Chưa Tường Nhân Quả - Miêu Khuẩn

Chương 71

Ai cũng từng là trẻ con

Editor: Yang Hy

 

Trong lúc Phong Vạn Lý đang giãy giụa trong tâm ma của chính mình, thì tình hình bên ngoài cũng chẳng khá hơn bao nhiêu. Cố Tình Thâm vừa hay tin Lý Trường Xuyên mất tích, lập tức liền có cảm giác: đội trinh thám của mình chắc sắp dẹp tiệm đến nơi. Người thì mất tích, người thì bị thương nặng phun ra máu, người thì kẹt trong tâm ma, còn người cuối cùng thì đến giờ còn chưa liên lạc được, không biết là lạc qua Ma giới hay chui xuống xó xỉnh nào, tóm lại, coi như mất dạng.

Điều duy nhất khiến Cố Tình Thâm thấy còn chút an ủi là tuy Hà Minh bị thương nặng, nhưng ít ra vẫn còn tỉnh, vẫn chỉ huy được công việc.

Kết quả, đang trên đường quay về văn phòng, Hà Minh lại phun thêm ngụm máu nữa, lần này thì xỉu thẳng cẳng.

Cố Tình Thâm: “…” Thôi vậy, cho nổ banh xác luôn đi.

Chú ý tình thâm:……” Tính toán, hủy diệt đi.

Thấy người xỉu ngang, Giang Thừa Trạm mới sực nhớ: trừ vụ phản phệ, cái tên khiến người ta lo phát mệt này còn không né tránh mà lao thẳng vào lửa của Hồ tộc.

Lửa Hồ tộc vốn dùng để trừ tà. Mà Cô Giác là Hồ yêu tám đuôi, lửa của hắn càng có sức công phá khủng khiếp. Với người khác thì cùng lắm là phỏng nặng (cực nặng), nhưng với Hà Minh, đấy có thể là chí mạng.

Cõi âm ở dưới lòng đất, còn sâu hơn cả Ma giới. Người ta nói trời trong đất cặn, nói dễ hiểu thì là: càng xuống sâu, âm khí càng nặng. Mà Hà Minh sinh ra ở Vong Xuyên, một nhánh sông thuộc cõi âm, âm khí khỏi bàn, đặc sệt. Bị lửa trừ tà thiêu trúng? Hậu quả không dám nghĩ.

Giang Thừa Trạm nhịn không nổi, bật mồm chửi: “Ngu ngốc! Não đâu? Bình thường giữ cái đầu lạnh lắm mà, sao lần này chơi liều vậy hả?!”

Cố Tình Thâm chỉ thở dài: “Ham sắc mù lý trí đấy mà.”

“Tôi lập tức quay về Lầu Quỷ Dược xem có thuốc nào cứu được môn chủ Hà. Cô Cố…”

“Anh đi lẹ đi. Người này là đội trưởng nhà tụi tôi, tụi tôi tự lo được.”

Nói rồi, Cố Tình Thâm một tay vác một người, lôi cả hai đi luôn.

.

Còn trong tâm thức, Phong Vạn Lý vẫn đang lơ mơ, “Thầy Lâm?”

Không ai đáp lại. Không gian tâm ma vừa vỡ vụn, cảnh tượng trước mắt Phong Vạn Lý lại đổi sang ba ngàn năm trước, trong Hồ tộc.

“Ông Phong! Ông Phong! Con dâu của ông… nó… nó ch.ết lúc sinh rồi!”

Lời vừa dứt, lại có thêm một Hồ tộc trẻ tuổi chạy đến: “Ông Phong! Con trai ông… cũng mất rồi!”

Phong Bắc Thần nghe xong, cả người mềm nhũn, quỳ sụp xuống đất. Mọi người quanh đó cũng bắt đầu xì xào: “Vừa sinh ra đã mồ côi cha mẹ, đúng là sát tinh mà…”

“Tội nghiệp ông Phong, một lúc mất cả con dâu lẫn con trai, chắc sống chẳng nổi.”

“Đứa nhỏ đó cũng đáng thương, mới sinh ra đã không có ai thân thích.”

Đúng lúc đó, bà đỡ từ trong nhà chạy ra, vẻ mặt đầy khó xử như sắp báo thêm một tin xấu: “Ông Phong… cháu nội ông… nó cũng…”

Phong Bắc Thần ngửa cổ lên trời gào khóc, không hiểu nổi ông trời vì sao lại nỡ lòng tàn nhẫn như thế. Cả đời ông cẩn trọng làm pháp khí, chỉ có một đứa con trai. Giờ nhìn lại, chẳng lẽ Thiên đạo định đoạn tuyệt dòng họ Phong sao?!

Nhưng đang giữa cơn tuyệt vọng, bà đỡ lại chạy ra lần nữa, bế theo một con cáo con còn đỏ hỏn, la to: “Ông Phong! Kỳ diệu quá! Vừa nãy còn tắt thở, giờ lại sống lại rồi! Ông mau đặt tên đi!”

Phong Bắc Thần như được đại xá, hai tay run rẩy đón lấy đứa nhỏ, vừa nhìn vừa cười rạng rỡ: “Vậy thì gọi con là Vạn Lý nhé… mong con đi muôn dặm không mưa gió, một đời suôn sẻ.”

Nhưng lúc này những người ngoài lại không để người khác yên: “Sao có thể sống lại sau khi ch.ết? Có khi là điềm gở đấy…”

“Tranh con với luân hồi… ối giời ôi, sau này có khi bị báo ứng cũng nên!”

“Ăn nói cái kiểu gì đấy? Biết đâu là tổ tiên hiển linh!”

“Phải đấy, có khi tương lai nó dẫn dắt Hồ tộc đi lên ấy chứ!”

“Tôi thì thấy không đâu… kiểu này chỉ tổ rước họa vào thân thôi.”

Tiếng bàn tán mỗi người một kiểu. Ở giữa đám lời ra tiếng vào ấy là một Phong Vạn Lý nhỏ xíu, hoàn toàn chưa hiểu chuyện gì, và một Phong Bắc Thần chẳng buồn quan tâm mấy câu ngoài miệng.

Phong Vạn Lý nhìn tất cả, cuối cùng hỏi khẽ: “Hồi đó… rốt cuộc là sao con sống lại được vậy?”

Lâm Thanh không nói, chỉ vung tay một cái, cảnh vật lại đổi. Phong Vạn Lý căng mắt nhìn, phát hiện trong đám đông có một Hà Minh đang cầm cây trường thương đen.

Hà Minh khi này vẫn còn nhỏ, mặt mày non nớt, dáng người chưa đầy đặn, khoảng mười sáu mười bảy tuổi, trông có vẻ hơi lạc quẻ với cây trường thương lạnh lẽo sát khí bừng bừng kia.

Lâm Thanh nhìn đứa trẻ trước mắt mà thở dài: “Tự cậu xem đi.”

Phong Vạn Lý quay sang nhìn Lâm Thanh, hơi khó hiểu: mình vừa hỏi vụ sống lại, sao thầy lại bắt mình nhìn thời thơ ấu của Hà Minh? Còn chọn đúng lúc sắp đánh nhau thế này?

Không lẽ… mình sống lại có liên quan đến Hà Minh?

Nhưng Lâm Thanh chẳng chịu giải thích, Phong Vạn Lý đành nhìn theo.

Hà Minh khi ấy còn rất non nớt. Tuy tay cầm thương trông có vẻ chắc chắn, nhưng vẫn hơi run run. Trong mắt anh lúc ấy không có sự bình tĩnh lạnh lùng sau này, chỉ thấy hồi hộp, sợ hãi, xen lẫn chút mong chờ, trông rất dễ thương.

Tộc trưởng thấy anh lo lắng thì đi lại vỗ vai an ủi: “Không sao đâu Tiểu Hà, cháu đừng sợ. Dù lần này không trụ được, sông Vong Xuyên cũng sẽ phù hộ cháu.”

“Tộc trưởng… cháu không muốn phù hộ gì hết, cháu chỉ muốn sống cùng mọi người… không muốn rời đi…” Giọng Hà Minh lúc này mềm hẳn xuống, có chút nhõng nhẽo, khiến Phong Vạn Lý cũng phải ngẩn người: Cái người mặt lạnh không biết cười này, cũng từng biết làm nũng sao?!

Lâm Thanh thấy vẻ mặt ngỡ ngàng của Phong Vạn Lý thì bật cười: “Cậu quên rồi à? Ai mà chẳng từng là trẻ con. Hà Minh ấy, chẳng qua do những chuyện năm xưa mà tự khóa lòng mình lại thôi, lâu dần thì quen rồi.”

Phong Vạn Lý không nói gì, chỉ lặng lẽ nhìn thiếu niên Hà Minh đang rối ren trong ánh mắt. Anh ấy có cảm xúc, có sợ hãi, có sự lệ thuộc, tất cả những điều mà ở người Hà Minh hiện tại chưa bao giờ thấy.

Ai mà ngờ được, một thiếu niên từng run tay khi cầm thương, cuối cùng lại trở thành người đáng tin nhất, mạnh mẽ nhất bên cạnh mình?

Tộc trưởng cười hiền: “Biết cháu luyến tiếc, nhưng sớm muộn gì cũng phải rời đi. Cháu là linh của sông Vong Xuyên, không thể mãi bị giam ở một nơi. Nhưng đừng lo, dù thế nào, dù cháu có đâm ch.ết bọn ta bằng chính cây thương kia, bọn ta vẫn mãi là người nhà của cháu.”

“Hà Minh à, cái tên này, bọn ta phải nghĩ nát óc mới ra được. Tiếc là trong tộc ít người học rộng hiểu sâu, cuối cùng đành dùng biệt danh khác của sông Vong Xuyên để đặt cho cháu. Nghe thì tùy tiện, nhưng ý nghĩa thì không đổi, sông Vong Xuyên mãi là nhà của cháu, dù sau này cháu có trở thành kẻ bị Tam giới phỉ nhổ, bọn ta vẫn sẽ đón cháu trở về.”

Hóa ra tên là lấy từ sông Vong Xuyên sao? Hà Minh — Minh Hà — sông Vong Xuyên.

Là nơi khởi đầu, cũng là nơi để quay về.

Bình Luận (0)
Comment