một kẻ điên bạo lực”, còn đăng cả hình ảnh nạn nhân điều trị năm xưa và giấy chứng nhận khuyết tật.

Ban đầu, tin này vẫn chưa gây nhiều chú ý, phía dưới vẫn còn không ít người tỏ vẻ nghi ngờ.

Nhưng rồi, đến khi người được cho là “nạn nhân” đăng đoạn video quay cảnh cô ta ngồi trên xe lăn, kể lại “chuyện xảy ra năm xưa”, làn sóng dư luận ngay lập tức đảo chiều.

Trong video, từng câu từng chữ của người đó đều chĩa mũi nhọn vào Tiết Đường, nói chính cô là người đã xô ngã cô ta xuống cầu thang, khiến nửa th*n d*** tàn tật, cả đời phải gắn bó với xe lăn.

Tay Tiết Đường dần dần buông thõng, ánh mắt trĩu nặng.

Cô cúi đầu nhìn xuống màn hình, chỗ thông báo WeChat toàn là chấm đỏ tin nhắn chưa đọc, nhưng cô chẳng còn chút sức lực nào để mở lên từng cái nữa.

Cô ngồi chết lặng trên giường. Nghĩ tới Hạ Lâm Ngọc, cô cắn răng gượng gạo đứng dậy thay đồ.

Chưa kịp ra khỏi nhà, Trình Kim An đã về đến.

Thấy gương mặt trắng bệch của cô, Trình Kim An cau mày, bước nhanh tới nắm lấy tay cô.

Bàn tay ấy lạnh đến mức khiến người ta khiếp sợ.

Giọng anh dịu xuống hẳn: “Anh sẽ tìm luật sư.”

Tim Tiết Đường khẽ run, viền mắt lập tức nóng lên.

Cô cúi đầu, giọng khàn khàn, nhỏ hơn mọi khi: “Em… em phải về lại Khê Nam một chuyến, mẹ em chắc không ổn.”

“Được.” Trình Kim An siết chặt lấy tay cô hơn, nói chắc nịch: “Anh đi cùng em. Chuyện sau đó, anh cũng sẽ cùng em đối mặt.”

Tiết Đường cắn chặt răng, gật đầu.

Trên đường về Khê Nam.

Tiết Đường suốt dọc đường đều im lặng không nói lời nào.

Cô không mở miệng, Trình Kim An cũng không hỏi.

Chiều nay lẽ ra anh có việc, nhưng sau khi thấy được tin tức kia, anh lập tức hủy hết, lao thẳng về.

Lúc dừng chờ đèn đỏ, anh nghiêng đầu nhìn cô, tay phải nhẹ nhàng nắm lấy lòng bàn tay cô.

May mà không còn lạnh như lúc trước nữa.

Tiết Đường ngẩng đầu, trong mắt mang theo chút phức tạp lẫn giằng xé.

“Anh không định hỏi em rằng mọi chuyện là thật hay không sao?”

Trình Kim An lắc đầu, giọng trầm ấm đầy tin tưởng: “Anh đâu phải thằng ngốc. Anh cũng hiểu con người em.”

Câu nói ấy khiến Tiết Đường ngẩn ra.

Tựa như một khối u nghẹn trong lòng bấy lâu, rốt cuộc đã có chỗ để tháo van.

Cô chậm rãi lên tiếng: “Chuyện cô ta thành ra như bây giờ, đúng là có phần liên quan tới em… nhưng, cũng là cô ta tự chuốc lấy.”

Trình Kim An hơi ngớ người.

Lần đầu tiên anh nghe thấy Tiết Đường nói ra một câu như vậy.

Tính cách cô từ trước tới nay vốn rất ôn hòa, gần như không bao giờ tranh chấp với ai.

Nếu đã nói ra câu này thì chuyện năm đó, hẳn là rất tồi tệ.

Trình Kim An trầm mặc vài giây, cuối cùng vẫn hỏi:

“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”

Tiết Đường hít sâu một hơi, như thể phải gom hết can đảm mới có thể mở miệng: “Cô ta là người đã bắt nạt chị gái em.”

Tính cách của hai chị em nhà họ Tiết thật ra có khá nhiều điểm giống nhau.

Chỉ là chị cả Tiết Nghênh vì vấn đề sức khỏe từ nhỏ nên càng rụt rè, tự ti hơn.

Từ bé, chị đã phải thường xuyên nhập viện.

Dù có đi học, cũng không thể tham gia các hoạt động tập thể như bạn bè.

Lâu dần, bạn bè cũng ít đi, nhưng chuyện đó, chị chưa bao giờ nói với người nhà.

Năm thi đại học, điểm chị ấy thật ra đủ vào một trường rất tốt.

Nhưng mẹ vì lo lắng cho sức khỏe của chị, đã tha thiết mong chị chọn một đại học trong thành phố.

Và cũng chính tại ngôi trường này, chị gặp Cao Huyên Mẫn.

Hai người cùng lớp, cùng phòng. Ngay từ ngày đầu tiên nhập học, Cao Huyên Mẫn đã đặc biệt nhiệt tình với Tiết Nghênh.

Với một người chưa bao giờ được bạn bè quan tâm như chị, thứ tình cảm sôi nổi ấy khiến chị rất cảm động.

Không lâu sau, hai người trở thành bạn thân.

Nhưng khi tiếp xúc nhiều hơn, chị dần phát hiện Cao Huyên Mẫn có những biểu hiện tính cách lệch lạc, thậm chí méo mó.

Nhận ra điều đó, chị bắt đầu giữ khoảng cách.

Dĩ nhiên, Cao Huyên Mẫn nhận ra điều này, còn phản ứng rất tiêu cực.

Nhưng đến đây, với Tiết Nghênh thì vẫn trong khả năng chịu đựng được. Cùng lắm là không chơi với nhau nữa thôi.

Thế rồi, chuyện khiến Cao Huyên Mẫn hoàn toàn mất khống chế đã xảy ra, người cô ta thích lại tỏ tình với Tiết Nghênh.

Kể từ đó, Cao Huyên Mẫn bắt đầu tung tin đồn khắp lớp: Nào là Tiết Nghênh cố tình làm thân với mình chỉ để tiếp cận bạn trai mình.

Rồi thì  ngoài mặt thanh thuần, bên trong thì thả thính nhiều nam sinh, lợi dụng sự theo đuổi của họ…

Ban đầu, Tiết Nghênh không mấy để tâm.

Chị nghĩ vài ba lời đồn vớ vẩn, cũng chẳng ảnh hưởng gì tới cuộc sống của mình.

Nhưng chị đã đánh giá thấp sức sát thương của tin đồn.

Thật sự có người tin, mà còn không ít.

Khi chị bắt đầu nhận ra thì bạn bè đã xa lánh, bước đi trên sân trường cũng cảm thấy có quá nhiều ánh nhìn kỳ quái đổ về phía mình.

Thậm chí, xuất hiện cả một nhóm tự xưng là “người bảo vệ công lý” đứng đầu bởi Cao Huyên Mẫn, hô hào phải “loại trừ bạch liên hoa”.

Khoảng thời gian ấy, Tiết Nghênh gần như chịu áp lực đến sụp đổ, cả thể chất lẫn tinh thần.

Thậm chí, chị từng nảy ra ý định tự kết liễu đời mình.

Sau đó không lâu, chị tái phát bệnh bạch cầu.

Kỳ lạ là khi phát hiện bệnh, chị còn thấy may mắn vì cuối cùng cũng không cần phải đến trường nữa, cũng không cần đối mặt với những con người đó nữa.

Thậm chí, chị còn nghĩ: nếu cứ như thế mà chết đi, có khi lại là cách giải thoát.

Nhưng rồi, mẹ lại báo tin: Tiết Đường sẽ đến Nam Hoà nhập học, và sẽ hiến tủy cứu chị.

Tiết Nghênh rất mâu thuẫn.

Từ nhỏ, chị biết em gái mình đã chịu quá nhiều thiệt thòi, chị xót em, không muốn vì mình mà em tiếp tục chịu đựng.

Chưa kể, chị cũng biết dù được ghép tủy thành công, chưa chắc sẽ sống lâu dài.

Lúc đầu chị kiên quyết từ chối, không phối hợp điều trị.

Nhưng khi em gái đã tới bên mình, khi mẹ quỳ gối van nài, chị vẫn mềm lòng.

Ca phẫu thuật khi đó là thành công.

Chỉ tiếc là chưa đầy hai năm sau, chị lại phải nhập viện vì phản ứng thải ghép.

Lần này nghiêm trọng hơn trước rất nhiều.

Dường như chị cũng hiểu rằng mình không còn sống được bao lâu, nên mỗi ngày đều muốn Tiết Đường ở bên, chỉ cần nói chuyện vài câu cũng được.

Vài ngày trước khi mất, bệnh viện xuất hiện một vị khách không mời.

Cao Huyên Mẫn bất ngờ quay lại.

Tiết Nghênh không hề nghĩ cô ta sẽ xuất hiện, càng không ngờ mục đích của cô ta.

Chỉ để khoe khoang rằng cuối cùng mình đã yêu được người con trai năm ấy.

Tiết Đường lúc ấy không biết gì, còn tưởng đó là bạn cũ đến thăm, nên chu đáo ra ngoài lấy nước, để lại không gian riêng cho hai người.

Cho đến khi trở lại cửa phòng, cô nghe rõ từng câu cay nghiệt trong phòng.

Mới nhận ra mình vừa làm một việc ngu ngốc đến mức nào.

Cô xông vào, làm chuyện liều lĩnh nhất trong đời mình.

Bình nước nóng rơi xuống đất, mảnh thủy tinh và nước sôi văng khắp chân của Cao Huyên Mẫn…

Thấy cô như vậy, Cao Huyên Mẫn vừa đau vừa sợ, lập tức bỏ chạy.

Tiết Đường còn muốn đuổi theo, lại bị Tiết Nghênh giữ chặt.

Sau hôm đó, Tiết Nghênh kể hết tất cả những uất ức mình từng chịu đựng, còn nói với cô rằng những chuyện đó đã qua rồi, chị đã sớm quên, sau này cũng không còn phải gặp lại nữa.

Hai ngày sau, Tiết Nghênh ra đi, là vào một buổi rạng sáng, trong lúc ngủ say mà lặng lẽ rời khỏi thế gian.

Có lẽ là vì mẹ và em gái đều đang ở bên, nên chị ra đi rất yên bình, không có chút đau đớn nào.

Lễ truy điệu được tổ chức đơn giản, đến dự cũng chỉ đếm trên đầu ngón tay.

Thân phận của Hạ Lâm Ngọc không tiện xuất hiện, nhưng bà lo lắng cho Tiết Đường, nên dặn Hạ Khâm thay mặt đến Nam Hòa.

Sau lần ở bệnh viện đó, Tiết Đường cứ nghĩ sẽ không bao giờ gặp lại Cao Huyên Mẫn nữa, ai ngờ cô ta như bóng ma không tan, thậm chí còn dám mò đến lễ truy điệu của Tiết Nghênh.

Lần này, Tiết Đường không định để cô ta dễ dàng bỏ đi.

Trước mặt bao người, cô kéo Cao Huyên Mẫn ra khỏi tang lễ, đưa đến khu vực cầu thang vắng người.

Cô chất vấn đối phương tại sao còn dám đến, nhưng Cao Huyên Mẫn lại thản nhiên nói, là đến để tiễn đưa bạn cũ một đoạn đường cuối.

Nghe cái giọng điệu nhàn nhạt ấy, cơn giận của Tiết Đường như thiêu đốt đầu óc, lập tức xảy ra xô xát với cô ta.

Trong lúc đẩy qua đẩy lại, Cao Huyên Mẫn định đẩy cô xuống cầu thang. Cảm giác được lực đạo ấy, Tiết Đường phản ứng cực nhanh, kịp thời bám vào lan can nên không bị ngã xuống.

Còn Cao Huyên Mẫn thì không may mắn như vậy, vì dùng sức quá đà, mất đà lao về phía trước. Động tác ấy vốn không mạnh, hoàn toàn có thể giữ lại được, nhưng cô ta lại vướng phải chân của Tiết Đường đang dang ra, không kịp lấy lại thăng bằng nên té ngã xuống cầu thang.

Sau đó, một người bị đưa đến bệnh viện, còn một người bị đưa vào đồn cảnh sát.

Cao Huyên Mẫn lúc đó chưa hôn mê, khi có người đến thì lập tức đổ tội cho Tiết Đường, khẳng định là cô đẩy mình.

Khi cảnh sát đến, Tiết Đường không hề sợ hãi. Không làm thì là không làm, cô không chột dạ.

Cô bị giữ lại ở đồn gần nửa ngày, mãi đến chiều tối, Hạ Khâm mới đến bảo lãnh cô về.

Trên đường rời khỏi đồn, Hạ Khâm nói với cô, chuyện này có thể sẽ rắc rối hơn tưởng tượng.

Cao Huyên Mẫn bị thương nặng, tổn thương dây thần kinh cột sống, rất có thể sẽ liệt nửa người. Hơn nữa, trong khu vực cầu thang không có camera, bên nhà kia lại một mực đổ tội cho Tiết Đường, hiện tại chưa có bất cứ chứng cứ nào để phản bác.

Lúc đó, Tiết Đường mới thực sự cảm thấy sợ.

Giọng cô run rẩy hỏi anh trai: “Em… em sẽ phải đi tù à?”

Hạ Khâm khẳng định: “Sẽ không đâu.”

Nhưng những ngày sau đó vẫn chẳng có tin tức gì tốt. Sau nhiều lần bị cảnh sát mời đến thẩm vấn, Tiết Đường đã dần muốn buông xuôi.

Lại một lần nữa từ đồn ra về, Hạ Khâm đưa cô đến khách sạn anh ấy đang ở.

Vừa vào phòng, Tiết Đường không kìm được nước mắt, ngồi bên giường òa khóc. Hạ Khâm định an ủi thì cô lại nói muốn được yên tĩnh một mình.

Anh ấy bất lực, chỉ đành ra ngoài.

Lúc quay về, chẳng còn tiếng nức nở như trước nữa, thay vào đó là tiếng khóc nức nở đầy tuyệt vọng.

Trình Kim An cau mày thật chặt, trong mắt lộ rõ vẻ xót xa.

Yết hầu anh chuyển động, như đang cố kiềm nén cảm xúc nào đó.

Anh hỏi: “Sau đó thì sao? Giải quyết thế nào?”

Tiết Đường thấp giọng: “Qua thêm mấy ngày nữa, cảnh sát cuối cùng cũng tìm được nhân chứng. Hóa ra lúc đó có người đang ở ngay tầng trên chúng em, định xuống cầu thang nhưng thấy có người cãi nhau nên đứng lại, và cô ấy đã chứng kiến toàn bộ quá trình.”

Lông mày Trình Kim An vẫn chưa giãn ra, rất lâu sau mới lên tiếng.

Giọng anh khẽ run: “Lúc em chia tay anh, là khi chưa có nhân chứng đúng không?”

Tiết Đường gục đầu xuống thấp hơn.

Trình Kim An ngửa đầu, thở ra một hơi thật dài: “Tiết Đường, em đúng là tệ thật đấy. Chuyện lớn thế mà không nói với anh, còn tự ý chia tay, ai lại như em chứ?”

Tiết Đường biết anh ấm ức, sau một lúc trấn tĩnh, cô ngẩng đầu lên, ánh mắt ngập nước nhìn anh, giọng nghèn nghẹn: “Xin lỗi anh.”

Trình Kim An tránh ánh mắt cô, hít hít mũi, ra lệnh: “Biết sai rồi thì sau này phải bù đắp cho anh đàng hoàng.”

Tiết Đường gật đầu: “Em sẽ. Em sẽ đối xử với anh thật tốt.”

Một lúc sau, Trình Kim An lại nói: “Lát nữa về nhà em, em giới thiệu anh đàng hoàng với mẹ và anh trai em nhé.”

“Á?” Tiết Đường hơi do dự, “Hôm nay hình như không hợp lắm?”

“Có gì mà không hợp?” Trình Kim An nói: “Gần đây anh trai em chắc đã kể rõ đầu đuôi câu chuyện với mẹ em rồi. Giờ bà vừa thương em vừa giận, em chỉ cần mềm mỏng một chút, rồi nói với bà là em theo đuổi được anh, mà bà lại thích anh, biết đâu vui vẻ quá lại tha thứ cho em luôn.”

Tiết Đường bán tín bán nghi: “Thật hả?”

“Không thử sao biết?”

“Vậy thì… được.”

“Đừng lo, anh sẽ giúp em nói.”

“Vâng.”

Trình Kim An lại dặn thêm: “Chuyện hot search cũng đừng sợ, tí nữa anh gọi cho luật sư, mai anh đưa em về đồn Nam Hòa lần nữa.”

Tiết Đường thật sự rất cảm động: “Cảm ơn anh.”

Một câu “cảm ơn”, lại khiến ông chủ Trình khó chịu.

“Không muốn nghe cảm ơn.”

“Vậy em đổi câu khác nhé?”

“Đổi đi.”

“Em thích anh.”

“Anh yêu em.”

– HOÀN CHÍNH VĂN –

Bình Luận (0)
Comment