Tình sâu nghĩa nặng
Editor: Yang Hy
Từ lúc dính màu Hà Minh, dọc đường về cứ phải gọi là yên bình như sông không gợn sóng. Cả nhóm quay lại trụ sở của đội trinh thám mà thuận lợi đến khó tin.
Vừa đặt chân vào cửa, Nguỵ Hằng đã chạy xồng xộc ra đón: “Thế nào rồi? Thế nào rồi? Đã xảy ra chuyện gì?”
Lý Trường Xuyên nghĩ một lát, mới nói: “Chuyện bí ẩn lại gỡ được thêm một cái. Giờ chỉ còn hai vụ của anh Phong, một vụ của tôi, với vụ số mười thôi.”
Ý là cả bọn vừa mới giải mã được vụ bí ẩn số bốn – nguồn gốc vì sao Cố Tình Thâm gia nhập đội trinh thám.
“Không ngờ nha, cảm giác cứ như mấy bánh răng vận hành vậy đó, như có một bàn tay vô hình đẩy mọi thứ về đúng vị trí. Những vụ mà trước đây có mơ cũng không gỡ nổi, giờ tự nhiên cứ lộ ra ào ào.” Nguỵ Hằng cảm thán.
Nghe Nguỵ Hằng than thở xong, Phong Vạn Lý thêm thắt: “Chưa kể bọn tôi còn quay về hai ngàn năm trước, làm một pha cướp pháp trường đó.”
Chờ Ngụy hằng than thở xong sau, phong vạn dặm bổ sung lại đạo:”Rồi mới chúng ta còn đi hai ngàn năm trước cướp cái đạo trường.”
Ngụy Hằng: ???
Thấy mặt cậu ta mờ mịt, Phong Vạn Lý liền khoác vai kéo lại, hớn hở nói: “Để anh Phong kể cậu nghe cho rõ! Bảo đảm nghe xong như đang xem phim 3D sống động tại chỗ luôn!”
Đợi Phong Vạn Lý kể một hồi như đang tường thuật phim truyền hình dài tập, Nguỵ Hằng bĩu môi, không vui: “Ủa gì kỳ vậy trời! Sao không gọi em đi chơi chung! À không, em cũng muốn góp sức mà!”
“Yên tâm, cơ hội còn nhiều. Chừng nào đội trinh thám còn hoạt động, mấy cái việc đổ mồ hôi sôi nước mắt còn cả khối.” Lý Trường Xuyên cười tươi như hoa.
Cố Tình thì khoanh tay, giọng ngọt như mía lùi: “Nếu cậu muốn góp sức ngay bây giờ cũng được thôi, chế tạo giùm chị cái máy viết báo cáo tự động với cái máy sắp xếp hồ sơ tự động luôn nha, cứu khổ cứu nạn dân lao động như chị đây nè~”
Nguỵ Hằng xua tay lắc đầu lia lịa: “Em mà làm được vậy thì đã phát minh từ lâu rồi! Báo cáo với hồ sơ, phiền muốn ch.ết luôn á!”
“Thôi không giỡn nữa, quay về vấn đề chính.” Cố Tình cười cười nhìn sang Phong Vạn Lý, ánh mắt đầy gian tà: “Lão Phong à~”
“Làm… làm sao?”Phong Vạn Lý cảm giác nguy hiểm lan tràn.
Và đúng như linh cảm, Cố Tình Thâm cười như thể vừa mò trúng bí mật quốc gia: “Vậy rốt cuộc cậu với đội trưởng… là sao rồi hả?”
Lập tức, Lý Trường Xuyên và Nguỵ Hằng nhập phe hóng hớt. Ba người chia nhau chặn đầu chặn đuôi, đấu với Phong Vạn Lý đang lẻ loi một mình, còn người yêu thì ở cõi âm.
“Anh Phong à, hôm nay không khai thật thì đừng mong bước ra khỏi cửa văn phòng!” Lý Trường Xuyên nói, tay còn giơ tấm phù chắn cửa như muốn niêm phong.
Nguỵ Hằng cầm cây gậy vừa mới luyện thành, đầu gậy bốc khí đen ngòm, đứng chắn ngay lối vào phòng làm việc của Phong Vạn Lý: “Đúng đúng! Anh Phong cứ nghe lời bọn em mà khai báo đi!”
Phong Vạn Lý: “…” Mẹ kiếp! Mấy người là đồng đội hay kẻ địch vậy trời?!
Cuối cùng, bị ép quá hóa mềm lòng, Phong Vạn Lý đành khai ra, rắc ngay một đống “cơm chó”: “Tôi với Hà Minh ấy hả… chắc là kiểu bình thản mà sâu đậm đi.”
“Tính cách thì trái ngược, nhưng phối hợp lại ăn ý lạ thường. Cảm xúc đến bất ngờ nhưng không hề khó đoán.” Nói đến đây, Phong Vạn Lý nở nụ cười, “Người kia, khổ nhiều hơn vui, số phận cũng chẳng tử tế gì với anh ấy… nên tôi muốn cưng chiều, muốn chọc ghẹo, miễn sao anh ấy cười được thì tôi có chui đầu vào lửa cũng cam lòng.”
“Nói trắng ra thì… đời này tôi bu bám người ta rồi, nhận định rồi, có ch.ết cũng không buông đâu.”
Vệ Hằng: “Oa~ Anh Phong, không ngờ anh là kiểu thâm tình vậy luôn á!”
“Chứ mấy cậu tưởng tôi là kiểu gì?”
Lý Trường Xuyên chen vào: “Kiểu trai tồi, chuyên gia tấu hài, đi theo mô-típ “theo đuổi vợ… chồng quay đầu không kịp’ đó!”
“Khoan! Sao ai cũng mặc định tôi là kèo dưới vậy?!”
Cố Tình không quên bồi thêm một phát đạn: “Dựa vào chiến lực của đội trưởng ấy hả, cậu mà không kèo dưới mới lạ. Với lại, ai trên ai dưới không quan trọng, ai vào trong mới là mấu chốt nha~”
Phong Vạn Lý: “…” Tôi lại cảm ơn mấy người nhiều!
Sau khi hóng hớt đã đời, cả đám mới chịu giải tán ai về phòng nấy. Cố Tình Thâm đi ngang phòng đội trưởng còn không quên dặn một câu: “Nghe lén là không hợp với phong cách quân tử đâu nha, đội trưởng.”
Cửa phòng mở ra, Hà Minh đứng đó: “Cô phát hiện từ bao giờ?”
“Ngay lúc anh định mở cửa lần đầu tiên, tôi đã thấy rồi.” Cố Tình nhún vai, nhìn anh nghiêm túc hơn: “Lúc ở trong ảo cảnh, anh chắc không phải vấp té thật chứ?”
Hà Minh khẽ thở dài: “Cô giờ đã đủ sức gánh vác trọng trách, tôi không nhìn nhầm. Tình Thâm, nếu phen này tôi qua không nổi kiếp nạn, đội trinh thám… nhờ cô vậy.”
“Chuyện đó khỏi giao tôi cũng làm. Nhưng đội trưởng này, tôi vẫn mong người lèo lái nơi đây là anh. Nên chỉ cần còn một chút hy vọng thôi, anh cũng phải nắm thật chặt cho tôi! Nếu dám ch.ết bậy ch.ết bạ, bọn tôi sẽ… sẽ không thờ anh đâu! Cho anh làm hồn ma lang thang luôn!”
Hà Minh nghe xong, chỉ nhẹ giọng “Ừ” một tiếng.
Nhìn Cố Tình Thâm quay về phòng làm việc, Hà Minh đóng cửa lại, dựa lưng lên tấm cửa, trong đầu hiện ra hàng loạt suy nghĩ phức tạp.
“Ê, ông thật sự định làm thế thiệt à?” Một giọng trẻ con vang lên trong đầu Hà Minh.
“Số mệnh chưa bao giờ tử tế với tôi… nhưng ít ra…” Anh im lặng một lúc lâu, sau đó bật cười chua chát: “Không phải cậu định tìm Vạn Lý sao?”
Giọng trẻ con có vẻ không vui: “Ông tưởng Sổ Nhân Quả tôi đây là thứ không có chủ kiến chắc! Nói cho mà biết, ông là chủ nhân của tôi, mãi mãi là ông, không ai thay được!”
“Nhưng cậu còn cả tương lai, không cần vì tôi mà…”
Chưa nói xong, Sổ Nhân Quả đã gào lên: “Hừ! Tôi thích theo ai là việc của tôi! Ông không có quyền cấm!”
Hà Minh im lặng, mãi sau mới nghe Sổ Nhân Quả làu bàu: “Chủ nhân rất giỏi, năng lượng mạnh mẽ, tuy hơi lạnh lùng nhưng lại rất tốt bụng. Bao năm nay tôi đều dõi theo ông, thấy ông chịu khổ… chắc là tại tôi… Dù sao tôi cũng không muốn đổi người đâu!”
Tuy không nhìn thấy mặt, nhưng Hà Minh cảm nhận rõ nó đang phồng má càu nhàu: “Ông ấy à, kiểu này mà gặp Sổ Uyên Ương chắc hợp lắm, ai mà ngờ ông là dạng si tình, nhìn lạnh lùng thế mà…”
Hà Minh bật cười khẽ. Anh hiểu, Sổ Nhân Quả không muốn rời đi, là vì mang cảm giác tội lỗi, nó nghĩ rằng mọi đau khổ của Hà Minh đều do nó mang đến, nên nó mới nguyện cùng anh… đi đến tận cùng, cho dù điều này sẽ khiến nó trở về trạng thái ngơ ngác ngơ ngẩn không rõ ý thức của hai ngàn năm trước.
Thật ra không thể trách nó. Tất cả là do số phận trêu ngươi. Chỉ tiếc rằng, anh cô đơn suốt ba nghìn năm, vừa mới có được một người để yêu, còn chưa kịp tận hưởng hơi ấm bên nhau, lại đã phải đối mặt với sinh tử chia ly.
Hà Minh khẽ thở dài, từ trong áo lấy ra chuỗi ngọc hình đóa bỉ ngạn, tay siết chặt: “Chỉ cần… cậu ấy còn sống là được.”