Cố Tình Thâm: Thôi để tôi đi nhanh chút, không thì ngập mặt trong cơm chó mất.
Editor: Yang Hy
Chu Minh Diệp đang rầu rĩ vì chiến sự gần đây, bỗng trong đầu vang lên một giọng nói lạnh tanh quen thuộc. Nghe xong, hắn lập tức cười toe toét: “Ui chao, cái đồ quỷ bạc tình này, cuối cùng cũng chịu bò dậy rồi à?”
Đoán là bên kia đang cạn lời, Chu Minh Diệp liền tranh thủ truyền âm cho Huyền Hồng: “Bé Huyền Điểu ơi~ đoán xem ai tỉnh rồi nè?”
Huyền Hồng bật cười bất lực: “Còn ai vào đây nữa? Chắc chắn là A Minh rồi. Nhưng tiếc là bây giờ chúng ta đều kẹt chẳng thể tận mắt kiểm tra cho chắc.”
Chu Minh Diệp thở dài nhìn đống báo cáo chiến sự: “Cậu ấy cứ bảo là không sao, mà ta thấy nên giảm một nửa độ tin cậy thì hơn. Tốt nhất vẫn là đừng để cậu ấy ra tay giúp đỡ vội, không thì ta lại thành kẻ không có tình người mất.”
Huyền Hồng: “Bên ta lại bắt đầu hỗn loạn rồi, anh bên đó cũng phải để mắt chút. Huyền Tri Diệp lần này hình như nhắm xuống hạ giới, không rõ là Ma giới hay cõi âm.”
Chu Minh Diệp chau mày: “Sổ Nhân Quả hiện chưa rõ tung tích, theo bé phân tích, rất có thể có liên quan tới quỷ… A Minh, khả năng cao là sông Vong Xuyên. Còn Sổ Sinh Tử thì đã xác nhận đang ở cõi âm, Sổ Uyên Ương lại nằm trong Thiên giới… Nói đi nói lại, mục tiêu của Huyền Tri Diệp khả năng lớn là cả Sổ Sinh Tử lẫn Sổ Nhân Quả.”
“Nhưng ông ta lấy mấy cái đó làm gì? Định trái ý trời để thay đổi vận mệnh à? Cho dù ông ta có thắng chúng ta, cướp được thần khí thì cũng chẳng đấu lại được Thiên Đạo đâu. Mà đổi mệnh kiểu này thì sớm muộn cũng bị Thiên Đạo đè đầu dập mặt thôi.”
“Biết đâu được…”
.
Lý Trường Xuyên vẫn biệt tích, Hà Minh hiện tại bị cấm sử dụng năng lượng, đến vẽ bùa cũng bị cấm nốt. Thế là lần đầu tiên sau ba nghìn năm, đội trưởng rảnh rỗi vô sự, đành lẽo đẽo theo Phong Vạn Lý đi khắp nơi tìm người bằng kiểu truyền thống.
Tuy chưa tìm được ai, nhưng cũng xem như giúp cả bọn thư giãn phần nào khỏi áp lực chiến sự, nhất là với Phong Vạn Lý, người đang ôm cả một bụng lo sợ về tương lai và vận mệnh của mình.
Dù đã quyết tâm phá vỡ số mệnh, nhưng trong lòng cậu vẫn thấp thỏm không yên: Nếu thất bại thì sao? Nếu Hà Minh ch.ết ngay trước mắt thì sao? Nếu mình ch.ết, bỏ lại Hà Minh một mình, anh ấy có chịu nổi không? Hay sẽ sống như cái xác không hồn, lang thang trên đời rồi kết thúc bằng bi kịch?
Khác với Phong Vạn Lý, Hà Minh lại không lo nghĩ đến vậy. Từ lâu rồi, anh đã chấp nhận rằng nếu phải lấy mạng mình đổi lấy sự tồn tại của Phong Vạn Lý thì cũng cam lòng. Duy chỉ tiếc là không thể bảo vệ người ấy đến cùng, cũng chẳng thể cùng nhau đi hết những tháng ngày an ổn phía sau.
Nhưng như thế đã là kết cục tốt nhất rồi. Hà Minh hiểu điều đó, nên cũng không oán trách gì.
Trời thu trong vắt, nắng nhẹ rải lên người không quá gắt, cũng không như ánh nắng mùa đông chỉ để làm cảnh. Vừa mới tỉnh dậy chưa lâu, Hà Minh bị Phong Vạn Lý nhét ngay cho cái áo khoác tay dài màu đen, chính là cái áo hôm nào cậu tặng, lần đầu tiên mặc vào đã ói máu ngất xỉu.
Hai tay đút túi áo, trong túi còn nắm chặt món đồ mà lẽ ra anh đã định tặng cho người ta từ tuần trước. Cứ thế lặng lẽ bước đi.
Giờ đã là tháng Chín, gió thu mát mẻ, cây cối bên đường đã bắt đầu úa vàng, lúa ngoài đồng thì vào mùa gặt hái. Mùa thu đúng là một khoảng thời gian đầy mâu thuẫn, nó vừa lạnh lẽo tiêu điều, lại vừa rực rỡ no ấm.
Hà Minh chợt bật cười. Cảnh vật này chẳng phải cũng giống như quan hệ giữa anh và Phong Vạn Lý sao? Một sống một ch.ết, người này còn thì người kia mất, ràng buộc dây dưa.
Phong Vạn Lý nghe tiếng cười, liền ngoái lại hỏi: “Sao thế anh?”
“Không có gì.” Hà Minh lắc đầu, không định kể mấy dòng suy diễn bi kịch vừa rồi.
“Xạo ghê.” Sổ Nhân Quả đột nhiên nhảy ra lên tiếng, “Không ngờ anh cũng có lúc đa sầu đa cảm đấy!”
Bình thường gặp cái miệng ồn ào này là Hà Minh đã tắt tiếng nó rồi, nhưng giờ thì không, cơ thể còn yếu, năng lượng chưa phục hồi hoàn toàn, tắt miệng nó cũng đành bất lực.
“Ha ha, không bị khóa miệng nữa nhé! Anh không biết ta nín tới muốn nghẹn ch.ết luôn rồi!” Sổ Nhân Quả sung sướng gào lên.
Hà Minh chỉ giả vờ không nghe thấy.
Bỗng, Phong Vạn Lý ghé sát lại, thì thầm bên tai: “Anh đang tám chuyện với bạn nhỏ kia hả?”
Sổ Nhân Quả sững người: “Cậu ta thấy được tui hả???”
Hà Minh cũng ngạc nhiên, nhưng mặt vẫn bình thản, khẽ gật đầu đáp nhỏ: “Ừ.”
Sổ Nhân Quả càng đơ: “Hả? Anh… anh thừa nhận luôn á??? Không phải mấy chuyện kiểu này thường phải giữ bí mật đến phút chót, rồi bị lật mặt, bị chia rẽ tình cảm gì đó sao?!”
Hà Minh: “…” Có lẽ nên nhờ Sổ Sinh Tử quản lý lại cái gu đọc tiểu thuyết của nó.
Sổ Nhân Quả: “Thật ra tui nghe thấy hết á.”
Hà Minh: “…”
Phong Vạn Lý thì chẳng lấy làm lạ khi Hà Minh thẳng thắn vậy, tính anh là thế mà, trừ chuyện sống ch.ết ra, từ trước tới giờ anh chưa từng lừa cậu điều gì.
Nghĩ lại thì cũng thấy nể: một khi đã nói dối thì phải tầm cỡ sống còn. Cái kiểu “làm là phải làm lớn” này, đúng là hợp rơ với con người Hà Minh.
Phong Vạn Lý thu lại nụ cười, nghiêm túc nói: “Lúc hôn mê, em bị ép phải nhìn thấy vài thứ liên quan tới em và anh. Ví dụ như vì sao em sống được, và nhân quả giữa chúng ta.”
Hà Minh sững người, hiếm khi để lộ vẻ bối rối, một lúc sau mới thở dài: “Em biết cả rồi à.”
“Ừ. Không ngờ một người luôn sống ngay thẳng như A Minh, lần đầu tiên nói dối em lại là chuyện lớn đến vậy.” Phong Vạn Lý nửa đùa nửa thật.
Lời này khiến Hà Minh nghiêm túc cúi đầu nói: “Xin lỗi em.”
“Nhưng anh cũng không hối hận, đúng chứ?” Phong Vạn Lý khẽ thở dài, giọng dịu dàng nhưng kiên quyết: “A Minh, em không muốn bị động nhận lấy một cái kết mà anh sắp đặt. Em muốn được cùng anh đối mặt với mọi thứ.”
“Em đã nói rồi mà… em muốn được đồng hành với anh.”
Hà Minh im lặng một lúc, rồi bỗng nở một nụ cười ấm áp: “Anh hiểu rồi. Về sau… sẽ không một mình đối mặt nữa.”
Nói rồi, anh rút từ túi áo ra một chiếc vòng tay dây đen, có gắn một hạt châu nhỏ màu đỏ sậm, nhẹ nhàng đeo vào cổ tay trái Phong Vạn Lý: “Anh không có khiếu làm đồ thủ công như em, nên đành đi mua. Xin lỗi nha.”
“Chiếc vòng này anh mua cùng Thanh Diệp. Nó có thể giúp em chống lại thiên lôi. Sau này nếu em tu hành tới mức phải độ kiếp, có cái này anh mới yên tâm.”