Chưa Tường Nhân Quả - Miêu Khuẩn

Chương 73

Chỉ còn trên danh nghĩa

Editor: Yang Hy

 

Nghe vậy, Lâm Thanh không những không nổi giận mà còn bật cười, hoàn toàn không thấy lời phản nghịch trời đất của học trò mình có gì sai. Trái lại còn rất thích cái kiểu vừa sâu tình vừa liều mạng này.

Số mệnh vốn dĩ chỉ là một kịch bản viết sẵn, nhưng đâu ai cấm người ta không được diễn ngẫu hứng? Có điều, quá trình này rất khó, khó vô cùng. Rất nhiều người đi được nửa đường thì nản, cũng không ít người thậm chí còn chẳng đủ dũng khí để chạm vào thứ hư vô mơ hồ gọi là “định mệnh”, tránh xa còn hơn gặp rắn độc.

Nhưng Phong Vạn Lý thì khác. Ngay khoảnh khắc biết được mọi chuyện, cậu đã chọn đối đầu với số mệnh. Đó cũng là lý do Lâm Thanh đánh giá cao cậu, không thử thì làm sao biết được kết quả? Mà cậu lại là người có đủ can đảm để đổi thay tất cả.

“Giỏi, đúng là đứa bé ngoan.” Lâm Thanh cười nhẹ: “Đi nhanh đi, về tìm người yêu của cậu đi. Cậu ngất lâu như vậy rồi, chắc lo ch.ết lên ch.ết xuống rồi ấy chứ.”

.

Khi mở mắt lần nữa, điều đầu tiên Phong Vạn Lý nhìn thấy là cái đèn trần của văn phòng. Cậu bật dậy ngay, phát hiện ngoài Hà Minh đang nằm đắp chăn bên cạnh, nhắm nghiền mắt không động đậy thì chẳng còn ai khác, chắc chắn là anh ấy đã đưa cậu về.

Ánh nắng ngoài cửa sổ vàng nhạt, đồng hồ chỉ đúng 9 giờ sáng. Có vẻ là Hà Minh mệt quá nên ngủ mê man luôn. Phong Vạn Lý bước tới bên cạnh anh, nhìn gương mặt giờ đã hiện rõ nét thanh tú, không nhìn được bật cười.

Cậu đưa tay ra bẹo má Hà Minh, “Đội trưởng Hà của em ơi, giờ làm mà ngủ là bị trừ lương đó nha!”

Thế nhưng Hà Minh hoàn toàn không có phản ứng gì khiến Phong Vạn Lý cảm thấy hơi lạ. Cậu lại lay mạnh anh thêm cái nữa: “Này! A Minh! A Minh, anh tỉnh lại đi!”

Cơ mà đối phương vẫn nằm im re, không khác gì bị hút mất ba hồn bảy vía. Phong Vạn Lý lập tức biến sắc, kéo chăn ra thì thấy trên tay trái Hà Minh có một vệt cháy xém to tướng, vừa nhìn là biết ngay, đây là vết thương do lửa trừ tà của Hồ tộc gây ra.

“A Minh!” Phong Vạn Lý hoảng hốt, vội vàng vận yêu khí để trị thương cho anh, nhưng cơ thể cậu còn chưa phục hồi sau khi thoát khỏi ảo cảnh tâm ma, gắng sức điều khí mạnh quá khiến cậu cũng không chịu nổi mà phun ra một ngụm máu tươi.

“Két!” Đúng lúc ấy, cửa văn phòng mở ra. Cố Tình Thâm vừa từ bên ngoài trở về. Dạo này cô bận muốn ch.ết: một bên phải chăm Phong Vạn Lý ngất lịm, cùng với Hà Minh bị thương nặng, một bên phải chạy khắp nơi tìm hai thành viên mất tích của văn phòng là Ngụy Hằng và Lý Trường Xuyên đang sống ch.ết ra sao chưa biết.

Chạy tới chạy lui hai đầu thế này, nhiều lúc Cố Tình Thâm chỉ muốn đập đầu vô tường ngất xỉu luôn cho rồi.

Nhưng cuối cùng cô vẫn gồng gánh hết. Lý do đơn giản thôi: cô là đội phó, mà mọi người trong đội này đều là người thân, người nhà của cô. Cô không thể mặc kệ, không thể buông xuôi để đội này tự sinh tự diệt, dù giờ đây, đội trinh thám cũng chẳng khác nào đã ch.ết lâm sàng.

Kết quả là, người chị khổ mệnh vừa chạy ngoài đường về, tính vào thay thuốc cho Hà Minh, tiện thể kiểm tra tình hình Phong Vạn Lý, ai ngờ vừa bước vô đã thấy một con cáo nào đó đang gắng gượng đến mức tự làm mình ói máu.

Cố Tình Thâm nhìn cảnh đó mà tức muốn ch.ết, suýt nữa bật chế độ diệt cáo.

Cố Tình Thâm: “…” Bà đây ngày đêm chăm sóc cậu như vậy, chẳng phải là để cậu tỉnh dậy rồi tự hành tới ch.ết nhé!?

Tức thì tức vậy, cô vẫn vội chạy tới cạnh Phong Vạn Lý: “Thánh tự hủy, cậu còn sống chứ?”

Phong Vạn Lý lắc đầu, đưa tay lau máu ở khóe miệng: “A Minh anh ấy…”

“Hiện giờ vẫn ổn, vết thương đã được bôi thuốc rồi, thuốc của ông chủ Giang, hiệu quả khỏi bàn.” Nói xong, Cố Tình Thâm đỡ anh ngồi xuống ghế, đắp chăn lại cho Hà Minh rồi tiếp lời: “Hiện nay vấn đề của đội trưởng là hai thứ. Một là phản ứng cắn ngược từ hình phạt, lần này không hiểu sao lại dữ dội như vậy, đến giờ tôi vẫn chưa nghe nói đến. Hai là anh ấy tiêu hao quá nhiều năng lượng nên mới bất tỉnh. Vấn đề thứ hai thì nhẹ, nghỉ ngơi là được.”

Nói đến đây, cô lại thở dài: “Nhưng vụ trời phạt thì thật sự bó tay rồi, trừ khi có người giúp anh ấy dẫn dắt lại luồng năng lượng. Nhưng sinh linh của sông Vong Xuyên là do trời sinh đất dưỡng, làm gì có ai có năng lượng tương thích đâu mà giúp?”

“Tôi có thể.”

“Biết rồi biết rồi, cậu muốn giúp… Khoan, cái gì cơ? Cậu có thể á?” Cố Tình Thâm trố mắt nhìn Phong Vạn Lý, mặt đầy hoang mang và sốc nhẹ.

Ánh mắt cương quyết của Phong Vạn Lý không giống đang nói chơi khiến Cố Tình Thâm nhớ lại lúc trước khi Hà Minh ngất, hình như cũng định dẫn yêu khí giúp cậu.

Ban đầu cô còn tưởng Hà Minh lo quá hóa rồ, giờ nghe Phong Vạn Lý quả quyết nói “tôi có thể”, cô bắt đầu cân nhắc xem liệu chuyện này có thật không.

Cuối cùng cô rút ra kết luận, nếu đây là sự thật, thì hai người này đúng thật là tạo hóa tác hợp, ông trời cũng gật đầu.

Phong Vạn Lý mặt tỉnh bơ: “Ừ, đúng rồi. Tôi làm được.”

Cậu vừa nói xong, thấy vẻ mặt sốc nặng của Cố Tình Thâm liền nở nụ cười gian xảo: “Hehe, chị không biết đúng không! Tôi với A Minh, sinh mạng buộc chung một sợi dây đó! Mạng tôi là do anh ấy cho mà!”

Cố Tình Thâm: “??? Anh ấy là bố cậu à?”

Phong Vạn Lý: “???”

“Chị tự nói xem có hợp lý không??”

Cuối cùng Cố Tình Thâm bỏ cuộc, không muốn nghĩ nữa: “Thôi kệ đi, miễn sao cậu tỉnh là được rồi. Giờ Tiểu Ngụy với Lão Xuyên mất tích, đội trưởng lại bất tỉnh nhân sự… Nói thật, từng đó năm rồi, đây là lần đầu tôi thấy đội mình thê thảm tới vậy đấy.”

“Ừm…” Phong Vạn Lý nhìn xung quanh văn phòng trống huơ trống hoác. Ngày xưa ồn ào náo nhiệt bao nhiêu, giờ chỉ còn hai người tỉnh và một người mê: “Giờ đúng là thời khắc sống còn của đội rồi.”

“Ủa mà… Tiểu Ngụy với Lão Xuyên mất tích kiểu gì vậy?”

Cố Tình Thâm vừa nói vừa bóp trán: “Tiểu Ngụy chắc giữ không nổi ranh giới, cuối cùng phải rút về Ma giới. Còn Lão Xuyên hình như vì bảo vệ dân thường nên tự kéo đám oán linh đi.”

“Nói thật thì vụ đám oán linh kia đúng là ngoài dự đoán. Có khi mục tiêu thật sự của Huyền Tri Diệp là chỗ đó. Nhưng mà… ranh giới bên Thiên giới thì có ai tấn công đâu? Tôi thật sự không hiểu nổi.” Cô lại thở dài: “Chắc Lão Xuyên nói đúng, Huyền Tri Diệp đúng là thần kinh có vấn đề.”

Thấy Cố Tình Thâm mệt mỏi rã rời, Phong Vạn Lý đứng dậy bước tới, vỗ vai cô: “Vất vả cho chị mấy ngày nay rồi. Tôi sẽ mau hồi phục rồi nhanh chóng giúp A Minh điều khí. Khi ấy, mọi chuyện sẽ ổn thôi.”

Cố Tình Thâm nhìn sang Hà Minh đang nằm yên nhắm mắt, cuối cùng gật đầu: “Chỉ cần đội trưởng tỉnh lại, mọi chuyện đều có thể cứu vãn. Dù anh ấy thích bay nhảy thật, nhưng là người đáng tin, có anh ấy ở đây, ai cũng thấy yên tâm hơn nhiều.”

Phong Vạn Lý nhớ lại dáng vẻ hoảng loạn của Hà Minh khi còn bé, lặng im một lúc mới nói: “Bọn tôi sẽ khiến mọi thứ tốt lên. Dù là tôi, hay A Minh, cũng sẽ khiến đội trinh thám này sống lại như xưa.”

Bình Luận (0)
Comment