Chủ Tiệm Lẩu Được Review Là Bạn Trai Cũ Của Tôi

Chương 8

 Chương 8: Tuổi nào cũng mê

 Editor: Qin

Lúc Tiết Đường và Triệu Hoan ăn tối xong cũng đã 7 rưỡi tối.

Trên đường về, Tiết Đường nhận được tin nhắn WeChat từ chủ tiệm giặt ủi.

【Áo khoác giặt xong rồi, lúc nào cũng có thể tới lấy.】

Tiệm giặt này cách Vân Đỉnh Loan rất gần, nằm ngay trên đường cô về nhà.

Sắp đến nơi, Triệu Hoan tấp xe vào lề, Tiết Đường xuống xe đi lấy áo.

“Giặt sạch rồi chứ?” Triệu Hoan hỏi.

Tiết Đường gật đầu: “Ừ, lúc nãy ở tiệm tao có kiểm tra qua rồi.”

Triệu Hoan tiếp tục lái xe, vừa lái vừa hỏi: “Thế mày tính bao giờ trả lại cậu ta?”

“Ể, mai trả cũng được mà.” Cô ấy nói tiếp, “Ngày mai Trình Kim An chắc chắn sẽ đến, mày tiện tay mang cho cậu ta là xong, đỡ phải chạy riêng chuyến.”

“Không hay lắm đâu.” Tiết Đường không cần nghĩ đã từ chối ngay.

Trả áo cho người ta trước mặt một đống bạn học cấp ba, kiểu chuyện này dù có giải thích rõ ràng rồi, vẫn sẽ có người không tin.

Triệu Hoan cười cười: “Tránh điều tiếng à?”

Tiết Đường mím môi: “Bị hiểu nhầm thì không hay.”

“Rồi.” Triệu Hoan liếc cô một cái: “Vậy mày hỏi cậu ta xem có gấp không? Biết đâu mai cậu ta định mặc cái đó thì sao.”

Mai mặc luôn á…

Cũng không đến nỗi đâu nhỉ?

Trong ký ức của Tiết Đường, quần áo của Trình Kim An chưa bao giờ thiếu.

Dù trong đầu nghĩ vậy, nhưng lời khuyên của Triệu Hoan cũng hợp lý.

Nhắn báo một tiếng cũng là phép lịch sự tối thiểu.

Tiết Đường mở danh sách bạn bè, tìm đến cái tên ấy. Khung chat giữa hai người vẫn dừng lại ở dòng chữ đó.

“Tôi đã chấp nhận lời mời kết bạn, giờ chúng ta có thể bắt đầu trò chuyện rồi.”

Suy nghĩ một lúc, cô gõ một dòng:【Áo giặt xong rồi, để vài hôm nữa trả anh được không?】

Nhấn gửi.

Phải công nhận Trình Kim An trả lời tin khá chậm.

Lúc đó Tiết Đường đã về đến nhà, dọn dẹp xong mọi thứ, đang chuẩn bị mở livestream thì mới thấy tin trả lời của anh.

Chỉ vỏn vẹn một chữ:【Được.】

Thế thì khỏi vội, để vài ngày nữa đưa cũng không sao.

Tối nay livestream của Tiết Đường bắt đầu muộn hơn nửa tiếng.

Để bù lại cho những fan đã chờ cô lên sóng, hôm nay cô hiếm hoi kéo dài thời lượng stream thêm một tiếng.

Vừa kết thúc livestream, tin nhắn của Triệu Hoan đã bay tới liền.

【Tóc uốn đúng là đúng bài ha, tao thấy mấy bình luận đều khen xinh ngất.】

Tiết Đường trả lời:【Ừ ừ, lúc đầu thấy lạ lạ, giờ nhìn quen mắt rồi thấy cũng hợp.】

Triệu Hoan:【Đổi kiểu tóc là vậy mà, cần thời gian để quen thôi. Yên tâm đi, mày đẹp cực kỳ luôn.】

Chẳng mấy chốc lại thêm một tin nữa:【Mai mình đi cùng nhau nha, tao đến cổng khu mày lúc 4 rưỡi nhé?】

Tiết Đường:【Được, OK.】

Và ngay sau đó là một câu:【Nhớ mặc đồ mới đó.】

Tiết Đường:【……Được rồi.】

Trình Kim An đã cắm mặt lướt video ngắn suốt gần một tiếng.

Một nhân viên bưng khay đi ngang qua chỗ anh, len lén liếc sếp một cái.

Ngón tay anh lướt nhanh như gió, nhìn kiểu gì cũng không giống đang coi kỹ.

Còn sắc mặt kia nữa, rõ ràng là chẳng vui vẻ gì.

Nhưng lúc cậu ta quay lại dọn mấy chiếc khay trống, lại kinh ngạc phát hiện… sếp nở nụ cười!

Khóe môi cong lên cao quá trời.

Gì vậy trời, mới đó còn cau có, sao giờ tự nhiên vui vẻ thế?

Suy nghĩ của ông chủ này đúng là khó đoán thật.

Nhìn dòng tin nhắn mới bật lên trên WeChat, Trình Kim An cười hớn hở mở khung chat với Thẩm Yến Hồi, gửi đi một tin.

Trình Kim An: 【Có rảnh không? Ra ngoài uống rượu đi?】

Thẩm Yến Hồi: 【Hôm nay ông rảnh hả? Thứ Bảy mà?】

Thứ Bảy thì sao?

Trình Kim An hừ nhẹ một tiếng, “Thứ Bảy thì làm sao? Tôi rảnh đó.”

Thẩm Yến Hồi: 【Không xem livestream à?】

“……”

Trình Kim An: 【Tôi sao biết được, tôi có xem đâu.】

Trình Kim An: 【Livestream gì, ai livestream chứ?】

Thời cấp ba, tụi con trai hay bốc đồng, hay rủ nhau bẻ tay trong giờ ra chơi là chuyện như cơm bữa.

Mỗi lần đều khí thế ngút trời muốn thắng bằng được, mà khổ nỗi trong đám con trai lớp họ, đúng là chưa có ai bẻ thắng nổi Trình Kim An.

Có lần vào mùa hè, cả bọn mặc đồng phục cộc tay, Trình Kim An thắng xong một trận liền đắc ý giơ bắp tay ra khoe. Đối thủ còn rất “biết điều”, đưa tay bóp thử rồi buông một câu: “Tay lão Trình cứng thật, nhưng chắc chắn không bằng cái miệng lão đâu.”

Câu nói vừa dứt, mấy đứa hóng chuyện xung quanh chẳng ai hẹn ai, đồng loạt quay đầu nhìn về phía hàng ghế đầu lớp.

Lúc đó Trình Kim An thiếu điều muốn đá bay cả đám, mắng cho tan đàn xẻ nghé.

Câu đó trong mắt Thẩm Yến Hồi, đến giờ vẫn có trọng lượng lắm.

Thẩm Yến Hồi: 【Được, đi chứ.】

Trình tổng như mặt trời chiếu sáng bước ra khỏi quán lẩu, lên xe xong mới từ tốn trả lời tin nhắn ban nãy bằng một chữ ngắn gọn:【Được.】

Hai người cuối cùng gặp nhau ở một quán bar yên tĩnh.

Vì biết tai Thẩm Yến Hồi nhạy cảm với tiếng ồn, mỗi lần tụ họp riêng, Trình Kim An đều chọn nơi tránh xa mấy chỗ xô bồ.

Một ly rượu trôi xuống bụng.

Trình Kim An bắt đầu nhắc đến chuyện họp lớp ngày mai.

“Lưu Giang chắc có nói với ông rồi chứ, vụ họp lớp ấy.”

Thẩm Yến Hồi gật đầu, “Nói rồi.”

“Đi không?” Trình Kim An liếc cậu trách móc, “Năm ngoái ông bùng đó nha.”

“Chuyến công tác năm ngoái, không khớp lịch.” Thẩm Yến Hồi điềm đạm đáp.

Trình Kim An nhún vai, “Tôi mặc kệ, năm nay ông nhất định phải có mặt, không thì chán chết đi được.”

“Ông mà chán?” Thẩm Yến Hồi bật cười, “Bao nhiêu người đến thế mà Trình tổng còn thấy chán?”

Nghe vậy, Trình Kim An ngẩng đầu, khẽ hừ một tiếng, rồi ngả người ra ghế, nở một nụ cười “thấu hiểu nhân sinh”: “Tôi với mấy người kia toàn là xã giao, chỉ có tình nghĩa anh em với ông mới là hàng thật giá thật.”

Lại bắt đầu rồi.

Thẩm Yến Hồi bất đắc dĩ lắc đầu.

“Ông đừng không tin.” Trình Kim An cực kỳ nghiêm túc: “Bảo đảm với ông, sau này tôi lấy vợ, chọn phù rể là nghĩ đến ông đầu tiên luôn đó, khỏi bàn đến người khác.”

“Ông bảo tôi làm phù rể?” Trong đầu Thẩm Yến Hồi thoáng hiện lên một bóng hình, nửa đùa nửa thật: “Chưa chắc ông có cơ hội đấy.”

Chuyện anh ấy đi xem mắt Trình Kim An cũng biết, câu đó vốn định úp mở rằng bản thân rất hài lòng với buổi xem mắt lần này. Ai ngờ Trình Kim An chẳng hiểu ẩn ý, lại còn bị khơi đúng chỗ nhột.

“Thẩm Yến Hồi ông quá đáng thật đó!” Trình Kim An suýt bật khỏi ghế, “Ông dựa vào đâu mà khẳng định tôi không lấy được vợ? Biết bao nhiêu người theo đuổi tôi không hả?!”

Thẩm Yến Hồi im lặng hai giây, trong mắt thoáng qua một tia cảm thông lẫn chán ghét.

Anh ấy đề nghị: “Thế thì ông cứ kiếm đại một người yêu trước đi.”

“Không.” Trình Kim An bĩu môi, lầm bầm, “Tôi là loại người tùy tiện yêu ai cũng được sao? Tiêu chuẩn của tôi cao lắm.”

Lần này thì Thẩm Yến Hồi thật sự cạn lời. Kiểu đối thoại trẻ con này, chắc nên dừng lại thôi.

Trong lúc đó, anh ấy vẫn quan sát nhất cử nhất động của Trình Kim An.

Đúng là không khác gì mọi khi.

Anh lại nhớ đến câu mà Lưu Giang nói khi thông báo về buổi họp lớp.

【Lần này ông nhất định phải đi nha, đến cả influencer lâu rồi không thấy mặt của lớp mình cũng về đấy, ông mà không đến là thiếu mất một mảnh lớn luôn!】

Thấy hình như Trình Kim An chưa biết vụ này, Thẩm Yến Hồi tốt bụng nhắc: “Nghe Lưu Giang bảo, năm nay sẽ có thêm một người nữa đấy.”

“Ai vậy?” Trình Kim An vừa hỏi xong đã “ồ” một tiếng, “Tôi biết rồi, chắc là gã đó tính dắt vợ theo chứ gì. Lưu Giang làm lớp trưởng kiểu gì vậy, trước đây chẳng phải quy định rõ là không được đưa người nhà đến họp lớp à?”

“Không phải vợ cậu ta.”

“Vậy ai?”

Ánh mắt Thẩm Yến Hồi nhìn thẳng vào anh, “Tiết Đường.”

Nghe đến cái tên đó, tay Trình Kim An đang cầm ly rượu khựng lại, hai giây sau, anh ngửa đầu uống cạn luôn một hớp lớn.

Thẩm Yến Hồi tiếp tục: “Lưu Giang bảo, Tiết Đường chắc chắn sẽ về dự họp lớp lần này.”

Về à?

Trình Kim An hừ lạnh trong lòng, mấy bữa trước gặp tận mặt mấy lần rồi còn gì.

“Tôi biết rồi.” Anh mở miệng.

Thẩm Yến Hồi liếc anh một cái: “Ông biết là cô ấy sẽ đến? Hay còn biết nhiều hơn thế?”

Trình Kim An cúi đầu, khí thế yếu dần: “Biết hết.”

“Sao cơ?”

Trình Kim An liếc anh ấy, cuối cùng cũng kể hết mấy lần “vô tình chạm mặt” gần đây, kể cả chuyện mình bán nhà cho Tiết Đường.

Thẩm Yến Hồi bật cười thành tiếng: “Cũng biết tính toán ghê ha.”

“Tính cái đầu ông.” Trình tổng vẫn không chịu nhận, “Tất cả đều là trùng hợp thôi.”

Thẩm Yến Hồi khẽ cười, nhưng cũng không vạch trần anh.

Nghĩ một chút, anh ấy lại cười: “Chuyện tôi đi xem mắt, tôi chỉ giấu ông hai ngày, vậy mà ông  âm thầm tự làm bao nhiêu chuyện như thế?”

Trình Kim An không đáp.

“Cô ấy biết chưa?” Thẩm Yến Hồi hỏi tiếp.

Trình Kim An lắc đầu, ngập ngừng nói: “Thực ra, cũng thấy hơi mất mặt.”

“Đều là người lớn rồi, có gì mà mất mặt chứ.”

Im lặng một hồi lâu, Trình tổng cuối cùng cũng chịu thả một câu thật lòng: “Cảm giác trong lòng vẫn còn khúc mắc, từng ấy năm rồi mà vẫn chưa vượt qua được.”

Thẩm Yến Hồi không rõ chi tiết chuyện chia tay năm đó, chỉ biết sau khi Trình Kim An từ nước ngoài về, cả người rơi vào trạng thái sa sút rất lâu.

Giờ nhìn anh vẫn chưa buông được, xem ra lý do chia tay năm xưa chắc cũng không đến mức không thể cứu vãn.

“Vậy thì cứ lấp cái khúc mắc đó đi.”

Trình Kim An nghĩ một lúc, rồi bảo: “Để rồi tính.”

Thẩm Yến Hồi: “……”

Nãy giờ nói một tràng, thành ra anh ấy nói chuyện với tường à?

Khi rời khỏi quán bar, đã quá nửa đêm.

Thẩm Yến Hồi không có bằng lái, mà Trình Kim An thì vừa uống rượu, chỉ còn cách gọi tài xế hộ.

Ban đầu tính đưa Thẩm Yến Hồi về trước, nhưng hai người lại khác hướng, Thẩm Yến Hồi bèn gọi xe riêng.

Thấy vậy, Trình Kim An cũng không cố chấp nữa, tài xế đến là lên xe luôn.

Vừa lên xe, anh bắt đầu nghịch điện thoại.

Lúc này mới phát hiện trong đống thông báo dày đặc, có một cái nhắc livestream.

Anh không nghĩ gì liền bấm vào.

Chỉ tiếc màn hình chỉ hiện vỏn vẹn mấy chữ: “Livestream đã kết thúc.”

Trình Kim An đặt điện thoại xuống, khẽ nhắm mắt lại.

Men rượu bắt đầu dâng lên.

Thôi vậy.

Dù sao mai cũng gặp rồi.

Uống rượu xong, người cứ nóng bừng. Dù trong xe bật điều hòa, lồng ngực vẫn thấy khó chịu.

Anh nghiêng đầu nhìn tài xế, “Tôi hạ cửa kính chút được không?”

Tài xế dĩ nhiên gật đầu, “Được mà, anh cứ mở.”

Cửa sổ hạ xuống, gió lạnh lập tức ùa vào, làm đầu óc tỉnh táo hẳn.

Trình Kim An nhìn ra ngoài, bên vệ đường có bốn cậu trai trông như sinh viên đại học, vừa đi vừa cười đùa.

Liếc qua một cái, mỗi đứa ăn mặc còn lồng lộn hơn cả đứa kia, tưởng mình là F4 chắc?

Chiếc xe nhanh chóng vượt qua họ, Trình Kim An lại nhìn thoáng qua gương chiếu hậu để ngắm mặt bốn đứa đó thêm lần nữa.

Cũng thường thôi. So với mình hồi đó đúng là kém xa.

Bác tài bên cạnh có vẻ cũng thấy, cười hớn hở mở lời: “Giờ đám trẻ mặc đồ chất thiệt anh ha.”

“Chất?” Trình Kim An nghi ngờ lỗ tai mình.

Bác này mà cũng gọi kiểu đó là ‘chất’ á?

“Chứ sao nữa.” Tài xế gật gù, “Tụi nhỏ bây giờ ăn mặc, làm tóc, giống y chang mấy idol trên TV ấy. Con gái tôi mê lắm.”

Ủa là sao? Fan girl hả?

Trình Kim An tỏ ra khinh thường, “Tại con gái chú còn nhỏ nên mới bị ảnh hưởng kiểu đó.”

“Không đâu.” Bác tài cười khổ, “Vợ tôi còn thích hơn. Cuối tuần còn kéo con gái đi fanmeeting của thần tượng nữa kìa.”

Tới mức đó luôn?

Trình Kim An hơi bất ngờ, nhưng ngoài mặt vẫn tỉnh rụi: “Chắc chỉ là thiểu số thôi.”

“Không đâu, vợ con tôi bảo rồi, giờ mấy idol đó fan đủ mọi lứa tuổi luôn ấy. Từ bà nội cho tới trẻ con mầm non, đúng nghĩa toàn độ tuổi đều mê.”

“Không thể nào…”

Trình Kim An cau mày, gương mặt lộ ra biểu cảm khó hiểu, chẳng thể hình dung nổi.

Tận đến khi nằm xuống giường, trong đầu anh vẫn quanh quẩn câu nói của bác tài xế.

Idol?

Trình Kim An mở app, gõ vào thanh tìm kiếm: “thời trang idol”.

Kết quả hiện ra toàn ảnh con gái.

Anh thêm từ “nam” phía sau.

Lúc này, một ý nghĩ lướt qua đầu anh: Để xem cái đám đàn ông đó có gì ghê gớm mà hút được từ bé tí đến tận bà già.

Tác giả có lời muốn nói:

Trình tổng: Cái kiểu này mà được fan mọi lứa mê sao? Tôi không tin! Các người cứ chờ đó mà xem!

Bình Luận (0)
Comment