Chủ Tiệm Lẩu Được Review Là Bạn Trai Cũ Của Tôi

Chương 9

Chương 9: Nhập viện

 Editor: Qin

Hôm sau, Chủ nhật.

Tiết Đường bị cơn đau đánh thức.

Từ năm ngoái, cô đã từng bị những cơn đau dạ dày hành hạ suốt một thời gian.

Khi đó cô có đi khám, kết quả là viêm dạ dày mãn tính.

Sau hai đợt thuốc thì gần như không còn tái phát nữa.

Nhưng hôm nay sao cơn đau lại như nghiêm trọng hơn cả trước kia?

Cô ngồi dậy, nghỉ lấy sức khá lâu rồi mới lê ra khỏi giường, đi ra ngoài rót một ly nước ấm cho mình.

Từng ngụm nhỏ, cô vừa uống vừa đưa tay nhẹ nhàng xoa vùng bụng.

Cơn đau này đúng là có phần dữ dội hơn.

Mày cô khẽ nhíu, trong mắt thấp thoáng nét lo âu.

Chẳng lẽ viêm dạ dày tái phát, mà còn nghiêm trọng hơn trước?

Cô vẫn chưa thấy đỡ, đặt ly nước xuống rồi quay lại giường nằm xuống.

Tiết Đường cầm điện thoại, định nhắn cho Triệu Hoan một tin, nói rằng hôm nay có thể không đến được.

Nhưng nhìn đồng hồ còn chưa đến chín giờ, cô lại ngập ngừng.

Có khi lát nữa sẽ đỡ.

Thế nhưng cơn đau không hề dịu lại.

Tới gần mười một giờ, cô còn cảm thấy dạ dày mình như bị bóp nghẹt, đau đến mức từng cơn quặn lên.

Bó tay.

Cô đành gửi tin nhắn cho Triệu Hoan.

Tiết Đường: [Hoan Hoan, chắc tối nay tao không đi được rồi, giờ dạ dày tao đau kinh khủng.]

Triệu Hoan là cú đêm chính hiệu, chỉ cần hôm sau được nghỉ là tối trước thức tới hai, ba giờ sáng là chuyện thường.

Chắc giờ này vẫn còn đang ngủ, mãi chưa thấy phản hồi.

Khoảng nửa tiếng sau, điện thoại của cô vang lên tiếng gọi thoại.

Vừa bắt máy, chưa kịp mở miệng, bên kia đã xả ba câu một lèo: “Sao lại đau dạ dày? Đau từ bao giờ? Không phải năm ngoái điều trị ổn rồi à?”

Tiết Đường bất lực bật cười, đành lần lượt trả lời từng câu. “Tao cũng không rõ sao lại đau nữa, sáng nay vừa tỉnh dậy đã đau rồi. Thật lòng tao cũng tưởng là khỏi hẳn rồi cơ.” Giọng cô yếu ớt, rõ ràng vì đau mà kiệt sức.

Triệu Hoan càng nghe càng thấy không yên.

Cô ấy quá hiểu Tiết Đường, loại người chuyên môn cắn răng chịu đựng, chẳng bao giờ kêu than.

Hôm nay mà chịu mở miệng than đau, thì chắc chắn không phải chuyện nhỏ.

Cô ấy vội vã nói: “Mày nghỉ ngơi đi, tao dậy rửa mặt thay đồ rồi qua đón mày đi viện.”

“Không cần đâu.” Tiết Đường theo phản xạ từ chối, “Tao gọi đồ ăn, lấy thuốc là được. Thuốc năm ngoái tao vẫn nhớ.”

“Thuốc không thể uống bừa.” Giọng bên kia hơi hỗn loạn, nghe như đang lục lọi quần áo, sau đó là tiếng bước chân gấp gáp, “Phải dùng đúng thuốc đúng bệnh, năm ngoái là bệnh năm ngoái, không thể áp cho năm nay. Chờ đó, tao đang đánh răng, mười phút nữa là đi.”

Triệu Hoan lái xe vào khu dân cư Vân Đỉnh Loan, thì thấy Tiết Đường đã đứng chờ sẵn ở cửa đơn nguyên.

“Sao lại xuống tận dưới này? Ngoài trời lạnh lắm đó.”

Vừa nói, cô ấy vừa mở khóa xe, “Lên xe mau.”

Sau khi ngồi vào, Triệu Hoan nghiêng đầu nhìn sang.

Tiết Đường cả người dựa vào ghế, không còn chút sức lực, sắc mặt trắng bệch rõ ràng, dù vừa bị gió lạnh táp qua nhưng giờ vẫn chẳng có nổi chút má hồng.

Dáng vẻ như vậy thực sự khiến người ta xót xa.

Cô cười gượng một cái, “Biết mày sắp tới rồi nên mới xuống.”

Xong rồi, càng khiến người ta thấy đau lòng hơn.

Đúng vào giờ trưa, phòng khám thường đã nghỉ.

Triệu Hoan cho xe dừng ngay bãi đỗ trước toà nhà cấp cứu.

Tình trạng của Tiết Đường có vẻ càng lúc càng tệ hơn.

Mỗi bước đi đều yếu ớt rã rời.

Triệu Hoan dùng cả hai tay đỡ lấy cô, dìu vào trong.

Bên trong phòng cấp cứu lúc này không có bệnh nhân, chỉ có ba bác sĩ và hai y tá đang trực.

Một bác sĩ lớn tuổi hơn nhìn thấy hai người đi vào liền hỏi ngay: “Đau dạ dày à?”

Trong mắt Triệu Hoan thoáng hiện vẻ kinh ngạc, cô ấy cảm thán: “Bác sĩ ơi, ông giỏi thật đó.”

Vị bác sĩ kia mỉm cười, khẽ hất cằm về phía Tiết Đường, “Nhìn dáng đi là biết rồi.”

Nói xong, ông ngồi xuống ghế, ra hiệu cho hai người: “Qua đây ngồi trước đi.”

Tiết Đường ngồi xuống ghế cạnh bàn.

Triệu Hoan đứng ngay bên cạnh, muốn nghe xem bác sĩ nói thế nào.

Bác sĩ đeo kính lên, bắt đầu kiểm tra thể trạng cơ bản cho Tiết Đường.

Ông vươn tay ra, ấn nhẹ lên vùng bụng nơi cô thấy đau.

“Đau ở chỗ này hả?”

Tiết Đường gật đầu, “Vâng.”

Bác sĩ ngồi thẳng lại, bắt đầu gõ gõ gõ trên bàn phím.

“Bắt đầu đau từ khi nào?” Ông hỏi.

Tiết Đường đáp: “Sáng nay ạ.”

“Trước đây từng có triệu chứng tương tự chưa?”

“Có rồi.” Tiết Đường hồi tưởng lại, “Chắc là khoảng tháng Năm năm ngoái, lúc đó đau mấy hôm rồi đi khám, phát hiện là viêm dạ dày mãn tính, uống thuốc một thời gian thì cơ bản đã khỏi.”

Bác sĩ đẩy gọng kính lên, vừa đánh máy vừa liếc nhìn cô một cái, “Viêm dạ dày mãn tính không dễ khỏi hẳn như vậy đâu, khả năng cao lúc ấy chỉ là tạm thời khống chế được. Nếu sau đó không chú ý giữ gìn, tất nhiên sẽ tái phát, lần này có khi chính là tái phát đấy.”

Nói xong, ông quay người lấy tờ phiếu vừa in ra, đưa cho Tiết Đường.

“Trước tiên làm xét nghiệm máu thường quy đã.”

Tờ giấy còn chưa kịp tới tay Tiết Đường, ông chợt dừng lại, hỏi: “Hôm nay đã ăn gì chưa?”

Tiết Đường cũng khựng lại. Cô đoán được ý đồ của bác sĩ rồi.

Thấy cô không nói gì, Triệu Hoan liền đáp thay: “Chưa ăn gì cả, lấy máu trước đi, lấy xong tụi cháu mới đi ăn.”

“Uống nước chưa?” Bác sĩ lại hỏi.

Dưới ánh mắt sắc bén ấy, Tiết Đường đành ngoan ngoãn trả lời: “Sáng dậy cháu có uống.”

“Uống khoảng mấy giờ?”

“Khoảng tám rưỡi ạ.”

Bác sĩ liếc nhìn đồng hồ sau lưng, rồi quay lại xé tờ phiếu xét nghiệm máu.

“Vậy khỏi lấy máu nữa, để tôi kê lại đơn cho.”

Một câu nói thôi, khiến chút hy vọng cuối cùng trong lòng Tiết Đường tan thành mây khói.

Chạy không thoát rồi.

Triệu Hoan đứng bên nghe mà đầu óc quay cuồng: “Ơ bác sĩ, sao lại không lấy máu nữa? Bây giờ là phải làm gì ạ?”

Trong lúc trò chuyện, phiếu khám mới đã được in ra từ máy.

Bác sĩ đặt lại tờ phiếu trước mặt hai người: “Xét nghiệm máu thông thường chưa chắc đã kiểm tra ra hết vấn đề, giờ đang lúc chưa ăn gì, chiều hai rưỡi làm nội soi dạ dày luôn đi.”

Nói xong còn dặn thêm: “Trong thời gian này không được ăn uống gì nữa đấy.”

Triệu Hoan “à” một tiếng, “Được rồi, biết rồi ạ.”

Tiết Đường vẫn không lên tiếng.

Nội soi dạ dày, cô từng làm một lần vào năm ngoái, trải nghiệm đó thật sự không muốn lặp lại thêm lần nào nữa.

Hồi đó cô làm nội soi gây mê, tối hôm trước còn lên mạng tra đủ các loại bài viết, phần lớn người nói làm xong chẳng cảm giác gì, ngủ một giấc tỉnh dậy là xong. Nhưng cũng có một số người bảo còn tùy thể chất từng người, có người dù gây mê rồi thì lúc tỉnh dậy vẫn rất khó chịu.

Mà cô chính là số ít đó.

Bác sĩ nhìn cô, khẽ cười: “Giờ biết sợ rồi hả? Không muốn làm nội soi thì lúc bình thường phải tự biết giữ gìn. Mấy đứa trẻ các cô ấy mà, suốt ngày ăn ngoài với đồ ăn vặt, toàn mấy thứ vô bổ đầy phụ gia, bảo sao dạ dày không bị hành.”

Một tràng “giáo huấn” kết thúc, hai người mới rời khỏi phòng cấp cứu.

Lúc này đừng nói Tiết Đường, ngay cả Triệu Hoan cũng thấy hơi chột dạ.

Cô ấy tặc lưỡi, cảm thán: “Bác sĩ này đúng là biết nói chuyện ghê.”

Tiết Đường kéo khóe miệng, tỏ vẻ đồng tình.

Còn hơn một tiếng nữa mới đến giờ nội soi.

Tiết Đường quay sang nhìn Triệu Hoan: “Mày mau đi ăn đi, sắp một giờ rồi đấy.”

“Thế còn mày…”

“Không sao, tao ngồi đây một lát là được.” Tiết Đường cười, “Tao không chạy mất đâu.”

“Vậy được.” Triệu Hoan đúng là cũng đói thật, “Tao đi nhanh rồi quay lại liền.”

“Ừ.”

Ở một nơi khác.

Trình Kim An xem giờ rồi ra khỏi nhà.

Buổi trưa anh có liên lạc với Thẩm Yến Hồi, tên đó vậy mà Chủ nhật vẫn làm việc ở công ty.

Hai người hẹn gặp ở quán lẩu của anh, sau đó cùng đi.

Chưa đến bốn giờ chiều, các nhân viên trong quán vẫn đang chuẩn bị dụng cụ bàn ăn cho buổi tối.

Ngay khi anh bước vào, mọi ánh mắt trong quán lập tức đổ dồn về phía anh.

Thậm chí có vài nhân viên còn ngừng tay, chỉ để nhìn kỹ hơn “con bướm sặc sỡ” vừa xuất hiện này.

Áo khoác da đen phối bạc, quần jeans đen thiết kế ấn tượng, áo trong thì đơn giản hơn, chỉ là một chiếc áo trắng cổ tròn. Nhưng thứ đập vào mắt nhất chính là sợi dây chuyền có đính đinh nhọn đang đeo trên cổ.

Thứ này mà đeo ra đời thực nhìn kiểu gì cũng thấy hơi bị lố.

Tiểu Trương có ca tối nay, sau một phen choáng váng thì chạy lại chào hỏi.

“Anh Trình hôm nay cũng đến quán à?” Nói thì nói vậy, chứ ánh mắt vẫn dán chặt vào sợi dây chuyền tua tủa đó.

Cái này không đâm vào cổ thật à?

Trình Kim An hơi nghiêng đầu sang phía cậu ta: “Tôi chỉ ngồi chút thôi, chờ người rồi đi.”

Tiểu Trương cười hề hề: “Anh Trình tối nay có sự kiện gì sao?”

Trình Kim An đáp “ừ” một tiếng, nhìn cậu ta: “Sao? Cậu cũng muốn đi à?”

“Em á?” Tiểu Trương vội xua tay, “Không không không, em yêu công việc, chỉ một lòng cống hiến cho công việc thôi ạ.”

Tiểu Trương thầm nghĩ, chỉ với bộ đồ hôm nay của anh Trình, cái sự kiện kia chắc cậu ta cũng không đủ can đảm mà đi.

Nửa tiếng sau.

Trình Kim An vẫn chưa thấy Thẩm Yến Hồi đến.

Không nhịn được, anh nhắn tin qua:

Trình Kim An: [Người đâu người đâu? Trễ giờ rồi! Thẩm Yến Hồi cậu mà cũng biết đi trễ hả!!]

Chờ một phút.

Không có hồi âm.

Năm phút.

Vẫn không có.

Mười phút sau.

Trình Kim An: [Không phải ông cho tôi leo cây đấy chứ!! Không phải nói rõ ràng là ông cũng đi sao!]

Cuối cùng bên kia cũng bắt đầu nhập chữ.

[Có việc đột xuất, ông đi trước đi, tôi đến muộn một chút.]

Trình Kim An: ……

Vẫn là bị cho leo cây rồi.

Vì phải đợi Thẩm Yến Hồi, nên lúc Trình Kim An đến nơi thì đã hơi muộn.

Mấy lần họp lớp kiểu này thường chia làm hai phần: phần đầu ở nhà hàng, phần hai ở KTV hoặc quán bar.

Anh còn chưa vào đến phòng bao đã nghe thấy bên trong rôm rả tiếng cười nói.

Nhất là giọng của Lưu Giang, to như chuông.

Anh đẩy cửa bước vào.

Tiếng cười lập tức ngưng bặt.

Mọi người đều khựng lại một nhịp, ánh mắt xen lẫn tò mò và khó hiểu.

Nhưng sự yên lặng ấy chẳng kéo dài bao lâu.

“Woa, lão Trình!” Lưu Giang là người phá băng đầu tiên, “Ông diện cái gì thế kia? Còn đeo cả ‘xích chó’ nữa hả?”

Trong phòng có hai bàn tiệc.

Ánh mắt Trình Kim An đảo một vòng.

Không thấy Tiết Đường và Triệu Hoan.

Vẫn chưa tới à?

“Ai diện lố chứ?” Cuối cùng anh mới liếc Lưu Giang một cái, “Ông đây bình thường vốn thế này mà?”

“Hả?” Lưu Giang cạn lời, rồi lại tỏ vẻ may mắn, vỗ ngực, “May mà tôi từ bỏ ý định mời ông làm phù rể, không thì chẳng phải rước về một tên tranh cưới à?”

Trình Kim An ngơ ngác: “Phù rể? Phù rể gì?”

Vương Lỗi bên cạnh chen lời: “Lão Trình ông mới tới nên không biết, lớp trưởng Lưu của chúng ta vừa thông báo tin cưới đấy.”

“Tin cưới?” Trình Kim An càng mờ mịt, mắt nhìn thẳng sang Lưu Giang, “Không phải ông cưới lâu rồi sao?”

Câu này khiến Lưu Giang suýt thì nhảy dựng lên.

“Tôi chưa tổ chức tiệc cưới mà! Lão Trình có phải ông đi nhầm tiệc cưới của ai rồi tưởng là của tôi không đấy?”

Trình Kim An kéo dài một tiếng “à”, “Hóa ra là chưa tổ chức à?”

Lưu Giang tức đến muốn thổ huyết: “Tổ chức tiệc cưới mà không mời các cậu à?!”

Sau đoạn kịch nho nhỏ, một vài người bắt đầu vây quanh Trình Kim An.

Có người hỏi thăm tình hình dạo này, cũng có người khen anh càng ngày càng bảnh.

La Thiến Thiến cũng chen vào, đi vòng quanh đến gần anh, đợi mọi người tản bớt thì mỉm cười hỏi: “Ghế bên cạnh anh có ai ngồi chưa?”

Trình Kim An đang mải trò chuyện, nghe câu hỏi thì cau mày lại theo phản xạ: “Tôi vừa đến sao biết có ai không? Cô muốn ngồi thì cứ ngồi đi.”

“Vậy tôi ngồi nhé.”

La Thiến Thiến như thể chẳng nghe ra sự thiếu kiên nhẫn trong lời anh, vui vẻ ngồi xuống.

Lúc này Lưu Giang mới nhớ ra Thẩm Yến Hồi vẫn chưa tới, vỗ vai Trình Kim An hỏi: “Lão Thẩm đâu? Sao vẫn chưa tới?”

“Cậu ta bảo có việc, đến sau.”

Lại có người nói: “Triệu Hoan cũng chưa đến đúng không?”

Lưu Giang nghe vậy đập một cái vào trán: “Đúng ha, hai người đó vẫn chưa tới.”

“Hai người?” La Thiến Thiến quay đầu hỏi, “Còn ai nữa?”

“Tiết Đường đó, Triệu Hoan nói cô ấy sẽ đi cùng.”

Lời vừa dứt, không ít ánh mắt trong phòng như có như không liếc sang phía Trình Kim An.

Còn người trong cuộc thì cứ như chẳng cảm nhận được gì, chậm rãi nhấp trà.

Vừa nghe Tiết Đường cũng sẽ đến, La Thiến Thiến lập tức đổi giọng đầy mỉa mai: “Không hổ danh là hotgirl nổi tiếng, bắt bao nhiêu người phải chờ chung thế này.”

“Chắc là kẹt xe thôi.” Lưu Giang vội điều hoà bầu không khí, “Giờ này tắc đường là chuyện thường.”

“Đúng rồi.” Vương Lỗi cũng phụ họa, “Huống hồ hôm nay lại là cuối tuần.”

La Thiến Thiến hừ lạnh một tiếng: “Biết sẽ kẹt xe mà không đi sớm chút à? Sao chúng ta lại không bị muộn nhỉ?”

Lần này thì chẳng ai nói thêm lời nào.

Không khí bỗng chùng xuống, Lưu Giang đành cười gượng hoà giải: “Thôi mọi người ngồi ăn trước đi, để tôi hỏi xem Triệu Hoan còn bao lâu nữa đến.”

Nhưng tin nhắn còn chưa kịp gửi, đã bị cắt ngang.

“Lão Lưu.” Trình Kim An gọi anh chàng.

Thấy anh chàng ngẩng đầu, Trình Kim An đứng dậy, vừa đi vừa nói: “Đổi chỗ đi, chỗ tôi ngồi ngộp quá.”

Lưu Giang nhìn điện thoại, mặt đầy dấu hỏi: “Ngộp gì cơ?”

“Nước hoa rởm.”

Mọi người: ……

Ánh mắt lần nữa đồng loạt dồn về phía anh.

Lúc Triệu Hoan nhìn thấy tin nhắn của Lưu Giang thì đã là chuyện của một tiếng sau.

Bên này vừa xảy ra chút chuyện.

Tình hình của Tiết Đường nghiêm trọng hơn họ tưởng.

Kết quả nội soi cho thấy cô bị polyp dạ dày. Tuy là u lành, nhưng kích thước lại khá lớn, vị trí lại ở đoạn khó xử lý, nên không thể trực tiếp cắt bỏ trong lúc làm nội soi.

Sau khi giải thích tình hình, bác sĩ đề nghị nhập viện ngay trong đêm, hôm sau tiến hành mổ nội soi luôn, đỡ phải kéo dài thêm nữa mà chịu khổ.

Hai người bàn bạc một lúc, cuối cùng đồng ý với phương án của bác sĩ.

Sau khi làm xong thủ tục nhập viện, Triệu Hoan lại về khu Vân Đỉnh Loan một chuyến, giúp Tiết Đường mang vài món đồ cần thiết.

Trong lúc đó, điện thoại cô ấy vẫn nằm yên trong túi, hoàn toàn không có thời gian để xem.

Mãi đến khi một người đã mặc áo bệnh nhân, người kia cũng rảnh rỗi ngồi xuống, họ mới nhớ ra tối nay còn có buổi tụ họp.

Tác giả có lời muốn nói:

Anh Trình: Phong cách idol thôi mà, ai chẳng chơi được hả 【gương mặt tự hào】

Bình Luận (0)
Comment