Chúa Tể Chi Vương

Chương 662

Bán Thần Di Viên, Tàng Thư Phòng.

- Thiên Dương Chiến tộc, huyết mạch thần thoại bài danh thứ chín mươi tám trong Thái Cổ Vạn Tộc Bảng.

Triệu Phong giật mình trước thực lực chân chính của thanh niên sáng ngời.

Hắn đã xem qua “Thái Cổ Vạn Tộc Bảng”, tự nhiên minh bạch, huyết mạch có thể xếp vào trước 100 hạng đầu của Thái Cổ Vạn Tộc Bảng, là tồn tại khủng bố như thế nào.

Giờ khắc này.

Phần lớn tâm niệm của hắn, đều đặt tại Dưỡng Tâm Điện.

Thanh niên sáng ngời từ trên trời giáng xuống, giống như Hoàng Kim chiến thần, vượt cấp Vương Giả có thể chống lại.

Nam Cung Thánh và Mộng Hi, giằng co hơn một ngày, tâm thần mỏi mệt, không còn ở trạng thái đỉnh phong nữa.

Càng vi diệu chính là.

Bán Thần tinh huyết, sau khi trải qua trận đối kháng của hai đại thiên tài Vương Giả, uy năng đã tiêu hao rất nhiều, sức chống cự cũng giảm xuống không ít.

Vào thời khắc mấu chốt này, thanh niên sáng ngời cường thế chen vào.

Có thể nói là, bọ ngựa bắt ve, chim sẻ núp đằng sau.

Ô...ô...ô...n...g!

Bán Thần tinh huyết, bị bàn tay hoàng kim to lớn bắt lấy, mơ hồ run rẩy, uy năng thần lực của nó, tuy vẫn không ngừng bộc phát ra, nhưng không còn bá đạo như trước kia nữa.

Ôn Lạc An đứng ngạo nghễ tại chỗ, làn da và tóc, biến thành một mảnh kim trạch, toàn thân phát ra ánh sáng màu vàng rực rỡ chói lọi.

Khí tức huyết mạch Thái Cổ Vạn Tộc Bảng, khiến cho rất nhiều thiên tài trong Dưỡng Tâm Điện, đều cảm thấy tâm huyết run rẩy.

- Thu!

Bàn tay hoàng kim của Ôn Lạc An, phảng phất như kim thiết nóng chảy đúc thành, nắm chặt lấy Bán Thần tinh huyết, kéo đến gần chiếc nhẫn trữ vật của mình.

Thế nhưng.

Bán Thần tinh huyết này, như có được linh tính, vẫn kiệt lực giãy dụa.

Nếu như Thần Huyết này, có thể bị thu đi dễ dàng như vậy, Hư Không Chuyển Vật của Triệu Phong, hoặc thậm chí là không gian bí kỹ của Nam Cung Thánh, cũng đã sớm thành công rồi.

Chẳng qua.

Thanh niên sáng ngời dựa trên cơ sở hai người Nam Cung Thánh và Mộng Hi tranh đấu tiêu hao, vẫn có tiến bộ nhất định.

Hắn miễn cưỡng “nắm giữ” Bán Thần tinh huyết, mặc dù chỉ là nắm “hư” (*).

(*) không chạm trực tiếp vào

Hắn tận lực khiến cho Bán Thần tinh huyết, tiếp cận nhẫn trữ vật của mình.

- Mơ tưởng.

Nam Cung Thánh và Mộng Hi, há có thể để cho hắn được như ý, hai người đồng loạt phát động công kích.

Ôn Lạc An thấy vậy, đành phải lần nữa ngăn chặn công kích của dị thú Vương Giả, và ngạnh kháng một trảm của Nam Cung Thánh.

Phành…

Chiến lực Vương Giả giao phong, sóng khí khủng bố và sức mạnh to lớn, lập tức bao trùm khuôn viên nửa dặm.

Khoảng cách hai mươi trượng gần ao nước, đã không còn thiên tài nào khác.

Đinh…

Nam Cung Thánh chém ra một đạo vết nứt ở cổ Ôn Lạc An, lần này, đã có chút vết máu chảy ra ngoài.

Hít…

Thanh niên sáng ngời rên lên một tiếng, toàn thân rực vàng chói mắt, vị trí miệng vết thương, lấy mắt thường có thể nhìn thấy tốc độ miệng vết thương khép lại.

Huyết mạch bài danh trước 100 trong Thái Cổ Vạn Tộc Bảng, năng lực tự khôi phục sức khỏe của hắn, tự nhiên là ngạo nhân nhất đẳng.

- Rút lui!

Thanh niên sáng ngời ngạnh kháng một kích của Nam Cung Thánh, phá không bay lên.

Nếu như có thể đạt được Bán Thần tinh huyết, cho dù phải trả một cái giá lớn thì cũng đáng.

- Lưu lại.

Thanh niên sáng ngời vừa mới phi độn ra được bảy tám trượng, bên cạnh thân đột nhiên truyền đến một đạo hư ảnh huyền ngân, kèm theo đó là một trận không gian chấn động.

Càn Khôn Kiếm.

Hư ảnh huyền ngân này, ngưng hiện thành thân ảnh của Nam Cung Thánh, trong khoảnh khắc Thánh Khí truyền thừa vung lên, hư không thiên địa, chợt truyền đến cảm giác lắc lư mơ hồ.

- Không hổ là Thánh Địa đệ nhất thiên tài, với thiên phí không gian Không Linh Thể của Nam Cung Thánh, nhất định sẽ không để cho Ôn Lạc An toàn thân trở ra.

Triệu Phong thông qua Tiểu Tặc Miêu, một mực chú tâm quan sát tình huống bên này.

Không người nào phát giác ra, trên khoảng không của Dưỡng Tâm Điện, mơ hồ xuất hiện hư ảnh mơ hồ của một đầu Di Thiên Chi Mâu, sau đó nhanh chóng thu lại.

Phành…

Nắm quyền kim quang rực rỡ của thanh niên sáng ngời, đánh trúng “Càn Khôn Kiếm”, toàn thân bừng sáng, Bán Thần tinh huyết trên tay, thiếu chút nữa tuột tay.

Uy lực của Càn Khôn Kiếm, quả thật đáng sợ.

Mặc dù ở trong tay Nam Cung Thánh, nó chỉ phát huy được một ít lực lượng da lông mà thôi.

Phốc…

Thanh niên sáng ngời còn chưa đứng vững thì một đám tóc xanh như thác nước, vờn quanh một tầng ánh sáng mộng ảo, đã quấn lấy tay hắn.

Mà cánh tay đó, vừa vặn là cánh tay đang nắm Bán Thần tinh huyết.

Phốc…

Bán Thần tinh huyết trong tay thanh niên sáng ngời, lại giãy dụa mạnh mẽ, sau đó rời khỏi tay.

Ô...ô...ô...n...g!

Bán Thần tinh huyết thoát ly lực khống chế, lơ lửng giữa không trung, ánh sáng lưu ly màu vàng lóe lên, phát ra một trận thanh âm rung động.

Còn không đợi ba đại thiên tài Vương Giả kịp phản ứng thì dị biến đột nhiên phát sinh.

Vù…

Bán Thần tinh huyết đột nhiên phá không mà đi, dường như không thể nào nhịn được sự tra tấn của ba đại thiên tài Vương Giả được nữa.

- Tìm!

Nam Cung Thánh phản ứng nhanh nhất, hư ảnh huyền ngân lóe lên, đuổi theo hướng “Bán Thần tinh huyết” phá không mà đi.

Thanh niên sáng ngời hậm hực không cam lòng, cũng theo sát phía sau.

Vừa rồi, chỉ thiếu một bước nữa là hắn đã có thể đạt được Bán Thần tinh huyết rồi.

Ôn Lạc An không thể không thừa nhận, chính mình đã đánh giá thấp thực lực của Nam Cung Thánh.

Chiến lực của Nam Cung Thánh, có thể sánh ngang với Vương Giả, thiên phú không gian Không Linh Thể của hắn, lại càng là quỷ thần khó lường.

Mộng Hi có được dị thú Vương Giả, đồng dạng cũng có thể sánh ngang Vương Giả.

- Ba đại thiên tài Vương Giả…

Đám thiên tài trong Dưỡng Tâm Điện, chỉ có thể trơ mắt ra nhìn ba đạo thân ảnh này.

Cũng có một ít thiên tài, đi theo ba vị Vương Giả này.

Meo…

Thân hình Tiểu Tặc Miêu lóe lên, ẩn độn hư không, đuổi theo ba đại thiên tài.

- Đúng vậy, đi theo Mộng Hi đi.

Triệu Phong khen ngợi.

Mộng Hi ngồi trên người dị thú Vương Giả, khí tức và sức mạnh to lớn của Vương Giả, rất dễ bị tập trung khóa chặt.

Những thiên tài có mưu đồ với Bán Thần tinh huyết khác, cũng đều theo sau Mộng Hi.

Vụt...

Tâm lực của Triệu Phong, phần lớn đều đặt tại Tàng Thư Phòng.

“Bán Thần tinh huyết” phi độn mà đi, ba đại thiên tài Vương Giả tranh phong, thế cục sẽ càng trở nên phức tạp.

Triệu Phong dự đoán, trong thời gian ngắn, trận tranh đoạt Bán Thần tinh huyết, sẽ rất khó kết thúc.

Ba đại thiên tài Vương Giả, chỉ cần một người trong đó sắp đạt được Thần Huyết, thì hai đại thiên tài Vương Giả khác, tất sẽ hiệp lực công kích.

Trong Tàng Thư Phòng.

Triệu Phong nhất tâm đa dụng, vừa đọc sách vừa tu hành.

Quy tắc trong Tàng Thư Phòng chính là một ngày chỉ có thể xem 50 bản.

Bởi vậy.

50 bản mỗi ngày, rất nhanh đã có thể xem hết.

Lúc Triệu Phong muốn đưa tay cầm quyển sách thứ 51, lập tức gặp phải lực cản mạnh mẽ.

Chính bởi vì vậy.

Triệu Phong càng có thể nhiều tinh lực hơn, vừa tu hành vừa khống chế hai Tinh Đình Nhân.

Hai Tinh Đình Nhân này, chiến lực tiếp cận Nửa bước Vương Giả, tính cơ động cao, cho dù gặp phải nguy hiểm bình thường, vẫn có thể toàn thân trở ra.

Cứ cách hai ngày.

Hai Tinh Đình Nhân này sẽ trở về một lần, giao cho Triệu Phong những trân tài dị bảo mà mình thu hoạch được.

- Thu hoạch trong Bách Hoa Viên, so với ở Tử Yên hồ còn phong phú hơn một chút.

Triệu Phong sắp xếp lại chỗ chiến lợi phẩm của hai Tinh Đình Nhân.

Tinh Đình Nhân, thuộc về một chủng dị nhân, có chút giống Nhân Ngư tộc.

Cho dù Triệu Phong không tự mình ra tay, thì hai Tinh Đình Nhân kia cũng vơ vét được một lượng trân tài dị bảo rất khả quan.

- Xích Hỏa Liên… Thiên Cực Sâm… Rất tốt.

Ánh mắt của Triệu Phong, chợt dừng lại trên một dị bảo trân tài, trên mặt lộ đầy vẻ mừng rỡ.

Giá trị của trân tài dị bảo thứ hai này, hoàn toàn không hề thua kém Tử Thánh Lệnh.

Xích Hỏa Liên, ẩn chứa lực lượng Xích Viêm cực kỳ tinh thuần, có thể gia tăng năng lực lĩnh ngộ đối với lực lượng Xích Viêm.

Mà Triệu Phong lại tìm hiểu Xích Diệt Phong Lôi, cho nên mới cần tham tu lực lượng Xích Viêm.

Xích Diệt Phong Lôi dung nhập lực lượng Xích viêm, uy năng phá hủy càng mạnh hơn, lại còn có thể làm bỏng đối thủ.

Mà “Thiên Cực Sâm”, là một loại trân tài quý hiếm có tác dụng trợ giúp tăng cường tu vi chân nguyên, thể chất lột xác. Đối với tồn tại dưới Vương Giả mà nói, dược lực có hiệu quả rất mạnh.

- Đã có “Thiên Cực Sâm” này, tu vi của ta, nhất định có thể đạt đến Đại Đan Nguyên Cảnh, Xích Hỏa Liên còn có thể tăng cường tiến độ tham tu “Xích Diệt Phong Lôi” của ta.

Trên mặt Triệu Phong thoáng hiện vẻ trầm ngâm.

Nhất là việc sử dụng Thiên Cực Sâm, chính là mượn nhờ ngoại lực để tăng cường tu vi, nên cần phải hết sức cẩn thận.

Chẳng qua.

Triệu Phong đã lường trước việc mình sớm ngưng kết “tinh hạch”, lĩnh ngộ được ý cảnh Vương Giả, thể chất sinh mạng và Vương Giả, cũng không kém bao nhiêu.

Đại Đan Nguyên Cảnh đối với hắn mà nói, vốn cũng không có bình cảnh nào đáng nói.

Ý niệm tới đây, hắn liền quyết đoán ăn vào “Thiên Cực Sâm”.

Dược lực của “Thiên Cực Sâm” cực kỳ bá đạo, Đan Nguyên Cảnh bình thường, cần luyện chế thành linh đan, hoặc chia làm mấy lần để sử dụng.

Nhưng Triệu Phong, căn bản không cần lo lắng chuyện này, trực tiếp ăn vào.

Thoáng chốc.

Một luồng tinh khí thiên địa bá đạo bành trướng, bao trùm trong cơ thể Triệu Phong, giống như một cái hồ sâu, liên tục không ngừng tuôn ra.

Đổi lại là Tôn Giả bình thường, e rằng đã bạo thể mà vong rồi.

Triệu Phong lại cảm giác thân thể mình có một dòng chảy ấm áp.

Hắn vận chuyển “ý chí Nửa bước Vương Giả”, nhẹ nhàng khống chế luồng tinh khí thiên địa bá đạo này, khiến cho nó dung nhập vào tinh hạch trong cơ thể.

Nửa ngày sau…

Lực lượng của Thiên Cực Sâm, bị Triệu Phong nhẹ nhàng ổn định lại.

Ngày hôm sau, hắn vẫn nhất tâm đa dụng, một tên tu luyện, một bên đọc sách.

Đọc sách rất đơn giản.

Một ngày giới hạn mức xem tối đa là 50 bản, chỉ trong chốc lát, Triệu Phong đã xem xong.

Cuộc tranh đoạt Bán Thần tinh huyết, dường như đã rơi vào bế tắc.

Sau ngày đầu tiên rời khỏi Dưỡng Tâm Điện, Bán Thần tinh huyết đã mất tích một cách ly kỳ.

Không có biện pháp.

Bán Thần tinh huyết có tốc độ phi hành rất nhanh, mà thể tích thì lại quá nhỏ.

Một giọt máu như vậy, ẩn nấp tại một nơi hẻo lánh trong Bán Thần tinh huyết, quả thực cực kỳ khó tìm.

Ba đại thiên tài Vương Giả, thậm chí phần đông thiên tài Thánh Địa, tự nhiên sẽ không từ bỏ nó, ngược lại phát động đại lượng nhân lực tinh lực, tìm kiếm Bán Thần tinh huyết.

Cho dù Bán Thần tinh huyết mất tích, nhưng ba người Vương Giả truy kích, vẫn có thể xác định được một phạm vi đại khái.

Những thiên tài tiến vào Thánh Địa, huyết mạch truyền thừa, bí thuật chiến kỹ, tầng tầng lớp lớp, rốt cuộc đã tìm được Bán Thần tinh huyết.

Vụt…

Bán Thần tinh huyết ở trên một chiếc lá cây đại thụ, vừa lóe lên thì đã biến mất.

- Tìm!

Ba đại thiên tài Vương Giả, vừa thấy liền đuổi, chết cũng không từ bỏ.

Lần này.

Bán Thần tinh huyết đã bay một đoạn rất dài, sau đó tiến vào một bãi tha ma âm trầm khủng bố.

Bãi tha ma này, ở phía sau một ngọn núi hẻo lánh trong Bán Thần Di Viên, bầu không khí vô cùng tĩnh mịch, không có một sinh linh nào, có thể nhìn thấu những thứ trong lăng mộ.

- Bãi tha ma.

Một vài thiên tài Thánh Địa, rốt cuộc cũng kinh hô nghẹn ngào.

Triệu Phong cũng chú ý đến tình huống này.

- Bãi tha ma này chính là một cấm khu bên trong Bán Thần Di Viên.

Phần đông thiên tài Thánh Địa, ngược lại rất rõ ràng đối với những vùng đất cấm trong Bán Thần Di Viên.

Triệu Phong cũng biết được sự đáng sợ của bãi tha ma.

Thiên tài Thánh Địa tiến vào di viên, cũng không có mấy người nguyện ý đến bãi tha ma.

Thứ nhất.

Bãi tha ma cực kỳ nguy hiểm, còn có một số oán linh quỷ thi cường đại, có không ít tồn tại còn là cấp bậc Vương Giả.

Thứ hai.

Bãi tha ma là một phần mộ đúng nghĩa, không hề có bất kỳ thu hoạch nào.

Phần mộ này, lâu dần còn xuất hiện một ít lực lượng nguyền rủa, chỉ cần không cẩn thận thì chết thế nào cũng biết.

Nói đơn giản chính là.

Bãi tha ma này là cùng một loại với Bách Phần Cấm Địa, nhưng tính nguy hiểm thì lại lớn hơn gấp trăm lần.

Vụt...

Bán Thần tinh huyết, lập tức trốn vào bãi tha ma.

Một vài thiên tài Thánh Địa, lập tức có chút do dự.

Nhưng ba đại thiên tài Vương Giả, đều không dừng lại, lập tức bay vào trong.

Lúc này.

Cũng là ngày thứ năm sau khi Triệu Phong tiến vào Tàng Thư Phòng.

Năm ngày qua.

Triệu Phong đã xem được một nửa thư tịch trong phòng.

Hơn nữa.

Dược lực Thiên Cực Sâm mà hắn đã phục dụng, cũng bị hấp thu hoàn toàn, kể cả một số hiệu quả do phục dụng Bất Lão Tuyền trước đó.

- Đại Đan Nguyên Cảnh sơ kỳ.

Triệu Phong dùng ý chí Nửa bước Vương Giả, khống chế chân nguyên hùng hậu mênh mông trong cơ thể.

Tinh hạch trong người, đã lớn hơn một vòng.

Quả nhiên, Đại Đan Nguyên Cảnh đối với Triệu Phong, căn bản không có bình cảnh nào, chỉ cần “lượng” đầy đủ, lập tức sẽ giống như nước chảy thành sông.

- Bởi vì ta đã sớm ngưng kết tinh hạch, đột phá Đại Đan Nguyên Cảnh, cho nên mới khiến tinh hạch mở rộng, nhưng cũng không tăng phúc bao nhiêu thực lực của ta.

Triệu Phong thầm nghĩ.

Ngoài ra, trong thời gian này, hắn dựa vào “Xích Hỏa Liên”, phụ trợ hắn tham tu “Xích Diệt Phong Lôi”.

Triệu Phong nhất tâm đa dụng, vừa tu luyện, còn vừa đọc sách.

- Ồ?

Triệu Phong vừa mở ra một quyển sách, trái tim đột nhiên đập mạnh một cái:

- Bát Đại Thần Mâu?

Quyển sách này đặt trong Tàng Thư Phòng, không ngờ lại giấu ở một nơi rất hẻo lánh.
Bình Luận (0)
Comment