Chưa Tường Nhân Quả - Miêu Khuẩn

Chương 72

Dù có lên tận trời xanh hay xuống tận hoàng tuyền, tôi cũng phải kéo anh ấy trở về thế giới này

Editor: Yang Hy

 

Khung cảnh lại thay đổi lần nữa. Vừa mở mắt ra, Phong Vạn Lý đã thấy tình hình trước mắt nguy cấp vô cùng. Người trong tộc của Hà Minh sống ở sông Vong Xuyên cả đời, vốn tách biệt với thế giới bên ngoài, tính khí ôn hòa, cùng lắm có cãi nhau vài câu chứ chưa từng gặp phải trận chiến ác liệt nào thế này. Giờ gặp phải đám quân phản loạn được huấn luyện đàng hoàng, kỹ năng đầy mình, còn từng trải qua gian khổ, cướp bóc, giành giật để sinh tồn thì bọn họ đúng thật là lấy trứng chọi đá, muốn đánh mà đánh chẳng nổi.

Hà Minh tuy đã bắt đầu bộc lộ thiên phú chiến đấu mạnh mẽ của mình, nhưng dù sao vẫn là lính mới, chưa có tí kinh nghiệm nào. Anh vung kiếm lóng ngóng, đánh một phát phải dừng lại nghĩ ba giây, trong lòng còn mang bản năng sợ gi.ết chóc, thế nên dù cố gắng đến đâu, gi.ết được bao nhiêu kẻ địch thì cục diện vẫn không nhúc nhích nổi tí nào. Có mấy lần suýt nữa thì bị đám quân phản loạn kia chém cho không trượt phát nào.

Lúc này, Phong Vạn Lý bỗng thấy phía sau Hà Minh hiện lên bóng dáng một đứa trẻ. Nhóc con chu miệng, nhìn động tác của Hà Minh mà lộ rõ vẻ sốt ruột, than thở: “A! Chủ nhân nhỏ sao yếu vậy nè! Rõ ràng năng lượng mạnh mà đánh như mèo quào á!”

Lâm Thanh nhìn nhóc con kia, khóe miệng giật giật: “Cái thằng nhóc ch.ết tiệt này… Đợi đến khi nó biết hóa hình, ta phải dạy cho một trận nên thân mới được!”

Phong Vạn Lý thấy phản ứng của Lâm Thanh thì hơi bối rối hỏi: “Thằng bé đó là ai thế? Con riêng của thầy à? Mà khoan, thầy là Sổ Uyên Ương, vậy… nó là ai? Sổ Sinh Tử sao?”

“Sổ Nhân Quả.” Lâm Thanh thở dài, nói tiếp: “Cậu không biết cũng đúng. Từ khi Sổ Nhân Quả mất tích cách đây ba nghìn một trăm năm, Thiên Giới đã phong tỏa mọi thông tin liên quan đến nó rồi.”

“Vậy là Hà Minh được Sổ Nhân Quả chọn làm chủ nhân à?” Phong Vạn Lý nghĩ ngợi rồi thở ra một hơi: “Tự nhiên em thấy thế giới này kỳ ảo dữ thần.” Dù thật ra bản thân họ đã ảo ma từ lâu rồi.

Cả hai không nói gì thêm, tiếp tục quan sát Sổ Nhân Quả đang mang hình dáng của một đứa trẻ con kia xem nó còn muốn làm trò gì nữa. Phong Vạn Lý thực ra cũng đoán ra đôi chút. Năm xưa Hà Minh gi.ết người trong tộc là do năng lượng đột ngột bộc phát. Một sinh linh như vậy mà lại không thể kiểm soát năng lượng, nghe thôi đã thấy vô lý. Hơn nữa, gần đây Hà Minh hoàn toàn không có dấu hiệu gì của việc mất kiểm soát, ngoại trừ lần duy nhất khi Sổ Nhân Quả xuất hiện và tỏ rõ thái độ bất mãn với anh. Nếu đến đây còn không hiểu ra vấn đề thì sống ba nghìn năm cũng uổng công.

Đoán y chóc, ngay sau đó, Sổ Nhân Quả nở một nụ cười láu cá, đưa tay chạm vào lưng Hà Minh, lòng bàn tay dán sát vào lưng anh, nhắm mắt lại. Một luồng năng lượng khủng khiếp dọc theo cánh tay nó, truyền thẳng vào người Hà Minh.

Hà Minh không chịu nổi luồng năng lượng đó, lảo đảo vài bước rồi ngã quỵ xuống, ôm ngực th* d*c, rõ ràng là đau đớn tột cùng.

“A!!” Năng lượng mất kiểm soát bùng phát, quét sạch tất cả những ai cản đường, bất kể là địch hay ta đều bị hất văng nằm la liệt. Hà Minh cũng ngất xỉu tại chỗ. Dựa theo những gì đã biết, nhóm Thiên Đế còn lâu mới tới kịp. Mà không biết đến lúc Hà Minh tỉnh lại, thấy cảnh tượng này thì sẽ đờ đẫn mất bao lâu nữa.

Phong Vạn Lý nhìn thấy rõ ràng tên nhóc Sổ Nhân Quả kia cũng bị năng lượng đẩy bật ra, lật đật lôi quyển sách của nó ra xem, xem xong mặt mày trắng bệch.

“Xong rồi xong rồi! Lần này thật sự xong đời luôn rồi!!”

Phong Vạn Lý tò mò ló đầu lại nhìn thử, thấy rõ trên trang sách đang hiện tên mình, còn có cả tên Hà Minh. Phía trên hai cái tên ấy, còn có bốn chữ đỏ chót viết bằng chu sa: “Sinh Tử Nhân Quả”.

“Chính vì vậy cậu mới có thể sống sót.” Lâm Thanh thở dài, “Nhưng cũng từ đó mà bị trời phạt. Nói cho cùng, thực ra lỗi không nằm ở hai người các cậu.”

Nghe vậy, Phong Vạn Lý im lặng ngồi xổm xuống, chăm chú nhìn đứa trẻ đang bất tỉnh. Gương mặt non nớt của sinh linh sông Vong Xuyên còn chưa phát triển hết, nhưng đường nét đã lộ rõ nét đẹp thanh tú trong tương lai. Nhìn lúc này, đúng là có chút đáng yêu.

Dù biết mình không thể chạm vào cậu bé kia, Phong Vạn Lý vẫn không nhịn được mà đưa tay vuốt nhẹ lên mặt Hà Minh, động tác cẩn trọng như đang nâng niu một tác phẩm nghệ thuật quý giá.

Cậu thở dài, thật dài. Cậu biết, sau ngày hôm nay, đứa trẻ hay làm nũng, biết sợ hãi, hay căng thẳng kia sẽ bị chính Hà Minh chôn sâu vào tận đáy lòng. Từ đó về sau, hàng ngàn năm sau, sẽ không bao giờ được thấy ánh sáng nữa.

Cậu không ngờ rằng, hóa ra nhân quả giữa hai người họ đã sớm định sẵn từ trước cả khi họ biết đến nhau. Cũng không ngờ rằng, đằng sau một lần “cỏ mục hóa đom đóm” hồi sinh, lại là một trái tim trẻ con ch.ết lặng vì tuyệt vọng. Dù có gọi là “định luật bảo toàn năng lượng” hay “định luật tự nhiên có được có mất” đi nữa, rốt cuộc vẫn là tàn nhẫn vô cùng.

Bởi vì trên đời này vốn chẳng có kết cục hoàn mỹ tuyệt đối. Người thì vui, kẻ thì buồn. Có hoa nở thì sẽ có hoa tàn. Có sinh ra thì sẽ có ch.ết đi. Tồn tại và diệt vong luôn song hành với nhau, như hai đường thẳng song song bỗng nhiên va vào nhau, mới tạo nên cái thế giới vừa tàn khốc lại vừa đáng sống này.

“Hình phạt ấy có thể hóa giải không?”

Lâm Thanh thở dài, vẻ mặt phức tạp: “Đây chính là chuyện thứ hai ta muốn nói với cậu.”

Khung cảnh lúc này vẫn còn rất máu me, Lâm Thanh vung tay một cái, cả hai lập tức trở lại biển ý thức của Phong Vạn Lý, nơi đó tràn ngập những cây đào, gió thổi nhẹ là cánh hoa rơi đầy trời, đẹp mê hồn.

“Sự tồn tại của cậu vốn đã trái ý trời, Thiên đạo sẽ trừng phạt kẻ gây ra hậu quả như vậy.” Lâm Thanh nhìn cánh hoa đào rơi xuống tay mình, “Ta cũng không rõ vì sao Thiên đạo năm đó không giáng thiên lôi, mà lại để đến mấy nghìn năm sau mới ra tay. Nhưng kết cục thì chỉ có một.”

Gió lại thổi, mang cánh hoa trên tay Lâm Thanh bay lên không trung, run rẩy trong gió như một đời người lận đận, không ổn định: “Cậu và Hà Minh, cuối cùng nhất định một người phải trả mạng lại cho trời, người còn lại thì kéo dài hơi tàn.”

Cánh hoa kia cuối cùng cũng rơi xuống đất, biến thành một trong vô số cánh hoa đã rơi trước đó, vô danh, bình thường, bị cuốn vào dòng người, như những tổ tiên từng ch.ết đi trong dòng chảy lịch sử, thiện hay ác, đúng hay sai, cũng chẳng còn quan trọng, chỉ còn lại dấu vết mong manh mà vô tình để lại trên đời này.

“Ý thầy là… em với A Minh, định sẵn là một sống một ch.ết, em sống thì anh ấy ch.ết, và ngược lại sao? Đây gọi là số mệnh sao?”

Phong Vạn Lý đứng bật dậy, ánh mắt nhìn Lâm Thanh như muốn bùng lên ngọn lửa. Rõ ràng đây là tin đủ để khiến lòng người lạnh đi, thậm chí gục ngã, nhưng lúc này Phong Vạn Lý lại chẳng hề hoảng loạn. Trong mắt Lâm Thanh, cậu như hóa thành sinh linh sông Vong Xuyên năm nào.

Thảo nào hai người họ có thể đi cùng nhau lâu đến vậy, dù tính cách khác nhau, nhưng bản chất thì lại chẳng khác là bao: kẻ tỉnh táo sẽ liều ch.ết vì người bốc đồng, người bốc đồng sẽ vì người tỉnh táo mà giữ mình. Đúng là một cặp xứng đôi vừa lứa.

Phong Vạn Lý cong môi cười, nụ cười ngạo nghễ và bất cần: “Định mệnh cái con khỉ. Em sinh ra đã trái ý trời thì việc quái gì phải đi theo cái gọi là đạo trời?”

Vẻ mặt cậu bỗng nghiêm lại, “Em nói rồi, dù A Minh có ch.ết, dù có lên tận trời xanh hay xuống tận hoàng tuyền, em cũng phải kéo anh ấy trở về thế giới này. Chỉ một chữ ‘định mệnh’ mà muốn em từ bỏ anh ấy à? Mơ đi! Em nhất định sẽ phản lại cái định mệnh khốn kiếp này!”

Nói rồi, Phong Vạn Lý lại nở nụ cười tự tin: “Thầy Lâm, em và A Minh, nhất định đều sẽ sống thật tốt. Đến lúc đó, mời thầy đến uống rượu mừng cưới của chúng em!”

Bình Luận (0)
Comment