Chưa Tường Nhân Quả - Miêu Khuẩn

Chương 76

Hôm nay Ma Tôn vẫn chưa thể nghỉ hưu

Editor: Yang Hy

 

Phong Vạn Lý bật cười ha hả: “Đồ anh tặng em thì có là cái gì em cũng không chê, huống chi là gu thẩm mỹ của vợ mình, làm chồng tất nhiên tin tưởng tuyệt đối!”

Hà Minh nghe vậy chỉ im lặng không thèm phản hồi. Còn Sổ Nhân Quả thì lập tức gắt gỏng: “Cái tên này lấy đâu ra tự tin rằng mình có thể ‘tấn công’ được anh chứ!”

Không cần nhìn, Hà Minh cũng biết rõ cái sổ kia vừa liếc trắng cả mắt.

“Mà nè, anh không thấy cái thằng sổ con Nhân Quả đó ồn ào lắm à? Bình thường thấy anh im lặng nội tâm lắm mà.” 

Và thế là một trận náo loạn bắt đầu… tất nhiên là trong biển ý thức, nơi Hà Minh đang bị Sổ Nhân Quả tra tấn bằng tần số âm thanh.

“Ai là ‘sổ con’ hả? Con cáo mới mọc răng kia dám gọi bản đại thần là ‘thằng’ hả?! Ta sống từ thời Bàn Cổ khai thiên lập địa tới giờ đã hơn năm ngàn tuổi, mới đẻ đã dám bật ta hả?!”

“Này! Chủ nhân nhỏ! Sao không lên tiếng bênh vực ta hả?! Cậu ta nghe không được thì anh phải giúp ta chửi lại chớ!!” Sổ Nhân Quả cực kỳ bất mãn với vẻ im lặng của Hà Minh, nó lại nhao nhao lên khiến anh đau đầu.

Hà Minh: “…” Về sau tuyệt đối không được bốc đồng nữa, thêm một lần thế này chắc suy nhược tinh thần mất.

Vì hiện tại chưa phục hồi năng lượng, không thể bịt miệng “sổ” kia như trước, Hà Minh đành chủ động đánh lạc hướng: “Tình Thâm đi xa rồi, chúng ta cũng nên đi mau thôi.”

Phong Vạn Lý nhìn theo bóng dáng Cố Tình Thâm đang dần mất hút: “Chị ấy đi kiểu gì mà nhanh như bão vậy trời? Đi, tụi mình đuổi theo lẹ!”

.

Còn bên này, nói đến Ngụy Hằng và Tần Dương, sau khi lùa một đám oán linh sang Ma giới, đúng là đánh nhau đỡ cực hơn hẳn so với ở nhân gian. Hai người từ đó cũng luôn ở lại Ma giới hỗ trợ đánh lui đám quân phản loạn.

Vì bị cắt mạng và bận đến đầu tắt mặt tối, Ngụy Hằng mãi gần đây mới liên lạc lại được với đội trinh thám. Đương nhiên, cậu cũng chỉ mới biết được tình hình của đội gần đây, cậu không ngờ rằng chỉ trong ngày mình đến Ma giới lại xảy ra nhiều chuyện như vậy.

Sau khi nghe Chu Minh Diệp báo tình hình Hà Minh và Phong Vạn Lý đã tỉnh lại, dù Lý Trường Xuyên vẫn chưa tìm ra, nhưng so với tuần trước thì đã đỡ rất nhiều. Có Hà Minh và Phong Vạn Lý ở đó, cậu tin chuyện tìm được LýTrường chỉ là vấn đề thời gian thôi.

Niềm tin mù quáng vào đội trưởng của Nguỵ Hằng vẫn vững như bàn thạch, mà cậu nghĩ điều này thật ra cũng là lòng tin của đa số mọi người.

An tâm xong, Ngụy Hằng tiếp tục ở lại Ma giới chiến đấu. Bởi vì trong ba giới hiện giờ, nơi bị quân phản loạn tấn công dữ dội nhất chính là đây.

Tần Dương ngồi kế bên: “Hồi xưa ông bà hay kể chiến tranh khủng khiếp lắm, tôi còn tưởng họ phóng đại. Giờ tận mắt thấy, mới biết họ nói còn nhẹ chán.”

Ngụy Hằng thở dài, mắt nhìn thanh đao mới cầm trong tay: “Nghĩ lại mấy tháng trước, tôi còn là sinh viên yếu ớt theo chủ nghĩa duy vật, thể lực yếu hơn cá cảnh. Giờ chắc đánh một mình mười cái bản thân hồi đó là chuyện nhỏ.”

Giữa cuộc trò chuyện, tiếng còi báo động rít vang khắp trời. Cả hai lập tức đứng dậy, cùng mọi người chạy về phía chiến tuyến, lại thêm một trận nữa. Suốt tuần nay chưa có một ngày nào yên ổn.

Không ai rõ lý do vì sao quân phản loạn cứ nhắm vào Ma giới, nhưng dù có hiểu hay không, trận chiến này vẫn phải đánh. Và Ma giới, chính là phòng tuyến họ nhất định không thể để mất.

Là học trò của Chu Minh Diệp, Ngụy Hằng xung phong đứng tuyến đầu, tay cầm đao lao vào giữa chiến trường. Kẻ địch hỗn tạp: thần có, yêu có, ma cũng có khiến cậu không khỏi nghi ngờ sự phản đối “Thần – Ma kết thân” của Huyền Tri Diệp.

Một người chống đối kịch liệt sự kết giao giữa Thần và Ma, vậy tại sao quân đội của ông ta lại có đủ mọi chủng tộc? Nguỵ Hằng cảm thấy rất vô lý.

Nhưng nếu không phải, vậy mục đích của ông ta là gì? Muốn cướp ngôi sao? Thế tại sao không tấn công Thiên giới, mà lại đi diệt Ma tộc? Sao lại dùng tướng của Ma tộc? Chẳng ai ngu đến mức biết kẻ định diệt tộc mình mà còn đi đánh thuê cho người ta, trừ phi… Huyền Tri Diệp đưa ra điều kiện mà họ không thể từ chối.

Đang vung đao chém một tên trước mặt, trong đầu Ngụy Hằng bỗng loé lên suy nghĩ: Thứ gì mà cả người, yêu, ma, thần đều thèm khát? Chẳng ngoài mấy thứ như tiền tài, quyền lực. Mà tiền và quyền rốt cuộc để làm gì? 

Để thoát khỏi sự khống chế. Từ xưa tới nay, ai cũng muốn tự làm chủ cuộc đời, không bị ai ép buộc, không làm con rối.

Từ thời xa xưa, nguyên tắc đã luôn như vậy: Rất nhiều tiền có thể mua được thứ mình muốn, khiến bản thân không còn bị giới hạn bởi con số của giá cả nữa; Quyền lực cực lớn có thể cho phép bản thân tự làm chủ cuộc đời, nên và phải quản lý đất nước thế nào sẽ không bị ai khác kiểm soát. 

Những điều này đều có một giá trị cao nhất – Không bị người khác chi phối. Không ai muốn cuộc sống, suy nghĩ và hành động của mình bị người khác điều khiển, không bị ai ép buộc, cũng không làm con rối của ai cả. Nếu vậy, số mệnh chẳng phải cũng là một kiểu bị áp đặt sao? Họ có khi nào đang mưu cầu cái gọi là khả năng và phương pháp kiểm soát vận mệnh của chính mình không? Điều bọn họ kiếm tìm, có phải là phương pháp để thay đổi vận mệnh của mình trái với ý trời?

Một mũi tên xẹt qua sát mặt Ngụy Hằng. Cậu quay đầu lại thì thấy Tần Dương ở đằng xa đang giương cung, lườm cậu một cái như muốn nói: “Lo mà tập trung vào chiến đấu đi cha nội!”

Hiểu ngay là mình vừa mất tập trung trong lúc đánh trận, Ngụy Hằng vội quay đầu, tiếp tục lao vào chém giết.

Giờ ngộ ra cũng chẳng thay đổi được gì. Chiến tranh vẫn là chiến tranh, kẻ thù vẫn còn đó. Lúc này mà còn mơ màng suy nghĩ, không khéo lại bị lột xác giữa chiến trường. Mình mới hai mươi ba tuổi, chưa muốn ch.ết sớm đâu.

Động tác vung đao của Ngụy Hằng vẫn còn hơi vụng về, nhưng may là cậu có thiên phú, tà khí bốc lên cuồn cuộn. Từng đóa hoa sen nhỏ màu đỏ sẫm nở rộ khắp chiến trường, bảo vệ đồng đội, rồi từng cánh hoa biến thành lưỡi dao chém thẳng vào kẻ thù.

Đó chính là chiêu thức mới được Ngụy Hằng cải tiến: Huyết Liên Hoa Hải – phiên bản thu gọn từ chiêu Huyết Hải Độ Liên. Mặc dù kém phần hoành tráng, nhưng tiêu hao ít hơn rất nhiều mà uy lực vẫn cực kỳ đáng nể.

Ở nơi khác, Chu Minh Diệp vung đao đánh bật đám địch phía trước, né một luồng lửa cáo, chuẩn bị phản công thì thấy một đoá sen máu nhỏ nở ra, cánh hoa rơi xuống hoá thành dao phi về phía đối phương, dù nhỏ nhưng chuẩn xác từng nhát, sát thương không tầm thường.

Hắn cười khẩy, vung một đao tiễn tên Hồ tộc vừa tránh hoa vừa sơ hở về chầu trời, nghĩ thầm: “Tốt lắm, đồ đệ ngoan! Nếu sau này ném cái ghế Ma Tôn cho nó, chắc mình có thể an tâm đi theo bé Huyền Điểu sống thế giới hai người rồi!”

Hôm nay, Ma Tôn vẫn tiếp tục âm thầm mưu đồ nghỉ hưu.

Bình Luận (0)
Comment