Chưa Tường Nhân Quả - Miêu Khuẩn

Chương 61

Cầu xin anh

Editor: Yang Hy

 

Trong ảo cảnh, sau khi Hà Minh đề nghị chia nhóm hành động, anh một mình tách ra đi về hướng xa hơn. Thật ra, anh đề nghị như vậy là vì anh cảm nhận được một luồng năng lượng không nên thuộc về nơi này, càng khiến anh sợ hãi hơn là thứ năng lượng ấy gần như hỗn độn.

Trong một ảo cảnh do ý thức tạo thành, nếu lại xuất hiện một năng lượng giống như hỗn độn, thì rõ ràng chẳng có gì tốt lành cả. Khả năng cao là dấu hiệu linh hồn sắp tan rã, ý thức sắp sụp đổ. Mà kể cả không phải, thì nó cũng đủ nguy hiểm để khiến Hà Minh phải nghiêm túc đối mặt.

Anh cứ thế đi mãi, đi mãi, cho đến khi tận mắt thấy thứ đang phát ra năng lượng đó. Là hai người… chính xác hơn là một người đàn ông và một cậu nhóc.

Cậu nhóc chỉ tầm mười mấy tuổi, vừa nhìn thấy Hà Minh đã bật chế độ mắng xối xả: “Cuối cùng cũng mò đến! Biết bao nhiêu năm không ai thèm nói chuyện với tôi, tôi sắp nghẹn ch.ết luôn rồi đó!”

Hà Minh: ???

Người đàn ông đeo kính vuông, chỉnh lại gọng kính rồi từ tốn lên tiếng: “Vị này là Sổ Nhân Quả, còn tôi, có lẽ anh sẽ thấy cậu hơn một chút…”

Nói chưa xong, cậu nhóc tên Sổ Nhân Quả đã gào lên: “Cái đồ Sổ Sinh Tử thúi tha! Nói kiểu gì vậy hả! Tôi với Chủ nhân là cùng nhau chung hoạn nạn hơn ba nghìn năm đó nha!”

Sổ Sinh Tử… Mặc dù Hà Minh chưa biết Sổ Nhân Quả là gì, nhưng anh biết rất rõ Sổ Sinh Tử là thứ gì: một trong những pháp khí mạnh nhất từ khi trời đất sinh ra, cai quản sinh tử luân hồi của cả thế gian. Nếu người đàn ông này thật sự là hiện thân của Sổ Sinh Tử, thì cái cậu nhóc xưng là Sổ Nhân Quả kia… chắc chắn cũng là một pháp khí đại diện cho quy luật vũ trụ nào đó, và rất có thể chính là nhân quả.

Cùng nhau vượt hoạn hơn ba nghìn năm… Nói cách khác, từ khi anh ra đời, Sổ Nhân Quả đã ở bên cạnh anh? Nhưng mà suốt từng ấy năm, anh chưa từng nhận ra bên người mình lại có một… nhóc con lắm lời như thế?

Sổ Sinh Tử làm lơ cậu nhóc, lại chỉnh kính, nói tiếp: “Lúc cậu mới sinh ra thì còn ngây ngô, tất nhiên không đủ khả năng cảm nhận hay duy trì hình dạng của Sổ Nhân Quả. Về sau… bị trời phạt, lại càng không thể rồi.”

Nghe đến đây, Sổ Nhân Quả bỗng cúi đầu, giọng có phần áy náy: “Tất cả đều tại tôi… lúc thấy tình huống nguy cấp, tôi đã lén dùng năng lượng trợ giúp anh. Nhưng quên mất rằng anh chưa thể chịu nổi. Kết quả là năng lượng bạo phát, làm hại đến bà lão trưởng tộc, ông anh hung dữ, cậu em nhỏ, em gái dễ thương, chị gái dịu dàng… thậm chí còn vô tình chạm vào số mệnh của Phong Vạn Lý, thế là chuốc lấy trời phạt.”

“Thay đổi số mệnh của Vạn Lý? Nhưng tôi đã kiểm tra rồi, Sổ Sinh Tử không hề bị thay đổi mà?” Hà Minh nghi ngờ hỏi.

“Không phải sổ đó! Anh quên rồi à? Tôi là thần khí xuất hiện cùng với Sổ Sinh Tử và Sổ Uyên Ương đó! Ờ, mà chắc anh đúng là không biết thật.” Sổ Nhân Quả bĩu môi, vẻ mặt ngại ngùng, sau đó lại giả vờ ho vài tiếng lấy khí thế, rồi ưỡn ngực ra vẻ nghiêm túc: “Sổ Sinh Tử, Sổ Nhân Quả, Sổ Uyên Ương, chỉ cần thay đổi bất kỳ một cái nào, thì số mệnh của một người cũng có thể bị xáo trộn. Anh đâu có động vào Sổ Sinh Tử, mà là… tôi. Vậy nên chỉ có anh mới có thể có nhân quả với Phong Vạn Lý.”

“Sau đó phát triển thế nào, tôi cũng không ngờ được. Nhưng mà chị Sổ Uyên Ương thì vui lắm! Chị bảo hai người là gì ấy nhỉ… Oan gia vui vẻ!”

Sổ Sinh Tử ho khan kéo lại chủ đề: “Dù sao thì nhờ một nén hương và nước Vong Xuyên lần này, bọn tôi mới có thể xuất hiện ở đây. Sau này, thằng nhóc này sẽ nói chuyện trực tiếp trong biển ý thức của cậu, nếu thấy phiền thì cứ chủ động tắt tiếng nó là xong.”

Hà Minh: “…” Họ dùng mấy từ hiện đại ghê!

“Quay lại chuyện chính nhé, tử kiếp lần này của anh sẽ do Phong Vạn Lý gánh thay. Nên anh không được phép nhúng tay vào.”

Nghe vậy, Hà Minh lập tức biến sắc: “Tại sao chứ?!”

Sổ Nhân Quả đáp rất chi là thản nhiên: “Thì còn gì nữa, là do nhân quả giữa hai người thôi! Trời phạt đáng lẽ phải đánh xuống anh, nhưng vì anh bị phạt do liên quan tới Vạn Lý, nên nó quay sang đánh ảnh. Có vậy thôi.”

“Không có cách nào khác sao?”

“Không nha! Trừ khi anh phá bỏ mối nhân quả sinh tử với Phong Vạn Lý, bằng không ảnh chắc chắn sẽ ch.ết!”

Vừa nghe xong, Hà Minh đã hiểu. Anh không do dự hỏi thẳng: “Làm sao để phá nhân quả?”

Sổ Nhân Quả tròn mắt nhìn anh như nhìn người điên, ngó tới ngó lui: “Anh điên rồi à? Phá nhân quả thì trời sẽ đánh anh đó! Người ch.ết sẽ là anh đó!”

Hà Minh chỉ đáp lại bình tĩnh: “Tôi biết.”

Sổ Nhân Quả giậm chân: “Biết mà anh còn…”

“Tại sao tôi phải giúp cậu?” Sổ Sinh Tử lạnh lùng ngắt lời, “Dù trời phạt không phải do anh cố ý, nhưng dù sao cũng là cậu và Sổ Nhân Quả gây ra. Tôi lấy cớ gì phải giúp?”

Sổ Nhân Quả nghĩ Hà Minh sẽ bỏ cuộc, ai ngờ… “cộp!” một tiếng, Hà Minh quỳ sụp xuống đất, dập đầu thật mạnh. Trong cổ họng chỉ phát ra hai chữ khàn khàn: “Cầu xin anh.”

Ba nghìn năm qua, Sổ Nhân Quả luôn bên cạnh Hà Minh. Cậu nhóc có thể nói là lớn lên cùng anh, nhưng từ trước đến nay, chưa bao giờ thấy anh như vậy, cam chịu, thấp giọng, dập đầu cầu xin người khác, không màng thể diện hay đau đớn. Một thời gian dài, cậu chỉ biết ngẩn người.

Sổ Sinh Tử không đáp. Hà Minh lại tiếp tục dập đầu, từng lần một, mạnh đến mức trán bật máu, vang lên tiếng “cộp” đầy rợn người.

“Anh ta có đáng để anh làm vậy không?” Sổ Nhân Quả không hiểu nổi cảm xúc ấy, “Anh ta vốn dĩ đã ch.ết từ lâu rồi. Sống thêm được chừng đó năm là lời to rồi. Còn anh, là vì anh ta mà bị phạt thành ra thế này.”

“Đáng hay không không quan trọng. Dù sau này tôi ch.ết, cậu ấy có người mới, tôi cũng không quan tâm. Bởi vì tôi yêu cậu ấy. Yêu thì cam lòng chịu khổ, cũng cam lòng hi sinh.” Hà Minh vừa nói vừa định dập đầu thêm lần nữa. Nhưng lần này không nghe tiếng “cộp”, cũng không thấy đau.

Vì Sổ Sinh Tử đã quỳ một gối xuống, dùng tay chặn trán anh lại, khẽ thở dài. Sổ Nhân Quả lập tức lao tới đỡ Hà Minh dậy.

“Không giúp cậu thì Sổ Uyên Ương chắc đuổi tôi ra khỏi nhà mất. Xem như vì tình cảm chân thành của hai người, tôi giúp anh một lần.” Sổ Sinh Tử đứng dậy, nói với Hà Minh: “Muốn giải nhân quả giữa hai người, rất đơn giản. Chỉ cần một câu thôi.”

.

Lúc trở về văn phòng đội trinh thám, Hà Minh vừa đặt tay lên tay nắm cửa, đã nghe thấy Phong Vạn Lý bên trong đang bị mọi người ép hỏi chuyện tình cảm. Anh liền lặng lẽ buông tay, dựa lưng vào cửa, đóng vai “quân tử thất lễ” nghe lén một chút cũng không sao.

Bình Luận (0)
Comment