Chương 7: Không còn khả năng nữa sao?
Editor: Qin
Dưới sự thuyết phục của Triệu Hoan, cuối cùng Tiết Đường cũng gật đầu đồng ý đi họp lớp.
Có được cái gật đầu này, Triệu Hoan mới nhắn tin báo lại cho Lưu Giang.
Giờ vẫn còn sớm, Triệu Hoan cũng không vội về. Hiện tại hai người đang rúc chung trên ghế sofa xem phim.
Nhưng Tiết Đường chẳng tập trung vào phim nổi, xem một lúc lại quay đầu hỏi: “Mày vẫn còn thân với mấy người trong lớp cũ hả?”
“Không đâu.” Triệu Hoan mắt vẫn không rời màn hình, “Cũng chỉ giữ liên lạc với vài người thôi. Tao thân với Lưu Giang là vì làm cùng công ty ấy.”
Tiết Đường lại hỏi: “Vậy mấy buổi họp lớp, mọi người thường đến đông đủ lắm hả?”
“Cũng tương đối.” Triệu Hoan nói, “Chỉ cần còn ở thành phố Lân, không có việc gì đặc biệt thì thường sẽ đến.”
Khóe môi cô ấy cong lên một chút, cũng quay đầu lại nhìn Tiết Đường: “Trình Kim An á, gần như năm nào cũng có mặt.”
“…Anh ta đến hay không liên quan gì tới tao.”
“Vậy à?” Triệu Hoan buông giọng nhẹ hều, nhưng lại hỏi đúng cái cô đang tránh né nhất: “Giữa hai người, thật sự không còn khả năng nữa sao?”
Tiết Đường cụp mắt xuống, giọng rất khẽ: “Đã mấy năm trôi qua rồi còn gì.”
“Thì sao?” Triệu Hoan nói như chuyện hiển nhiên, “Có người ly hôn rồi còn quay lại với tình đầu kìa. Hai tụi mày chỉ mới chia tay thôi mà.”
…Sao có thể giống nhau được chứ?
Tiết Đường im lặng không nói gì.
Triệu Hoan nhìn cô một lúc, như chợt nhớ ra gì đó, hỏi: “Đường Đường, thứ Bảy mày rảnh không?”
“Thứ Bảy à?” Tiết Đường vốn tránh livestream vào ngày thường, mà chủ nhật lại có buổi họp lớp, nếu thứ Bảy cũng không lên sóng thì hơi áy náy với fan.
Cô nghĩ ngợi rồi đáp: “Nếu không phải buổi tối thì được.”
Triệu Hoan lập tức giở giọng “biết tỏng hết rồi”: “Biết mà, mày còn phải stream nữa chớ gì~ Không sao, ban ngày là được rồi. Tao định đi làm tóc, tiện thể dạo phố một vòng.”
Tiết Đường gật đầu, “Mày tính đại khai sát giới à?”
Triệu Hoan bị chọc cười: “Phải rồi còn gì, cả năm mới gặp một lần, chẳng lẽ không nên xuất hiện thật chói sáng sao?”
“Ok luôn.” Tiết Đường đồng ý, “Vậy mình đi sớm chút nha.”
—
Bảo là đi sớm, thật ra cũng chẳng sớm lắm.
Sáng thứ Bảy, hai người lật đật lắm cũng mãi đến mười giờ mới ra khỏi cửa.
Ăn xong bữa sáng kiêm trưa, Triệu Hoan kéo Tiết Đường chạy thẳng đến salon tóc quen thuộc.
Tiết Đường cứ nghĩ hôm nay mình chỉ là người đi theo, không ngờ vừa vào tiệm đã bị sắp xếp ngồi xuống trước.
“Ơ khoan.” Cô định đứng dậy, “Tao đâu có định làm tóc đâu mà.”
Triệu Hoan ấn cô ngồi xuống lại: “Đã tới rồi thì làm luôn một thể, đổi kiểu tí đi.”
Cô ấy vừa nói vừa nghịch nghịch mấy lọn tóc của Tiết Đường: “Tóc mày mấy năm nay cứ để y chang vầy hoài, tóc dài thẳng mãi không chán à?”
“Không chán đâu.” Tiết Đường nhìn cô trong gương, “Tao còn thấy… quen rồi ấy.”
“Uốn nhẹ chút đi, Đường Đường~” Triệu Hoan vẫn kiên trì đề xuất, “Gương mặt mày á, uốn kiểu gì cũng xinh khỏi chê luôn á.”
Thầy Tony cực kỳ biết nhìn thời điểm, xuất hiện bên cạnh hai người một cách vô cùng đúng lúc, cười hớn hở nói: “Đúng đó, cô gái này mà làm kiểu uốn sóng Pháp là xinh hết nấc. Mùa đông mà, không uốn tóc là chưa trọn vẹn đâu nha.”
“Thật không đó?”
Tiết Đường nhìn chằm chằm vào hình ảnh của mình trong gương, càng nhìn càng thấy kỳ lạ, cái gương này chắc có filter hay gì đó, sao nhìn đẹp hơn camera thường nhiều vậy trời?
Nghi ngờ thì vẫn nghi ngờ…
Nhưng cuối cùng vẫn bị dụ làm thiệt.
Rất lâu sau, Triệu Hoan vẫn lấy chuyện này ra chọc cô, bảo cô là kiểu “tai mềm”, nhìn ngoài thì lạnh lùng khó gần chứ thực ra cực kỳ dễ thuyết phục.
Tiết Đường thì không cho là vậy, cô cảm thấy việc mình đồng ý đổi kiểu tóc hoàn toàn là vì không ghét và hơi tò mò, chứ lời dụ dỗ bên ngoài chắc cũng chỉ đóng vai trò rất nhỏ.
Mãi tới tận chiều muộn, hai người mới hoàn thành xong tạo hình mới.
Thực ra Triệu Hoan làm xong từ sớm rồi, cô ấy chỉ nhuộm màu. Còn Tiết Đường thì phải uốn, mất thời gian hơn nhiều.
Nhìn thầy Tony tỉ mỉ sấy từng lọn tóc cho Tiết Đường, ánh mắt Triệu Hoan ánh lên vẻ ngạc nhiên gần như sắp tràn ra ngoài.
Tính cách Tiết Đường thì lạnh, nhưng đường nét khuôn mặt lại chẳng lạnh chút nào, ngũ quan sắc nét, tổng thể toát lên vẻ đẹp rực rỡ, nổi bật.
Trước đây cũng không thấy kiểu tóc thẳng dài có gì không ổn, nhưng giờ vừa thấy tạo hình mới, Triệu Hoan mới hiểu kiểu tóc đúng là có thể “phong ấn” nhan sắc của một người thật.
“Được không?” Tiết Đường đứng trước mặt cô ấy chỉnh lại tóc, rõ ràng hơi không quen với tạo hình mới.
Được không á? Phải nói là đỉnh chóp luôn ấy!
“Đẹp dã man.” Triệu Hoan khen từ tận đáy lòng.
Vì vẫn còn hơn hai tiếng nữa mới đến giờ ăn tối, rời tiệm tóc xong, Triệu Hoan lại kéo Tiết Đường vào trung tâm thương mại gần đó, nhắm thẳng hướng khu mua sắm.
Cô ấy thì chỉ mua một cái áo khoác, nhưng Tiết Đường thì dưới sự “dụ dỗ nhỏ giọt” của bạn thân, cuối cùng ôm về tận hai bộ đồ mới, trong đó còn có nguyên combo vớ đen + chân váy ngắn siêu quyến rũ.
Đến khi ngồi xuống nhà hàng, Tiết Đường mới chậm rãi nhận ra, ngày hôm nay tưởng như là mình đi cùng Triệu Hoan đi làm tóc, đi shopping, nhưng người thay đổi nhiều nhất lại chính là cô.
Cô nhìn người ngồi đối diện: “Sao tao cứ thấy… hôm nay mày đang ‘tân trang’ lại tao vậy?”
“Không có nha~” Triệu Hoan lắc đầu phủ nhận, “Tao ‘tân trang’ mày làm gì?”
Nhưng bị nhìn chằm chằm một hồi, Triệu Hoan cũng đành giơ tay đầu hàng: “Rồi rồi, đừng nhìn tao nữa.”
Cô ấy tiếp lời: “Cũng không hẳn là ‘cải tạo’, chỉ là tao muốn mày đẹp hơn một chút khi đi họp lớp thôi.”
“Vì sao?” Tiết Đường hơi không hiểu.
Triệu Hoan chậc một tiếng, hỏi ngược lại: “Mày còn nhớ La Thiến Thiến lớp mình hồi cấp ba không?”
Tiết Đường chậm rãi gật đầu, “Còn nhớ chút.”
La Thiến Thiến ngày xưa là ủy viên văn nghệ của lớp, cũng là một trong những người theo đuổi Trình Kim An trắng trợn và nhiệt tình nhất.
“Nhỏ đó năm nào cũng đi họp lớp, năm nào đôi mắt cũng dính chặt trên người Trình Kim An như keo.” Triệu Hoan kể đến đoạn này thì giọng hơi cao lên, rõ ràng tức thật, “Mày không biết đâu, từ sau lần họp lớp năm ba đại học, cái lần Trình Kim An chính miệng nói tụi mày chia tay ý, La Thiến Thiến càng ngày càng chủ động rõ rệt luôn á!”
Tay cầm đũa của Tiết Đường khựng lại. Anh còn từng tự miệng nói chuyện chia tay?
Vậy thì sao có thể không trách cô chứ. Có khi là hận tới tận xương ấy chứ…
Dù gì anh cũng là kiểu người khá nhỏ nhen.
“Nó thích ai, muốn nịnh ai là chuyện của nó, tao quản không nổi.” Tiết Đường bình thản nói.
“Quản không nổi thì đúng rồi.” Triệu Hoan hừ nhẹ, “Nhưng mà ngày mai mày mặc cái chân váy ngắn đó, phối với vớ đen, bước vào phòng… tao không tin nó còn tạo sóng nổi!”
Tiết Đường trầm mặc hai giây: “Thật ra cũng không cần phải vậy đâu.”
“Cần chứ sao không.” Triệu Hoan tức đến nghiến răng, “Con nhỏ đó hồi trước lúc nào cũng thích ganh đua với mày, còn từng cố ý chơi xấu mày đấy, mày quên rồi hả?”
Ngẫm lại thì đúng là có vụ đó thật.
Ngày xưa hiệu trưởng trường Nhất Trung từng là dân nghệ sĩ, cực kỳ mê mấy hoạt động văn nghệ. Mỗi dịp 4/5 (Ngày thanh niên), trường đều tổ chức đại hội hợp xướng rất hoành tráng.
La Thiến Thiến là ủy viên văn nghệ, mọi việc đều do cô ta điều phối. Nhưng chính vì là “điều phối viên”, cô ta lại suốt ngày kiếm cớ sai người khác làm thay mình.
Năm đó đồng phục hợp xướng của lớp họ là thuê online, La Thiến Thiến dùng điện thoại của thầy chủ nhiệm Lão Trương đặt hàng, địa chỉ giao đến cổng trường. Quần áo của cả lớp được giao cùng lúc, lại đúng vào buổi trưa, thế là cô ta gọi chừng mười mấy nam sinh ra cổng trường nhận đồ.
Bộ đồ của người chỉ huy thì khác với mọi người, là đặt thuê riêng, được giao vào buổi chiều.
Lần này La Thiến Thiến lại chỉ định Tiết Đường đi lấy.
Cô ta viện cớ rằng buổi trưa Tiết Đường ở lại giúp thầy Trương sắp xếp bài kiểm tra ngữ văn, không tham gia việc lấy đồ, nên giờ phải đi lấy cái này cho công bằng.
Thực ra Tiết Đường biết, buổi trưa không tham gia đâu phải mỗi mình cô, còn khối người nữa. Nhưng cô lười đôi co với La Thiến Thiến, nghĩ bụng: đi lấy đồ thôi mà, có gì to tát. Vậy là lẳng lặng đi.
Tới đây thì vẫn chưa có gì đáng nói, lấy được đồ về là xong chuyện.
Vấn đề là cô không lấy được.
Khi Tiết Đường tới cổng trường, hoàn toàn không thấy bóng dáng gói hàng nào cả. Hỏi bác bảo vệ thì được biết: ban đầu có thấy, nhưng sau lại không thấy nữa.
Hồi đó chuyện bị mất cắp hàng ở cổng trường vẫn còn khá phổ biến.
Rất rõ ràng là bị ai đó “tiện tay dắt” mất rồi.
Nhưng khi Tiết Đường tay không quay lại lớp, nói là đồ đã bị trộm mất, La Thiến Thiến không chịu. Cô ta lập tức đổ trách nhiệm lên đầu Tiết Đường.
Ban đầu thì nói cô nhận hàng không đúng giờ, chậm trễ nên mới dẫn tới việc mất đồ. Sau đó lại trực tiếp vu oan, đứng trước cả lớp nói cô biển thủ đồng phục, thậm chí còn lôi cả hoàn cảnh gia đình cô ra để đá xoáy: “Biết là hoàn cảnh nhà cậu khó khăn, nhưng cũng không đến mức phải lấy đồng phục thuê bằng tiền lớp về dùng riêng chứ?”
May là trong lớp vẫn có nhiều người hiểu chuyện, không ít bạn đứng ra bênh Tiết Đường, mắng La Thiến Thiến nói chuyện quá đáng.
Rối rít một hồi, cuối cùng người tỏ ra đáng thương nhất lại là La Thiến Thiến. Đến khi thầy Trương vào lớp, cô ta đã khóc rưng rức rồi.
Tiết Đường vẫn giữ được bình tĩnh, cô không cãi lý với ai cả, chỉ nhẹ nhàng đề nghị: “Có thể xem camera ở cổng được không ạ?”
Lúc đó mọi người mới nhớ ra chòi bảo vệ có gắn camera.
Mà thực ra cũng chẳng cần cô đi.
Chỉ một lát sau, Trình Kim An đã quay lại với thông tin từ đoạn ghi hình, là do một ông chú đi ngang qua tiện tay lấy mất.
“Cho nên.” Triệu Hoan nhìn Tiết Đường bằng ánh mắt nghiêm túc đầy hận thù, “Ngày mai nhất định mày phải đè đầu cưỡi cổ con nhỏ đó cho tao. Tao muốn xem, có mày ở đó rồi xem Trình Kim An có còn buông lời với nó không!”
Tiết Đường nhướn mày, hơi tò mò: “Trước kia… anh ấy từng buông lời sao?”
“Thì xã giao thôi chứ gì nữa, Trình Kim An chẳng phải kiểu người vậy sao.” Triệu Hoan khoát tay, “Ngày mai cô ta ngoan ngoãn ra rìa là vừa.”
Ngoan ngoãn ra rìa?
Còn lâu.
Biết đâu, Trình Kim An lại còn để tâm hơn cả hồi trước.
Dù gì chuyện đó cũng không phải chưa từng xảy ra.
Hồi lớp 12, Tiết Đường chỉ hỏi bài toán khó với lớp phó môn Toán hơi lâu một chút, quay ra đã thấy Trình Kim An kè kè chỉ bài cho cô bạn khác, đến khi nhận vở chấm thì bài của cô bạn kia vẫn sai như thường.
–
“Hắt xì.”
Sau khi hắt hơi liền ba cái, Trình Kim An khiến cậu nhân viên Tiểu Trương không nhịn được mà liếc mắt nhìn sang.
“Anh Trình, hay là em kiến nghị với bên quản lý tòa nhà đi, bảo họ điều chỉnh nhiệt độ tầng mình lên chút nhé?”
Trình Kim An lắc đầu, khẽ hất cằm: “Giờ đã có khối người mặc áo cộc tay rồi đấy, mà còn tăng nhiệt nữa thì ai dám vào quán mình ăn nữa.”
“Ờ ha.” Tiểu Trương đưa tay lau mồ hôi trên trán: “Quán lẩu đúng là nóng thật.”
“Thế anh bị cảm à?” Cậu chỉ về khu nhân viên ở góc quán, “Trong tủ em có thuốc cảm, em pha cho anh một gói nhé?”
“Không cần.” Trình Kim An xua tay, “Không phải cảm, tự dưng mũi hơi ngứa thôi.”
“Đi tiếp khách đi, đừng lảng vảng ở quầy nữa.” Anh lại nói thêm.
Tiểu Trương cười hì hì: “Dạ dạ, đi liền đi liền.”
Tối thứ Bảy, khách đông, mấy nhân viên cứ quanh quẩn ở lối đi, chỉ đợi khách gọi là có mặt.
“Anh Trương, anh Trình hay ghé quán không vậy?”
Người hỏi là một nhân viên mới, hôm nay mới đi làm buổi đầu tiên.
“Không đâu.” Tiểu Trương ngoái đầu trả lời,
“Anh Trình mà tuần nào cậu gặp được một lần là hên lắm rồi đó. Cậu coi như số đỏ, vừa vào làm ngày đầu đã gặp được sếp. Như tôi hồi mới qua đây làm, tận nửa tháng sau mới thấy anh ấy bằng xương bằng thịt.”
Cậu nhân viên nghe vậy hơi ngờ vực: “Quán mình mới khai trương chưa bao lâu mà anh?”
Tiểu Trương “hừm” một tiếng, ra chiều tự hào: “Tôi chuyển từ chi nhánh chính sang đó nha.”
“Ồ, là dân kỳ cựu luôn! Vậy anh Trương thân với sếp lắm rồi ha?”
“Cũng tàm tạm, quen nhau chắc cũng hai năm rồi.” Tiểu Trương kéo cổ áo, hạ giọng ra vẻ: “Tôi nói cậu nghe, sếp Trình làm ông chủ là xịn lắm đó, cứ yên tâm làm tốt công việc, sếp không bao giờ bạc đãi anh em.”
Cậu nhân viên nghe xong hào hứng thấy rõ, tranh thủ hỏi nhỏ: “Vậy sếp mình ngoài công việc ra thì thích làm gì không anh? Có đam mê hay sở thích gì đặc biệt không?”
Tiểu Trương lườm cậu một cái: “Mới tới đã tính đi đường tắt à? Đừng hòng, sếp Trình không có ‘cắn câu’ mấy chiêu đó đâu.”
“Nhưng mà á…” Tiểu Trương thò đầu ra nhìn quanh quầy, chắc chắn không ai để ý mới tiếp tục: “Sếp đúng là có một cái sở thích.”
“Là gì vậy ạ?”
Tiểu Trương hạ giọng, nói đầy ẩn ý: “Xem livestream, tôi thấy mấy lần rồi.”
Mắt cậu nhân viên sáng rực, ghé lại thì thào: “Livestream… gái đẹp hả anh?”
“Còn gì nữa!”
“Phục vụ ơi.” Có khách phía xa vẫy tay gọi, hai người lúc này mới dừng màn tám chuyện.
–
Tác giả có lời muốn nói:
Anh Trình: Ai đang chửi tôi đó?
Đường Đường: Không phải em đâu nha…